Chap 4.1: Hot boy nổi loạn ! (2)
Một chàng trẻ cất tiếng trả lời. Giọng điệu ngạo nghễ. Mái tóc nâu xéo che khuất một bên mắt bồng bềnh hắt lên kiêu hãnh trong ánh đèn màu chói loá. Chiếc áo khoác Jacket da đen, quần jean đen, cùng cái nhếch mép lạnh lùng. Nhóc con bướng bỉnh bước tới đầy tự tin.
Mọi người nín thinh. Rẽ thành một lối trống cho cậu bước đi. Những ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú.
Ông Quang Huy đứng bên cạnh Minh, ngạc nhiên với sự ngông cuồng của người thiếu niên không sợ trời, không sợ đất, kéo tay cậu, khều khều:
_ Nè, nè. Cậu điên hả? Tụi trong bar này tửu lượng dữ dằn lắm. Cậu uống không lại đâu! Đừng có mà hiếu thắng!
Ánh mắt ngạo mạn nhướn lên, nụ cười nhàn nhạt:
_ Kệ tôi! Liên quan gì tới ông? Đây là một vụ cá cược, trò này tôi chơi hoài. Thắng thì được tiền, còn thua thì được uống bia chùa. Có mất mát gì đâu!
Hoàng Hiểu Minh thản nhiên trả lời, tự tin bước lên bục chỗ Hải, mâu quang đầy thách thức.
Người bày ra trò chơi khẽ cười hài lòng, ánh nhìn đánh giá đối phương. Cậu không biết mình đang gặp phải một đối thủ nặng kí.
Mọi người chăm chú hướng ánh nhìn về phía bục cao. Âm thanh huyên náo nín lặng như một vết dao lạnh đột ngột xé toạc đi không khí.
Họ hướng về Minh một cái kì thú và lạ lẫm. Một bên má của đã được che đi bởi miếng decal hình đôi cánh ác quỷ đầy ẩn mật. Chỉ thấy được dáng vẻ cao lớn, ngũ quan sắc sảo dưới ánh đèn nhấp nháy. Cả khí chất vương tử bá đạo cũng toát lên thật toàn diện từ vệt bóng đen bí ẩn.
Minh cười mỉm, sành giọng:
_ Luật cũ, mọi người đặt theo hai phe tin tôi thì đặt cược vào đây, ai nghĩ anh ta thắng thì đặt bên kia. Tiền thắng thì sẽ được chia 6_4. Ok?
Hải gật đầu đo lường con người trước mặt. Hôm nay Hải sẽ gặp nhiều khó khăn với đối thủ này. Cậu đưa tay cầm mic, cất tiếng:
_ Bây giờ ai cược tôi thắng thì đặt tiền vào đĩa bên phải, ai cược anh bạn này thắng thì đặt tiền vào đĩa bên trái. Được chứ? Nè đối thủ, cho tôi một cái tên chứ!
_ Demon. - Vẫn giữ thái độ bình tĩnh và tự tin như lúc đầu. Đôi mắt như pha lê đỏ sáng lên như hấp thụ mọi thu hút của quần đông con người bên dưới.
Người đàn ông luôn bám dính lấy cậu lẹt đẹt đi theo sau, cười hề hề, trêu nhỏ:
_ Demon? Tên hợp với cậu đó. Nhìn mặt cậu giống như quỷ sứ vậy!
Minh liếc xéo hăm dọa. Tiếng hừ nho nhỏ khục khẳng trong thanh quản như hư vô. Cơ mặt vẫn toát lên nét lạnh lùng phảng phất.
Mọi người đổ xô đặt cược tiền, một số người không cược mà nhìn một cách thích thú. Phía sau sàn nhảy, tên đầu trọc gác chân lên bàn, đôi mắt hướng nhìn Minh dò xét.
Một tên nhóc oái oăm đang tự chuốc lấy khổ ải cho mình. Đơn giản vì sự hiếu chiến và sốc nổi. Tính cách đó dễ dàng gây ra mâu thuẫn, tự mang lại phiền phức cho bản thân.
Hải cười hâm nóng lại không khí, cái cách cười bình thản như tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình:
_ Ok! Còn ai nữa không? Vậy cuộc thi bắt đầu nhé!
Ông Quang Huy đẩy nhẹ vai Minh lo lắng. Số lượng bia đang đặt ở đây là không phải ít. Nó đủ quyền lực để gây mê lý trí và tê liệt ý thức trong một khoảng thời gian không nhỏ.
Chiếc hoodie đen ghị nhẹ vạt áo của bụi xương rồng ngông nghênh kia:
_ Nè, uống nổi không?
Cái nháy mắt đầy nghịch ngợm:
_ Chuyện nhỏ!
Quả đầu đầu kiểu cách vàng óng dè chừng, cậu trao lại micro cho DJ, cất giọng cao ngạo:
_ Được rồi. Demon chứ gì? Chơi thì chơi!
Người chỉnh nhạc kế thừa sự nghiệp MC đang dang dở của Hải, tiếp tục hâm nóng không khí.
Tiếng công bố khai cuộc từ từ, dồn nén như một hiệu lệnh từ vị chỉ huy để được phép khai hoả:
_ Chuẩn bị 3... 2... 1… BẮT ĐẦU!
_ DZÔ... DZÔ... CỐ LÊN! CỐ LÊN! CỐ LÊN! UỐNG ĐI! NHANH LÊN! - Mọi người hò hét cổ động hai người đang tu những chai bia nhanh chóng. Âm thanh náo nhiệt, sôi nổi hẳn.
Tiếng cổ vũ hào hứng khuấy động cứ hệt một cơn đại hồng thuỷ đập tan sự im lìm đang xoáy sâu vào không gian. Ập tới một cách vồn vã và hào hứng khôn xiết.
Ông Huy không kiềm chế được, lan ngập sự phấn kích từ những người xung quanh, hò hét sắp khản đặc cổ:
_ Demon cố lên! Cố lên! Uống đi!!!! Chiến thắng thật vinh quang nhé! Cho họ biết thế nào là bại trận đi!
Minh cầm những chai bia tu ừng ực. Uống điên cuồng như cố nuốt những giằng xé, đau đớn đang giày vò cậu hòa cùng những bọt bia trắng kia, tuôn hết, tuôn hết tất cả.
Một loài cây bám từ nguồn đất cằn cỗi, những cay nghiệt đầy rẫy làm nó mọc lên những gai nhọn xù xì mà chống chọi. Như một hạt cát bé tí vô định, nó lang thang, rong ruổi để đi tìm ra mục đích cho sự tồn tại của mình. Nó được sinh ra từ đâu? Nó đã mang lại điều gì cho cuộc sống hay chính cuộc sống đang tước đoạt đi nguồn sáng để nó tồn tại? Nó tìm mãi, tìm mãi. Nó cố không để ngã quỵ nhưng sâu thẳm trong những gai nhọn bị bẻ gãy luôn chứa một tổn thương sâu sắc khiến nó mãi oán hận.
Vẫn điên loạn mà uống.
Một chai….
Hai chai….
Ba chai….
Bốn chai….
Chỉ còn vài phút nữa thôi là hết thời gian. Minh uống rất nhanh.
Uống và uống.
Tư duy và lý trí bị cuốn phăng.
Uống và uống.
Sau đêm đen có phải là ánh dương rực rỡ?
Uống và uống.
Tỉnh giấc ngủ cơn ác mộng này sẽ tan biến. Như chưa bao giờ tồn tại.
Phải không?
Hải cũng không thua kém, bia tuôn ướt cả áo. Cậu ngửa cổ uống đầy nổ lực. Yết hầu lên xuống liên tục, mắt liếc nhìn về đối thủ - Hiểu Minh đang hơn cậu một chai.
_ Cố lên! Cố lên! Chỉ còn hai chai nữa thôi! Cố lên đi Demon! Cố lên! Cố lên nào! - Ông Huy vỗ tay kích động, thời gian sắp hết rồi.
Như một cơn thuỷ triều vội vã rút xuống, thời gian kéo nhanh khiến ý thức người ta ngắt mạch, mất hoàn toàn cân nhắc.
Hải đang cố gắng từng chút một. Không xong rồi! Bia cứ trào ra ngoài! Tình huống hiện giờ Minh vẫn đang giữ ưu thế.
_ DZÔ! DZÔ! NHANH NỮA LÊN! DEMON CỐ LÊN! CỐ LÊN! - Mọi người hò reo kịch liệt vào những phút chót của trận đấu, đa phần là cổ vũ Minh.
Tiếng la hét ồn ã khắp cả quán bar, đầy hấp dẫn như đang xem được một màn thi đấu điền kinh đầy thu hút.
Tên đại ca xám mặt, đặt chai bia trên tay xuống xem xét tình hình. Bọn cùng đám với Hải nhìn nhau hoang mang.
Giọt bia cuối cùng cạn sạch, quầng ngực trên áo thấm thành một đám ướt nhem. Chúc ngược chai bia cuối cùng xuống để chứng tỏ nó đã hết sạch. Minh cong môi, tia mắt ngập tràn hoan hỉ, nụ cười thấp thoáng trên khoé môi.
_ HAY QUÁ! CỐ LÊN! ZÔ! ĐÚNG RỒI! HURA! CẬU GIỎI QUÁ! - Ông đạo diễn nhảy tưng tưng lên mừng.
Hay thật, cuối cùng Minh đã thắng.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Tiếng hoan hô, ngưỡng mộ cứ vang ngập cả bar. Đâu đó có tiếng vui vẻ chia chác tiền cược thắng đầy sôi nổi.
Hải bất lực nhìn chàng trai bí ẩn đang nhận một phần số tiền thắng cược.
Cậu run lên vì tức, môi mím chặt, mặt đỏ tê rần. Thấy mọi người ca tụng con người kia, cậu càng ứa gan hơn. Mặt Hải càng lúc một đỏ gay không biết là do say hay tức giận.
Đột nhiên, quả đầu vàng tiến đến gần Minh, mặt đằng đằng sát khí.
Minh vẫn thản nhiên thu những tờ tiền trên đĩa, gương mặt chẳng có biểu hiện gì của tình trạng ngà say.
_ Nè! Dân ở đâu? Tính tới đây gây sự à? Có biết địa bàn này là của tao không? - Hải lầm lừ nhìn Minh. Gương mặt giương lên doạ dẫm.
Kiêu căng là một tính xấu dễ tạo ra tai hoạ cho mình. Hoàng Hiểu Minh đang bị chuốc lấy tai hoạ ấy bởi sự bất cần, ngạo mạn ấy.
_ Sao chứ? Bar này là của cậu à? - Minh nghiêng đầu nhìn, giọng điệu giễu cợt của kẻ thắng trận.
_ Thằng ranh! Khôn hồn thì trả lại tiền cho tao. Nếu không thì… - Hải vẫn tiếp tục đe dọa, răng nghiến lại hừng hực tức.
Kẻ thắng giơ xấp tiền trên tay đếm nhàn hạ như cố tình chọc tức con người thua cuộc. Vẫn ngạo nghễ. Vẫn kiêu căng.
_ Nếu không thì sao? Số tiền này là do tôi thắng cược có được. Muốn cướp à?
Gương mặt đối diện đanh lại tối sầm. Âm thanh trong bar bắt đầu nghe thêm tiếng lạo xạo di chuyển bàn ghế của nhóm người xa lạ hầm hố.
_ Mày….!!!! Được, là do mày chọn. Nếu không đưa số tiền đó thì mày đừng hòng đem xác rời khỏi đây! Đừng trách tao!
Mâu thuẫn khởi nguồn từ những mặt đối lập luôn thống nhất, dựa dẫm vào nhau. Giải quyết một mâu thuẫn không thể dùng một thái độ cầu hoà mà là đấu tranh triệt tiêu mâu thuẫn đó. Người đang gây ra mâu thuẫn phải là người giải quyết việc này. Nhím xù đang rơi vào một sự rình rập nguy hiểm của kẻ tiểu nhân lật lọng.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Quy luật bất di bất dịch này thực sự đúng với tình huống này. Những kẻ thua không hề tẽn tò vì hành động ngang ngược đòi thứ không thuộc về mình. Họ hung hăng đổ dồn về cậu. Số lượng người đông nghịt áp đảo như muốn uy hiếp con người thân cô kia.
Tiếng bác nháo của nhóm khách vui chơi tắt ngấm. Họ hoảng sợ dồn về một nhóm hay vội vã tránh xa nơi chuẩn bị diễn ra ẩu đả này.
_ Sao hả nhóc con? Đưa tiền đây không? - Mái đầu vàng hăm he cậu.
Phía sau đó là đồng bọn đông đúc, người nào cũng bặm trợn nhìn Hoàng Hiểu Minh.
Đôi mắt nâu đỏ đen xám chết chóc, môi mím lại bực dọc đay nghiến:
_ Đừng gọi tao là nhóc.
_ Đưa tiền ra đây! Muốn chết phải không? - Tên tóc đỏ trong bọn chồm lên gây chiến.
Sự tự tin tuyệt đối về khả năng hạ gục bọn ruồi nhặng này khiến Minh chỉ đứng nhìn một cách bình thản. Đồng tử nông trơ ra:
_ Đưa? Tiền à? Tại sao phải đưa? Muốn xin ăn thì cũng tỏ ra khốn khổ chút chứ! Nếu là hành khuất đang đứng trước mặt thì bổn thiếu gia sẵn sàng dốc hết tiền trong ví ra bố thí. Chậc, chậc. Đáng tiếc tư cách để nhận được lòng hảo tâm của mọi người tụi bây còn không có. Lũ cướp cạn.
_ Mẹ kiếp! Mày chán sống thật rồi! Anh em! Cho nó nếm mùi cho tởn mặt đi! - Một tên du côn khác sôi máu, tiếng nói tục tĩu phá hoại dần sự trong lành của vũ trường.
Minh cười nhạt, bình lặng như hồ thu. Vệt môi hồng hào lại hơi mím lại, tàn nhẫn:
_ Tụi bây thèm ăn đấm lắm rồi sao? Được rồi, yêu cầu này tao sẽ vui vẻ đáp ứng.
Đám người dồn đông ép sát gần chàng trai yếu thế. Bàn ghế bị dạt lăn lốc một đám. Lũ người ngang ngược thủ thế, một số cầm những vỏ chai bia lên sẵn sàng hỗn chiến.
Người đàn ông bị lãng quên trong sự mâu thuẫn này nép sát sau lưng Minh, mặt trắng chạch, sợ hãi khuyên can:
_ Thôi mà! Đừng đụng vào bọn này. Dân giang hồ thứ thiệt đó. Cậu đâu có thiếu tiền đâu, cứ đưa cho bọn nó, xem như bố thí vậy. Đừng có gây sự kẻo mang họa vào thân!
Chú nhím gai góc ương bướng:
_ Không được! Tiền nào tôi cũng có thể xem như rác nhưng tiền này là do công sức tôi kiếm được không bao giờ tôi phung phí cả. Bọn nó muốn lấy à? Phải bước qua xác của tôi cái đã!
Gương mặt kia bất mãn cực độ:
_ Sao cậu khôn quá vậy? Nhìn mặt cũng sáng sủa mà, đâu đến nỗi nào! Sao lại thiếu nghĩ suy tới vậy?
Hải nhếch miệng cười khinh khỉnh. Hắn xoay xoay cổ tay, cổ chân để chuẩn bị khởi chiến. Đồng bọn của con người táo tợn bao vây Minh và Quang Huy kín mít.
_ Được! Là do mày chọn! Đừng có hối hận!
_ Để tao xem tụi bây có bản lĩnh gì? Nhưng tao nhắc lại nếu không muốn chết thì đừng manh động! - Minh vẫn chẳng có thái độ gì gọi là sợ hãi, trả lời vô cùng bình tĩnh.
Tỏ vẻ đàn anh sừng sỏ, cái đầu vuốt gel dựng đứng phất tay ra lệnh:
_ Được! Lên tụi bây!
Chiếc Jacket nhếch vòng môi đẹp hoàn hảo, chân nhích nhẹ khởi động, nụ cười tà mị đầy ma lực:
_ Là tụi bây ép tao!
Thỏi kẹo cao su cứ mãi sợ sệt mà bám víu lấy cánh tay cậu, mi mắt giật giật hoang mang:
_ Thôi, thôi! Đừng như vậy, tụi nó đông lắm cậu đánh không lại đâu!
_ Ông đừng có nhiều chuyện, không làm gì được thì nép qua một bên cho tôi rảnh tay rảnh chân, coi chừng tôi không đánh họ mà đánh ông trước đó! - Minh hăm he ông Quang Huy, kẻ luôn mang lại phiền phức cho cậu.
Đánh nhau để tự vệ và sinh chuyện để đánh nhau có phần khác biệt nhau. Không ít lần cậu đã đánh nhau, nhưng nếu muốn thâm nhập vào bóng tối của cuộc sống thì tất nhiên điều này là không tránh khỏi. Mọi tình tiết này đều nằm trong tính toán của Hoàng Hiểu Minh.
Ông Quang Huy bó tay với tên quỷ nhỏ này nên đành nép qua một bên để tránh nạn. Không dám hó hé gì thêm.
Góc đằng xa sàn nhảy, có một đôi mắt màu xanh đang dõi theo từng cử chỉ của đám đông người đang tụ như ổ mối. Đôi mắt xanh bích đó ảo não gác tay lên bàn ngao ngán, than thở:
_ Rồi à, kêu nó đi khảo sát tình hình hay là cho nó kiếm cớ đi quậy đây trời? Đúng là, mình lại sắp phải đứng sau cái mớ lộn xộn này thôi! Nhóc à, anh già rồi, cho anh an nghỉ đi mà! Sao mà em cứ thích phá phách hoài vậy? Khổ quá!
Trở về với khu vực đang hầm hầm khí chiến, trận ẩu đả đã được khai thủ, như một con sóng tràn để phủ ngập cả không khí náo loạn.
Bọn Hải xông vào Minh. Một tên giơ chai bia lên tấn công.
Nhanh thoăn thoắt, Minh dùng tay đỡ, xoạt cổ tay mình một cách thật nhẹ nhàng, chỉ nghe tiếng thét chói tai, thê thảm của tên vừa đánh cậu.
Tên Hải căm tức nhào lên yểm trợ. Người thiếu niên tóc nâu xoay người chụp nắm đấm của người tấn công, vẫn động tác nhẹ nhàng ban nãy, tiếng xương gãy rôm rốp như một lời bài trừ của quỷ dữ rạch thét vào giác quan. Tiếng Hải la chói lói, tiếng kêu thất thanh của khách vui chơi hòa làm một.
Cổ tay vẫn giản đơn xoay nhẹ. Hành động dứt khoát và cần kỹ thuật điêu luyện này Minh đã phải tập luyện hơn ba năm mới thuần thục - chiêu thức ám sát bí mật được Q đào tạo cho những sát thủ cao cấp. Tuy cậu không là sát thủ nhưng với tư cách một đội trưởng đội An ninh cậu vẫn được đặc cách học nó: Chiêu giết người vô hình chỉ bằng một cú xoay cổ tay nhẹ nhàng.
Võ thuật dùng để phòng vệ cho bản thân và bênh vực cho kẻ yếu chứ không dùng để ức hiếp, huênh hoang người. Bài học đó là điều quan trọng nhất mà bất cứ người luyện võ mới nhập môn đều phải được học và vĩnh viễn nghiêm túc tuân thủ quy tắc ấy hễ vẫn còn dùng tới võ thuật. Đối với Hiểu Minh, học võ không chỉ đơn thuần là dùng để phòng vệ. Nó còn là công cụ để cậu đạt được kế hoạch mà cậu đã vạch ra. Con người cậu vẫn ngập tràn ẩn khuất mù mịt, như một mặt hồ ố đục chưa lắng trong, thanh tịnh.
Góc bar, Alex ngồi nhấm nháp ly vodka ngon lành, mặc kệ những âm thanh tạp nham, hỗn loạn, như gào xé màng nhĩ. Cảnh quan nhốn nháo đang xé rạch thị giác. Mắt anh đăm đăm hướng về phía Minh, mặt tái nhợt kì lạ. Bóp chặt ly rượu trên tay suýt móp méo, con người thổ lộ bất ngờ, môi mấp máy run run:
_ "Ảo ảnh đoạt hồn"? Đây là chiêu thức cấm mà? Sao em lại…
Minh uy phong ung dung, vẫn dùng một tay đỡ những đòn tấn công của bọn Hải.
Cậu giơ chân lên đạp chiếc ghế đang bay đến cậu để phản lại đòn tên đã ném ghế vào mình. Theo quán tính, hắn ngã ngược về sau, bật vào chiếc bàn thuỷ tinh vỡ nát.
Tiếng thuỷ tinh vỡ sắc lạnh như cứa đứt dần hào khí của lũ bặm trợn.
Một tên khác dùng một cái vỏ chai bị đập vỡ trong lúc hỗn loạn xông vào, Minh gạt tay hắn ra rôi vặn ngược lại. Tay con người đó trẹo ngược ra sau.
Màn ẩu đả nín bặt trước sự thất thủ ê chề của phía gây chiến. Minh hạ gục cả bọn của tên Hải chỉ vỏn vẹn chưa đầy ba phút.
Bọn gây loạn nằm la liệt trên sàn nhảy. Mọi hoạt động vui chơi đều ngừng lại. Âm thanh chói tai của bar cũng tắt hẳn. Mọi người thì chạy bát nháo. Chỉ còn ánh đèn màu thì vẫn chớp nháy. Chỉ có âm thanh rên rỉ của bọn Hải là rõ nhất. Ông Huy núp dưới bàn gần đó cũng lúi húi bò ra.
Con sam nhát gan đứng nhìn bọn quậy phá lăn lê dưới sàn, cười toe toét, vỗ tay cái chát:
_ Hây da! Thật là hay quá đi! Hay quá đi! Giống phim Hồng Kông quá đi! Minh! Cậu pro quá! Cậu men-lỳ quá! Ngưỡng mộ quá đi! - Ông vừa nói vừa lắc lắc vai Hiểu Minh mừng rỡ.
Minh đẩy tay ông ra, bước từng bước đến bọn kia với ánh mắt kiêu ngạo của kẻ thắng trận.
Hải với cái miệng tèm nhem máu, sợ hãi run bật khẩn hoảng van xin:
_ Dạ, dạ em xin lỗi! Tụi em có mắt như mù! Tụi em biết lỗi rồi! Anh tha cho tụi em ạ! Ui da! Hự hự
Minh cười nhạt, vòng môi bóp méo bởi những lời doạ dẫm:
_ Tụi bây nói có mắt như mù thì để tao làm cho mù luôn nhé! Để mắt lại làm gì?
Con người thất thủ cùng bọn anh em lo sợ, van mếu:
_ Xin… xin anh tha cho tụi em! Em hứa là không có lần sau đâu anh! Tha cho em!
Nụ cười đông cứng phủ ngập không gian nổi loạn:
_ Biết thì tốt! Đây là tiền thuốc men cho bọn mày. Nếu còn hống hách gây sự nữa thì...
_ Vâng! Vâng! Anh cứ nói, em sẽ khắc cốt ghi tâm ạ! - Đôi mắt thảng thốt kinh sợ mà gật đầu loạn xạ.
_ Tiếc là mảnh thuỷ tinh ở đây không sắc lắm, giá như có một con dao ở đây thì tốt.
_ Sao ạ?
_ Để khắc cốt ghi tâm giúp mày. - Minh hờ hững giễu cợt.
Con người cùng bọn la liệt kia vẫn khẩn thiết cầu xin.
_ Em xin anh! Anh đừng làm vậy! Em sẽ không nói những điều vô bổ nữa! Xin anh tha cho!
Vệt môi quỷ hài lòng khi đã ngược đãi tâm lý đối phương thành công. Cậu cúi sát đầu vào người nằm dài dưới sàn, nắm chặt nắm tóc xụi gel bồm xồm, thẳng thừng gằn từng chữ:
_ Hừ. Tao sẽ tha cho mày. Nên nhớ: Đừng-bao-giờ-chọc-giận-đến-tao. Bởi tao...là DEMON.
Nói rồi, đôi bata đen nhích chân rời xa, những tờ tiền lả tả ném xuồng nền sàn đầy châm chọc. Quang Huy hếch mũi cười vui vẻ.
Bar trở lại yên ắng. Những người nép một góc chườn ra xem ngóng tình hình. Tiếng xì xào bàn tán vi vo như tiếng ổ vò vẽ.
Từ xa, một người đàn ông chừng trung niên, mặc bộ vest đen, trên tay cầm quyển sổ chạy tới cùng 4-5 người bảo an của bar. Họ kinh ngạc nhìn trận ẩu đả đã tàn cuộc, có sự tức bực gắt gỏng:
_ Gì đây? Các người muốn phá quán phải không? Muốn đánh nhau thì đi chỗ khác mà đánh. Đừng có phá bar của chúng tôi. Giờ tính gì đây?
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng tàn khốc. Thanh âm nhẹ nhưng tỏ rõ bản thân không là kẻ bị trị:
_ Chỉ là hiểu lầm! Ẩu đả chút thôi! Còn đây là tiền bồi thường!
Gương mặt còn long lên giận dữ kia hạ xuống hoà nhã, nhận lấy số tiền bồi thường của vị khách phóng khoáng. Ông ra lệnh cho nhóm bảo an lôi đám người nằm quằn quại như thây ma rời khỏi sàn nhảy. Chào chàng trai trước mặt niềm nở như chưa xảy ra việc gì.
Nhím xù phủi tay, cất giọng mỉa mai cuộc sống, thủng thẳng bước ra khỏi quán.
_ Hết trò vui rồi. Haizz... Cuộc đời đúng là đáng chán!
Hoạt động vũ trường bình thường trở lại, âm nhạc lại bật lên để nối lại cuộc vui.
[ Khảo sát lần 1: Sunny Hot Bar bình ổn. Duyệt.]
Bóng hai con người bỏ ra ngoài bar. Thời gian họ đến và đi không hề lâu, vụt đến bí ẩn và rời đi cũng bí ẩn.
Miếng bã chewing gum léo nhéo tò tò sau lưng cậu:
_ Ủa? Vậy xong rồi hả? Giờ đi đâu?
Lại lạnh nhạt gạt phăng:
_ Không cần biết!
Khuất phía sau sàn nhảy, tên đầu trọc chứng kiến hết thảy sự tình, hắn tím mặt tức giận. Xưa nay Sunny Hot Bar vẫn do băng của hắn bảo kê, mới mấy ngày trước bị một "anh đại" hạ gục. Giờ lại có thêm một thằng ranh xấc xược dạy đời. Lòng căm tức như một mũi dao nhọn xuyên thấu đến đứa đàn em bất tài.
"Chát!" – Một cái tát giáng vào mặt Hải để hạ cơn tức tối trong lòng.
_ Một lũ ăn hại! Có một thằng nhóc ranh mà dạy dỗ cũng không xong! Được, Demon chứ gì? Mày hãy đợi đấy!
Hắn nhìn theo Minh cười man rợ. Bàn tay nắm chặt đầy căm tức. Đụng vào người của hắn thì phải trả giá thật đắt.
Người tạo ra thù hằn sẽ phải đáp trả cái thù hằn đã gây ra cho đối phương. Cứ thế, thù chất thành núi. Ân oán cứ chất ngất hoang tàn. Chưa bao giờ xoá bỏ được.
Chờ đợi sự trả thù của lũ hèn mọn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top