Four.
Four.
Hội ngộ tại Việt Nam
***
Một tháng sau.
Sân bay Tân Sơn Nhất , Việt Nam.
8.00 am.
_ Thông báo chuyến bay mang mã số YB1073, khởi hành từ Luân Đôn đến Việt Nam vừa hạ cánh... - Tiếng loa phát thanh lảnh lót vang lên thông báo.
Từ những khoang cửa ra vào đầy ắp người, làn cửa ra vào của những chuyến bay quốc tế chợt nhộn nhịp chào đón một nhóm khách quốc tế vừa đáp về xứ sở hình chữ S.
Khuôn khổ sân bay tối tân nhất của Việt Nam đông nghịt người, những thân nhân chào đón những người viễn xứ bằng những tấm bảng ghi tên và những bó hoa tươi thắm xinh đẹp. Không gian nhộn nhịp tiếng cười nói rộn rã.
Từ làn ra vào VIP xuất hiện một nhóm người mặt trang phục đen bước ra. Dẫn đầu là một thiếu niên cao ráo, vóc dáng mảnh khảnh như khoẻ mạnh, làn da trắng sứ mịn hồng. Mái tóc người thiếu niên ánh lên màu nâu hạt dẻ thuần chất, ánh mắt hổ phách thanh nhã rung động lòng người, sắc môi hoa đào mềm mịn, chiếc mũi cao tắp ngạo nghễ. Cả người cậu toát lên một khí chất bá đạo bức người dù gương mặt chừng không quá hai mươi tuổi. Ánh nhìn trong đáy mắt màu nâu đỏ lạnh nhạt chẳng màng quan tâm ai, một thái độ dửng dưng của cuồng ngạo buộc những ánh mắt hiếu kỳ chốn đông người nơi đây phải ngước nhìn.
Cậu mặc vest đen lịch lãm, gương mặt vô cảm nhưng đẹp mê hồn, sau gáy gần mép tai phải hiện lên một vết xăm thập tự đen kỳ quái, vết xăm rất đẹp nhưng ẩn chứa một bí ẩn nào đó nhấn chìm ánh mắt của mọi người ngưng đọng tại đó. Trước ngực cậu, một sợi dây đen có hình dáng hệt như vết xăm sau gáy của cậu , được chế tạo công phu từ kim loại quý và điêu khắc tinh xảo. Những hạt kim cương đen lấp lánh đính dọc trên một chữ cái cách điệu trang trí trên mặt dây chuyền. Là chữ S (Stewart). Người thiếu niên khẽ cau mày khó chịu bởi những ánh mắt cứ chòng chọc dán vào cậu.
Thiếu nữ đắm đuối nhìn theo đến hồn xiêu phách lạc. Nam ngước nhìn đến ganh tỵ, oán giận. Quý cô thèm thuồng như muốn vớ lấy cậu mà ăn tươi nuốt sống. Đúng là một nham sắc "đại hoạ nhân gian"!
Cậu cùng toán người phía sau vội vã rời khỏi chốn thị phi đầy những ánh mắt tò mò này, sau lưng cậu, một chàng trai ngoại quốc chừng hơn hai mươi tuổi, dáng vóc cao dỏng, gương mặt tuấn tú với đôi mắt xanh bích tinh anh, mái tóc vàng óng, vệt môi hồng khẽ nhếch lên cười trộm:
_ Thiếu gia à, cậu có cần khẩu trang không? Đừng vô tư giết người bằng gương mặt đó nữa, cậu sắp hút hết máu của mấy nàng "sắc nữ" đằng kia rồi! - Chàng trai tinh nghịch thì thầm vào tai người thiếu niên, ngữ âm đầy vẻ trêu chọc.
_ Mới về Việt Nam đã muốn nhận lương thôi việc rồi phải không? - Mái tóc nâu dẻ hừ lạnh, gương mặt bình lặng thoáng tia ấm ức đang che giấu.
_ Ức lắm hả? Ai bảo cậu thừa hưởng cái vẻ đẹp xuất sắc này từ phụ huynh làm gì . Lúc nhỏ là bé trai kháu khỉnh xinh xắn. Thấm thoắt giờ thì là mĩ nam xuất chúng, thực sự Kevin nhà mình lớn nhanh như thổi ấy! - Nụ cười kia vẫn chưa vụt tắt, ánh mắt giấu niềm tự hào nho nhỏ trong đồng tử xanh biếc. Tay anh chàng chỉnh chu lại cái huy hiệu hình chữ S màu vàng hệt như mặt dây chuyền của người thiếu niên đang đính trên ngực áo trái của mình. Tốp người phía sau hai người là những vệ sĩ cao cấp của gia tộc Stewart, một trong những gia tộc giàu có nhất thế giới.
_ Bớt nhảm đi! Bây giờ chúng ta về đâu? - Ngắt ngang nụ cười trêu chọc của tên thanh niên tóc vàng, gương mặt trắng hồng bực dọc mà tối xầm lại, cậu tiết kiệm từng câu từ với người bên cạnh.
_ Oh... New World Hotel, tạm thời ở đấy, chừng nào gặp Red thì tính tiếp. Được chứ Kev... À, quên, được chứ thưa Hoàng Hiểu Minh thiếu gia? - Người thanh niên vờ kính cẩn đáp, tay chắp sau lưng, kề mặt gần chủ nhân của mình hỏi nhẹ.
_ Okey. Go! - Hiểu Minh trả lời, môi cắn nhẹ như đắn đo suy nghĩ gì đó, ánh mắt nâu sáng nhẹ đảo quanh như chờ đợi, tìm kiếm thứ gì.
Một chiếc Limousine đen dừng chờ sẵn, chàng trai tóc vàng mở cửa cho cậu bước lên rồi nhanh nhẹn ngồi vào vị trí lái, nhóm vệ sĩ phía sau cũng bước lên những chiếc Mercedes đen sang trọng chạy vụt đi nhanh chóng. Những ánh mắt tiếc nuối đổ dồn theo chiếc Limo, đau đáu dõi theo như muốn đuổi theo người thiếu niên anh tuấn.
***
_ Nghe đây, gì?
[ Wow, wow, wou, ác quỷ của ta được hâm mộ quá! Xem cái sân bay đó như vừa trải qua bạo động vậy. Nữ thì la hét inh ỏi, già, trẻ, bé, lớn thì nhìn chảy cả nước dãi, rơi cả kính, rớt cả răng, nghiêng cả Boeing, sập cả đài kiểm soát không lưu. Hic, ghê thật, cậu còn hơn cả Osama bin Laden nữa!]
_ Giễu đủ chưa? Mi cũng thế thôi mà trách cứ ta được gì! Đang ở đâu?
[ Đâu cũng được, cậu nên nhớ tớ luôn theo sát cậu. Mọi hành động của cậu tớ đều rõ. Thế thôi!]
_ Tìm được họ chưa?
[ Angel sao? Cậu tưởng tớ là thần chắc, từ từ chứ! Tớ đang tìm đây, đừng hối!]
_ Quỷ này, nghỉ phép vài hôm được chứ?
[ Chưa làm được gì đã đòi nghỉ phép! Sướng nhỉ?]
_ Không cho thì thôi, khỏi móc.
[ Thôi, làm gì thì làm. Cho cậu ba ngày. Ok?]
_ Ừm, thanks. Cậu làm gì thì làm đi. Thứ cậu cần đã nhận được rồi chứ?
[ Từ đại diện của Lời Sám hối của Thợ săn Thiên Tài? Ờ, rồi! Không ngờ sự thật lại kinh khủng như vậy. Cậu ổn chứ?]
_ Vẫn chưa hết sock. Thứ quan trọng nhất bây giờ là Angel. Đừng để nó rơi vào tay hắn!
[ Cậu biết cách chôn giấu bí mật đó ở đâu mà! À, thôi. Tớ thấy một "thiên thần" xuất hiện rồi. Đi giăng bẫy đây. Con mồi béo bở!]
_ Chờ tin mới từ cậu, bye.
[ See you later! Bye!]
***
Sân bay Tân Sơn Nhất.
8.15 am
_Thông báo chuyến bay mang mã số QN2013 khởi hành từ Bangkok đến Việt Nam vừa hạ cánh...
_ Thông báo chuyến bay mang mã số GP4493 khởi hành từ Seoul đến Việt Nam vừa hạ cánh....
Hai thông báo liên tiếp diễn ra. Trong quầy cà phê ở khu ăn uống sau lớp kính dày, một thiếu niên ăn mặc sành điệu với Jacket da đinh tán đen và quần jean màu đen rách tua phong cách đang ngồi bắt chân chữ ngũ nghe nhạc trong hearphone.
Chàng trai đẹp như tranh manga có mái tóc bạch kim sáng chói, khuyên đinh tán gắn bên tai trái. Gương mặt hoàn hảo như được trau chuốt vẽ với đôi mắt to đen lay láy, mi rậm vút, làn môi mọng đỏ như quả dâu chín,chiếc cằm nhọn vương giả, da trắng như men sứ. Một nét đẹp quý tộc sang trọng đạo mạo hơn người.
_ Tốt nghiệp cấp II Trường Trung học Cơ sở Thanh Du, học lực giỏi, hạnh kiểm tốt. Thông thạo cả 4 thứ tiếng Việt, Anh, Hàn, Trung. Đệ nhị đẳng quyền đai Teakwondo, hoàng đai Vovinam. Wow! Xem ra em thực sự rất-có-tiềm-năng. Angel à, chủ nhân tương lai của mi quả nhiên rất ưu tú. Đúng như ta biết, em đúng là thiên tài! - Nhếch môi ma quái, chàng trai tóc bạch cười tinh quái, mắt dán vào bức ảnh trong Ipad trên tay mình. Nhấm môi chút capuchino, hương sữa thơm béo ngậy quyện trong cà phê vương vấn trên làn môi đỏ hồng gợi cảm kia thêm bóng mượt.
_ Trò chơi phía trước em chính là một "chiến binh át chủ bài" trên ván cờ này, cùng với "cô ấy". Em sinh ra là người của bóng đêm. Hãy để bóng đêm dạy em làm thế nào để sinh tồn. Con đường phía trước còn rất dài. Đừng để bản thân bị ngã quỵ! - Sờ tay lên màn hình Ipad phẳng lì, chàng trai khẽ thì thào với cô gái trong hình như nhắc nhở, ánh mắt thảng thốt dấy lên nhiều tư tâm. Nụ cười đẹp như cố bẻ cong hoàn mỹ, chút cứng ngắc vẫn vướng trên làn môi.
Bằng một ánh nhìn lạnh nhạt như đoán trước, đôi mắt đen huyền sâu thẳm hướng ra phía làn ra vào, những hành khách từ các chuyến bay quốc tế đổ xô nhau tràn ra khỏi cổng ra vào. Ánh nhìn của cậu ngưng đọng tại nơi có một thiếu niên khoác hoodie xanh biển, quần kaki màu nâu đất nổi bật đôi chân cao tắp của người thiếu niên đứng ở một góc sân bay. Một thiếu niên không quá 16 tuổi có mái tóc vàng kim bắt mắt, tai đeo hai núm đen nhỏ phong cách và chiếc đồng hồ điện tử hầm hố bên tay trái. Cậu trai trẻ có nét mặt băng lạnh nhưng phảng phất nét trẻ con ương bướng. Điều đáng chú ý là cậu có gương mặt gần như giống hệt chàng trai khoác Jacket đen đang nhàn nhã ngồi ở tiệm cà phê ở khu ăn uống trong sân bay, vẫn là những đường nét hệt nhau giữa hai gương mặt, cậu bé mặc hoodie xanh có khuôn mặt có phần bầu bĩnh, non nớt hơn, đôi mắt to sáng như hòn than nhỏ, chiếc cằm vương nhọn quý tộc, làn da mịn sữa, sống mũi cao và sắc môi đỏ hồng như thoa son. Khoảng giữa hai người không quá xa, đủ để nhìn rõ mặt nhau nhưng có lẽ người thiếu niên tóc vàng kim hình như không thấy được chàng trai đang nhìn mình.
_ Đến rồi ư? Nhóc con, là tự em chuốc lấy phiền phức. Được thôi! Anh sẽ giao cho em một vai diễn để đời, chỉ cần em không gây náo loạn là được. Trò chơi sắp tới vai diễn của em không nhỏ đâu! - Tư lự một mình, vòng môi mọng hồng ma mị cười như đang tính toán một kế hoạch sâu xa. Kế hoạch 1: Tìm kiếm hậu duệ: Bắt đầu tiến hành. Cất chiếc Ipad vào túi, đứng dậy rời khỏi bàn, cậu vơ lấy chiếc mũ lưỡi trai đen chụp lên đầu, kéo vali rời đi.
[ Tôi sẽ là một trong những kẻ vận hành trò chơi này. Bi kịch hay hạnh phúc một phần do tôi quyết định. Đừng lo lắng tôi sẽ làm hại bạn! Đơn giản là tôi đang đi tìm câu trả lời cho bản thân mình: Tôi là ai?
Ha ha, kể từ ngày hôm nay tôi sẽ có một cái tên mới. Tên tôi là Nguyễn Chí Linh...
Hãy chờ ngày "công diễn" vở kịch điên rồ này!]
Bóng hình chiếc Jacket đen kéo vali bước đi lẫn khuất trong dòng người chen chúc. Thoáng chốc biến mất khỏi tầm nhìn mọi người như sương khói.
Góc sân bay, người thiếu niên trẻ vẫn đứng đấy tĩnh lặng như bóng tùng cao tuổi. Cậu như đang chờ đợi một ai đó. Sự xuất hiện của cậu cũng gây chú ý không nhỏ cho mọi người, vì cậu toát lên một khí chất ngạo mạn nhưng đẹp rúng động lòng người chẳng khác gì chàng trai tên Hiểu Minh xuất hiện trước đó không lâu.
Đột nhiên, trên vai chiếc hoodie xanh bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên. Là tay của một cô gái.
Phía sau cậu, cô gái vừa bước tới mặt váy voan đen bồng bềnh như tiểu công chúa, khoác hờ trên vai chiếc áo vest nam màu trắng điệu đà. Cô gái hết sức xinh đẹp với làn da hồng hào như hoa nhài trắng, mái tóc màu nâu đậm như màu của loại chocolate đắt tiền. Gương mặt xinh đẹp với làn môi cam nhạt e ấp, chiếc mũi nhỏ thanh tú cùng đôi mắt xanh trầm như ngọc, đôi mắt cong liễu dịu dàng hoàn hảo trên khuôn mặt trái xoan. Cô đứng sau cậu, cười duyên dáng:
_ Chào Thi ! Chờ chị lâu lắm không? - Cô gái hỏi.
_ Không lâu lắm, đủ để ngủ một giấc! - Cậu bé tên Thi lạnh nhạt trả lời như trách móc, mắt chẳng thèm liếc nhìn đến cô gái bên cạnh.
_ Chị xin lỗi mà, ngoan nào, đừng dỗi chứ! Nào, cái tên anh trai yêu quý của em đâu? - Cô gái bước đến trước mặt cậu, véo véo cái má đang xụ xuống phụng phịu của cậu dỗ dành.
_Ai mà biết! Ủa? Mà vệ sĩ của chị đâu?
_ Họ á? Chị cấm họ đứng gần chị quá 10m nên họ đứng lẫn trong đây, em không thấy được đâu! Họ phiền lắm! Còn em về đây một mình sao? - Cô gái xua tay, giọng nói trong trẻo vẫn vang vẳng bên cậu. Xem chừng mối quan hệ của hai người cũng khá tốt đẹp.
Thi đưa mắt dáo dác xung quanh rồi vô tư:
_ Việt Nam là địa bàn của em mà sợ ai bắt nạt. Em có khối đàn em ở đây. Don't worry! Này , chị định ở lại đây học trung học thật sao? Vậy thì đừng nên dùng tên thật, phiền phức lắm!
_ Chị biết mà, tên Việt Nam của chị là Phạm Kì Thư. Thấy thế nào? Còn Thi, tên tiếng Việt của em là gì thế? - Kì Thư vui vẻ nói, ngón tay vân vê chiếc lắc bạc có hình chiếc giày thuỷ tinh nhỏ xíu trên tay.
_ Em vốn là người Việt Nam mà, hồi sang Thái ba em mới phiên âm tên Việt của em sang tiếng Thái thôi! Tên em là Nguyễn Hoàng Thi. - Thi vỗ ngực tự hào xưng.
_ Nguyễn _ Hoàn _ Thy? - Thư cố bập bẹ đánh vần tên của cậu em.
_ No! Sai rồi! Nguyễn Hoàng Thi cơ! - Thi giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại không hài lòng.
_ Hoàng Thi? Đúng không? - Thư nói lại.
_Good! Chị nói tiếng Việt khá lắm đó. Không ai biết chị là người Hàn luôn ấy!
_ Hì hì, vậy giờ em có về nhà Kang với chị không?
_Đừng gọi Kang nữa, hắn là Nguyễn Chí Linh, nhớ nhé! Em không về đâu, còn có việc cần giải quyết. Chị định học ở trường Supper Star với hắn luôn à? - Thi hỏi.
_ Ờ, đúng rồi! Em tính sao? Không đi học à? - Thư tò mò hỏi Hoàng Thi.
_ Ừm, có. Nhưng mà... À thôi đi, mai mốt chị sẽ biết. Giờ em có việc phải đi rồi! Hẹn gặp lại chị sau nhé! Bye! - Thi tỏ ra hơi vội vã , cậu vội chia tay Thư rồi kéo vali chạy một mạch như vừa trông thấy người quen.
_ Sao thế?
_ Ơ, không có gì! Tạm biệt chị dâu! Đi à! - Thi vờ che giấu sự ngạc nhiên sau lớp mặt bình thản. Cậu hơi vội vã như muốn đuổi theo ai đó.
_ Ừm, vậy đi đi! Bye em! - Thư ậm ừ tạm biệt cậu em.
Nhìn theo cậu bé đáng yêu đang vội vàng rời đi, Thư cười nhẹ hồn nhiên.
_ Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi được rồi chứ? - Một người vệ sĩ của cô bạo gan tiến lại gần cô hỏi khẽ.
_ Tìm được cậu ấy chưa? - Thư chợt tỏ ra lạnh lùng, ánh nhìn hờ hợt vờn quanh mọi quang cảnh.
_ Thưa, Thái tử Kang đã đáp chuyến bay đến Việt Nam lúc 7.30 sáng rồi ạ. Nhưng chúng tôi không tìm được cậu ấy trong số những hành khách rời khỏi chuyến bay. - Người vệ sĩ mặc hắc y vẫn kính cẩn thưa.
_ Chắc là hắn trốn mất rồi! Thôi, ta hãy trở về biệt thự của cậu ấy trước. Sắp xếp cho tôi vào học ở Supper Star. Còn nữa, từ nay về sau gọi tôi là Kì Thư, thái tử Kang là Chí Linh. Đừng xưng khuôn phép thế, sẽ bị chú ý đấy! - Thư hạ giọng nhỏ hơn, chân rảo bước đến cổng ra vào, hàng vệ sĩ lấp ló rảo bước phía sau cô.
_ Vâng, chúng tôi nhớ rồi ạ, thưa Kì Thư tiểu thư. - Người vệ sĩ cúi nhẹ đầu lễ phép.
_ Tốt. Chúng ta đi.
Cô gái cùng đoàn tuỳ tùng phía sau nhanh chóng rời khỏi khu vực trung tâm. Một chiếc Lamborghini chờ sẵn, Thư bước lên xe, nụ cười thấp thoáng tinh quái ẩn hiện trên gương mặt xinh xắn.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại vệt khói xám mỏng nhạt bám vào không khí. Trời cao vợi, xanh ngút của những ngày đầu hạ trở nên hơi khô nóng. Nắng vàng mịn chạy như suối trên vạn vật, gió hiu nhẹ hanh khô.
Từ phía sau chiếc Lamborghini vừa rời đi, một chiếc Limousine đen khác cũng lăn bánh chầm chậm vụt đi.
Trên chiếc Limo, hai con người đang nhìn nhau đầy thách thức.
_ Một, hai, ba, bốn, năm,... Đủ rồi, xem ra "mùi thiên thần" đã lan toả khắp nơi rồi. Cả lũ ngớ ngẩn đó đã chuẩn bị bước vào "trò chơi" này. Còn cô gái trước mặt tôi, cô đang hiện thân là quỷ hay thiên thần thế? - Một chàng trai tuấn mạo như tranh vẽ, đẹp như quỷ yêu đang nhòm mắt ra bên ngoài lớp kính cửa xe màu đen quan sát vu vơ điều gì. Trên tay cậu đang nâng một ly Whisky, mắt hướng về con người đối diện mình ám chỉ.
Người ngồi đối diện cậu - là một cô gái xinh đẹp . Mái tóc nâu vàng có phần thắt rết xõa dài quyến rũ, đôi mắt sáng tia đỏ nâu lạnh lùng được viền đậm theo kiểu Gothic Lolita ấn tượng. Cô mặc một chiếc Jacket trắng có đôn vai, kết đinh tán hầm hố. Gương mặt đẹp như một nữ thần trong sáng, dịu dàng nhưng thoáng nét băng lãnh tĩnh lặng. Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt hờ hững như giễu cợt:
_ Việt Nam có câu "Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy". Cậu nghĩ xem tôi sẽ là thứ nào hả Black Jack?
_ Tôi muốn xác định cô đang ngồi trên chiếc thuyền nào thôi. Xem ra trên người cô cũng phảng phất "mùi" của thiên thần ấy nhỉ? - Black Jack cười lạnh, ánh mắt như cưỡng đoạt đôi mắt của đối phương hướng về mình, mi mắt rậm đen sáng màu con ngươi mắt màu lục đẹp như hồ băng.
_ Cậu hiểu rõ là chỉ cần tôi nói ra tất cả thì cậu sẽ không còn gì. Cậu cứ việc chế giễu tôi tiếp đi. - Cô gái kề sát gương mặt tuyệt đẹp của cô gần gương mặt đẹp tựa yêu nghiệt của BJ mà nhắc nhở.
_ Đang hăm doạ tôi đấy à? Nhưng tôi tin là cô sẽ không bao giờ làm thế. - BJ cười như có như không, nhìn thẳng về người đó một cách bình thản.
_Vì sao cậu nghĩ vậy?
Chàng trai chỉ nhếch môi lạnh lùng, màu mắt trở nên xám đặc vô hồn. Cậu kề môi mình hôn cô gái, nụ hôn lạnh lẽo nhưng chiếm đoạt, như vua chúa đang ngự trị một tên nô lệ nhỏ bé. Nụ hôn không nóng bỏng, nhiệt tình mà lạnh buốt, đầy mị hoặc.
Cô gái cũng lạnh lùng đáp lại nụ hôn đó, một cách chậm trãi nhưng đầy nhiệt tình nhưng luôn khao khát chiếm hữu lấy cánh môi cam mọng của chàng trai.
BJ đẩy cô gái xinh đẹp ra, hơi thở có phần rối loạn nhưng sắc thái vẫn vô cảm như ban đầu, nụ cười nhàn nhạt như đùa cợt:
_ Vì cô rất yêu tôi!
_ Cậu tự tin thế? Người tôi yêu không phải là cậu. Tôi chỉ yêu Thiên Du! - Cô gái cười chua chát, ánh mắt như cào xé tâm can ngước nhìn cậu đầy khổ tâm.
_ Vì sao? Có gì khác nhau à? Chúng tôi có "quan hệ" gì cô còn không rõ sao?
_ Phải, chính vì rất rõ nên tôi mới căm ghét cậu. Cậu chiếm hữu Du vì tư tâm, cậu hại cuộc đời Du bị vẩn đen. Tôi khinh bỉ cậu! Hãy buông tha cho Du! Cậu ấy đã khổ sở lắm rồi! - Cô gái cuộn tay mình thành nắm, bấu nghiền dưới ghế như đang phẫn uất, ánh mắt mong mỏi như van nài một ân huệ.
_ Đang van xin tôi sao? Cô không hiểu gì cả! Chỉ có tôi mới bảo vệ được Thiên Du. Vì tôi là người hiểu cậu ấy nhất! Yêu thương Du nhất! Không ai có thể đối xử tốt với Du như tôi đâu! Tất cả đều xấu xa, giả tạo! Họ sẽ làm tổn thương Du. Vì thế, cô có thể yêu tôi nhưng tuyệt đối không được yêu cậu ấy. Vì cậu ấy... là của tôi... - BJ hạ ánh mắt đầy cảnh cáo như uy hiếp con người kia.
_ Cậu điên rồi! Loạn trí mất rồi! Định kéo Du vào bể tối như cậu hay sao? Đồ độc ác!
_ Cứ mắng tôi thoả thích vì tôi vốn là người như vậy. - Cậu trả lời, dễ dàng như thừa nhận những việc mình đã làm.
_ Vậy thì cậu đã khai chiến với tôi rồi đấy! Tôi sẽ không khoan nhượng đâu! - Cô gái đưa tay sờ vuốt lên má BJ, tia mắt kia thản thốt đầy tính khiêu chiến.
_ Được thôi! Công diễn thôi! - BJ cười, hài lòng với suy tính của mình.
Hơi thở của quỷ dữ phả vào nền trời một cơn bão dữ chưa xuất hiện. Trong chiếc xe, hai người vẫn ngang nhiên thách đấu nhau, như đang tranh giành một cơ hội.
Bóng chiếc xe vụt đi khỏi những con đường ngoại ô trống vắng, trơ trọi. Tốc độ buông nhanh như thả lơi. Chiếc xe đang cắt đuôi một xe khác. Nó vụt nhanh bất chợt rồi rẽ vào một lối tắt. Mất dạng không thấy bóng tăm.
Phía xa, một chiếc thể thao màu xanh dương đang dừng tại góc đường, người ngồi trong xe tức tối đấm tay vào volang:
_ Tức thật! Mất dấu rồi! Rõ ràng là giống chị ấy lắm mà! Tạo sao lại có mặt ở đây chứ? Còn chàng trai mặc áo gangster đen bên cạnh là ai mà quen thế nhỉ? Tức quá đi! - Thi ấm ức úp mặt xuống volang thở dài.
_ Ờ, xém quên. Sếp dặn đi khảo sát trước mà lại quên béng. Bỏ đi, chắc là nhìn nhầm! - Hoàng Thi vẫn độc thoại một mình vừa suy nghĩ mông lung. Cậu quay đầu xe chạy ngược về đường cũ. Bỏ quên thứ đã trông thấy và đuổi theo vào suy nghĩ "nhìn nhầm". Chiếc xe rời đi xa, băng băng trên sa lộ khô rát màu nhựa xám.
Nắng tắt, hạ xuống trong veo. Một buổi sáng tốt lành nhưng lại là ngày khởi đầu của những sự nguy hiểm đang rình rập.
Trò chơi đã dàn xong. Trên một ván cờ sinh tử, các quân cờ đang ra sức thể hiện vai diễn của mình. Một vở kịch đã được công diễn, khai sinh cho những bi kịch nối tiếp nhau.
Là thiên thần hay ác quỷ? Ai sẽ thắng trò chơi này? Một vở kịch thật sự rất thú vị! Hãy đón xem!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top