Phần 5 : Tiếng Rên Trong Đêm
Phần 5 : Tiếng Rên Trong Đêm
Đêm ở Đà Lạt trôi qua trong sự im lặng đầy gượng gạo. Sáng hôm sau, Hải Long tìm cớ đi công tác từ sớm, có lẽ để tránh mặt cả Vũ lẫn Luân. Căn biệt thự chỉ còn lại Vũ và Luân. Không khí nặng nề, mỗi người một góc, tránh ánh mắt nhau.
Đến tối, Hải Long trở về, khuôn mặt mệt mỏi. Anh ăn tối qua loa rồi lẳng lặng vào phòng mình, đóng cửa lại. Có vẻ như anh muốn chôn vùi mọi chuyện trong giấc ngủ.
Khuya. Tiếng gió rít qua những tán thông. Cánh cửa phòng Hải Long khẽ mở. Vũ, với nụ cười nửa miệng, len lén bước vào rồi đóng cửa lại.
Hải Long đang ngủ say, thân hình to lớn nằm nghiêng. Vũ không vội. Cậu ngồi xuống cạnh giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lưng áo, xuống mông săn chắc của anh rể. Long cựa mình, mấp máy môi nhưng không tỉnh.
Tay Vũ trở nên táo bạo hơn. Cậu kéo chăn xuống, lột phăng quần ngủ của Long. Trong bóng tối, thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn của Hải Long hiện ra. Cặp mông săn chắc, căng tròn, và giữa đó là lỗ đít hồng hào, khép chặt. Vũ dùng nước bọt bôi trơn lên cặc mình đã cương cứng, và lên lỗ đít của Long.
Cảm giác lạ và ướt át khiến Hải Long bật tỉnh.
"Ai?!" Long giật mình, lật người lại, mắt mở to nhìn Vũ trong bóng tối. "Mày lại nữa hả? Cút ra!"
"Im anh. Luân ngủ rồi," Vũ thì thầm, dùng sức ấn đầu cặc vào lỗ đít đang phản kháng của Long. "Anh không nhớ cảm giác sướng thế nào sao? Mở ra cho em."
"Đồ dâm đãng! Tao cảnh cáo... ư... đau!" Lời cảnh cáo của Long biến thành tiếng rên đau đớn khi Vũ dồn lực, cố đẩy vào.
Vũ dùng chiêu cũ, hạ giọng đe dọa: "Anh mà la, Luân nó biết đấy. Đội trưởng bị em rể hiếp dâm nghe hay lắm."
Hải Long nghẹn lời, hai tay nắm chặt ga giường. Ánh mắt anh phẫn uất nhưng bất lực. Vũ lợi dụng lúc đó, dồn hết sức đẩy một cú thật mạnh.
"Á!"
Một tiếng rên đau đớn vang lên, nhưng nhanh chóng bị kìm nén. Vũ đã thành công. Cậu cảm nhận được cơ thể Hải Long giãn ra, đầu cặc lọt vào trong. Cảm giác nóng, chật chội và siết chặt khiến cậu rên lên khoan khoái.
"Chặt quá... anh Long..." Vũ thì thầm, bắt đầu nhúc nhích.
Hải Long nằm im, mặt úp vào gối, toàn thân run lên. Anh cắn chặt môi để kìm tiếng rên, nhưng mỗi cú đẩy của Vũ lại khiến một tiếng rên rỉ, nửa đau đớn nửa sướng khoái, bật ra.
"Ư... thôi đi..."
"Chậm... chậm thôi... mày..."
"Á... đồ khốn..."
Âm thanh đó, cùng với tiếng giường cót kẹt và tiếng thở gấp, không thể giấu nổi.
Ở phòng bên cạnh, Luân trằn trọc không ngủ được. Anh nghe thấy những tiế động lạ từ phòng Đội trưởng. Lúc đầu là tiếng thì thào, rồi đến tiếng rên rỉ nặng nề, đứt quãng của một người đàn ông. Là người trong nghề, anh nhận ra ngay đó không phải là tiếng ngủ mê. Nó là tiếng của sự đau đớn, khoái cảm và... nhục nhã. Luân nằm im, lắng nghe, tim đập loạn xạ. Anh đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, khi mọi âm thanh đã lắng xuống, tiếng cửa phòng Hải Long mở ra rồi đóng lại. Vài phút sau, Luân nghe thấy tiếng bước chân đi về phía nhà vệ sinh. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng mình.
Vũ đang đứng trước bồn rửa mặt. Cậu ta giật mình khi thấy Luân.
Luân không nói gì về những gì mình nghe thấy. Anh chỉ nhìn Vũ với ánh mắt phức tạp, vừa tò mò vừa khó hiểu, và hỏi nhỏ: "Đội trưởng... ổn chứ? Tôi nghe thấy... tiếng động."
Vũ lau mặt, nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Anh Long à? Anh ấy kiềm chế lâu rồi. Chị Thủy bầu bí, không làm gì được. Em chỉ giúp anh ấy... giải tỏa thôi."
Luân nhíu mày, vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. "Giải tỏa? Giải tỏa thì... tự sục hoặc đi tìm gái chứ? Sao lại để... để...?" Anh không nói hết câu, nhưng ý chỉ rõ ràng.
Vũ bật cười khẽ, bước lại gần Luân, ánh mắt đầy quyến rũ. "Tự sục làm sao sướng bằng. Còn gái? Anh Long sợ vợ, không dám đâu. Với lại..." Cậu cố ý liếc nhìn cơ thể Luân, "được *chịch*, nhất là bởi một người như em, sướng lắm đó anh Luân. Anh không muốn thử sao?"
Luân lắc đầu, bước lùi lại, mặt đỏ lên. "Tôi... tôi không có hứng thú." Nhưng ánh mắt anh lại không dám nhìn thẳng vào Vũ.
Thấy vẻ do dự trên mặt Luân, Vũ dịu giọng, như thể chia sẻ một bí mật: "Thôi được. Nếu anh không muốn thử thì thôi. Nhưng mà..." Cậu hạ giọng xuống thành thì thào, "nếu anh làm theo yêu cầu của em, em có thể... *sắp xếp* để anh được thử chịch chính Đội trưởng của anh đó. Một người đàn ông nam tính như thế... anh không tò mò sao?"
Câu nói đó như một tiếng sét. Luân tròn mắt, hoàn toàn choáng váng. Hình ảnh người Đội trưởng oai phong, lạnh lùng của mình trong tình thế đó... Nó thật sai trái, thật điên rồ, nhưng lại kích thích vô cùng.
Luân không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ quay người, bước về phòng mình, đóng cửa lại. Nhưng ánh mắt của Luân lúc quay đi đã nói lên tất cả: sự từ chối không còn dứt khoát nữa. Chỉ là sự hoang mang, và một sự chờ đợi.
Cánh cửa đóng lại. Vũ mỉm cười, như một con cáo già. Mồi câu đã được thả. Chỉ cần chờ cá cắn.
Đêm đó, không ai trong ba người ngủ được ngon. Những dục vọng, những toan tính, và những sự tò mò tội lỗi đang dần được thảo luận trong bóng tối của Đà Lạt. Một ván cờ mới, với những quân cờ mới, đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top