1. Trồng Cây

Link: https://qilusheng661.lofter.com/post/30c61232_2bd3d9aac

Bạch cửu × Anh Lỗi, luân hồi chuyển thế, hình tượng Bạch Cửu sau khi tái sinh hơi thay đổi như Hắc Cửu.


Anh Lỗi chôn một gốc cây dâu nơi có nhiều ánh nắng Mặt Trời nhất Đại Hoang, mỗi ngày đến thăm là điều hạnh phúc nhất đối với hắn.

“Thật không biết khi nào mới có thể gặp lại đệ, đệ sẽ còn nhớ ta không, Bạch Cửu.”
......

“Ahhhh, có yêu quái!”

“Này, tiểu Sơn Thần!”

“Anh Lỗi, Anh Lỗi ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Bất luận có trải qua bao nhiêu lần luân hồi, hồi ức của hắn cũng sẽ chỉ như ngày hôm qua. Đây là lựa chọn của chính hắn.

Cảnh tượng trong Luân Hồi Kính là hình ảnh mà Anh Lỗi không dám nhớ lại, hắn nhìn đứa trẻ mà hắn một lòng bảo hộ dùng thân thể mình phá tan kết giới, làn da đệ ấy bị bỏng cháy thối rữa, sinh mệnh dần dần trôi đi, lại mang theo ý cười nghênh đón cái chết.

“Bạch Cửu, Bạch Cửu! Tỉnh lại đi Tiểu Cửu”

Hắn nhìn thấy ngón tay Bạch Cửu động đậy, đệ nghe được sao, nhưng hắn càng không muốn đệ ấy nghe được, một trùm ánh sáng kim sắc từ trong người Bạch Cửu bay ra, tiêu tán giữa không trung.

“Tiểu Cửu!”

“Anh Lỗi, huynh tới đón ta sao...”

“Ta không luân hồi nữa, ta muốn cứu Tiểu Cửu.” Anh Lỗi dùng sức đẩy Luân Hồi Kính nhưng vô ích.

“Kia chỉ là nửa thần mạch của Bạch Cửu hiện ra thôi, cậu ta đã chết rồi.”

“Anh Lỗi, ngươi thân là Sơn Thần, thần mạch của ngươi sẽ tồn tại vĩnh viễn, sau khi chuyển thế vẫn sẽ là Thần, bảo hộ Đại Hoang cùng Nhân giới.”

“Vậy còn Tiểu Cửu thì sao, đệ ấy cũng có huyết mạch thần thụ, ta sẽ chờ đệ ấy cùng nhau luân hồi, nhất định có thể gặp lại.”Dù sẽ không còn kí ức cũng nhất định có thể tìm được đệ ấy, Anh Lỗi nghĩ vậy.

Hai vị thần trông coi Luân Hồi Kính nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu "Bạch Cửu kiếp này thân thể làm người sẽ tự bước lên Luân Hồi Kính này, từ Luân Hồi Kính chọn kiếp sau của hắn. Nhưng vừa rồi hắn nghe thấy tiếng gọi của ngươi, thần thức muốn tìm kiếm ngươi, thân thể bị bóc ra cùng nửa mảnh thần mạch rải rác kia dung hợp, tuy đều là thần mạch nhưng chỉ ngắn ngủn 13 năm tu vi quá mức yếu ớt, chỉ sợ là không thể tự mình tiến vào luân hồi.”

“Vậy ta dẫn đệ ấy đi luân hồi.” Anh Lỗi cười cười, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, không biết Tiểu Cửu sẽ vui vẻ hay đau buồn đây, kiếp sau đệ ấy sẽ phải đi theo mình mà không phải Tiểu Trác ca mà đệ ấy ngưỡng mộ nhất .

Vị thần quan nghiêm túc nói: “Khi bước vào Luân Hồi Kính ngươi sẽ mất đi kí ức của kiếp này. Cho dù ngươi có mang theo hắn luân hồi, hắn cũng chỉ là một rễ cây dâu, cần phải được trồng ở nơi ấm áp nhất Đại Hoang và chăm sóc cẩn thận. Cây dâu là thần thụ thượng cổ, có thể làm vạn vật sống lại, nhưng sinh trưởng chậm, nếu hắn muốn tu thành hình người sẽ mất nhiều thời gian hơn so với các sinh linh khác, mà thậm chí hắn sẽ không nhớ mọi thứ về hai người ở kiếp này.”

"Nhưng Tiểu Cửu vừa nghe được giọng nói của ta, đệ ấy muốn tìm ta..." Anh Lỗi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Cửu trốn ở sau lưng người khác chỉ dám thò cái đầu nhỏ quan sát hắn, làm hắn lầm tưởng là một tiểu cô nương. Bạch Cửu nhát gan như vậy,Nhưng khi thấy hắn bị lời nói của Chu Yếm làm cho đau lòng, đệ ấy đột nhiên đứng dậy nói với đại yêu: "Ngươi mới là kẻ giết người không ghê tay, đồ đại yêu xấu xa.".Những hồi ức này hắn không muốn quên.


"Ta có thể từ bỏ huyết mạch Thần tộc tiến vào Luân Hồi Kính, nhưng xin hai vị hãy để ta bảo tồn ký ức kiếp này. Một ngày nào đó ta sẽ trở về Đại Hoang gieo trồng rễ cây dâu này."

"Này, mang theo ký ức luân hồi sẽ rất thống khổ. Hy vọng ngươi sẽ không hối hận, ta sẽ thỏa mãn nguyện của ngươi."

......

Thời gian trôi đi, không biết đã qua bao nhiêu kiếp, có lẽ là Luân Hồi Kính cũng đồng cảm với hắn, kiếp này hắn trở về Đại Hoang, sau khi mất đi thần mạch hắn chỉ là một con hổ hóa hình người, lần này rốt cuộc cũng đã tự tay trồng Bạch Cửu tại nơi này.

Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm... Xuân hạ thu đông, bất kể dầm mưa dãi nắng, Anh Lỗi đều sẽ đến đây, kể đi kể lại nhưng câu chuyện xưa đó.

"Tiểu Cửu, đây là sữa hạnh nhân mà đệ thích nhất, không biết những vại để lại cho đệ đã ăn chưa, không nghe được đệ khen thật là đáng tiếc."

"Ta còn nhớ lần đầu tiên đệ khen bữa ăn trẻ em ta làm mỹ vị, ta liền rung động, đôi mắt của đệ khi đó long lanh thật đáng yêu."

"Không ngờ đệ nhát gan như vậy, vậy mà lúc ta gặp nguy hiểm thứ đầu tiên nghe được lại là tiếng gọi của đệ. Đệ xông tới trị thương cho ta, vẻ mặt lo lắng của đệ khi gia gia qua đời, còn trèo lên cao hái trái cây chỉ để an ủi ta, trước đó ta còn tưởng rằng chỉ có Tiểu Trác đại nhân mới khiến đệ nguyện ý làm chuyện đó."

Anh Lỗi lại dựa vào thân cây kể chuyện, dây leo nhẹ nhàng vươn lên quấn quanh cành khô, chọc nhẹ vào má Anh Lỗi, “Tiểu Cửu, là đệ sao?” Những cành lá dâu đan xen trên đầu Anh Lỗi làm thành một lá chắn chặn gió cho hắn, Anh Lỗi rất muốn khóc, nhưng lại phát hiện mình  đã không còn nước mắt để chảy, hắn đã đợi một người quá lâu.

...

"Anh Lỗi, Đại Hoang đã xảy ra chuyện! Bạch Trạch thần nữ triệu ngươi tới!"

Khi Anh Lỗi đến, Bạch Trạch thần nữ, Sơn Thần Côn Luân, cùng với người Tập Yêu Ti đã chờ đợi rất lâu.

"Có chuyện gì vậy, thần nữ đại nhân."

"Tai thú(thú tai họa) hiện thế, bất luận nơi nào nó đi qua đều không để lại một ngọn cỏ. Mặc dù đã bắt được tai thú, nhưng lại không cách nào khôi phục nhân gian về thuở ban đầu..."

"Bạch Trạch thần nữ không cần nhiều lời, chúng ta cần lấy rễ cây thánh và đem trồng nó ở nhân gian, mới có thể khôi phục lại sự sống." Người của Tập yêu ti nhìn Anh Lỗi nói.

"Không được, đệ ấy còn chưa tu luyện thành người, ít nhất còn phải một trăm năm, không thể mang đệ ấy đi!" Anh Lỗi đã lâu không có tức giận như vậy, cảm xúc đã mất đi trong quá trình mang theo ký ức luân hồi dường như trong nháy mắt về tới thân thể hắn.

"Đây không phải do ngươi quyết!" Người nọ sau đó lại nói với Bạch Trạch thần nữ  " Thật ngại quá, thần nữ, nếu người ngăn cản, chúng tôi chỉ có thể dùng vũ lực."

"Đệ ấy chỉ là một cây non 500 tuổi căn bản không thể nhổ khỏi gốc rễ. Ta có thể lấy một ít cành được không, hoặc là, hoặc dùng cây cơ bách thì sao, chỉ cần cành lá liền tránh được dịch."

"Chúng ta muốn không phải tránh khỏi ôn dịch mà là hồi sinh vạn vật, muốn rễ cây dâu cũng là vì đại cục. Nếu tình huống như lần này lại xuất hiện, Đại Hoang làm sao có thể bù đắp cho phàm nhân chúng tôi."

Đoàn người đi tới trước cây dâu, Anh Lỗi một mình đứng chắn trước Bạch Cửu, không được tuyệt không thể để bọn họ đem Bạch Cửu đi.

"Không cần làm như vậy, ta sẽ cho các ngươi cành dâu, đừng động vào rễ nó." Bạch Trạch thần nữ cũng không muốn người cùng yêu tộc bị thương.

"Chúng ta càng muốn nó hơn, nếu yêu quái này chủ động công kích người, thần nữ đại nhân sẽ dùng Bạch Trạch lệnh bảo hộ phàm nhân." Người nọ liếc nhìn Anh Lỗi, làm bộ uy hiếp.

"Nếu muốn nhổ tận gốc cây dâu thì cứ đào nó ra khỏi người ta đi " Giọng nói Anh Lỗi mang theo kiên quyết, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Bạch Trạch thần nữ, hắn chỉ là muốn bảo vệ cái cây nhỏ chính mình trồng thôi.

Đột nhiên một trận gió quét qua, cuốn lên những chiếc lá dâu trải đầy đất, cây dâu trước mắt lập tức biến thành hình người, mái tóc đen tung bay dướng ánh dương, thiếu niên bị ánh mặt trời phản chiếu đến trong suốt, bình thản như không, giống như một bảo kiếm được giấu trong chiếc hộp. Anh Lỗi quay đầu lại, thấy khuôn mặt quen thuộc này anh bất giác đỏ hoe hốc mắt, khuôn mặt mà hắn ngày đêm tơ tưởng vẫn không đổi, nhưng so với vẻ ngoài trẻ con và nhát gan trong trí nhớ hắn lại như một trời một vực.

"Muốn khôi phục sinh cơ ta có thể giúp các ngươi, muốn rễ cây ta sẽ không cho, còn muốn thương tổn hắn là tìm chết." Bạch Cửu chỉ về Anh Lỗi.

Hiện giờ cây dâu tằm đã tu thành hình người, muốn lấy rễ cây là không có khả năng, Tập yêu ti chỉ có thể thỏa hiệp, rời khỏi Đại Hoang.

Lúc này Anh Lỗi vẫn còn bần thần, người này là Bạch Cửu sao? Mở miệng chính là tìm chết. Đây không phải Tiểu Cửu đáng yêu mà tôi đã nuôi đúng không? Quả thật đúng như lời vị thần quan nói, đệ ấy sẽ không có bất kỳ kí ức nào về kiếp trước thậm chí cũng không xem anh như người đó.

"Còn đang ngẩn người nghĩ gì đó? Vậy mà hi sinh bản thân để bảo vệ người khác, ngươi bị ngốc sao."

Anh Lỗi lấy lại tinh thần, đứng dậy dùng tay mơn trớn lá rơi trên trán Bạch Cửu, "Còn may, chiều cao cũng không thay đổi nhiều." Hắn khắc chế xúc động muốn ôm cậu.

“Ngươi! Còn không phải là vì giúp ngươi ta mới cưỡng chế hóa thành hình người, bằng không một trăm năm sau ta nhất định sẽ cao hơn ngươi.”

Bạch cửu đột nhiên nắm lấy tay Anh Lỗi đi về phía trước, "Đi, đi ăn sữa hạnh nhân thôi."

"Đệ thích ăn?" Đôi mắt Anh Lỗi sáng lên, hắn đã lâu rồi không có sức sống như vậy.

"Chưa từng ăn qua, chỉ là mỗi ngày đều nghe ngươi nói xem ngươi làm, đương nhiên là ta muốn nếm thử." Bạch Cửu ánh mắt lóe lên, cũng cảm giác được Anh Lỗi trong nháy mắt suy sút.

"Được, ta đã chuẩn bị xong rồi, đã sớm nghiên cứu cách làm phép phong ấn nó, ăn xong đệ nhất định thích." Anh Lỗi lại cười hì hì như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.

.......

Trở lại nơi ở của Anh Lỗi, Bạch Cửu múc sữa hạnh nhân lên ăn từng ngụm, sau đó xoay người lại, Anh Lỗi thấy nhìn không rõ biểu tình cậu lúc này, vừa định hỏi cậu ăn ngon không, bên tai đã vang lên giọng nói của Bạch Cửu.

"Khi ta còn là một cây non, liền nghe ngươi đang gọi Bạch Cửu, Bạch Cửu, ta liền nghĩ tại sao lại có người ngốc như vậy, ngươi nói xem người đó vì ngươi làm những gì chứ, ngươi vẫn còn nhớ không."

“Làm rất nhiều, đệ ấy là... bằng hữu tốt nhất của ta.” Anh lỗi tạm dừng vẫn là dùng từ bằng hữu để hình dung.

"Vậy bây giờ kể cho ta nghe một điều cảm động nhất hắn làm cho ngươi đi. Đừng nói mấy điều bình thường như khen ngươi nấu ăn ngon hay cùng người chơi đùa này nọ."

"Đệ ấy nói rằng đệ ấy luyến tiếc rời xa ta." Anh Lỗi nghĩ đến cuộc chia tay ở núi Côn Luân lần đó, vốn tưởng rằng về sau sẽ còn nhìn thấy Tiểu Cửu 15 tuổi, Tiểu Cửu 20 tuổi... Đến miếu Sơn Thần tề tụ, vốn tưởng rằng chỉ là cuộc chia ly ngắn ngủi vẫn còn nhiều thời gian.

"Ta, ta..." Bạch cửu trong mắt đã hiện lên lệ quang.

"Làm sao vậy, Tiểu Cửu" Anh Lỗi hoang mang vội vàng lau đi nước mắt cậu.

"Ta bị cảm động rồi, aizz cho nên huynh cũng không cần hỏi lại những câu ngu ngốc đó nữa. Gì mà ta có không vui khi ở cùng huynh không. Có muốn đi tìm Tiểu Trác đại nhân nữa không." Bạch Cửu khụ một tiếng tiếp tục nói "Bạch Cửu này chỉ là tuổi còn nhỏ không phải không có trái tim, nếu cho hắn thời gian, cho hắn thời gian hắn nhất định... sẽ được."

Bạch Cửu không có để ý việc Anh Lỗi vẫn dùng cái tên này gọi cậu. Từ khi có ý thức cậu đã luôn nghe Anh Lỗi gọi cậu như vậy, đương nhiên chính là tên của cậu.

Chỉ chớp mắt mùa đông đã đến, sau một thời gian dài ở chung Anh Lỗi phát hiện Bạch Cửu vẫn giữ một mặt đáng yêu, động lực để hắn làm món ngon mỹ vị đã trở lại, trong nhà tự nhiên cũng náo nhiệt lên. Chỉ là nhìn mái tóc dài của Bạch Cửu luôn làm hắn nhớ tới cảnh tượng cuối cùng trong hồi ức, hắn đau lòng.

"Tiểu Cửu, đệ mới bao lớn có muốn ta chải tóc cho đệ một chút không, hửm?"

“Cũng được, vậy nó sẽ trông thế nào?”

"Bằng không hay treo vài chiếc chuông linh tinh."

"Ta chưa bao giờ treo chuông." Bạch cửu cau mày, tựa hồ lâm vào vòng xoáy hồi ức.

Sau một lúc lâu, "Vậy đệ muốn trông thế nào" Anh Lỗi thật sâu nhìn cậu.

"Như này cũng khá đẹp." Bạch Cửu sờ vào quả bóng lông nhỏ trên tóc Anh Lỗi, "Lông xù xù, cầm trong lòng bàn tay nhất định rất dễ chịu."

"Bạch Cửu, đệ có phải đều nhớ hay không..." Anh Lỗi thanh âm run rẩy, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, Bạch Cửu nhìn hắn, dùng tay lau đi nước mắt. Khẽ tựa đầu vào đầu vai Anh Lỗi,

"Ừ." Mang theo giọng mũi trả lời như là ủy khuất lại giống như nhẹ nhõm.

.......

Bạch Cửu nhớ lại tất cả. Cậu rơi vào đống tro tàn của Bất Tẫn Mộc đã không còn chút sức lực nào. Cơn đau từ vết bỏng truyền tới tâm khẩu, cậu mỉm cười chờ đợi cái chết. Lần này rốt cuộc cũng lấy hết can đảm bảo vệ mọi người, cậu đã trở nên dũng cảm như Tiểu Trác ca, như vậy sẽ không cần người khác bảo hộ. Nếu là sớm một chút Anh Lỗi đã không...

"Là Anh Lỗi." Cậu nghe thấy giọng nói của Anh Lỗi, liền muốn chạy về phía huynh ấy, lần này nhất định phải bắt lấy, nghĩ như vậy cậu liền mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, không biết qua bao lâu lại biến thành giọng nói của Anh Lỗi, Bạch Cửu vẫn liên tục gọi tên Anh Lỗi nhưng chưa từng được đáp lại, cậu cứ như vậy nghe giọng nói của Anh Lỗi, nghe huynh ấy kể chuyện trước kia của bọn họ, ban đầu là sợ hãi, nhưng quanh thân luôn được bao bọc trong sự ấm áp cậu liền có sức mạnh. Cậu những tưởng nơi này có lẽ chính là nơi mọi người sẽ đến sau khi chết, cũng không tệ lắm còn có giọng nói của Anh Lỗi bầu bạn.

Cứ như vậy mơ màng hồ đồ vượt qua thời gian, chỉ khi cậu được chôn ở đất Đại Hoang thân thể mới có cảm giác chân thực, khi cậu mọc ra cành cây thấy khuôn mặt Anh Lỗi nóng lòng muốn chạm vào lại phát hiện người này đang đứng dưới mưa, cậu chỉ muốn giúp hắn che mưa chắn gió.

"Là ta nóng lòng muốn hóa thành người, may mà vẫn kịp, lần này ta đã cố gắng rất nhiều đó" Bạch Cửu cười cười.

"Tiểu Cửu, cuối cùng ta vẫn không bảo vệ được đệ, đệ hẳn phải là đại phụ giỏi nhất thiên hạ, thực hiện mọi ước mơ của mình." Anh Lỗi xoa đầu Bạch Cửu.

"Đó không phải lỗi của huynh, đó là lựa chọn của bản thân ta.  Còn về phần ước mơ gì đó không phải đều là huynh giúp ta thực hiện chúng sao? Đưa ta vượt qua thăng trầm của nhân gian, đa tạ huynh tiểu Sơn Thần, vì đã là anh hùng cứu vớt ta."

Anh Lỗi khịt mũi làm Bạch Cửu nhớ về bộ dáng bướng bỉnh rất nhiều năm trước của hắn.

"Bất quá Tiểu Cửu đệ yên tâm, kiếp này ta nhất định sẽ bảo vệ đệ thật tốt, nói được làm được."

"Phụtt, huynh vẫn là bảo vệ tốt bản thân trước đi. Cũng đừng có tùy tiện hứa hẹn như vậy, bằng không ta còn phải lo lắng cho huynh." Bạch cửu bất đắc dĩ liếc nhìn hắn

"Yên tâm đi, ta sẽ vẫn luôn bên cạnh huynh."  Nói xong những lời này, Bạch Cửu chạy về phía khoai sọ thơm ngào ngạt khoai sọ.

....

“Tiểu Trác ca, Tiểu Trác ca, đệ chỉ biết tìm Tiểu Trác ca, đệ thích Tiểu Trác đại nhân đến vậy sao!”

"Đương nhiên, Tiểu Trác đại nhân là người lợi hại nhất Thiên Đô Thành, nhất định có thể bảo vệ ta."

"Ta cũng có thể bảo vệ đệ, ta chính là Sơn Thần."

"Hứ, ngươi sao, ngươi vẫn là tự bảo vệ chính mình đi, bằng không cả hai chúng ta đều bị thương ta còn phải chăm sóc ngươi."

"Ngươi! Ta cùng Tiểu Trác đại nhân chênh lệch lớn như vậy sao."

"Cái gì chênh lệch không lớn lắm, ngươi cũng đừng mù quáng đi so sánh, so người với người hù chết người, ngươi cùng Tiểu Trác ca với ta mà nói là bất đồng, được rồi đừng hỏi nữa."

"Có cái gì bất đồng, đệ cũng phải nói cho ta biết chứ, aiz đừng đi Tiểu Cửu!" , Kết thúc hồi tưởng, Anh Lỗi nhìn cây dâu nhỏ mà chính mình nuôi lớn, lần này nhất định phải nuôi đệ ấy thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top