Three.
Three.
Một nơi chưa có "Bão"
***
Seoul - Korea.
Một cô gái có mái tóc nâu xõa dài ngang eo, cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mi cong vút diễm kiều. Làn da mịn hồng kiêu sa, sắc môi hồng phấn chúm chím, chân mày liễu thanh tú. Cả con người toát lên vẻ thanh tao thoát tục. Cô ngồi bó gối bên cạnh một hòn non bộ lớn, dưới mặt hồ là những con cá chép đuôi vàng tung tăng ve vẩy đuôi .
Cô đang ở trong một ngôi nhà rất lớn có kiến trúc của một ngôi nhà Hàn truyền thống kết hợp với những cảnh quang hiện đại được bày trí vô cùng thông minh, khéo léo. Những thảm cây tươi mát xung quanh như càng điểm tô cho không gian nơi đây muôn phần thanh nhã. Đây là nhà riêng của tổng thống đương nhiệm Hàn Quốc - Lee Woo Sub.
_ Sang Mi, có chuyện gì mà con buồn thế? Nhớ Kang à? - Một người đàn ông ngoài 60 tuổi có gương mặt phúc hậu, mặc vest đen tiến đến bên cô, ông ấy chính là tổng thống Lee. Ánh mắt ông vẽ lên những tia yêu thương vào cô gái đang ngồi bên hồ.
_ Ơ, ông , con ….đâu có đâu ông…. - Cô gái ngẩng mặt ngước nhìn ông Lee ngượng ngùng, ánh mi long lanh chớp chớp.
_ Chối sao? Ta là ông của con, chỉ cần con nghĩ gì ông cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay mà! - Tổng thống Lee mỉm cười hiền hậu nhìn cháu gái ông - Lee Sang Mi - hôn thê của Thái tử Hoàng gia Thái Kang Suridathik. Ông xoa đầu cháu gái trêu chọc.
_ Ông trêu con kìa! Phải! Con đang nhớ Kang đấy! Ông ơi, Kang sắp về Việt Nam rồi! - Cô gái tên Sang Mi nũng nịu đáp trả, đầu dịu vào lòng ông mình sủng nịnh.
_ Ha ha, mà sao nó lại đến đó? - Ông Lee nghiêng đầu nhìn.
_ Con cũng không biết nữa, nghe nói là cậu ấy muốn học trung học tại đó!
_ Thế ý con là… - Vị tổng thống đăm chiêu suy nghĩ được ý tứ của cô cháu gái yêu quý của mình.
_ Phải, ông cho con theo về Việt Nam nhé ông! - Sang Mi nắm tay ông mình hỏi khẽ, ánh mắt rợp lên tia hi vọng.
_ Về đó? Nhưng làm sao con sống nổi ở đó một mình? - Ông Woo Sub chau mày đắn đo.
_ Sao không được hả ông? Lúc nhỏ con sống ở Anh một mình có sao đâu! Con cũng sẽ ở kí túc xá mà, ông đừng lo lắng! - Sang Mi mạnh dạn nói, đứng thẳng người tạo lòng tin trước ông mình.
_ Còn vốn Tiếng Việt của con? Con chắc là đủ khả năng giao tiếp ở đó chứ? - Ông Lee lại nghĩ ngợi.
_ Ông cứ yên tâm, tháng sau con mới về mà! Con sẽ nhờ gia sư dạy cấp tốc lại. Con đã có vốn kiến thức cơ bản nên học sẽ rất nhanh! - Lee Sang Mi mỉm cười tự tin ngước mặt nhìn ông mình.
_ Con quyết tâm như thế sao? Vì Kang chính là Prince của con?
_ Vâng, con đã phải chờ đợi suốt 12 năm nay, lần này con quyết không bao giờ để lạc mất cậu ấy nữa đâu! - Sang Mi gật đầu trả lời, ngữ khí vô cùng quả quyết. Cô đã chờ một người suốt 12 năm, bây giờ đã tìm được người con trai ấy! Cô sẽ không bao giờ dám đánh mất cậu ấy nữa vì… Cậu và cô còn một lời hứa….
_ Thôi được! Thấy con nặng tình như thế thì ông đành chịu, ông đã chứng kiến con khổ sở tìm kiếm cậu bé ấy bao nhiêu năm nay rồi. Bây giờ đã tìm được thì con nhớ phải giữ kĩ lấy! Con không được bỏ cuộc đấy! Ông luôn ủng hộ con. - Tổng thống Lee Woo Sub đặt tay lên vai cháu gái mình căn dặn, ấn đường sáng lên tia ấm áp. Ông chỉ có độc nhất một cô cháu gái là người thân. Chỉ cần thấy nó vui ông cam lòng làm tất cả mọi chuyện vì nó.
_ Thật chứ? Con cảm ơn ông! Con vui lắm! - Cô gái mỉm cười rạng rỡ, ôm chặt lấy ông mình sung sướng.
_ Rồi! Con mèo nhỏ của ông, ông sẽ cho gia sư dạy tiếng Việt giỏi nhất dạy con nhé! Cố lên cháu gái! - Ông vuốt nhẹ mái tóc Sang Mi hiền hòa cười.
_ Ôi, thế còn gì bằng, con vô cùng cảm ơn ông! - Những tia cảm kích sáng lên trong mắt cô gái trẻ Sang Mi, cô ôm lấy người ông kính yêu trong niềm sùng kính thiết tha.
Hàn Quốc bình yên không chút sóng gió, chỉ một tháng sau thì cô gái này đã trở thành một quân cờ trong bàn cờ với bao nhiêu tình toán đã bày ra trước đó. Cô sẽ phải làm sao? Và tình yêu của cô liệu có được con người đó chấp nhận? Hi vọng cô sẽ không phải là một con tốt thí để tìm diệt được vua của đối phương, cô chỉ là người vô can.
***
Ho Chi Minh City.
_ Chào ba mẹ con đi học! Hạnh Phúc chị đi học nha! - Một cô gái khoảng 15 tuổi có mái tóc đen mun, đôi mắt màu xanh xám tro xinh đẹp, mái ngố đáng yêu. Cô ấy là 1 cô gái Việt Nam xinh xắn. Cô mặc bộ đồng phục trung học giản dị đang vẫy chào những con người trong ngôi nhà và con chó nhỏ đang quấn quýt dưới chân.
Buổi sáng trong lành trên đất nước Việt Nam, ánh nắng sớm mát dịu soi rọi len lỏi qua những khu cao ốc lớn của thành phố, cô gái trẻ dắt chiếc xe đạp Martin @ màu xanh dương ra khỏi nhà, nụ cười tươi tắn nhảy múa trên môi. Cô gò người đạp những vòng xe, tay vuốt vuốt đuôi tóc cột cao năng động. Hình ảnh của cô bị hai con người trong một chiếc Limo đen thu lấy không sót một chi tiết.
_ Thấy cô bé ấy thế nào? - Một chàng trai tóc vàng lãnh đạm, gương mặt đẹp tựa như ma quỷ với những đường nét sắc xảo như được điêu khắc tinh vi, ánh mắt màu lục trầm như màu của một khu rừng bị màn đêm bao phủ, làn môi cam nhạt gợi cảm, chàng trai mặc vest đen nhếch môi cất hỏi người bên cạnh.
_ Thiên thần! Là cô ấy! Tại sao cậu đưa tôi đến đây? - Chàng trai bên cạnh ngước mặt sang hỏi, ánh mắt vừa dấy lên tia vui mừng hớn hở vừa lộ ra nét lo lắng bất an.
Chàng trai vừa cất tiếng hỏi mặc bộ trang phục trắng trang nhã, gương mặt thanh thoát tựa như một thiên thần, cái mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn với hàng mi rậm cong như cánh quạt, làn môi như một quả cam chín mọng, làn da trắng trẻo mịn màng. Mái tóc đen mun bồng bềnh lịch lãm.
Cả hai con người đang ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ vua đang đánh dở, cả hai đều hướng mắt vào cô gái đang đạp xe phía ngoài ô kính. Hai đôi mắt chăm chăm đeo đuổi một suy nghĩ riêng.
_ Cậu cảm thấy thế nào? Ván cờ này cần một con hậu như vậy! - Chàng trai mặt vest đen nhấc một quân hậu trong tay, mắt nhướng tới cô gái bên ngoài xe ám chỉ.
_ Black Jack! Cô ấy không liên quan đến trận chiến này! Tôi có thể chơi bất cứ trò chơi điên rồ nào với cậu nhưng xin cậu đừng đụng đến những người thân bên cạnh tôi. Họ vô can! - Chàng trai tóc đen lo lắng cất tiếng ngăn cản, khóe mi giật giật khẩn hoảng.
_ Sao lại vô can chứ? Liên quan mật thiết ấy chứ! Tôi và cậu chính là chủ nhân của ván cờ này, mỗi chúng ta đều sở hữu những quân cờ riêng biệt, cô ấy chính là con hậu của tôi! - Chàng trai tên Black Jack cong môi ma quái, cầm quân cờ trong tay tiến lên một nước.
_ Quá đủ rồi, đừng làm hại họ nữa! Tôi xin cậu! - Chàng trai đối diện hạ giọng cầu khẩn, đôi mắt dán lên bàn cờ vừa tiến thêm một bước. Chốc chốc, ánh mắt lại liếc mắt ra ngoài.
_ Ha ha, Devil à, có biết vì sao tôi lại thích sử dụng cô ấy là một quân hậu không? - BJ mỉm cười khoanh tay trước ngực hướng mắt về con người đối diện chăm chú.
_ Sao? - Devil - Chàng trai mặc trang phục trắng nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Bàn tay đặt vào quân cờ đánh tiếp.
_ Vì cô ấy chính là tử huyệt của cậu! - BJ chậm trãi trả lời, mắt chuyên tâm trước nước cờ của đối thủ.
_ Vậy thì tôi chính là tử huyệt của cậu! - Devil hừ lạnh, nhếch môi châm biếm.
_ Phải! Chỉ cần cậu bị cô ấy điều khiển thì tôi sẽ bị ảnh hưởng! Cô ấy có thể chỉ là một con tốt! Nhưng cậu đã biết quy luật rồi! Chỉ cần đi hết ván cờ thì tốt sẽ được phong. Tôi phong cô ấy là hậu - một con hậu rất linh hoạt. - BJ đưa con tốt của mình đi đến khung cuối cùng của bàn cờ - phong hậu.
_ Nhưng chỉ cần cậu không cẩn thận thì dù con hậu có linh hoạt cách mấy cũng sẽ bị hạ! - Devil nhắc nhở. Bàn tay tiếp tục đánh nước cờ nhàn hạ.
_ Hi hi, con mã của cậu đang bị hạ trước kìa! - Chàng trai có đôi mắt lục lướt mắt sắc bén lên ván cờ, đưa quân của mình soán vị của đối thủ. Môi nhếch lên mãn nguyện.
_ Tôi sẽ thắng trong ván cờ này! - Devil nắm chặt quân mã trong tay, đôi mắt dấy lên sự quyết đoán thâm sâu. Cậu phải bảo vệ những người vô can trước con quỷ không có tính người này! Nước đi vẫn lần lượt diễn ra.
_ Tự tin thế? Cậu có biết vì sao cậu luôn bị tôi khống chế không? - Đôi mắt lục lãnh đạm lướt nhìn hình ảnh thiên thần trước mặt.
_ Hư! Vì sao? - Devil mím môi cười chua chát.
_ Vì cậu và …cô gái ấy….đều có một đôi cánh …rất đẹp…chỉ tiếc là…nó ….màu TRẮNG! - BJ nhếch môi lạnh nhạt, quân cờ buông xuống. Đôi mi cong đen che khuất đôi mắt lạnh băng đầy thù hận.
_ Tôi thắng rồi! - Devil đặt quân cờ của mình đến ô cờ. Chiếu bí .Đôi mắt sắc bén dấy lên tia kiêu hãnh .
_ Tốt! Nhưng ván cờ “máu" thì tôi sẽ là người chiến thắng! - Chàng trai có mái tóc vàng vỗ tay mỉm cười, cậu đã thua trong ván cờ này. Nhưng …ván cờ tiếp theo …cậu nhất định không được thua!
_ Cứ chờ xem! Đừng ép tôi phải vùng dậy! Tôi sẽ khiến cậu khốn khổ như chính cậu đã hành hạ tôi! Hết giờ để làm một thiên sứ hiền lành thánh thiện rồi! Tôi sẽ trả lại cho cậu tất cả! Thứ quỷ dữ! - Chàng trai Devil chau ánh mắt đe dọa. Thời khắc thảm khốc sẽ bắt đầu tại đây. Cuộc chiến không khoan nhượng giữa thiên thần và ác quỷ. Ai sẽ thắng?
Chiếc Limo đen mang hơi thở của cả hai loài sinh vật đối lập: Thiên thần và Ác quỷ hòa vào thế giới bình yên của xứ sở Việt Nam. Trò chơi phía trước sẽ rất thú vị. Những tia nắng sớm quyện đặc hơi thở của thù hận, nước mắt. Quá khứ là một nhịp thang dẫn đến cuộc chiến ngày hôm nay. Vậy thì hãy để hôm nay giải quyết tất cả mọi chuyện. Chấm dứt tất cả… bằng một ván cờ - ván cờ máu sinh tử - giữa thiên thần và ác quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top