Chương 1

Hôm nay ngày lành tháng tốt chim hót hoa nở, cũng là ngày khiến cả võ lâm xôn xao. Đơn giản, vì nó là ngày anh hùng xạ điêu Quách Tĩnh thành thân cùng con gái của Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dung.

Đào Hoa đảo...

Sau khi tiễn toàn bộ quan khách ra về, Quách Tĩnh ngà ngà say tiến về tân phòng, nơi tân nương của hắn đang đợi. Trong lòng hắn không tránh khỏi vô cùng hưng phấn, cuối cùng sau bao trắc trở Dung nhi cũng đã trở thành phu nhân của hắn. Nhấc lên khăn trùm đầu, hắn nhìn gương mặt tuyệt mĩ của nàng là không khỏi xốn xang. Ngay lúc hắn định hôn lên đôi môi yêu kiều, một sức mạnh nào đó đột nhiên kiềm chế thân thể hắn, khiến hắn đưa tay đánh ngất Hoàng Dung trước sự ngỡ ngàng của nàng. Như một con rối, hắn đưa Hoàng Dung sang một căn phòng hẻo lánh cách rất xa tân phòng rồi quay lại đại sảnh, ngỡ ngàng nhận thấy một tân nương đã đứng chờ hắn từ lúc nào. Tiến về gần phía tân nương, nắm lấy bàn tay đang cầm hoa đỏ, không khó để hắn nhận ra đây là bàn tay của một nam nhân, hơn nữa còn là bàn tay của một người tập võ. Một tiếng nói không biết từ đâu, vang vọng khắp đại sảnh:

"Giờ lành đã tới, mời tân nhân tiến hành bái đường. Nhất bái thiên địa!..."

Mặc cho Quách Tĩnh làm sao dùng sức thì hắn cũng không thể thoát khỏi lực khống chế kia. Cùng tân nương nọ đi hoàn lễ, kết làm phu thê với một nam nhân mà hắn không biết là ai, trong lòng Quách Tĩnh không khỏi vì bản thân, vì Dung nhi cảm thấy bi ai.

"Buổi lễ kết thúc! Đưa vào động phòng!"

Trên tránh đẫm mồ hôi, Quách Tĩnh cố gắng giành lại quyền điều khiển cơ thể nhưng vẫn vô vọng, hắn không thể tránh được bế bổng tân nương quay về căn phòng cưới mà hắn vừa dời đi cách đây không lâu, đặt một người xa lạ lên chiếc giường vốn dĩ nên thuộc về hắn và Dung nhi. Vốn nghĩ đến đây là đã đủ quá đáng nhưng đến khi kéo xuống hỉ khăn, khuôn mặt người nọ xuất hiện thật sự đã khiến hắn kinh hãi đến tột độ.

"Nhạc... Nhạc phụ?" Quách Tĩnh vô thức thốt ra khỏi miệng, không hề nhận ra lúc này bản thân của hắn lại có thể nói được ra lời.

"Quách Tĩnh? Sao lại thế này? Dung Nhi đâu?" Hoàng Dược Sư cũng vô cùng bất ngờ khi thấy con rể đứng trước mặt mình. Từ sau khi tiễn toàn bộ quan khách ra khỏi Đào Hoa đảo, thân thể hắn bị mất không chế mà quay về phòng, mặc vào một bộ hỉ phục với kiểu dáng đáng xấu hổ và đứng đợi ở đại sảnh. Điều càng khiến hắn bất ngờ hơn là kẻ cùng mình thành thân lại là con rể Quách Tĩnh.

"Con rể cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể ta không thể khống..."

Chưa nói được hết câu, thế lực vô hình nọ lại khống chế Quách Tĩnh hôn lên đôi môi Hoàng Dược Sư, đôi tay cũng ôm lên vòng eo thon nhỏ nhưng cũng rất hữu lực của nhạc phụ.

Thấy gương mặt của con rể tiến lại gần, Hoàng Dược Sư tuyệt vọng nhận ra mọi nỗ lực giành quyền khống chế thân thể của hắn là hoàn toàn vô dụng khi bản thân hé miệng ra đón nhận nụ hôn nồng nhiệt nhưng đầy tội lỗi. Hắn mặc cho chiếc lưỡi của Quách Tĩnh không ngừng càn quét trong miệng mình, đôi tay ôm lấy bờ vai rộng của con rể, những tiếng rên khe khẽ không ngừng phát ra từ trong họng. "Ư... ư... ư... Ưm..."

Ngay khi Hoàng Dược Sư cảm thấy bản thân sắp chết ngạt thì nụ hôn cũng kết thúc, đôi môi Quách Tĩnh dời đi nhưng vẫn vương lại dòng chỉ bạc ái muội như quan hệ của hai người hiện tại. Hắn ấp úng không thể nói lưu loát.

"Nhạc... Nhạc phụ, con rể... con rể không phải... không phải cố ý..." Sau đó lập tức đổi giọng: "Nhạc phụ, ngài thật đẹp!"

Nói rồi, tay hắn trượt lên mở ra vạt áo của Hoàng Dược Sư, để lộ ra chiếc yếm sa mỏng bên trong. Chiếc yếm đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn của Hoàng Dược Sư, trên yếm thêu hoa văn long phượng trình tường, vị trí mắt của rồng và phượng được trạm rỗng, để lộ đầu vú xinh xắn hồng nhạt vô. Tổng thể nhìn vô cùng cao quý nhưng cũng không kém phần dâm đãng, khiến Quách Tĩnh lập tức hé miệng ngậm lấy một bên đầu vú của nhạc phụ, một tay thì vân vê xoa nắn chơi đùa bên kia.

Dù trong lòng Hoàng Dược Sư không tránh khỏi ghê tởm nhưng thế lực siêu nhiên khiến miệng hắn không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ dâm đãng:

"A...a... Đừng mút, đừng chơi nơi đó... a... Ngươi là... ân... ư... con rể của ta... ân... ân... Chúng ta không thể..."

Quách Tĩnh nghe vậy liền nhả ra đầu vú của Hoàng Dược Sư mà hỏi: "Nhạc phụ, ngài nói xem con rể không thể làm gì?"

"Ân... Không thể... không thể... ân... chơi đầu vú..."

"Hảo, không chơi đầu vú, chúng ta chơi cái khác!"

Nói rồi, Quách Tĩnh lột sạch quần áo Hoàng Dược Sư, để lộ phần hạ thân do bị không chế mà đứng thẳng lên, trên quy đầu chảy ra dịch nhầy. Quách Tĩnh không biết từ đâu rút ra một hộp cao nhỏ, tay quẹt lấy một phần lớn rồi xoa nhẹ lên chỗ cúc hoa hồng hào đang rụt lại của nhạc phụ, mặc cho tiếng quát kinh hãi của Hoàng Dược Sư.

"Súc sinh! Ngươi điên rồi! Ta là nhạc phụ của ngươi... Ân... ân... Không cần chạm vào nơi đó..."

Quách Tĩnh ngậm lấy vành tai của Hoàng Dược Sư, đồng thời không ngừng thì thầm vào tai hắn: "Nhạc phụ, thả lỏng, ngài phải thả lỏng thì con rể mới không làm ngài đau nga..."
Dù trong lòng vô cùng kháng cự nhưng Hoàng Dược Sư bi ai phát hiện thân thể hắn thực sự đang thả lỏng, dần dần tiếp nhận ngón tay thô ráp của Quách Tĩnh tiến vào trong quấy đảo, những phần chai trên ngón tay mài vào vách thịt khiến cúc hoa của hắn trở nên ngứa ngáy, dần dần tiết ra dâm dịch. Cứ như thế rồi thêm dần từng ngón tay, đến khi đã đút vừa bốn ngón thì Quách Tĩnh đột nhiên rút ra. Hoàng Dược Sư đang không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay mất mát thì hắn đã nhanh chóng cởi hỉ phục, để lộ ra thân hình tinh tráng màu rám nắng, cùng cự vật dưới háng không thể bỏ qua. Không biết có phải do từ nhỏ lớn lên ở Mông Cổ hay vì nguyên nhân gì khác mà dương vật của Quách Tĩnh đặc biệt lớn, cỡ như cánh tay trẻ con. Lúc này thì cự vật ấy hưng phấn dựng đứng lên, phía trên nổi rõ những đường gân lớn. Cự vật tiến lại cửa huyệt của Hoàng Dược Sư nhưng đi vào mà chỉ mài xung quanh, hắn cũng cảm nhận rõ nơi vốn chỉ dùng để bài tiết giờ đang đói khát co rút muốn mút vào dương vật của nam nhân, miệng cũng bị khống chế mà thốt ra lời nói dâm đãng:

"Ân... Quách Tĩnh, ta không chịu nổi nữa... Mau tiến vào..."

Nam nhân tà cười. "Nhạc phụ, cái gì tiến vào? Tiến vào đâu? Ngài không nói rõ làm sao ra hiểu."

Hoàng Dược Sư cuối cùng bị nói ra lời làm hắn tuyệt vọng:

"Nhanh... ân... Mau chiếm lấy ta... Mau dùng côn thịt của ngươi tiến vào dâm huyệt của nhạc phụ."

Như chỉ chờ những lời này của Hoàng Dược Sư, Quách Tĩnh hung hăng thọc mạnh vào trong thân thể hắn, đồng thời cả hai cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Đi vào sâu trong tao huyệt, Quách Tĩnh hơi chút thở hổn hển khẩu khí, thoải mái mà nheo lại đôi mắt, tay cũng không quên vân vê hai hạt nhũ xin xắn của Hoàng Dược Sư, làm cho nhạc phụ trong miệng phát ra ngọt nị rên rỉ. Hắn ra bên ngoài lui một chút, ma xát trong nhục bích của Hoàng Dược Sư, sau đó nặng nề mà đâm vào.

"Ô! Nhẹ, nhẹ chút..."

Hoàng Dược Sư cứng người, hắn đồng tử không ngừng mà co rút lại, mông lung tầm mắt dừng hình ảnh ở trên người Quách Tĩnh, phảng phất muốn vĩnh viễn nhớ kỹ người nam nhân này. Quách Tĩnh hơi hơi híp mắt, hưởng thụ cúc huyệt của Hoàng Dược Sư, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói: "Nhạc phụ, con rể làm ngài sảng sao?"

Hoàng Dược Sư không ngừng nức nở cùng thở dốc, khóe mắt chảy ra nước mắt, đôi môi cố gắng mím chặt không trả lời hắn.

Quách Tĩnh dừng lại ở chỗ sâu nhất liền không nhúc nhích, đối với Hoàng Dược Sư cũng quá khó tiếp thu rồi, hắn bị thao đến cơ hồ muốn khóc lên, hắn ở dưới thân Quách Tĩnh không ngừng vặn vẹo thân thể, huyệt khẩu không ngừng co rút lại, mong chờ Quách Tĩnh hảo hảo thao hắn.

Nhưng Quách Tĩnh càng không động đậy.

Trên gương mặt tuấn lãng của nam nhân trước mắt nổi lên hồng nhuận, khóe mắt càng là có nước mắt trong suốt,môi dưới của hắn bị hàm răng tra tấn đến phiếm hồng, hắn cúc huyệt co rút đến phát đau. Quách Tĩnh kiên trì lặp lại lần nữa: "Nhạc phụ, con rể làm ngài sảng sao?"

Hoàng Dược Sư chính là không muốn trả lời, nhưng cơ thể hắn lại hoàn toàn không nghe lệnh của chủ nhân. Hắn chỉ nghe thấy tiếng nói của mình vang lên ngọt nị: "Sảng... Ô ô...Tĩnh nhi ngươi làm cho nhạc phụ thật sảng..."

"Muốn càng thêm sảng sao? Muốn ngài liền cầu ta a."

Hoàng Dược Sư quay mặt đi không nói lời nào, chỉ có cúc huyệt kẹp chặt thay cho câu trả lời của hắn.

Quách Tĩnh nổi giận đùng đùng mà trừu động dưới háng, đại điểu ở tiểu huyệt ra ra vào vào mang ra dâm thủy xì xì vang, một tay vỗ mông nhạc phụ, một tay nhéo lấy đầu vú bên phải của Hoàng Dược Sư, không ngừng xoay tròn, vuốt ve, hung hăng chà đạp khối thân thể tràn ngập lực lượng này: "Tê! Kẹp chặt như vậy là muốn kẹp bắn ta sao! Thao!"
"A...... Không cần...... Thật lớn! Đầu vú...... Đầu vú sắp hỏng rồi...... Không dám, cầu xin ngươi...... Đừng bóp nữa!" Hoàng Dược Sư lập tức thở hổn hển, ánh mắt mê ly lại giãy giụa.

"Cầu ai? Ngươi cầu ai? Ngươi đến là nói a! Lớn tiếng nói! Nói cho toàn thế giới ngươi đang cầu cái gì!"

"Con rể...... Con rể của ta! Con rể của ta Quách Tĩnh! Ta cầu xin con rể của ta Quách Tĩnh dương vật không cần lại lớn! Tiểu huyệt hảo mãn...... Chịu không nổi!...... Đầu vú! Bên kia cũng muốn...... A...... Cứu mạng...... cứu ta a...... Ta sắp bị con rể ta thao chết!" Hắn chảy nước miếng lớn tiếng rên rỉ, nhìn về phía nam tử, đôi mắt lại không có một tia cầu cứu như lời hắn.

"Sảng không sảng a! Tiểu tao hóa!" Quách Tĩnh thô giọng nói hỏi.

"Sảng! Sảng! Lại đến! Mạnh mẽ thao ta! Tĩnh nhi! Mau làm ta! Nhạc phụ còn muốn! Đừng có ngừng a......" Hoàng Dược Sư lớn tiếng kêu, tiểu huyệt càng thêm đón hùa côn thịt đang rong ruổi trong thân thể mình, phía trước ngọc hành cũng rỉ ra dịch trong suốt.
Quách Tĩnh bị kích thích càng hung ác thọc cái huyệt mất hồn này, phảng phất làm thế nào cũng làm không đủ, sức lực dùng thế nào cũng dùng không xong, bắt lấy bờ mông co dãn, bóp ngực, trong đầu oanh một chút giống như pháo hoa nổ tung.

Bắn, tràn đầy, bắn vào cái này lỗ đít, Quách Tĩnh không biết tinh dịch của mình lại có thể nhiều như vậy! Nhét lỗ đít đều không nhét hết được, ở chỗ liên tiếp của hai người chảy xuống.

Một đêm này hai người không biết làm bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi Hoàng Dược Sư cũng không thể nhớ nổi, hắn kêu khóc rên rỉ đến khàn cả giọng, nhưng thân thể người tập võ trường kiện, dù vô cùng mong muốn nhưng hắn cũng không thể ngất đi.

Chờ Quách Tĩnh cuối cùng dừng lại thì trời cũng đã tảng sáng, hai người bị khống chế âu yếm ôm lấy nhau đồng thời chìm vào giấc ngủ. Ở trước khi mất đi ý thức, Hoàng Dược Sư vẫn rõ ràng cảm nhận được côn thịt của con rể vẫn đang nằm trong thân thể mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top