Chap 12

Mấy ngày nay cậu gặp anh ta ở đâu né là ở đó. Anh ta tự hiểu rõ chứ, nhưng mà điều gì vượt quá giới hạn sự kiên nhẫn sẽ không chịu nổi nữa.

"Có cần phải tránh tôi như thế không chứ?"
"..."
"Thôi được rồi! Em cũng phải trả lời tôi chứ!"
"Anh muốn tôi trả lời thế nào?"
Park Jimin đưa tay vuốt mái tóc, chẳng biết nói thế nào với cậu này, thực sự hắn thay đổi trông quái dị lắm sao?
"Em muốn nói gì cũng được, ít ra vẫn có trả lời, tôi có bị làm sao à? Hay em có vấn đề?"
"Vấn đề là ở anh, sao lại nói tôi. Tôi chưa từng thấy ai như anh, một khi thay đổi lại chẳng nhận ra anh là Park Jimin, nếu đem hình ảnh bây giờ so với hình ảnh Park Jimin hằng ngày, có đánh chết cũng không tin là cùng một người"

Nói rồi mặt mũi Hoseok đỏ bừng, cậu nhanh chân chạy về phòng. Jimin ngây người ra đứng đó nhìn theo bóng lưng ai đó vừa chạy đi, lại vô thức bật cười. Cười vào chính bản thân cũng không biết mình thay đổi, cười vì sự đáng yêu của ai kia.

Mấy ngày sau đó vẫn là như vậy, đến khi Hoseok quen dần với sự thay đổi của anh ta, cậu cũng dần bớt tránh mặt

........

"Aizz cuối cùng tôi cũng thấy được em"
"Tôi có biến mất đâu chứ!"
"Cảm giác ở cạnh nhau mà như không quen biết em hiểu được không!"
"Do anh..."
"Huhm?!"
"..."

"À! Sẵn tiện tôi nói, mấy công chuyện nhà sau này em không cần làm, chỉ cần làm cho tôi, việc nội trợ đã có người làm và quản gia lo liệu"
"???"
"Nói em cứ nghe vậy đi! Tôi nói rồi đấy, nếu rãnh em có thể cùng quản gia coi sóc người làm"

Lời này của Park jimin càng nghe càng giống như hắn đang nói với phu nhân của mình =.=

...

Cuộc sống bây giờ của Hoseok một phút thay đổi đến không còn nhìn nhận ra, cậu mỗi ngày rãnh ran hơn trước, Park Jimin lại hết sức ôn nhu yêu chiều hơn, đôi khi cậu lại được dẫn đến công ty, hầu hết mọi nhân viên trong công ty đều đã đặt hình ảnh cậu như giám đốc phu nhân, đều cư xử đúng mực và lễ phép, chỉ có cậu không nhận ra điều đó

Cho đến một ngày...................

6h tối, chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước biệt thự Park gia, Jung Hoseok quần áo chỉnh tề bước vào trong, xe lăn bánh và dừng lại ở một nhà hàng sang trọng, trợ lí Kang mở cửa xe hướng dẫn hướng cho cậu lối vào một phòng tiệc

Bên trong căn phòng tối đèn, chỉ có ánh nền và một bóng người mờ ảo sau nó. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiên trên gương mặt điển trai của Park Jimin, anh đứng dậy tiến về phía cậu kéo ghế cho cậu

"Anh có gì cần nói?" Tâm trạng Hoseok cảm thấy khá phức tạp, vừa cảm thấy trông đợi một cái gì đó, nhưng cảm giác đó không phải trông đợi người mình thương bày tỏ, nhưng cũng vừa hơi lo lắng
"Lấy tôi đi... À không"
"Đúng hơn phải là... lấy anh nhé"
Hoseok ngẩn người nhìn hắn, lát sau nhận thức được câu nói đưa tay lấy ly rượu lên bàn uống cạn, vốn tửu lượng không tốt thêm câu nói vừa rồi càng khiến mặt cậu đỏ bừng, đưa tay vỗ vỗ hai bên má
"Anh vừa nói cái gì đấy?"
"Lời nói ra anh không nhắc lại lần nữa... đó là tác phong của anh..."
"..."
"Nhưng là do em nên anh sẽ nhắc lại :) lấy anh nhé..."
"Anh không thể như vậy chứ, Yoongi vừa đi..."
Ba chữ cuối Hoseok phát ra có chút không kiểm soát và nhỏ giọng hẳn, hắn hiểu, chẳng phải là hắn đang 'gấp rút' tận dụng cơ hội để có được cậu sao? Nhưng có vẻ nó nhanh hơn cậu nghĩ. Con người anh ta, cơ hội là một khắc cũng không thể bỏ qua

Họ cứ thế nói chuyện với nhau, lát sau cả hai cùng ra về

Chỉ biết rằng sau đó, Hoseok đồng ý lời cầu hôn của Park Jimin

________________

3 năm sau...

3 năm - khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, cuộc sống hiện tại của Hoseok tốt hơn rất nhiều, có thể nói là viên mãn. Jimin ngày càng bận rộn công việc ở công ty, có những hôm tối muộn mới trở về nhà, những lần đi công tác có khi mãi 1 tháng mới trở về. Hoseok không bận tâm mấy, chỉ cảm thấy mình nên ở nhà lo quán xuyến nhà cửa. Trong đầu vẫn luôn có suy nghĩ, một câu hỏi chưa có lời giải đáp trong 3 năm qua
"Liệu có phải...?"

"Ông chủ về rồi" - Junghwa (cháu gái của Jimin - ở nhờ nhà để tiện đi học) nó hí hửng gọi cậu, suy nghĩ chợt dập tắt, cậu đứng dậy ra đón anh
"Anh về rồi à? Có mệt không? Đã ăn uống gì chưa?"
"Công việc thật sự nhiều, không có thời gian quan tâm em thật xin lỗi, giờ anh chưa ăn gì hết"
"Vậy anh lên tắm rửa đi, em đi chợ sẽ về ngay"
"Ưm" - nói rồi anh hôn lên trán cậu, nhưng không nhìn thấy gương mặt cậu đang... vô cảm, lát sau lại có chút gượng cười....

Lúc về, đi ngang qua một công ty lớn, điểm thu hút ánh mắt của nhiều người chính là nhân viên xếp thành 2 hàng dài hai bên, nghiêm túc đứng. Nhìn cũng không quá long trọng, nhưng không thiếu trang nghiêm. Một chiếc xe hơi đen đỗ trước cổng, cánh cửa xe mở ra, một người với bộ vest đen lịch lãm bước ra, cả người anh ta tỏa ra một loại sức hút đặc biệt, bên cạnh còn có một cô gái trông khá xinh đẹp, đứng cùng anh ta cũng thật xứng đôi. Bước dọc theo hai hàng nhân viên cung kính cuối chào đến cổng chính. Hoseok trố mắt, chuyện người giống người trên thực tế cũng không lạ, nhưng cậu chắc chắn không nhầm...

Anh chàng kia chính là Min Yoongi...

"Yoon...gi! Anh về thật rồi à"

Một cái khều vai khiến cậu giật mình quay lại, thoát khỏi đống suy nghĩ lúc nãy

"Cậu! Ông chủ kêu tôi đi tìm cậu"
"A.. à... Taehyung (tài xế riêng kiêm trợ lí của Jimin .-.)"
"Mau về thôi cậu, ông chủ đợi lâu đấy"
"À được"

Xe Taehyung đang mãi tìm Hoseok, vô tình thấy cậu nhanh chóng tùy tiện đỗ đỡ gần đó. Lúc cả hai lên xe, một chiếc xe khác đằng sau bóp còi hối thúc. Người đàn ông ở băng ghế sau nheo đôi mày, tông giọng trầm thấp nói

*Chiếc xe này...? À... Cậu bạn thân, lâu rồi không gặp*

"Jungkook! Cậu xuống giải quyết chiếc xe đỗ đằng trước, tốt nhất để chủ xe lộ diện"

Jungkook - em họ, cũng là trợ lí đắc lực của 'người đó' - Cậu gật đầu, bước ra khỏi xe đến chiếc xe phía trước gõ cửa

"Anh có biết đây là khu vực đổ xe của giám đốc và cũng là lối ra vào thường xuyên?"

"Taehyung! Cậu nhanh chóng lái xe ra khỏi chỗ này đợi tôi, người đó tôi sẽ nói chuyện ổn thỏa"

"Xin lỗi cậu, chúng tôi thật sự không biết, với chả là có việc gấp, thật thất lễ quá..."
"Nếu anh biết vậy tôi không làm lớn chuyện, chẳng qua tôi chỉ nhắc nhở anh biết, nếu không có gì thì chào anh, tôi còn có việc"
"Vâng, chào cậu"

Trong xe...
Người đàn ông đó? Chẳng qua là Min Yoongi, anh ta nghĩ gì hả? Cứ ngỡ người bạn thân thiết biết anh trở về nên chạy ra chào hỏi, nào ngờ là... nụ cười bên mép anh khẽ nhếch
"Em vẫn không thay đổi chút nào"

_______

"Cơm tối xong rồi, anh mau ăn đi, xin lỗi đã để anh đợi lâu"
"Không sao..."

Hoseok có chuyện muốn hỏi lại cứ ấp úng, ăn mà cứ lén liếc nhìn Jimin, cuối cùng vẫn là quyết định nói ra
"Anh à! M..in...Yoon...gi về... rồi phải không"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top