~ Chương 30 ~
~ Chương 30 ~
- Hỏi ta, không bằng hỏi Đương Kim Hoàng Thượng của các người, những gì Thái tử Tây Hạ nói, có thật hay không?
Lý Tại Thiên tuy trong lòng đã phát run, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường. Y cứ tưởng mình đã lo chu toàn mọi thứ, không còn mối nguy hại nào ảnh hưởng đến vương vị của y. Thế nhưng thật không ngờ, cái người vốn phải rơi xuống vách núi tan xương nát thịt, bây giờ lại đứng trước mặt y, thẳng thừng vạch trần mọi thứ.
Không cần Hách Tể tự mình nói rõ mọi chuyện, Thừa tướng Mộc Quyển của Tây Hạ đã phụng mệnh kể lại đầu đuôi sự tình, khiến ai nghe xong cũng lấy làm kinh hãi mà nhìn Hoàng Thượng. Người này chính là người đứng đầu đất nước của bọn họ ư? Vì sao lại có thể nhẫn tâm và ác độc đến vậy?
Một trung thần sau khi nghe xong hết câu chuyện, bất mãn cùng chua xót tràn ngập dành cho Hách Tể, lên tiếng chất vấn
- Hoàng Thượng, những lời này là sự thật sao? Ngài vì cái gì có thể đánh mất nhân nghĩa như vậy? Ngay cả Hoàng huynh ruột thịt của mình cũng không tha!
Hai mắt Lý Tại Thiên đỏ ngầu, y tiến lên một bước, dùng ngón tay chỉ vào tên trung thần kia mà quát, lý trí dường như đã mất đi một nửa, bị chi phối bởi cảm xúc phẫn nộ trong lòng. Đứng trước nguy cơ mất đi vương vị, thử hỏi ai còn có thể bình tĩnh?
- Ngươi câm miệng! Hắn không phải là Hoàng huynh của trẫm!
Toàn bộ người có mặt ở đó đều bị lời này làm cho bất ngờ, có một số quân thần kề cận Lý Tại Thiên biết trước, liền nhếch miệng cười khẩy, ngay cả Hách Tể cũng kinh ngạc không kém. Đó là vì hắn đã sớm quên hết tất cả kí ức ở thế giới thực rồi, nếu không hiện tại hắn cũng sẽ biết được bí mật đáng sợ này, rằng hắn và người kia hoàn toàn không cùng một mẫu thân sinh ra.
Lý Tại Thiên rất cao ngạo thuật lại sự việc năm xưa cho mọi người biết, khiến ai cũng cảm thấy choáng váng. Đầu tiên là chuyện Hoàng Thượng mưu hại Hoàng huynh của mình soán ngôi, tiếp theo Hoàng Thượng mới chính là người kế vị theo đúng chiếu thư ngày xưa Tiên Đế ban.
Hách Tể cũng cảm thấy điều này quá khó tin. Trong suốt hai mươi năm sống trên đời, hắn luôn nghĩ Tại Thiên là song thai với mình, Hoàng đệ ruột của hắn, vì vậy không chút phòng bị đối với y, hết lòng yêu thương bảo bọc y, muốn cho y cuộc sống an nhàn, đến lúc bị phản bội vẫn chưa hết thống khổ.
Bây giờ đổi thành y không phải Hoàng đệ ruột của hắn? Mà chính là Hoàng huynh của hắn sao? Người vốn dĩ phải được kế vị? Vậy thì Hách Tể đang làm gì ở đây? Hắn đang đòi lại cái gì của mình khi mà mọi thứ ngay từ đầu đã chẳng phải là của hắn?
Tuy nhiên chuyện trọng đại này không phải chỉ một người nói ra liền có thể tin tưởng, cho dù người đó có là Đương Kim Thánh Thượng đi chăng nữa.
Nói có sách, mách phải có chứng. Thế nhưng không cần đợi Lý Tại Thiên đưa ra chứng cứ, Mộc Quyển lại tiếp tục tiến lên một bước tươi cười nói
- Lời của Hoàng Thượng quả không hề sai.
Hách Tể bối rối nhìn Mộc Quyển, các quân thần trong triều cũng tương tự. Thừa tướng Tây Hạ nói vậy là có ý gì? Tại sao ở thời khắc mấu chốt này bỗng nhiên chuyển sang ủng hộ Hoàng Thượng?
Hách Tể cảm thấy đầu hơi đau nhức, những kí ức kì lạ lại xẹt qua. Hắn cảm giác mình đã từng biết sự thật này, từng nghe nói về việc Lý Tại Thiên không phải huynh đệ cùng huyết thống với hắn. Sau đó hắn cũng từng từ bỏ, hắn không muốn giành lại vương vị nữa. Nhưng có một người luôn miệng nói với hắn rằng: "Anh là nhân vật chính! Những thứ đó vốn dĩ phải là của anh!"
Nhân vật chính là gì? Ai đã nói câu đó?
Mộc Thừa tướng rất điềm tĩnh, sau khi nói xong thì ra hiệu cho binh lính dẫn từ trong đám đông náo nhiệt ra một người. Là một bà lão tóc mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn của sự già nua theo năm tháng. Mộc Quyển nhìn bà lão, lại nhìn Lý Tại Thiên, dõng dạc nói
- Ngươi nói không sai, ngươi chính là Hoàng huynh của Thái tử Lý Hách Tể. Nhưng ngươi không phải huyết thống hoàng tộc! Ngươi không có tư cách ngồi ở vị trí này! Ngay cả chức danh Nhị Hoàng tử ngươi cũng không xứng! Vì sao từ đầu ngươi không thắc mắc, Tiên Đế Lý Anh mặc dù biết ngươi chính là huynh trưởng, lại để chiếu thư cho Hách Tể lên ngôi? Đó là vì y biết, ngươi hoàn toàn không phải cốt nhục của y!
Sự thật này còn chấn động hơn gấp mấy ngàn lần so với hai sự thật ban nãy. Bây giờ ngay cả Lý Tại Thiên mặt mày cũng tái xanh, chân không đứng vững, cả người xiêu vẹo muốn té ngã, nhưng chẳng còn ai muốn đỡ lấy y nữa.
Bà lão tiến lên một bước, quỳ mọp xuống đất, cung kính nói ra sự thật
- Dân phụ tên họ Mạch Nha, chính là nô tì năm xưa đi theo Lăng Nhu nương nương, mẫu thân của Hoàng Thượng. Nô tì luôn cảm thấy uất ức cho nương nương, vì sao Tiên Đế lại không đoái hoài đến nàng và hài tử mới sinh, chỉ sai người mang thuốc bổ đến, trong khi nàng còn sinh non thiếu tháng, sức khỏe yếu kém vô cùng. Thế nhưng khi Thái tử Điện Hạ được Tây phi nương nương hạ sinh vào ba tháng sau, liền lập chiếu thư phong y kế vị. Nô tì cảm thấy rất khó hiểu, vì vậy trong một đêm mưa đã to gan nghe lén đoạn đối thoại giữa Lăng Nhu nương nương và Vương công công, nàng nói...
- Nói cái gì? – Lý Tại Thiên mất kiên nhẫn rống giận.
Đôi mắt y long sọc màu đỏ, từng đường tơ máu không ngừng hiện lên. Sự thật này... y cũng không hề hay biết. Nhưng mà, đây có chắc chắn là sự thật hay không?
- Nàng nói... Hoàng Thượng không phải là cốt nhục của Tiên Đế, nên bị Tiên Đế ghét bỏ.
- Loạn ngôn! Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Mau dẫn xuống, chém đầu ngay cho trẫm!
Lý Tại Thiên tức giận quát to, nhưng binh lính lại đứng yên bất động, không hề làm theo mệnh lệnh của y. Bọn họ còn muốn nghe sự thật này, muốn xác minh rõ mọi thứ. Cộng thêm Thái tử đã trở về, rất có khả năng sẽ đoạt lại vương vị, Lý Tại Thiên đã không còn là chỗ dựa vững chắc nữa.
Bà lão cả người run rẩy, biết rằng ngày hôm nay chính mình đứng ra làm chứng sẽ chỉ có hai kết cục, may mắn thì an ổn sống phần đời còn lại, xui rủi thì chết không toàn thây. Nhưng bí mật đáng sợ này giấu kín trong lòng suốt hai mươi năm, khiến bà không thể nào yên giấc. Huống hồ bây giờ người trên ngai vương kia lại không phải là huyết thống hoàng tộc. Thật bất công!
- Dân phụ thề có trời đất chứng giám, thề trên tính mạng của gia tộc nhà mình, những lời này hoàn toàn là sự thật. Chính tai dân phụ nghe thấy Lăng Nhu nương nương căn dặn Vương công công, hi vọng y giúp nàng sắp xếp mọi chuyện, nể tình xưa mà lưu lại vị trí tốt cho Hoàng Thượng, để ngài không chịu khổ, nàng không cần vương vị gì cả, nàng chỉ mong con mình có thể sống an nhàn.
Quân thần càng nghe càng rối. Xét trên góc độ của Tiên Đế, sẽ dễ dàng tha cho một nghiệt chủng không phải là cốt nhục của mình hay sao?
Mộc Quyển hiểu bọn họ đang suy nghĩ cái gì, liền cổ vũ bà lão
- Ngươi nói tiếp đi, đừng sợ.
Như được tiếp thêm sức mạnh, bà lão lại lên tiếng, lần này thanh âm đã có chút lớn hơn và không còn run rẩy
- Sau đó nô tì biết được, sở dĩ Tiên Đế tha mạng cho Hoàng Thượng bởi vì... Hoàng Thượng chính là cốt nhục của Quốc cữu – Hoàng đệ của Hoàng Hậu chính cung. Hoàng Hậu nương nương năm đó vì thương xót Hoàng đệ đã lạy lục van xin Tiên Đế tha mạng cho chất tử của mình, nguyện ý lui về hậu cung, nhường vị trí Hoàng Hậu cho Tây phi mới hạ sinh được Thái tử, tạo nên tin đồn song thai.
- Ngươi nói dối! Ngươi ngụy tạo! Ngươi vu khống mẫu thân trẫm! Mẫu thân trẫm không có gian díu với Quốc cữu! Người đâu, mau tới đây, đem ả tiện nhân này chém đầu cho trẫm! Mau lên!
Lý Tại Thiên bắt đầu hóa điên không ngừng quát tháo. Không thể nào, điều này không phải là sự thật.
Thảo nào y luôn thắc mắc vì sao mẫu thân của Hách Tể lại dễ dàng như vậy nhận y làm con của nàng? Theo lý mà nói, nàng phải rất ghét bỏ y. Hài tử của phi tần khác của Tiên Đế, làm sao có thể yêu thương? Thì ra không chỉ đơn giản như vậy. Nàng thành công loại bỏ mẫu thân y, lại có thể một bước lên làm chính cung Hoàng Hậu, nhận thêm một hài tử có gì bất thỏa đáng? Huống hồ sau đó nàng còn rất thông minh nói rằng y sinh sau Hách Tể mười phút. Thì ra ngôi vị này... xoay đi xoay lại cuối cùng cũng không phải là của y. Là của Lý Hách Tể... Vậy mà suốt thời gian dài y ôm ấp mộng tưởng, ôm ấp thù hận cho rằng người khác tước đoạt thứ mà y vốn có.
Lý Tại Thiên từ kẻ có tất cả biến thành không có gì. Binh lính không tuân theo mệnh lệnh, quân thần cũng chẳng còn ai đứng về phía y, tất cả mọi người đều chống đối y.
Lý Tại Thiên thờ thẩn trượt người xuống nền đất, bộ dạng thảm thương đến khó coi, trong miệng không ngừng lảm nhảm
- Ngươi ngụy tạo! Ngươi nói dối... không phải... không phải như vậy... Làm sao các ngươi có thể chỉ nghe lời của một tiện nhân liền buộc tội trẫm? Trẫm là Hoàng Đế! Các ngươi không có quyền!
Mộc Quyển không hề nao núng trước tình huống này, dường như đã được thông báo trước sẽ xảy đến như vậy, liền phẩy tay ra hiệu cho binh lính mang một bát nước đến, chậm rãi đi vào trung tâm
- Nhỏ máu nhận thân. Nếu ngươi và Hách Tể quả thực đều là con của Tiên Đế, máu của hai người ắt sẽ hòa vào nhau.
Chân lý. Quân thần trong triều rất nhanh tán thành, mà Hách Tể là vàng thật không sợ lửa, liền dùng kiếm cắt đầu ngón tay của mình, nhỏ vào đó một giọt máu tươi.
Đến lượt Lý Tại Thiên thì không như vậy, giờ phút này y rất sợ hãi, hấp tấp lùi lại phía sau, không ngừng gào lên
- Các ngươi không có quyền! Trẫm là Hoàng Đế, là con của Phụ hoàng! Các ngươi không có quyền nhỏ máu của trẫm!
Không ai dám động đến vị Hoàng Đế đã phát điên ở kia, nhưng Mộc Quyển thì có thừa sự gan dạ đó. Y nhanh như cắt nhào đến, dùng dao găm rạch một đường trong lòng bàn tay của Lý Tại Thiên. Máu tươi thấm đẫm lưỡi dao, được Mộc Quyển đem đến nhỏ xuống bát nước.
Mọi người nín thở chờ đợi kết quả, nhưng chính là đã chờ rất lâu, hai giọt máu bên trong vẫn hoàn toàn độc lập, tách rời riêng rẽ, chẳng thể hòa lẫn.
Lý Hách Tể liếc nhìn người ngồi dưới đất đã mất hết lý trí, không thể tiếp nhận sự thật này. Vậy mà trong lòng lại chẳng còn một chút thù hận, chỉ thấy đối phương đáng thương hơn đáng trách. Bị đố kỵ và lòng tham làm cho mờ mắt, tha hóa cả nhân cách, ân nghĩa bao nhiêu năm tháng cùng hắn làm huynh đệ cũng không còn.
Cũng may hắn có được Đông Hải, soi sáng lương tâm này, cho nên Lý Hách Tể mới giữ vững được như ngày hôm nay. Hắn tiến lên một bước, đứng trước mặt Lý Tại Thiên dõng dạc tuyên bố
- Lý Hách Tể ta - Đông Cung Thái tử chính tông đời thứ 10 của Triều Lý, sáu tháng trước bị Lý Tại Thiên hãm hại soán ngôi, nay đã trở về. Nghe tin dân chúng kêu oan, bách tính lầm than dưới sự trị vì của Đương Kim Hoàng Thượng, ta hiện tại dùng chiếu chỉ của Tiên Hoàng, tuyên bố tước ngôi vị của y. Người này không có huyết thống hoàng tộc, lấy lại tên tự, kể từ hôm nay không còn là huynh đệ với ta, cũng không là Nhị Hoàng tử của Hàn Tích, trục xuất khỏi Hoàng cung, giáng làm thường dân, đày đến hoang đảo phía Nam ăn năn sám hối. Mọi chuyện trong quá khứ, ta không truy cứu nữa.
Lời hắn vừa dứt, tất cả đồng loạt quỳ xuống, đầu chạm sát đất, khom lưng cung hô
- Thái tử Điện hạ anh minh. Cung nghênh Thái tử hồi cung kế vị. Thái tử vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
...
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức Hách Tể khó lòng tin nổi. Mặc dù có bị sự thật đáng sợ kia làm cho choáng váng hồi lâu, chung quy thì đâu cũng vào đấy.
Lý Tại Thiên bị giáng làm thường dân, lại bị đày ra hoang đảo. Hách Tể nhìn Tiên Lãng còn sót lại vô vàn vết tích của người kia, không hề hài lòng ra lệnh cho tất cả người hầu nội trong một ngày phải sửa sang, thay mới lại toàn bộ, không được lưu lại dù chỉ là một dấu tích cũ.
Bốn mươi vạn binh mã của Tây Hạ đã rút về. Hách Tể viết chiếu thư tuyên bố với bá tánh Hàn Tích mọi chuyện, thông báo ngày lên ngôi chính thức của mình là một tuần sau. Dân chúng đều kinh hỉ, mở tiệc ăn mừng. Thái tử Điện Hạ trở về, hứa sẽ xóa bỏ tất cả thuế má mà Lý Tại Thiên vô lý đặt ra, cuộc sống trở về yên bình như trước.
Nhưng Hách Tể có một chuyện vẫn nghĩ không thông. Làm sao Mộc Quyển biết trước Lý Tại Thiên sẽ đem sự thật đó ra hòng ngăn cản hắn lấy lại vương vị? Còn tìm được một người làm nhân chứng?
Cho nên trước khi Mộc Thừa tướng phụng mệnh trở về Tây Hạ, hắn vẫn là không thể dồn nén được thắc mắc trong lòng mà hỏi
- Sự tình xảy ra hôm nay, ngươi đã biết trước sao?
Gương mặt vốn luôn lạnh băng của Mộc Quyển thoáng hiện ý cười. Lúc này chẳng khác gì Thái tử Tây Hạ, ác độc bỡn cợt hắn
- Không phải thần biết trước, mà là tiểu tình nhân của ngài biết trước, nên bảo thần đi chuẩn bị cho chu toàn.
Mộc Quyển nói xong liền rời đi. Để lại Hách Tể vẫn đứng trơ ra đó nhìn vào khoảng không trước mặt.
Đông Hải? Lại là Đông Hải? Tại sao cậu lại biết những thứ này? Còn biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra? Hách Tể bắt đầu hoài nghi, liệu cậu có thật như những gì mọi người đồn đại, chính là cái gì đó "tiên tri", biết được tương lai cùng quá khứ?
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể phủ nhận cậu lại một lần nữa giúp hắn. Đối với hắn ân nghĩa ngày càng sâu nặng, chẳng biết là làm cách gì và bao lâu mới trả hết công ơn của cậu. Đành phải dùng cả đời này để ở bên Đông Hải, tận lực yêu thương, bảo hộ cậu cho đến chết mà thôi.
Nghĩ đến đây Hách Tể mỉm cười, hắn đã giành lại vương vị rồi. Việc tiếp theo sẽ chính là như bọn Tây Tước nói, mau đến đón "tiểu tình nhân" của hắn về thôi.
...
Quay lại vấn đề vì sao Đông Hải biết trước được những chuyện sẽ xảy ra hôm nay, đến tận bây giờ cậu vẫn cảm thấy thật khó tin mà nhìn mảnh giấy ở trước mặt.
Lúc sớm sáng khi mặt trời còn chưa muốn thức dậy, đột nhiên có một người gác cổng thành hớt hải chạy vào, nói rằng có một bức thư được gửi cho cậu. Ánh mắt của Đông Hải lúc đó chính là: "Ngươi có nhầm lẫn gì không?", hay ở thế giới này quả thật có một "Đông Hải khác" đang cần nhận thư? Người kia mới là chính chủ, còn cậu chỉ là giả mạo mà thôi?
Đông Hải mở thư ra, sau khi đọc nhanh nội dung bên trong liền bắt đầu hoài nghi liệu đây có phải là một giấc mơ không? Hay là cậu chưa ngủ dậy? Vì sao lại nhìn thấy bút tích của Cao Nhiên thế này?
Bên trong viết bằng ngôn ngữ hiện đại, rõ ràng đẹp mắt, nhưng nét chữ lại là dùng cọ để viết, chính là phương thức viết chữ của thế giới cổ trang.
Cao Nhiên không tiện nói nhiều, bảo rằng trước mắt phục vị cho Hách Tể là quan trọng nhất. Hiện tại y đang viết tiếp câu truyện như dự định ban đầu của bọn họ, thế nhưng để mọi chuyện trở nên hợp lý và Hách Tể dễ tiếp nhận hơn, y quyết định thay đổi một số tiểu tiết, cần cậu gấp rút phối hợp.
Cao Nhiên bảo Đông Hải mau liên lạc với Thừa tướng Mộc Quyển, nhờ người kia giúp mình tìm nhân chứng. Nhân chứng Cao Nhiên đã thêu dệt lên và đem đến rồi, hiện tại đang ở ngoài cổng thành chờ đợi, chỉ cần đi ra là sẽ gặp. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không được để Hách Tể biết, tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Nếu như đây chỉ là một bức thư nặc danh, Đông Hải chắc chắn sẽ không tin Cao Nhiên đã gửi đến. Đáng sợ chính là ở cuối thư còn có chữ kí của y, ghi đích danh y gửi cho Đông Hải, kèm theo một câu nói vô cùng khó hiểu: "Tôi chờ cậu tỉnh lại".
Đông Hải thờ thẩn nhìn bức thư thật lâu, mới nhận ra mình cần phải làm gì, vội vã đi đến Ngự Đình điện, nói rõ sự tình cho Tây Tước và Mộc Quyển, hi vọng bọn họ có thể thực hiện giúp cậu.
Đúng là không khác gì Đông Hải, hai người kia sau khi nghe xong toàn bộ sự thật liền dùng ánh mắt "Ngươi có bị điên không?" mà dán lên mặt cậu. Được rồi, cậu thừa nhận mình cũng điên lắm. Cậu chính là sắp bị cái thế giới có thể đảo ngược như bàn tay này làm cho phát điên rồi. Quả là quyền năng vô hạn của tác giả, muốn viết cái gì thì viết, thêm cái gì thì thêm, hoàn toàn không quản người ta có kịp trở tay hay không.
Cuối cùng Tây Tước là người bình tĩnh lại trước, ra lệnh cho binh lính mau đến cổng thành đón một bà lão theo miêu tả của Đông Hải. Vốn chỉ mang tâm lý may rủi, nào ngờ ở đó thực sự có một người với mái tóc hoa râm đang đứng chờ.
Khỏi phải nói Tây Tước kinh ngạc cỡ nào, y đã từng nghe những lời đồn về "phép thần thông" của Đông Hải, thiên biến vạn hóa có thể nhìn trước được tương lai, nhưng cho đến hôm nay mới hoàn toàn tin tưởng, thật khiến y ngưỡng mộ vô cùng.
Thầm nghĩ Lý Hách Tể có được cậu chính là phúc phần của hắn, phục vị trong vòng nửa tháng ư? Nếu không có người này thì e rằng không thể. Thảo nào Hách Tể lại vô cùng trân quý yêu thương cậu, Tây Tước biết phần lớn xuất phát từ tâm tư riêng của hắn, nhưng cũng không thể không nhắc đến Đông Hải như cánh tay phải đắc lực của Hách Tể về sau.
Hiện tại, Đông Hải vẫn cầm bức thư và nhìn nó tròn hai canh giờ. Kể từ khi Hách Tể rời đi, thành công đánh chiếm Hàn Tích, lấy lại vương vị, đích thân trở về đón cậu, Đông Hải vẫn còn ngồi đó. Nếu không nhờ bên ngoài bỗng nhiên nhộn nhịp, liên tục vang lên tiếng binh mã, cậu nghĩ mình sẽ ngồi đây tới chết.
Hách Tể trở về. Hắn thành công. Hắn tất nhiên phải thành công, vì đây là thế giới của hắn, là thế giới mà nhân vật chính luôn được hưởng những điều tốt đẹp nhất hắn vốn phải có được. Kể cả không có cậu đi chăng nữa.
Bức thư này tuyệt đối không thể để Hách Tể biết, cậu cũng không nên giữ lại bên mình. Nghĩ là làm, Đông Hải trực tiếp đưa bức thư đến bên ngọn nến, lửa bén vào giấy nhanh chóng cháy thành tro, không để lại dấu vết, nhưng trong phòng lại thoang thoảng mùi khét khó có thể che giấu.
Đông Hải dùng ống tay áo phất phất hòng phân tán mùi hương, nào ngờ chưa kịp thực hiện thì cửa phòng đã mở, hắc y nam nhân trên người vương đầy mùi vị sương gió lao thẳng vào phòng cậu, không nói câu nào tiến tới kéo Đông Hải ôm vào trong lòng.
Cậu bất ngờ tới mức không kịp phòng bị, tức thì rơi vào vòng tay ấm áp của người kia. Người đó không ai khác chính là Lý Hách Tể.
Chỉ rời khỏi cậu có hai canh giờ mà hắn cảm thấy như đã hai năm trôi qua, hắn nhớ người này đến phát điên. Nếu không thể ôm cậu, trực tiếp cảm nhận mùi hương từ cơ thể cậu, chân chính chạm vào da thịt nóng bỏng của người này, hắn thật sự không thể thỏa mãn được cơn khát cầu của bản thân.
Đông Hải nghe thấy tiếng thở dồn dập bên tai, Hách Tể cố gắng áp chế hơi thở vì gấp gáp mà trở nên loạn nhịp của mình, chậm rãi nói
- Ta về rồi.
Đông Hải ở trong lòng hắn, bất giác cảm thấy mủi lòng. Hắn thành công, hắn rất muốn tìm một người để cùng san sẻ, nhưng hắn chẳng còn ai nữa rồi, hắn chỉ có cậu thôi. Vì vậy Đông Hải liền đưa tay lên ôm chặt tấm lưng của người kia, khẽ vỗ nhẹ
- Chúc mừng anh. Tôi biết anh nhất định sẽ thành công.
Hách Tể siết chặt cậu trong tay, lòng thầm nghĩ: "Đều do ngươi. Có thể thành công đều vì ngươi".
Ân huệ của người này đối với hắn ngày càng chất chồng như núi, chính là cao đến mức không nhìn thấy đỉnh luôn rồi. Hách Tể không biết phải dùng cách gì để đáp trả công ơn này của cậu. Cho dù bây giờ cậu có muốn hắn nhường cả giang sơn cho cậu, hắn cũng sẽ làm. Bởi vì giang sơn này nhờ cậu mới có thể lấy lại, nhưng hắn hiện tại không còn hứng thú. Chỉ muốn bình an yên ổn sống cùng với người này đến hết đời mà thôi. Vinh hoa phú quý, vốn chỉ là hư ảo. Chỉ có người trước mặt này, dù hoạn nạn hay khó khăn cũng không rời bỏ hắn.
Hách Tể buông Đông Hải ra, thoang thoảng thấy trong phòng có mùi gì đó kì lạ, nhưng hắn tạm thời không quan tâm, chỉ chăm chú cúi đầu nhìn xuống gương mặt tràn ngập ý cười của cậu. Hắn chợt nhận ra rằng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Đông Hải cười. Cậu chưa từng cười trước mặt hắn.
Hách Tể có chút bất mãn dùng một tay xoa xoa má cậu, ánh mắt khó chịu cùng mi tâm nhíu lại hiện ra rõ ràng khiến Đông Hải cảm thấy khó hiểu
- Làm sao vậy?
Hách Tể nhìn vẻ mặt mù mờ của Đông Hải, vẫn là không nên nói ra. Nụ cười của mỹ nhân đáng giá như vậy, sao có thể ép buộc cơ chứ? Hắn đã quyết định rồi, sẽ có một ngày làm cậu nở nụ cười vì hắn.
Cho nên gương mặt của ai kia rất nhanh giãn ra, nhu hòa trở lại, đổi hướng câu chuyện đề nghị
- Cùng trở về thôi.
Đông Hải không nghĩ ngợi nhiều, "ừm" một tiếng trong cuống họng. Sau đó mới phát hiện ra, trở về... Có phải cũng là lúc cậu nên trở về thế giới thực rồi không?
Công đạo đã được lấy lại, Hách Tể khôi phục Đế Vương, vậy thì cậu còn lí do gì để ở lại đây nữa? Kịch bản sai lệch giờ đã đi theo quỹ đạo vốn có của nó, cậu hoàn thành sứ mệnh rồi, vì cái gì mà lưu lại đây? Đáng lý ra lúc Hách Tể có lại được công lý, cậu đã phải biến mất. Vì sao bây giờ vẫn an ổn đứng trong lòng hắn thế này?
Phát hiện Đông Hải lại trầm ngâm, Hách Tể không hài lòng. Hắn biết tận sâu trong lòng cậu có một khúc mắc rất lớn, thứ gì đó cản trở hắn và cậu, cũng chính là bí mật to lớn Đông Hải vẫn giấu giếm suốt thời gian qua.
Chưa thể hỏi, đợi một thời gian nữa. Hắn nhất định sẽ tìm ra mối quan hệ giữa hai người, hiện tại phải giữ chặt Đông Hải, không cho cậu có đường chạy thoát.
Tất nhiên cũng không thể để Đông Hải cứ mãi trầm mê trong thế giới nội tâm kia, phải bức cậu ra, mang cậu ra thế giới mà ở đó chỉ có Lý Hách Tể nguyện ý và tận tâm yêu thương cậu.
- Sau khi trở về Hàn Tích, ngươi muốn làm gì?
Đông Hải nghe người kia hỏi, lại tiếp tục dùng vẻ mặt mù mịt nhìn đối phương. Cậu chưa nghĩ tới. Trước đây chỉ quan tâm đến việc giúp Hách Tể giành lại ngôi vị. Thật không ngờ mọi chuyện suôn sẻ đến mức chỉ tốn nửa tháng mà thôi, cho nên cậu chưa kịp tính toán thêm. Căn bản Đông Hải cho rằng, cậu sẽ biến mất.
Nhưng thiết nghĩ, làm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy? Hách Tể có thể xuyên không ra thế giới thực, cậu có thể cùng hắn đi vào lại kịch bản, chính là đều phải chờ đến khi có nhật thực xảy ra. Hiện tại làm sao có thể nói biến mất liền biến mất? Như vậy còn không sợ Hách Tể sẽ lật tung cả thế giới này lên để tìm cậu sao?
Nói cách khác, có phải Đông Hải cũng cần thông qua một "con đường nào đó" để rời khỏi chỗ này? Tỉ dụ như cậu phải thật sự chết ở đây, thì mới có thể quay lại như cũ? Nghĩ đến chết chóc lại khiến gai óc nổi lên, Đông Hải lùi lại một bước, bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Đông đã hết, bây giờ đang sang xuân, chỉ còn một tháng nữa là đến Tết rồi nếu như tính theo lịch của bọn họ. Thế nhưng ở thế giới của cậu chỉ mới là mùa thu. Cao Nhiên nói, y chờ cậu tỉnh lại. Lẽ nào ở thế giới thực, cậu đang hôn mê sao?
Hành động kì lạ cùng nét mặt lo lắng của Đông Hải lọt vào tầm mắt của Hách Tể, khiến hắn ngày càng hoảng loạn hơn. Vì sao hắn luôn có linh cảm, vào giây phút hắn lấy lại tất cả mọi thứ, thì sẽ mất đi một điều gì đó vô cùng quan trọng. Giống như hắn đã dùng cậu để đổi cả giang sơn, thì bây giờ có được vương vị, Đông Hải nhất định phải rời khỏi hắn.
Không! Nếu thật sự phải vậy, Hách Tể thà rằng không làm vương, hắn không làm Hoàng Đế gì cả, càng không làm Đương Kim Thánh Thượng, hắn chỉ muốn...
Hách Tể tiến lên một bước, dùng tay gạt lọn tóc rơi bên má cậu, vén ra phía sau vành tai của người kia, dồn hết tất cả chân thành thổ lộ
- Đông Hải, ta muốn sống bên ngươi trọn đời. Cùng ta trở về, có được không?
...
Kết quả Đông Hải vẫn trở về Hàn Tích. Đó là điều hiển nhiên bởi vì cậu chẳng còn nơi nào để đi.
Hách Tể bây giờ chính là người thân duy nhất của cậu, giống hệt hai tháng trước, cậu cũng chính là người thân duy nhất của hắn. Thì ra lưu lạc nơi xứ người là như vậy. Đông Hải bây giờ mới cảm nhận rõ sự lạc lõng của mình ở trong cung triều to lớn này.
Lúc trước ở Tây Hạ, ít ra cậu còn quen biết với Mộc Quyển cùng Tây Tước, hiện tại ở đây ngoài Hách Tể, Vương công công và Triệu Khuê Hiền, Đông Hải chẳng quen biết ai.
Quái dị hơn nữa là mọi người trông thấy cậu đều giống như nhìn thấy ma, dù đang làm bất kì hành động nào cũng sẽ đơ người lại, dùng ánh mắt dành cho người ngoài hành tinh chăm chú quan sát cậu, mặc kệ việc làm này có khiếm nhã đến mức nào đi chăng nữa.
Đông Hải cảm nhận ánh mắt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết vào những lúc cậu đi cạnh Hách Tể, bọn họ giống như chỉ hận không thể trực tiếp nhào lên, túm lấy y phục của cậu hỏi: "Ngươi là ai? Cùng Thái tử có quan hệ gì?"
Cuối cùng cũng tới được nơi mà Hách Tể muốn đưa cậu đến, Tiên Tịch Các.
Tiên Tịch Các trước đây vốn là tẩm cung xây lên cho Thái tử phi, nhưng khi đó Hách Tể chưa lập phi, Lý Tại Thiên lên ngôi cũng không dùng đến, vì vậy bao nhiêu năm qua vẫn chưa có chủ nhân.
Hách Tể cho người sửa sang lại, bày trí và đổi mới hoàn toàn. Rèm cửa màu xanh nhạt, bộ bàn ghế gỗ bóng loáng, mấy bình hoa quý và nội thất thượng hạng, đến mức Đông Hải còn chẳng nhận ra đây chính là Tiên Tịch Các mà Cao Nhiên đã từng nhắc tới trong lúc thảo luận kịch bản.
Sở dĩ Hách Tể muốn cho Đông Hải ở Tiên Tịch Các bởi vì đây là Các cung gần nhất với Tẩm cung của Hoàng Đế. Đợi sau này khi hắn lên ngôi, chỉ cần đi qua một dãy hành lang liền có thể đến được Các cung của người này, hoàn toàn không tốn sức, lại chẳng làm kinh động đến ai.
Tiên Tịch Các trước đây vốn không phải là nơi hoang phế. Tẩm cung của Thái tử phi chung quy vẫn thuộc sở hữu của Thái tử. Hách Tể từng đặt ở đây rất nhiều sách thư, miễn cưỡng có thể gọi là bách khoa toàn thư của thế giới cổ trang. Hắn sẽ luôn đi từ Đông Cung của mình đến Tiên Tịch Các để xử lý tấu chương, sau đó nếu mệt mỏi quá thì ngủ lại luôn, vô cùng thuận tiện.
Đành để Đông Hải ủy khuất ở lại đây, chứ hắn hoàn toàn không thể rời khỏi cậu. Chỉ cần nghĩ tới Đông Hải ở xa mình, Hách Tể thật thương tâm cùng thương nhớ.
Đứng từ Đông Cung của Thái tử cũng có thể nhìn sang Tiên Tịch Các, mà đứng từ Minh Huyết Cung của Hoàng Đế cũng có thể nhìn thấy Tiên Tịch Các.
Đông Hải lại không thấy ủy khuất. Cậu rất thích nơi này, vừa nhìn vào đã thích. Hách Tể giống như rất biết rõ sở thích của cậu mà cho người trang trí, cực kì hài hòa.
Đông Hải đi dạo một vòng, nhìn mọi thứ bằng ánh mắt thích thú, khó tin chạy đến trước mặt Hách Tể hỏi một câu
- Tôi thật sự sẽ ở đây sao?
Hách Tể nhìn gương mặt tràn ngập vui vẻ của Đông Hải, cũng cảm thấy vui lây, liền nở một nụ cười ôn nhu, dùng bàn tay rờ đỉnh đầu người kia mà nói
- Phải. Kể từ bây giờ, ngươi chính là chủ nhân của Tiên Tịch Các. Đây là Các cung của ngươi, bất kì ai muốn ra vào đều phải theo ý ngươi. Mọi thứ ở đây nằm trong quyền hạn của ngươi, tùy ngươi định đoạt.
Đông Hải biết trước đây Tiên Tịch Các chính là nơi Hách Tể thường xuyên lui tới, trong lòng chẳng biết vì sao lại nhen nhóm thứ hạnh phúc dị thường. Hắn để cậu ở lại Tiên Tịch Các, còn cho cậu quyền sở hữu nơi này, có phải hay không là muốn thường xuyên đến thăm cậu?
Đông Hải đột nhiên muốn trêu chọc Hách Tể, vì vậy không hề để ý tiết tháo hay nể nang, hất mặt hỏi
- Vậy Thái tử Điện Hạ hay Đương Kim Hoàng Thượng sau này đến Tiên Tịch Các cũng phải xin phép?
Những người xung quanh đang dọn dẹp nghe thấy lời này đều không khỏi rét run. Đúng là vô lễ quá, thật khi quân phạm thượng. Cho nên bọn họ liền dừng động tác dọn dẹp lại, chờ xem kịch hay.
Đối với tính cách vô cùng nghiêm khắc của Thái tử, giây tiếp theo không phải sẽ là trực tiếp nổi giận sai người mang nam nhân kia xuống giáo huấn hay sao?
Nhưng mà đây là ai chứ? Đông Hải, bảo bối trân quý của hắn, cánh tay phải đắc lực, ân nhân cứu mạng, tiểu tình nhân, muôn vàn cái tên mà Hách Tể có thể nghĩ ra để gọi cậu, nhưng chính xác nhất vẫn là "điểm yếu trí mạng" của hắn.
Chỉ cần Đông Hải vui vẻ, cho dù bắt Hách Tể làm gì hắn cũng sẽ làm. Nếu Đông Hải thấy buồn, hắn chỉ sợ mình sẽ lật tung cả Hoàng cung này lên để khiến cậu vui. Vậy nên lời tiếp theo nói ra khỏi miệng của Đông Cung Thái tử thật sự làm mọi người chấn kinh
- Đương nhiên. Nơi này là của ngươi, ngay cả ta cũng phải xin phép.
Đông Hải hài lòng cong môi cười thỏa mãn, mặc dù biết Hách Tể chỉ đang muốn lấy lòng cậu mà thôi, chứ Hoàng Đế như hắn đi bất cứ nơi nào trong cung còn cần phải xin phép ai hay sao?
Nụ cười này đập vào mắt Hách Tể, giống như người ngước lên bầu trời, trực tiếp nhìn ánh dương đang chiếu rọi, chói mắt tới mức không thể mở ra. Nhưng mà nụ cười của mỹ nhân là vô cùng hiếm có, hắn cho dù sau đó có bị chói đến mù lòa cũng phải tận lực nhìn ngắm.
Khóe môi mỏng kéo cong, gò má đỏ hồng của Đông Hải hơi nâng, đuôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, cả gương mặt đều toát lên sự vui vẻ, trong đáy mắt ngập tràn hạnh phúc. Với suy nghĩ có thể mỗi ngày nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ này, thì cho dù có phải trả giá đắt như thế nào Hách Tể cũng cam lòng.
Sau đó hắn liền sai người vào trong kho thất Hoàng cung, lấy ra mấy mẫu vải thượng hạng, lại tìm thợ giỏi nhất đặt may cho Đông Hải mấy bộ y phục. Thầm tưởng tượng đến lúc người kia khoác lên mình sẽ đẹp đến mức nào.
Kể từ bây giờ, hắn nhất định phải yêu thương người này, bảo bọc cậu, chu cấp cho cậu, khiến cậu sống trong nhung lụa, vinh hoa phú quý đủ đầy không còn cơ cực khổ đau.
Đông Hải dùng ánh mắt cảm kích và e ngại nhìn hắn, nghe Hách Tể dặn dò cung nữ mau chóng chuẩn bị phòng ngủ cho cậu, đều phải trang trí theo ý thích của Đông Hải, ở đây bây giờ cậu là chủ, bọn họ đều phải nghe theo, lời cậu nói giống như lời hắn nói, thì không khỏi hạnh phúc đến phát điên. Cuối cùng cũng có ngày cậu được làm chủ một Các cung hoàng gia. Ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Thế nhưng đúng là cái gì cũng không thể ngờ. Vào giây phút Đông Hải và Hách Tể tưởng chừng mọi chuyện đã êm xuôi, phía ngoài Tiên Tịch Các lại vang lên tiếng náo loạn
- Nương nương, người không thể vào trong...
- Không được! Ta nhất định phải gặp Thái tử! Thái tử trở về rồi đúng không?
Là giọng nói của một nữ nhân. Lý Đông Hải trong lòng chấn kinh. Hách Tể có nữ nhân ở đây sao?
- Nương nương, Thái tử đã dặn kể từ hôm nay Tiên Tịch Các không thể tùy tiện cho người ngoài ra vào nữa...
Tiếng bước chân dồn dập dừng lại, thay vào đó là tiếng phẫn nộ ngút trời
- Ta là người ngoài sao? Ngươi dám nói ta là người ngoài? Ngươi có biết ta là ai hay không?
Hách Tể cảm thấy đau đầu. Giọng nói này, hắn không dễ gì mới quên được. Cũng như con người kia, khó khăn lắm mới có thể quẳng sang một bên trong tim để đón nhận hình bóng khác. Giờ phút này xuất hiện làm xáo trộn khung cảnh ấm áp của hắn và Đông Hải. Thật đáng giận.
Hách Tể trực tiếp đi ra, mà không cần đợi hắn đi ra hết cửa thì nữ nhân ngoài kia đã xông vào, vừa nhìn thấy Hách Tể hai mắt liền mở to như không tin. Tuy nàng đã được báo trước là Thái tử trở về, nhưng đến khi nhìn thấy người nọ bằng xương bằng thịt, vẫn không tự chủ được khẽ run.
Người này chưa chết... hắn còn có thể quay về phục vị, mà con thuyền lớn là Lý Tại Thiên cứ ngỡ thật vững chắc, hóa ra chỉ là một tấm bè trôi nổi bấp bênh hiện tại đã chìm. Nếu không muốn chết đuối, ắt phải quay đầu lại với khúc gỗ mà mình đã bỏ rơi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng ta tuy không phải tuấn kiệt, nhưng xét qua xét lại cũng chỉ là nhân vật thâm sâu khó lường, cuốn theo chiều gió.
Hách Tể lạnh mặt nhìn nữ nhân đang đứng đột nhiên quỳ mọp xuống, bò tới bên chân mình. Trong trí nhớ của Hách Tể, hắn đối xử với nàng luôn dịu dàng và tốt đẹp, không hề có nửa điểm khiến nàng chịu ủy khuất, cũng chưa từng để nàng quỳ dưới chân hắn một lần nào. Thế nhưng giờ khắc này Hách Tể chỉ thấy, cho dù có để người này quỳ thêm ba trăm năm cũng là không đủ.
Nữ nhân dưới đất vòng hai tay ôm chân Hách Tể, thanh âm vang lên đầy khẩn thiết
- Thái tử, thần thiếp luôn ngày nhớ đêm mong Thái tử...
Mọi việc xảy ra quá nhanh đến mức Đông Hải chưa kịp xử lý. Đến khi nữ nhân kia một lần nữa ngẩng mặt lên, cậu cuối cùng cũng đoán ra, nàng chính là Thu Diễm – thanh mai trúc mã của Đông Cung Thái tử Lý Hách Tể, người mà hắn đã từng rất yêu.
~ Hết Chương 30 ~
~ TBC ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top