Phần 10: Lần đầu trong tolet
Phần 10:
Buổi tiệc chiêu đãi Sở trưởng diễn ra trong một nhà hàng sang trọng. Không khí ồn ào, náo nhiệt với những chén rượu, lời chúc tụng. Hải Long, với tư cách Đội trưởng, là trung tâm của nhiều lượt chúc rượu. Anh uống khá nhiều, khuôn mặt nam tính đã ửng đỏ, đôi mắt hơi đờ đẫn. Áo sơ mi trắng của anh đã cởi vài cúc trên, để lộ một phần ngực săn chắc đẫm mồ hôi.
Luân ngồi không xa, mắt không rời Long. Mỗi lần Long uống, mỗi lần anh cười nói, những đường nét cơ bắp trên người cử động, Luân lại cảm thấy một sự kích thích dâng trào. Anh biết hôm nay là cơ hội hoàn hảo.
Khi Long đứng dậy, hơi loạng choạng bước về phía nhà vệ sinh, Luân nhanh chóng đi theo sau.
Bên trong nhà vệ sinh nam rộng rãi, sang trọng. Long đứng trước bồn tiểu, mắt lim dim, cố gắng kéo khóa quần. Anh vừa tháo "cậu nhỏ" to dài, ướt đẫm vì mồ hôi ra, chuẩn bị đi tiểu, thì một bàn tay từ phía sau chạm vào.
Long giật mình, quay đầu lại. Luân đứng đó, nụ cười đầy dục vọng.
"Đội trưởng say rồi. Để em giúp," Luân nói, tay không những không buông mà còn nắm lấy cặc Long, bắt đầu vuốt ve.
"Luân! Mày điên rồi à? Đây là chỗ nào!" Long thì thào, giọng đầy hoảng hốt, định đẩy Luân ra. Nhưng hơi men và sự bất ngờ khiến phản xạ của anh chậm chạp.
Luân không nói gì, chỉ dùng sức đẩy Long vào gian toilet cuối cùng, căn phòng rộng nhất có bồn cầu và bệ rửa tay lớn. Cánh cửa đóng sập lại.
"Im đi anh. Sở trưởng với mọi người đang ở ngoài kia đấy," Luân đe dọa, trong khi tay vẫn không ngừng mân mê cặc Long đang cương cứng lên một cách đầy mâu thuẫn.
Long nghẹn lời, ánh mắt giãy dụa nhưng bất lực. Anh không dám la to.
Luân nhanh chóng quỳ xuống. Cậu không bú mà dùng lưỡi liếm một đường từ gốc lên đầu cặc, rồi ngậm trọn nó vào miệng, mút mạnh. Tiếng "chụt chụt" vang lên trong không gian kín.
"Ư... thôi đi..." Long rên rỉ, tay bám vào tường, toàn thân run lên. Hơi men khiến anh mất kiểm soát, khoái cảm ùa đến nhanh hơn.
Luân bú một lúc, rồi đứng dậy, xoay người Long lại, ép anh cúi người, hai tay chống lên bệ rửa tay. Tấm gương lớn trước mặt phản chiếu rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi và vẻ nhục nhã của Hải Long.
"Không... đừng..." Long lẩm bẩm, nhưng không còn sức phản kháng.
Luân kéo quần Long xuống thật nhanh, để lộ cặp mông săn chắc, căng tròn. Lỗ đít của Long khép hờ, ướt át vì mồ hôi. Luân dùng nước bọt bôi trơn, rồi cúi xuống, dùng lưỡi liếm xoáy vào đó.
"Á... đồ khốn..." Long rên lên, mặt đỏ gay, không dám nhìn vào gương.
Bỗng, tiếng bước chân và tiếng nói cười của ai đó đi vào nhà vệ sinh vang lên. Cả hai người đông cứng lại.
"Chắc Đội trưởng say quá. Không thấy ra," một giọng nói quen thuộc – là một đội viên.
"Ừ, thấy anh Luân cũng đi theo lúc nãy. Hay hai anh đang nói chuyện gì trong đó?"
Long run bần bật, sợ hãi tột độ. Luân thì thầm vào tai anh: "Im lặng. Nếu không muốn cả Sở biết."
Tiếng người đó đi tiểu xong rồi rửa tay, sau đó bước ra. Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Luân thở phào. Nhưng thay vì dừng lại, sự nguy hiểm vừa rồi lại càng kích thích anh hơn. Anh đứng dậy, kéo khóa quần mình, để lộ cặc đã cương cứng.
"Không kịp rồi. Em cần phải có anh ngay bây giờ," Luân nói, giọng gấp gáp.
Anh bôi nước bọt vội vàng, rồi ấn đầu cặc vào lỗ đít của Long.
"Đau... chậm thôi..." Long rên rỉ, nhưng Luân không nghe. Anh dồn lực, đẩy vào.
Cảm giác chật chội, nóng bỏng khiến cả hai rên lên. Luân bắt đầu đẩy, nhanh và mạnh. Mỗi cú đẩy đều khiến thân hình to lớn của Long đung đưa, ép vào bệ rửa tay.
"Nhìn đi anh," Luân gằn giọng, một tay giữ eo Long, tay kia kéo tóc anh, bắt anh ngẩng mặt lên nhìn vào gương. "Nhìn xem anh đang trông như thế nào."
Trong gương, Hải Long thấy rõ mình: mặt đỏ bừng, mắt đờ đẫn, miệng há hốc thở gấp, thân hình lực lưỡi đang bị một người đàn ông khác đâm từ phía sau. Đó là một cảnh tượng nhục nhã đến tột cùng.
"Nhục quá... tao..." Long lẩm bẩm, nhưng cơ thể lại phản ứng. Cặc anh vẫn cương cứng, đập nhẹ vào thành bệ rửa.
Luân đẩy càng lúc càng hăng say. Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va vào nhau vang lên.
Đúng lúc đó, điện thoại của Luân đổ chuông. Nhạc chuông vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Luân giật mình, nhưng không dừng lại. Anh rút điện thoại ra, vừa đụ vừa nghe máy. Giọng nói của một đội viên vang lên: "Alo? Anh Luân? Anh có thấy Đội trưởng không? Mọi người đang hỏi."
Luân thở hổn hển, cố gắng nói thật bình thường: "Ừ... anh Long hơi say. Anh đang chăm sóc anh ấy trong toilet. Cứ từ từ, lát nữa ra."
"Ồ, vậy à? Cần em giúp gì không?"
"Không... không cần. Anh lo được. Cứ tiếp khách đi."
Luân tắt máy, ném điện thoại sang một bên. Anh nhìn vào gương, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Long, càng kích thích hơn. "Nghe chưa? Mọi người đang chờ anh. Mình phải nhanh lên thôi."
Nói rồi, Luân tăng tốc, đẩy mạnh và sâu hơn. Long rên lên không ngừng, tay bám chặt vào bệ rửa, mắt nhắm nghiền không dám nhìn nữa.
Cả hai đều đã lên đến đỉnh điểm, sắp sửa ra. Nhưng tiếng người lại vang lên ngoài cửa. Có vẻ như vài người nữa đang vào.
Luân rên lên tiếc rẻ, nhanh chóng rút ra. Anh kéo vội quần lên, rồi giúp Long kéo quần lên. Cả hai vội vàng chỉnh lại trang phục, lau vội mồ hôi trên mặt.
Long thở hổn hển, dựa vào tường, mặt mày tái nhợt. Anh không dám nhìn Luân.
Luân mở cửa, bước ra ngoài, tỏ vẻ bình thường: "Đội trưởng hơi mệt. Tí nữa về sớm."
Rồi anh quay vào, dìu Long ra ngoài. Hai người trở lại bàn tiệc, trên mặt ai cũng đỏ bừng, áo quần hơi nhăn. Mọi người tưởng Long say nên cũng không nghi ngờ.
Long ngồi xuống, cố gắng uống ngụm nước lọc, nhưng tay run run. Trong lòng anh là một mớ hỗn độn: nhục nhã, sợ hãi, và một cảm giác trống rỗng kỳ lạ vì đã bị gián đoạn khi sắp đến đỉnh.
Luân ngồi cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Long với ánh mắt đầy thỏa mãn và thách thức. Anh biết mình đã tiến thêm một bước rất dài trong việc kiểm soát vị Đội trưởng của mình. Và anh đã không cần đến sự giúp đỡ của Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top