Chương 17: Sợi chỉ màu và ánh mắt thầm thương
Chương 17: Sợi chỉ màu và ánh mắt thầm thương
Buổi sáng tại bản Hồng Lĩnh tràn ngập ánh nắng dịu dàng, từng tia nắng xuyên qua tán lá, rọi lên sân bản, làm những mái nhà sàn rực sáng. Không khí trong lành, phảng phất hương hoa mận, mùi đất sau cơn mưa trước đó, khiến mọi thứ như được rửa sạch, tươi mới. Tiếng suối chảy róc rách, chim hót líu lo giữa các tán rừng tạo nên một bản hòa ca yên bình.
Khánh Vân cùng các em học sinh tập trung tại gian nhà sàn rộng, nơi dân bản chuẩn bị cho buổi học thêu thổ cẩm truyền thống. Những tấm vải đầy màu sắc trải trên bàn tre, sợi chỉ đỏ, xanh, vàng, trắng lung linh dưới ánh nắng. Người Thái lớn tuổi, mặc trang phục truyền thống với váy xòe rực rỡ, áo thêu tinh xảo, nhiệt tình hướng dẫn từng đường kim mũi chỉ, vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn, truyền lại kỹ thuật mà bao đời nay họ giữ gìn.
"Cô Vân, cô cầm khung như thế này, tay giữ chắc, mắt nhìn theo mũi kim," một phụ nữ lớn tuổi trong bản, ánh mắt hiền từ nhưng nghiêm túc, vừa hướng dẫn vừa nở nụ cười.
Khánh Vân cúi xuống, tay khẽ cầm khung thêu, mắt chăm chú theo từng bước. Cô cảm nhận sự tỉ mỉ, kiên nhẫn của từng đường kim mũi chỉ, đồng thời thấy được tình yêu và niềm tự hào của dân bản dành cho văn hóa của họ. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, một bàn tay khác đặt nhẹ lên tay cô, giúp cô giữ khung thêu ổn định.
"Để tôi giúp cô," – giọng trầm ấm, nghiêm nghị nhưng dịu dàng của Trần Hữu Khải vang lên. Anh đứng bên cạnh, dáng vững chãi, ánh mắt nhìn cô chăm chú nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.
Cô khẽ giật mình, nhưng không rút tay lại. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau khi giữ khung thêu khiến trái tim Khánh Vân rung lên một nhịp mạnh, âm ỉ nhưng không thể giấu. Ánh mắt cô liếc qua anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, thoáng một tia dịu dàng, khiến lòng cô chộn rộn, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Các học sinh xung quanh chăm chú thêu, tiếng kim khua nhẹ vào khung, hòa cùng tiếng chim ríu rít ngoài hiên, tạo nên không gian bình yên mà sống động. Khánh Vân cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp tay anh giữ khung thêu, và cả cảm giác an toàn, ấm áp từ sự hiện diện của anh.
Anh lặng lẽ đứng bên, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô ngượng, nhưng ánh mắt vẫn theo dõi từng cử chỉ, từng nụ cười của cô. Trong lòng anh, cảm xúc âm thầm dâng trào, nhưng anh biết rằng, giờ chưa phải lúc bộc lộ, vẫn còn những trách nhiệm và nguy hiểm phía trước cần đối mặt.
Khánh Vân khẽ cười, tay run run khi mũi kim xuyên qua vải, và anh khẽ đặt bàn tay lên, giúp cô giữ thăng bằng khung thêu. Cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng, âm ỉ nhưng đủ để tim cô rung động, một cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa ngọt ngào vừa bối rối.
"Cẩn thận với đường chỉ đỏ này nhé, nó dễ rối lắm," một học sinh nhỏ tuổi nhắc, mắt sáng lên khi nhìn hai người lớn cùng nhau giữ khung thêu.
Cô gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn anh, tim trào dâng cảm xúc khó tả. Anh chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Không cần lời nói, mọi tình cảm âm thầm được truyền đi qua ánh mắt, cử chỉ, và không khí tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc trong gian nhà sàn.
Các em học sinh tò mò, nhìn hai người lớn làm việc cùng nhau, ánh mắt ngạc nhiên và hứng thú. Một vài đứa nhón nhìn, giọng reo nhỏ: "Cô Vân và anh Khải... tay chạm nhau kìa!"
Cô liếc qua các em, nở nụ cười nhẹ, tiếp tục công việc, tay vẫn chạm vào tay anh mỗi khi cần. Anh đứng cạnh, đôi lúc khẽ chỉnh khung thêu, bàn tay chạm vào cô nhưng nhanh chóng rút lại, giữ khoảng cách tinh tế nhưng vẫn truyền đi sự quan tâm và dịu dàng.
Không gian tràn ngập mùi đất ẩm, mùi vải mới, sợi chỉ, hòa lẫn hương hoa rừng. Ánh nắng xuyên qua phên tre, tạo những vệt sáng lung linh trên mặt bàn, trên tay cô và anh khi họ cùng giữ khung thêu. Khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại, nhịp tim cô hòa cùng nhịp tim anh, âm thầm nhưng mạnh mẽ.
Cô khẽ thở dài, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi, nhưng trong lòng biết rằng, giữa núi rừng hoang sơ và bão giông có thể đến bất cứ lúc nào, tình cảm này phải âm thầm, kiên nhẫn và bền bỉ như những đường chỉ len qua vải.
Khi buổi học kết thúc, cô cùng học sinh rửa tay, lau vải, chuẩn bị mang sản phẩm ra sân bản phơi nắng. Anh đi phía sau, mắt luôn dõi theo cô, ánh mắt dịu dàng nhưng giấu kín cảm xúc. Khoảnh khắc cô quay lại nở nụ cười, tim anh chợt rung lên nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Trên sân bản, ánh nắng cuối buổi chiếu rọi, từng sợi chỉ đỏ, xanh, vàng lấp lánh. Khánh Vân đứng bên cạnh anh, cảm nhận bàn tay anh vô tình chạm tay cô khi dìu qua những tấm vải phơi nắng. Cô khẽ nở nụ cười, tim trào dâng cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối.
"Cô Vân, hôm nay cô làm rất tốt," anh nói, giọng trầm, nghiêm nghị nhưng chứa tình cảm âm thầm.
Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh: "Cảm ơn anh... có anh ở đây, em cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều."
Gió nhẹ thổi qua mái tóc, ánh nắng chiếu trên mái nhà sàn, cả hai đứng đó, trong yên lặng nhưng đầy cảm xúc. Các em học sinh chạy nhảy xung quanh, tiếng cười vang vọng, tạo nên bức tranh sống động nhưng cũng nhẹ nhàng, bình yên giữa núi rừng hùng vĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top