Chap 17
Hoseok được chuyển sang phòng hồi sức, trên toàn cơ thể chi chít mấy miếng băng dán nhỏ, cảm giác toàn thân đau nhức vô lực, từ từ nhớ lại kí ức hôm qua.
Hướng cửa nhìn ra, cậu thấy có hai người đàn ông, là Park Jimin cùng một vị bác sĩ trẻ tuổi, hình như họ đang thảo luận cái gì đó.
Hắn quay đầu nhìn vào phòng bệnh, thấy Hoseok tỉnh dậy liền mau chóng đi vào.
"Park Jimin, tan làm tôi hẹn gặp cậu"
"Được!"
Hắn khôi phục vẻ mặt ân cần, tiến đến gần giường bệnh hỏi thăm cậu.
"Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
"Anh đi mua chút đồ ăn cho em nhé"
Sau khi hắn ra ngoài, hiện trong phòng bệnh chỉ có mình cậu, cảm giác đau khắp cơ thể, dưới cái hố sâu kia toàn đá và nhánh cây nhọn, tổn thương là điều khó tránh khỏi, phía dưới rốn còn truyền đến cảm giác đau không rõ, cậu nghiêng mình nằm, tiếng cửa phòng bệnh mở, cả tiếng bước chân nhẹ nhàng đều nhịp.
"Anh về rồi à?". Cậu xoay người lại
"Là anh!"
"Yoongi?"
Anh nhanh chóng đỡ cậu nằm xuống, chỉnh lại gối nằm, kéo chăn cho cậu.
"Đừng động, nằm im đi"
"Anh đến đây làm gì?"
"Thăm em, không phải sao? Anh đã nói sẽ theo đuổi em, bây giờ em bị thương thế này, không thể trực tiếp chăm sóc cho em đã là không tốt rồi"
Cậu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, giống như chờ mong mà lại không muốn đối mặt, hình ảnh Yoongi đỡ cho cậu ngã lưng xuống, gương mặt phóng đại, ánh mắt, động tác nhẹ nhàng ân cần, với giọng nói trầm ấm quen thuộc như dòng nước ấm chảy trong tim cậu bây giờ.
"Xem em kìa, mới vài lời ngon ngọt mắt đã sắp ngập nước rồi!"
"..."
Yoongi nở nụ cười, nụ cười ngọt ngào khiến người ta sa vào nó chẳng biết thoát ra như thế nào.
"Đi đứng sau này cẩn thận một chút, từ đi chơi mà giờ phải nằm viện, em không phải trẻ con, cớ sao cứ khiến người khác lo lắng thế!"
"Yoongi...!". Cậu bất giác thốt lên tên anh, nhưng một khắc lại không biết bản thân nên nói gì tiếp theo nữa.
"Sao?"
"Tại sao lúc nào em như thế này, anh cũng đến bên em hết vậy?"
Anh ôn nhu cười, đưa tay xoa lên mái tóc cậu.
"Ngốc ạ! Anh cho người theo dõi em đó!"
Cậu thầm oán con người kia thật không nghiêm túc, cậu đã chút nữa bị cảm động, đột nhiên cảm xúc lại một khắc bị dập tắt.
Nhưng nếu thực lòng mà, cảm ơn anh đã xuất hiện ngay bây giờ, cái cảm giác ấm áp dâng trào, giống như khi thật sự cần đến đều có người ấy bên cạnh, còn điều gì hạnh phúc hơn không?
"Đến giờ anh phải đi rồi, anh còn có hẹn với đối tác"
"Cảm ơn anh đã ghé thăm"
Yoongi giúp cậu kéo chăn, lui ra khỏi phòng bệnh.
*~*~*~*~*~*~*~*
Hoseok chìm vào giấc ngủ, lúc trở mình có tờ mờ mở mắt, thân ảnh phóng to của một người lạ mặt mang khẩu trang dọa cậu hét toán lên.
"Đừng nháo, tôi là bác sĩ của cậu!"
"Bác... bác sĩ!"
Cậu nâng người lấy gỗi đỡ lưng ngồi dậy, nhưng vị bác sĩ kia liền cản, bảo cậu nằm im cho anh ta kiểm tra.
Bác sĩ xem xét tổng quát miệng các vết thương, đến khi vén chăn nhìn trầm ngâm xuống phía vết băng dưới rốn của cậu, động tác của vị bác sĩ có ngừng lại một chút khiến cậu khó hiểu.
Cậu nắm nhẹ mép chăn kéo lên che chắn ánh nhìn kì lạ của vị bác sĩ, anh ta đứng thẳng người thắng giọng hai tiếng mới chỉnh lại gọng kính nói chuyện với cậu.
"Tôi là Jackson, cũng là bạn của Jimin, cậu với cậu ta có quan hệ gì?"
"Tôi... tôi... bạn bè"
"Nói sự thật đi"
"Vợ chồng, ơ mà cũng không phải, một mối quan hệ phức tạp. Thưa bác sĩ, những câu hỏi đó không nằm trong chuyên môn khám chữa cho bệnh nhân chứ ạ?"
Đôi lông mày của vị bác sĩ nheo lại nhìn cậu, đăm chiêu một lúc rốt cuộc cũng mở miệng trả lời.
"Xem ra từ cậu tôi cũng không biết được gì, chi bằng tôi tự đi hỏi cậu ta"
"À còn nữa, thể trạng cậu yếu, đừng ra ngoài lung tung, cũng tránh những thức ăn phong, nếu có vấn đề cứ nói với Jimin gọi tôi"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ tên Jackson kia đi ra khỏi phòng khám, để lại cho Hoseok những dấu chấm hỏi trong đầu, hỏi đáp đều không có đầu đuôi, thực khiến người khác khó hiểu.
"Hoseok! Anh về rồi, thức ăn của em"
"Cảm ơn"
"Bác sĩ đã đến khám cho em chưa?"
"Bác sĩ Jackson, anh ấy vừa mới rời khỏi"
"Có nói em bị làm sao không?"
"Không sao, chỉ cần kiêng ăn một số thứ, không đi ra ngoài là được"
"Mau ăn đi"
*~*~*~*~*~*~*~*
Sau khi ăn xong, y tá vào giúp cậu thay băng vết thương, kê đơn thuốc, với tác dụng của thuốc, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau đó, Jimin đi đến phòng làm việc của bác sĩ Jackson.
"Việc tôi nhờ cậu, ổn chứ?"
"Nghi ngờ năng lực của tôi sao?"
"Không, tốt nhất đừng để em ấy biết. Cậu làm việc đi, tôi đi đây"
"Khoan đã, ngồi xuống sofa đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu"
Jackson bước đến máy pha nước tự động, rót ra hai tách cà phê nóng thơm lừng, mang đến bàn đặt xuống cho Jimin một tách. Anh ta ngồi bắt chéo chân, cái kính tháo bỏ đặt trên bàn làm việc, chậm rãi nhâm nhi tách cà phê nóng thơm, đặt nó xuống bàn vang lên tiếng động nhẹ.
"Quan hệ hai người là như thế nào?"
"Tôi chắc chắn cậu đã tìm em ấy"
"Nếu biết rõ thì tự giác cậu nói đi"
"Vợ chồng, mối quan hệ phức tạp"
"Từ khi nào?"
"3 năm trước"
"Tại sao?"
"Cậu hỏi nhiều rồi đấy, cậu biết rõ tôi ghét bị tra hỏi?"
Jackson nhìn chầm chầm Jimin, bất động thanh sắc không đáp, hồi sau mới nhìn lướt hắn một lượt, nghi vấn hỏi.
"Có liên quan đến Min Yoongi?"
"Tôi sẽ không trả lời thêm bất kì câu hỏi vô bổ nào từ cậu"
"Sẽ không vô bổ nếu như tôi nói... Min Yoongi có đến tìm cậu ấy"
Thái độ hắn bỗng trầm xuống, nhớ lại hình ảnh Hoseok ở phòng bệnh, cùng với tên Min Yoongi đã đặt chân đến đó lúc hắn rời đi, thực, là một sơ suất.
"Tôi biết rồi, không còn gì nữa, tôi đi đây"
Buổi đêm ở bệnh viện, tĩnh lặng, mùi thuốc sát trùng, và một mãng tối bao trùm ngoài kia cửa sổ...
Jimin ngồi trên sofa, đến một lúc thì ngủ ở đó. Hoseok cứ nằm, hướng lên trần nhà, là suy tư sao? Việc này quá quen rồi...
Từ bao giờ cậu mắc chứng khó ngủ? Từ khi yêu Park Jimin sao? Là mơ mộng hay tự thương lấy mình?...
Có những người bước qua cuộc đời ta, biết mấy ai sẽ ở lại?...
Hay chỉ để lại mấy vết thương lòng, rồi vội vã quay đi...
Thật tâm yêu một người, khó lắm sao? Muốn ở bên mọt người, khó lắm sao?
Với những trầm tư suy nghĩ, Hoseok dần dần chìm vào giấc ngủ, sẽ là giấc mộng luôn mơ tưởng hay... ác mộng ám ảnh.
Cứ mỗi khi bạn dường như bế tắc, hãy luôn tin rằng sáng hôm sau khi mở mắt, sẽ là một ngày tươi sáng hơn.
Đúng như thế... sáng hôm sau, Hoseok tỉnh dậy, Jimin đã thức từ sớm, chuẩn bị cả bữa sáng cho cậu.
"Tỉnh rồi à? Để anh dìu em đi"
"Không cần, em khỏe rồi mà, tự bản thân có thể làm được"
Hoseok bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép bông tiến vào nhà vệ sinh, cậu nằm viện hơn một tuần rồi, sức khỏe đã hồi phục rất tốt.
Và hôm nay, cũng chính là ngày cậu được xuất viện.
"Cậu ta đâu?"
"..."
"A, bác sĩ, anh đến kiểm tra sao?"
"Nằm xuống giường đi"
"Vâng"
"Hồi phục khá rồi đấy"
"..."
"Cậu làm việc có tâm chút đi, khám chữa như thế..."
"Chuyên môn của tôi, lát nữa thanh toán viện phí, tan ca tôi hẹn gặp cậu đấy"
"Hơn một tuần nay rồi đấy..."
Vị bác sĩ Jackson bước ra khỏi phòng bệnh, Jimin mang cà mên, múc cháo ra bát cho cậu.
"Mau ăn đi, vài hôm nữa chúng ta về nước"
"Vâng"
Đến khoảng 10 giờ sáng, cậu cùng Jimin thu xếp hành lí bước ra khỏi bệnh viện.
Hắn mang tất cả đồ đặt vào cốp xe, đóng cửa cho cậu, cùng nhau trở về khách sạn.
Buổi trưa, cậu một mình ở lại phòng, Jimin ra ngoài gặp Jackson. Một mình cậu phải tự thay băng và uống thuốc, không may, đồ Jimin cất ở đâu cậu không rõ, số bông băng bị thiếu, để tránh làm phiền hắn, cậu quyết định tự mình sang tiệm thuốc tây đối diện khách sạn để mua thêm một số thứ cần thiết, sẵn tiện có thể ra ngoài một chút tránh cảm giác ngột ngạc suốt ngày cứ trốn mình trong phòng.
Lúc cậu băng qua đường quay trở lại khách sạn, từ hướng xa mà cậu không biết, có hai ánh nhìn đang liên tục theo dõi cậu từ xa.
Chiếc xe đen lao nhanh đến trước mặt cậu, sau đó vụt đi mất, chỉ còn lại bịch thuốc, bông băng rơi trên đường.
Jimin quay trở lại khách sạn, trực tiếp đi lên phòng tìm cậu, hắn dự định sẽ giúp cậu thay băng vết thương, sau đó cùng đi ăn, nghỉ trưa rồi sẽ dẫn cậu ra ngoài dạo phố một chút.
Trong phòng không có bóng người, từ phòng tắm, ngoài ban công, hết thảy đều không tìm thấy cậu.
Hắn chạy đi tìm cậu, theo như tiếp tân và một số nhân viên phục vụ trực ngoài cổng chính thuật lại, cậu qua bên tiệm thuốc đối diện mua chút đồ, hiện tại chưa thấy quay về.
Những người xung quanh lẫn người bán ở tiệm thuốc, chỉ thấy cậu rời đi, sau đó có một chiếc xe chạy ngang qua, tiếp đó không thấy cậu nữa.
Hắn bực dộc định quay về phòng, lúc bước sang đường giẫm phải một thứ gì đấy, nhìn xuống dưới chân, là một bịch thuốc và bông băng. Dự cảm của hắn cảm giác được không lành, trong lòng lại càng nóng nảy.
"Hoseok à! Em đừng có xảy ra chuyện gì đấy"
*~*~*~*~*~*~*~*
Lúc này, tại văn phòng công ty ở Mỹ của Yoongi, Jungkook bước nhanh vội vã thông báo.
"Anh Yoongi, Hoseok bị bắt rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top