Chương 69: Bức Ảnh Cũ

Sau khi đậu xe vào gara, Lê Thành Dương chuyển vali cho người giúp việc, dự định lên thẳng phòng mình nghỉ ngơi. Khi đi ngang phòng khách, nhìn bà Thu đang loay hoay tìm đồ trong hộc tủ, anh đổi hướng đi đến gần bà: “Mẹ đang tìm gì vậy?”

Dương Tuyết Thu tiếp tục việc dang dở, cũng không ngẩng đầu lên: “Về rồi à, mẹ đang sắp xếp lại vài đồ đạc cũ. Con mới làm về mệt lên lầu nghỉ ngơi đi, đợi giờ cơm mẹ kêu con dậy.”

Lê Thành Dương lắc đầu thở dài: “Mấy chuyện dọn dẹp này mẹ để người giúp việc làm là được rồi. Vậy con lên trước đây.”

Anh quay người định đi, nhưng khi tầm mắt vô tình lướt qua bức ảnh dưới đáy tủ, người anh như đông cứng lại.

Vài phút sau, Lê Thành Dương giật mình vội bước về trước lấy bức ảnh ra xem. Càng nhìn gần, hình ảnh cô bé 6 tuổi cười tươi như hoa lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn càng khiến anh sững sờ. Bàn tay cầm ảnh bất giác siết chặt, hốc mắt anh đỏ ửng: “Sao mẹ lại giữ ảnh lúc nhỏ của...Băng?”

Dương Tuyết Thu kinh ngạc cứ như vừa nghe được chuyện gì kỳ quái: “Con nói gì vậy? Ảnh của Nhã hồi 2 anh em con đi công viên chụp chẳng lẽ con không nhớ?”

Bà Thu vừa dứt lời, như có một dòng điện xẹt qua khiến cả người Dương tê rần, đôi mắt anh mờ mịt, trống rỗng. Miệng anh lẩm bẩm: “Sao có thể? Không thể nào, không thể nào!”

Dương Tuyết Thu thấy vậy, sốt sắng hỏi: “Dương, con sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ, nói mẹ nghe!”

Lúc này, chợt nhớ tới gì đó anh quay sang hỏi bà Thu: “Mẹ còn giữ tấm ảnh nào lúc nhỏ của Nhã không?”

Càng nghe, Dương Tuyết Thu càng hoảng hốt: “Con quên rồi hả? Từ năm 8 tuổi Nhã bị bắt cóc con bé đã không có tấm ảnh lúc nhỏ nào rồi. Chỉ còn mỗi tấm này thôi. Có phải con có chỗ nào không khoẻ không?”

Lê Thành Dương như người mất hồn, lắc đầu: “Con nhớ rồi. Mẹ, con hơi mệt. Con lên phòng nghỉ ngơi trước, giờ cơm không cần gọi con.”

Tuy thấy được tâm trạng Dương bất ổn nhưng bà Thu không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh làm việc căng thẳng cần nghỉ ngơi.

Vào phòng ngủ, Lê Thành Dương khoá trái cửa. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hất tung đồ trên bàn như muốn phát tiết.

Vài phút sau, anh nằm trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà. Nhìn sang di động bên cạnh, Dương ngồi bật dậy nhấn gọi: “Điều tra toàn bộ thông tin của em gái tôi từ khi sinh ra tới giờ! Gửi tài liệu qua di động tôi trước sáng mai!”

...

Ba mất rồi!

Đây là lời cuối cùng mẹ kế nói với cậu trước khi rời đi. Thiếu niên 14 tuổi đeo ba lô bước đi vô hồn trên đường lớn. Rõ ràng là mùa hè, ánh nắng gay gắt đâm xuyên qua tán lá, hắt lên người thiếu niên, kéo lê cái bóng đen dài. Thế nhưng, cậu ấy cứ như giam mình trong một khoảng không cô độc, lạnh lẽo. Thỉnh thoảng có người qua đường nhìn thấy gương mặt điển trai non nớt của cậu ấy, bất chợt ngừng lại giây lát xì xào bàn tán rồi mới đi tiếp.

Trước kia, thiếu niên từng có một gia đình hạnh phúc, được ba mẹ yêu thương hết lòng chiều chuộng, là một cậu ấm được người người ngưỡng mộ. Vậy mà mới cách đây vài ngày thôi, cậu ấy nhận ra tất cả đều là giả dối, thứ hạnh phúc mà người khác mong cầu hoá ra là chuyện nực cười nhất trên thế giới này. Người cậu ta gọi là mẹ từ bấy lâu nay lại không phải người sinh ra mình. Người ba mà mình kính trọng lại có một gia đình riêng và cậu chính là kẻ dư thừa không ai cần, cũng chẳng ai thương.

Thiếu niên không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết đi về phía trước. Ngang qua một trường tiểu học, cậu ấy đứng dưới gốc cây nhìn học sinh tan trường. Phụ huynh dừng xe trước cổng, các bạn nhỏ cười rạng rỡ chạy ào về phía ba mẹ. Chứng kiến ánh mắt dịu dàng, nuông chiều của người lớn dành cho con mình, cậu ấy chợt thấy ghen tỵ, xót xa, cõi lòng nặng trĩu.

Qua hồi lâu, trường học cũng vắng người hơn. Từ xa xa, một bé gái xinh xắn đeo ba lô hồng, băng nhanh qua đường chạy sang chỗ cậu đang đứng. Đôi mắt bé sáng lấp lánh, thiếu niên có thể nhìn thấy trong đó là sự ỷ lại, tự hào và tình thương nồng đậm.

“Anh!” Giọng nói non nớt ngọt ngào quanh quẩn bên tai khiến thiếu niên đờ đẫn.

Cậu ấy quay đầu nhìn xung quanh tìm người bé đang hướng về nhưng chẳng có ai cả.

Đột nhiên, hông bị ôm chặt. Cậu cúi đầu xuống nhìn thấy cục bột nhỏ nhắn đáng yêu đang ngước mắt nhìn mình.

“Anh! Sao anh lại đến đây? Không phải anh nói bữa nay không đi đón Nhã được sao?”

Tuy bé nói vậy, nhưng cậu có thể nhận rõ niềm vui sướng từ sâu trong đôi mắt lấp lánh của bé.

“Bé nhận nhầm người rồi! Anh không phải anh của bé!”

Nghe tới đây, bé càng thêm hào hứng: “Anh định chơi trò gì sao? Hay là chơi hoá trang nhân vật? A vui quá, chúng ta chơi trò chơi mới! Anh thật tốt!”

Thiếu niên bất đắc dĩ, luống cuống không biết phải nói sao cho phải: “Anh không phải, bé nhận nhầm người rồi!”

Thấy đối phương khẳng định như vậy, bé buông cậu ta ra im lặng vài giây. Xác định được rồi, ánh mắt bé lộ rõ sự hiếu kỳ: “Nhưng tại sao anh lại giống anh trai vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top