Chương 7: Niềm Tin Vững Chắc
Buổi tối êm dịu, ánh đèn vàng hắt qua khung cửa sổ phòng trọ, phủ lên bàn ghế những dải sáng ấm áp. Orm ngồi trên ghế băng, tay vẫn giữ hơi ấm từ tách trà vừa cầm, cảm giác dịu dàng lan khắp cơ thể. Cô nhìn Ling Ling, người đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt đầy suy tư nhưng dịu dàng.
"Ling Ling... hôm nay... tôi muốn nói với cô," Orm bắt đầu, giọng run run nhưng chắc chắn, "tôi... cảm thấy bình yên khi ở bên cô. Tôi... tin cô hơn bao giờ hết."
Ling Ling quay lại, nụ cười nhẹ nở trên môi, ánh mắt mềm mại nhưng sắc bén: "Tôi cũng vậy, Orm. Sau mọi chuyện... tôi biết rằng cô không còn sợ hãi. Cô đã mở lòng, và tôi sẽ không rời cô."
Orm cảm giác tim mình rung lên từng nhịp, như nhịp tim hòa cùng Ling Ling. Cô tiến gần, đặt tay lên tay Ling Ling, cảm nhận sự ấm áp lan khắp cơ thể. "Tôi... tôi muốn chúng ta cùng nhau bước tiếp. Không sợ hãi, không nghi ngờ."
Ling Ling mỉm cười, khẽ nghiêng đầu, áp trán vào trán Orm: "Được. Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết chặng đường này, từng bước một. Tôi sẽ bảo vệ cô, và tôi muốn cô cũng tin tưởng bản thân mình."
Khoảng lặng trôi qua, nhưng không hề trống rỗng. Cả hai im lặng, chỉ cảm nhận hơi thở, nhịp tim và sự hiện diện của nhau. Orm cảm nhận rằng, mọi nỗi sợ trước đây, mọi lo lắng về cô đơn, dần tan biến. Ling Ling không chỉ là người bảo vệ cô, mà còn là người dẫn dắt cô học cách mở lòng, học cách tin tưởng.
"Ling Ling... tôi... tôi sợ mình sẽ yếu đuối trước cô," Orm thừa nhận, giọng run run nhưng chân thành.
Ling Ling khẽ nắm tay Orm, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết: "Được. Yếu đuối không sao cả. Tôi sẽ ở đây, từng bước, để cô không còn phải gồng mình nữa."
Nước mắt Orm trào ra, lần này là nước mắt của sự giải tỏa, không còn là sợ hãi hay cô đơn. Cô dựa vào Ling Ling, cảm nhận hơi ấm, cảm nhận sự bảo vệ và tình cảm sâu sắc. Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở đều gắn kết hai người lại gần nhau hơn.
Buổi tối kéo dài, ánh đèn vàng mờ chiếu lên khuôn mặt hai người. Ling Ling khẽ vuốt tóc Orm, hành động nhẹ nhàng nhưng đầy trìu mến. Orm cảm giác tim mình nhói lên, nhưng không còn lo sợ, chỉ thấy bình yên và muốn gần Ling Ling hơn.
"Orm... tôi muốn cô biết rằng, dù thử thách có đến, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn chọn cô," Ling Ling thì thầm, giọng dịu dàng.
Orm nhìn sâu vào mắt Ling Ling, giọng run run nhưng chắc chắn: "Tôi... tôi cũng chọn cô, Ling Ling. Tôi muốn ở bên cô... và tin cô."
Ling Ling nắm tay Orm chặt hơn, khẽ áp trán vào trán cô: "Được. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Không vội, không sợ hãi, chỉ có chúng ta."
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ đèn đường hắt vào phòng, tạo ra những đường bóng dài nhưng ấm áp. Orm cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở, từng sự hiện diện của Ling Ling bên cạnh. Mọi lo lắng, mọi nỗi sợ, đều tan biến trong sự ấm áp và tin tưởng.
Họ ngồi bên nhau, tay trong tay, không cần lời nói, chỉ cảm nhận sự hiện diện và tình cảm tràn ngập. Orm nhận ra lần đầu tiên rằng mở lòng không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh – sức mạnh để tin, để bước cùng nhau.
Ling Ling thì thầm: "Cô đã tin tưởng tôi, Orm. Tôi cũng tin cô... và tôi hạnh phúc vì điều đó."
Orm nhắm mắt, áp mặt vào vai Ling Ling, cảm nhận hơi ấm lan tỏa: "Tôi... tôi hạnh phúc vì có cô bên cạnh."
Hoàng hôn tối hẳn ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt tạo ra không gian huyền ảo. Nhưng trong lòng Orm, chỉ còn Ling Ling – người mang đến cảm giác an toàn, ấm áp, và niềm tin rằng họ có thể vượt qua mọi thử thách, từng bước, bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top