Chương 3: Gặp gỡ (phần 2)

Bước vào trong nhà, tôi hớn hở ôm chầm lấy mẹ, tay giật ly cà phê trên tay bà rồi uống. Khi vài giọt cà phê chạm vào miệng, tôi thè lưỡi, nhăn mặt đặt ly cà phê lên bàn trước con mắt ngạc nhiên của mẹ tôi. Rồi sau đó, khuôn mặt bà bỗng trở nên nghiêm nghị.

- Eo ôi! Đắng thế!!!

- Ai cho phép con uống cà phê hả?

- Con sẽ không bao giờ uống cái này nữa đâu! Cà phê gì mà đắng hơn cả thuốc!

- Uống nhiều rồi sẽ quen! Đắng đúng không? Cho chừa đi! Chưa xin phép mẹ mà đã dám uống rồi, con to gan nhỉ?

- Nhưng con 18 tuổi rồi! Đủ tuổi uống cà phê rồi mà!

- Ai nói với con thế? Khi nào tới sinh nhật con thì lúc đấy mới 18 tuổi! Giờ vẫn là 17 thôi cô nương ạ! Không uống được!

- Không biết đâu! Con lớp 12 rồi mà!

- Có liên quan không? Mà uống có vài giọt đã hét lấy hét để, thế mà còn đòi uống cà phê à?

- Con sẽ tập uống mà! Cần thì cho thêm đường hoặc sữa!

- Thêm bớt cái gì? Không là không! Mà con có định đi nấu cơm không thì bảo? 5 giờ rồi đấy!

- Vâng thưa mẹ!

Tôi phụng phịu giật lấy cái tạp dề rồi vào trong bếp với trạng thái miễn cưỡng. Gì chứ nấu ăn là sở đoảng của tôi. Đến rán trứng với luộc rau tôi cũng không biết phải cho gia vị như thế nào. Vậy mà mẹ lại bắt bẻ tôi phải đi nấu bữa tối thế này. Đã thế con sẽ chỉ rán trứng và luộc rau. Trứng thì cho thật mặn và không cho gì vào nước luộc rau cho cả nhà biết tay...

Nói là làm, tôi đổ hẳn một thìa gia vị lớn vào bát tô to đùng đựng 3 quả trứng và nhanh tay đánh đều trứng để cả nhà không phát hiện ra âm mưu của mình. Vì quá nhát gan nên tôi đã phải đấu tranh với việc rán trứng một cách khổ sở. Tham lam đổ nhiều dầu ăn quá nên cứ thỉnh thoảng dầu lại bắn lên khiến tôi vừa giật mình vừa sợ hãi. Khi đã bước vào nước đường cùng, tôi chạy lên phòng lấy áo dài tay, găng tay, mũ, kính râm và khẩu trang để bắt đầu ra trận. Xong xuôi, tôi bước ra với bộ đồ vừa trang bị và khuôn mặt tươi roi rói. Còn mẹ thì nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên tột độ, cứ như kiểu mẹ đang nhìn người ngoài hành tinh không bằng.

- Minh Anh! Con đang làm gì vậy? Hâm à?

- Vâng! Con hâm đấy!

Tôi bĩu môi, hếch mặt đi về phía bếp mặc cho mẹ mắng nhiếc. Phải rồi, nóng chảy mỡ ra mà lại ăn mặc thế này vào bếp nấu nướng, có ai dở hơi như tôi không chứ? Chỉ vì 3 quả trứng mà phải khổ sở đến mức này đây. Tôi đã nói rồi mà, riêng cái khoản làm việc nhà, nấu nướng thì tôi tệ hại lắm.

Lần này thì tôi không còn sợ nữa bởi khắp người đã kín mít rồi, chẳng có chỗ nào hở để dầu mỡ có thể bắn vào được cả. Chỉ trong vòng 10 phút sau, bữa tối "hoàn hảo" do tôi cố gắng làm nên đã được bày biện hết sức "đẹp mắt" lên bàn. Tôi đắc ý:

- Rồi bố mẹ sẽ không bao giờ bắt con vào bếp nấu nướng nữa! Ha ha ha ha ha...

Kính coong...

- Bố về rồi này! Minh Anh yêu quý của bố đâu rồi?

Nghe thấy tiếng bố, tôi vội buông đũa rồi phi ra ngoài cửa với tốc độ nhanh nhất có thể.

- Bố!!!

Trên tay bố là một hộp quà lớn hình Doaremon được cài chiếc nơ chấm bi xanh ở góc bên trái. Ông giơ nó lên trước mặt tôi, cười toe toét:

- Quà của con gái này! Đảm bảo con sẽ thích!

Bố là người hiểu tôi nhất. Tôi thích gì, ghét gì ông đều biết cả, chẳng trừ cái gì. Vậy nên ông luôn đáp ứng cho những sở thích của tôi cho dù nó hơi dị hợm một chút...

Mở hộp quà ra, tôi sung sướng hét lên:

- Aaaaaaaaaaaa... Đây chẳng phải là váy Minnie ở Mint Shop sao? Woa... đẹp quá...

Phải nói thật là không gì có thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc ấy. Tôi hạnh phúc đến mức có thể hét ầm lên, hay thậm chí là chạy loăng quăng trên phố với đôi trân trần tôi cũng chịu hết.

- Đây là sản phẩm độc quyền của Mỹ mới được sản xuất sang Việt Nam cách đây 1 tuần mà! Làm thế nào mà bố mua được vậy?

- Bí mật, không nói được! Con thấy bố giỏi không?- Ông nháy mắt.

- Có! Bố quá giỏi ý!- Tôi sung sướng ôm chặt lấy bố, tay kia nâng niu chiếc váy như báu vật.

Tôi ôm chiếc váy chạy vụt lên tầng để ngắm nghía kĩ hơn. Minnie là loại váy liền với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau. Kiểu của tôi là màu trắng sữa phối với đường ren kéo dài xuống chân váy, tay áo hơi sát và cổ tròn màu đen rất bắt mắt. Đằng sau là một chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh vừa để ngăn cách giữa thân váy với chân váy, vừa để tạo sự cách điệu, nét duyên dáng cho nó. Quả thật nó rất đẹp. Tôi đã ngắm nó từ rất lâu rồi. Nhưng ở Việt Nam chỉ có người nổi tiếng mới được sử dụng chúng thôi, chiếc váy đó là độc quyền của Mỹ mà...

Trước đây Thảo My có khoe với tôi là nó đang chờ đợi từng phút từng giây để được mua chiếc váy này. Vì là người quen nên nó sẽ được mua trước sản phẩm ấy một tuần. Nghĩa là chỉ 2 tuần nữa thôi, nó sẽ là người đầu tiên sở hữu váy Minnie. Lúc đó tôi tức lắm. Thích làm con trai mà còn đòi mua váy, lắm chuyện... Nàng muốn nổi bật chăng? Thực ra là tôi ghen tỵ đấy, con gái ai chẳng muốn đẹp và những gì mình có phải là thứ mà người khác không thể có được. Có lúc tôi còn nghĩ nếu My mà có chiếc váy đó, tôi sẽ lao tới gạ gẫm để "trấn" của nó. Bản tính của tôi đôi khi không được bình thường cho lắm...

Tôi thay váy với tốc độ chóng mặt, tại tôi muốn nhìn nó quá. Một lúc sau, tôi đứng trước gương ngắm nghía một lúc lâu rồi tự khen mình:

- Ôi đẹp quá! Nếu gầy chút nữa thì perfect luôn!

Tôi thay lại như cũ, cất chiếc váy vào trong tủ. Sau đó tôi hớn hở chạy xuống tầng đang định thơm bố một cái cảm ơn. Vì mải ngắm nghía chiếc váy mà tôi quên khuấy mất tai họa mình vừa gây ra... Chạy đến cửa phòng bếp, đoạn hội thoại của bố mẹ đã tình cờ lọt vào tai tôi...

- Anh à! Hôm nay Minh Anh trổ tài nấu bữa tối đấy! Anh thấy con ngoan không?

- Vậy á? Chà, Minh Anh giỏi quá nhỉ? Anh đói lắm rồi đấy!

- Em cũng đói! Phải thử món trứng rán này mới được! Nhìn có vẻ ngon đấy anh nhỉ?

Tôi bịt miệng lại, sợ hãi chạy vào trong để ngăn cản mẹ tôi. Nhưng rất tiếc... đã quá trễ...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Mẹ tôi chạy ra ngoài phòng khách, cầm tạm một chiếc cốc rồi lại chạy vào phòng ăn, rót nước đến đầy ụ cả cốc rồi uống thật nhanh, tưởng chừng như chỉ vài giây sau thì cốc nước đã cạn sạch không còn một giọt. Bố tôi thì mắt chữ A mồm chữ O khi nhìn dáng vẻ của mẹ... Uống xong cốc nước, bà đặt cái cốc lên bàn ăn, tay vuốt ngực rồi thở đều. Nhìn bà cứ như kiểu vừa phải trải qua cái gì đó ghê gớm lắm vậy... Điều đó càng làm tôi sợ hơn. Ngay sau đó, bà quay sang chỗ tôi đang trốn, hét lên:

- Minh Anhhhhhhhhhhhhhh...

Tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh ra ngoài. Cũng may là kịp, mẹ tôi mà bắt được thì chỉ có chết. Tôi luôn luôn chạy ra khỏi nhà mỗi khi mẹ tức giận về mình, tầm 2 hoặc 3 tiếng sau tôi lại trở về bởi mẹ tôi nhanh nguôi giận lắm, tý lại ngọt ngào ngay ý mà.

Ôi trời ơi, giờ mới để ý... Vì vội đi quá nên quên xỏ dép vào rồi. Hiện tại tôi đang lang thang ngoài đường với quần đùi, áo phông Doremon lúc chiều và đôi chân trần đây. Mà bây giờ có muốn quay lại lấy dép cũng chẳng được, mẹ tôi mà bắt được thì xác định ngay lập tức. Lúc tức giận trông mẹ tôi đáng sợ lắm...

- Cô bé! Em đi đâu thế?

Tôi giật mình hết cỡ, đôi mắt chuyển dần sang sợ hãi tột độ. Trời đã bắt đầu tối om rồi, mà tối thì con gái không nên ra ngoài đường một mình vì nạn bắt cóc phụ nữ xảy ra khá nhiều ở những nơi vắng người như thế này. Mẹ tôi đã từng cảnh cáo rất nhiều, thế nhưng tôi chẳng bao giờ quan tâm. Tôi toàn vênh mặt lên tỏ vẻ không-sợ-hãi: "Mẹ yên tâm đi! Con là Hoàng Minh Anh cơ mà! Chúng nó bắt làm sao được con?" Bây giờ tôi muốn rút lại câu nói đó, nhưng có lẽ đã quá muộn... Chỉ tại cái thói ham chơi mà ra...

Hít vào thở ra một lúc, tôi quay người lại. Vì đang ở trong bóng tối nên tôi không thể nhìn thấy mặt tên bắt cóc. Tất cả những gì tôi có thể thấy được chỉ là một dáng người cao gầy mà thôi. Theo quán tính, tôi lùi ra đằng sau, người bắt đầu run bần bật. Trông tôi béo ú lực lưỡng thế này thôi chứ thực ra yếu đuối lắm, chẳng dám ho he gì khi gặp phải những tên như thế này đâu...

 - Sao em lại ở ngoài một mình thế này? Đèn đường đang bị hỏng mà, em không sợ gì sao?

"Hừ! Tên lừa đảo khốn kiếp! Hắn định dụ dỗ mình chứ gì? Hoàng Minh Anh này không sợ đâu nha!"

 - Lùi lại mau! Đừng động vào tôi! Tôi có võ đấy tên lừa đảo kia?

- Tên lừa đảo?

- Đừng hòng động vào tôi! Anh tưởng anh sẽ bắt cóc được tôi á? Tôi không sợ đâu!

Sau câu nói của tôi là sự im lặng đáng sợ, rồi tiếp đến là một tiếng cười nho nhỏ, hơi khó nghe nhưng tôi có thể cảm nhận được là người đứng đối diện mình đang cười một cách ẩn ý. Tôi bắt đầu nổi da gà. Tiếng cười đó là sao? Chẳng lẽ hắn có đem theo đồng bọn? Thôi chết rồi, toi rồi! Cuộc đời của Hoàng Minh Anh sẽ chấm dứt tại đây sao? Kết thúc dễ dàng dưới tay tên Sở Khanh này ư?

"Sao hắn ta không nói gì nữa vậy? Cứ im lặng như thế này còn đáng sợ hơn là nói đấy!"

- Phải rồi! Anh là tên lừa đảo...

"Đúng là tên lừa đảo rồi! Thôi chết! Làm thế nào bây giờ?"

- Vậy mà ban nãy có người còn vào hẳn nhà của tên lừa đảo để tìm con chó tên là Hemi nữa đấy!

Tôi đứng hình trong vài giây. Cũng may là đang ở trong bóng tối nên người đứng đối diện không thể thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng lên của tôi. Tại sao tôi lại không nhận giọng nói của anh ấy nhỉ? Trời ơi biết làm thế nào bây giờ? Tại sao ngay lần đầu tiên gặp mà lại mang ấn tượng xấu cho người ta thế này? Cái miệng mình vốn khéo léo lắm cơ mà...

Tên lừa đảo, tên lừa đảo, tên lừa đảo... 3 từ đó cứ vang vảng trong đầu khiến tôi bị ám ảnh. Nghe chẳng khác gì tôi đang đặt biệt hiệu cho anh. Mà cái biệt hiệu đó... chẳng duyên chút nào cả...

- Ơ... Em xin lỗi! Em... không biết ạ! Em cứ tưởng là...

- Không sao đâu! Mà em ở ngoài này làm gì vậy? Sao không vào nhà?

Tôi im lặng, không dám trả lời anh. Chả lẽ lại bảo "vì em rán trứng mặn, mẹ ăn phải và sau đó em phải chạy thục mạng ra khỏi nhà để trốn mẹ rồi tý nữa về" sao? Hình tượng Hoàng Minh Anh của tôi rồi sẽ đi đến đâu đây???

- Sao vậy? Nhà em không có ai ở nhà à?

- À vâng! Đúng rồi ạ! Bố mẹ em đi sang nhà bạn chơi rồi ạ!

- Vậy à? Tại sao em không vào nhà?

- Bố mẹ em cầm chìa khóa đi mất rồi! Em không về được nên phải ra ngoài này!

- Vậy thì qua nhà anh đi! Con gái không nên ở ngoài đường một mình buổi tối đâu!

- Vâng! Em cảm ơn anh!

Tôi cúi gằm mặt đi theo sau anh, đầu thì cứ suy nghĩ nhiều điều vớ va vớ vẩn, đa số đều là tự trách mắng bản thân. Đấy, chỉ vì nhát gan, lười làm mà phải gánh chịu hậu quả như thế này đây! Lần đầu tiên gặp mà làm phiền người ta quá! Mình có phải là trẻ con cấp 1 đâu mà lại ra nông nỗi này chứ!

Anh ngồi lên ghế sofa, chậm rãi mở tivi, tay kia cầm cốc Americano cứ thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm. Lạ thật, lúc nào tôi cũng thấy anh uống cái này, thậm chí trên bàn làm việc ở phòng anh cũng có nữa. Tuy 2 nhà cách hơi xa nhưng mắt tôi tinh lắm nha, tôi có thể biết được cốc nước anh đang uống là gì và nó đầy đến mức nào đấy...

Anh mở kênh 16, đó là một kênh chuyên nói về y học. Kênh đó tôi đã xóa ngay lập tức từ khi mới mua tivi về. Gì thì gì chứ y học thì tôi ghét cay ghét đắng, người ta nói chẳng hiểu gì cả. Thà xóa bớt đi rồi tải thêm mấy kênh chuyên phim hành động kinh dị còn sướng hơn, cần thiết thì thêm vài phim hoạt hình hoặc Hàn Quốc gì gì đấy. Nói chung tất cả các kênh liên quan đến ngành y, chương trình dạy học, thời sự,... thì vào sổ đen của tôi hết...

Tôi ngán ngẩm ngồi xem cùng anh mặc dù chẳng muốn xem tý nào. Tôi muốn phim ma cơ, càng ghê càng tốt. Tôi sực nhớ ra giờ này đang chiếu phim The Grudge, bộ phim mà tôi yêu thích nhất quả đất. Ôi tiếc quá, bây giờ lại không về nhà được, xin anh ấy để xem cũng ngại nữa. Làm thế nào bây giờ?

- Em không thích xem cái này à?

Tôi giật mình quay sang nhìn anh. Đôi mắt của anh vẫn hướng về màn hình tivi, ly Americano đã vơi được hơn một nửa. Tại sao anh lại biết tôi không muốn xem trong khi anh chưa hề quay sang nhìn nét mặt của tôi? Anh chỉ xem tivi và uống cà phê thôi mà!

- Ơ... Em...

- Không sao! Em muốn xem gì?

- Ơ thôi ạ! Anh đang xem mà!

- Em là khách mà! Cứ nói đi! Dù sao anh cũng xem cái này rồi!

- Vậy... nhà anh có kênh Horror Films không ạ?

- Có! Em thích kênh đó à?

- Vâng! Tại bây giờ kênh đó đang chiếu phim em thích!

- Vậy sao?

Không chần chừ thêm, anh lấy cái remote rồi chuyển ngay sang kênh ấy. Đập ngay vào mắt rồi là cảnh con ma nữ đang giết người. Vì tiếng quá to mà tôi lại chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Tôi hét ầm cả nhà lên. Trong những lúc sợ hãi như thế này thì tôi không hề quan tâm đến xung quanh, cứ hét hết mức có thể. Và sau khi hét xong thì bắt đầu "chịu trận", nghe những người xung quanh mắng mỏ. Đó là một thói xấu của tôi, nó khiến mọi người không chỉ giật mình mà còn tức giận nữa. Đã giật mình vì cảnh trong phim rồi lại còn được "khuyến mãi" thêm cả tiếng hét khủng bố của tôi. Ai chẳng khó chịu chứ.

Và xong, tôi lại gây thêm một chuyện tày đình nữa. Chắc nãy giờ anh đã hứng chịu hết tiếng hét của tôi rồi, anh ngồi ngay cạnh tôi mà. Tôi nhắm chặt mắt lại chờ phản ứng của anh. Không hiểu sao mọi lần khi tôi hét thì thầy cô giáo, bố mẹ hay bạn bè và kể cả người lạ mà nghe thấy được rồi mắng mỏ thì tôi chẳng sợ chút nào đâu nhé. Thậm chí mắng quá lời tôi còn cãi cơ. Vậy mà bây giờ khi hét lên ngay cạnh anh thì tôi lại cảm thấy sợ hãi lạ thường, người cứ toát mồ hôi liên tục... Hàng loạt suy nghĩ tiêu cực bắt đầu phi đến hành hạ tôi. Quả này "xong" rồi!!!

Im lặng một lúc, tôi từ từ mở mắt ra, anh vẫn bình thản ngồi xem, những con ma và những đoạn giật mình không thể nào hù dọa anh cho dù volume cho ở mức to nhất. Wow, thật là siêu phàm! Tôi chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ không-có-gì-gọi-là-sợ-hãi của anh, lòng mừng thầm vì anh không hề nói gì mình. May mắn quá!

- Anh xem phim này rồi ạ?

- Đây là lần đầu tiên anh xem phim ma!

- Hả? Lần đầu tiên?

- Anh đùa đấy!

Tôi há hốc mồm trước nụ cười ma mãnh của anh. Đúng là chẳng vui tính gì cả, hơi tý lại đùa.

- Anh chưa xem phim này bao giờ!

- Anh... anh chưa xem? Vậy... anh không sợ sao?

- Không!

Chà, quả là người dũng cảm, chưa xem bao giờ mà không hề sợ. Nếu là tôi thì chắc sẽ hét ầm lên rồi rút nguồn điện luôn mất. Thực ra thì phim này cũng không phải là sợ lắm, chỉ giật mình thôi. Mà đó lại là yếu tố tôi căm ghét nhất trên đời. Cho dù không bị bệnh gì về tim nhưng tôi vẫn cảm thấy ức chế mỗi khi bị dọa giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top