Chương 16: Bà ngoại của tôi (phần 3)

- Wow! Anh này đẹp trai quá!

- Cảm ơn em!

Duy Anh cười tít mắt, tôi thì chỉ biết im lặng ngồi ăn cơm, không dám nói gì.

Long và Minh sung sướng đẩy tôi ra, nó kéo Duy Anh vào ngồi cạnh mình. Bị hắt hủi một cách phũ phàng, tôi đơ người nhìn 2 anh em. Chả lẽ chúng nó phản bội tôi?

- Xin lỗi chị Minh Anh nha! Chỗ này có người ngồi mất rồi!

Dù tức lắm nhưng tôi vẫn phải cố cười.

- Em không muốn chị gỡ xương cá cho nữa sao?

- Em không thèm nữa! Chả lẽ anh đẹp trai này lại không thể gỡ xương cho bọn em? Chị hết nhiệm vụ rồi! Anh đẹp trai nhở?

Duy Anh bật cười thành tiếng, sau đó cậu ta nhìn đểu tôi. Ôi nhìn kìa, tôi tức đến mức không thể chịu nổi được nữa. Tôi đã bị 3 tên kia đánh cho gục ngã. Thôi thì nhịn đi một chút vậy. Lát nữa Hoàng Minh Anh này sẽ phản công cho mà xem.

Tôi cầm bát cơm tiếp tục ăn miếng cá mà ban nãy vừa gắp dở. Gì thì cũng phải bồi bổ cái bụng đã, nghỉ ngơi chút rồi chiều tính sổ mấy người kia sau.

Bỗng bà tôi đứng dậy, chạy tới cầm lấy cái nón rồi ra khỏi nhà.

- Ơ bà đi đâu thế ạ?

- Bà ra ngoài này một tý, mấy đứa cứ ăn đi, không phải chờ bà đâu!

- Trời nắng rồi, bà ra ngoài làm gì?

- Ơ kìa cái con bé này! Bà đi đâu là việc của bà! Ăn cơm đi không bọn trẻ con ăn hết cá bây giờ! Gỡ xương cho Trang hộ bà nhé! Bà sẽ về ngay!

- Vâng!

Tôi chạy ra mở cửa cho bà. Sau đó khi vừa vào nhà thì 1 đĩa cá đã hết sạch. Tôi hốt hoảng ngồi xuống gắp một miếng thật to cho vào bát.

"Trời ơi! Tôi mới chỉ đi ra đóng cái cửa thôi đã thế này rồi!"

- Chị Minh Anh ơi! Khúc này nhiều xương quá! Chị gỡ cho em với!

Tôi buông bát và đũa xuống rồi gỡ xương cho Trang, tiện thể tự gỡ luôn cho mình. Thấy vậy, Long và Minh cũng đưa bát đựng cá của mình cho Duy Anh để nhờ cậu ta gỡ xương. Duy Anh ngơ ngác:

- Làm gì vậy?

- Anh gỡ xương cá cho bọn em!

- Anh không biết gỡ! Xưa nay anh đã bao giờ gỡ xương cá đâu?

- Trời ơi! Anh lớn thế này rồi mà còn không biết gỡ xương cá á?

- Hahahahahahahahaha...

Tôi cười lớn. Mình không cần ra tay thì họ cũng chịu thua rồi. Sau đó, tôi liếc qua bát của Duy Anh, nãy giờ cậu ta chỉ toàn ăn rau và thịt, chưa đụng đến một miếng cá nào. Lúc ăn tôi còn để ý cậu ta cứ nhìn đĩa cá mà không dám gắp, thật tội nghiệp.

Tôi thở dài, dù sao thì tôi cũng đã gỡ xong cho Trang rồi. Tôi với sang bên cạnh, cầm lấy bát của Minh, Long và Duy Anh. Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi:

- Cậu làm gì vậy?

- Gỡ xương cá chứ còn làm gì nữa? Chờ 3 anh em nhà các cậu có mà đến tối cũng chưa xong bữa trưa đâu!

- Nhưng bát của tôi làm gì có cá?

Tôi gắp một miếng cho vào bát của Duy Anh.

- Bây giờ thì có chưa hả đồ không biết gỡ xương cá?

Duy Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

"Yes! Cậu ta chịu thua mình rồi!"

Tôi vênh mặt, gỡ xương cá một cách điêu luyện trước con mắt thán phục của Long và Minh, còn Duy Anh thì chẳng tỏ thái độ gì cả.

Tôi đưa bát cơm cho Duy Anh. Cậu ta cầm lấy nó rồi lẳng lặng ăn ngon lành. Tôi nhìn cậu ta khó hiểu. Sao bây giờ cậu ta lại hiền thế nhỉ? Điều gì đã khiến cậu ta trở nên như thế này?

- Minh Anh ơi, mở cửa cho bà với!

Tôi quay mặt về phía cổng, bà đang đứng chờ tôi, trên tay là túi nilon đựng gì đó. Tôi phi như bay ra mở cửa cho bà, mắt đăm đăm vào chiếc túi để xem bà đang cầm cái gì.

- Nhìn gì mà nhìn? Bà mua thêm đồ ăn cho chúng mày đấy! Bao nhiêu người thế này vài con cá sao đủ? 

Nghe đến "đồ ăn", tôi sáng mắt lên, nhanh nhẹn đưa bà vào nhà, cất nón và chạy đi lấy đĩa đựng. Đó chỉ đơn giản là một túi chả thôi nhưng với tôi nó là tất cả lúc này. Bọn trẻ con ăn ghê lắm, đã thế bây giờ còn đùng đùng xuất hiện một tên tóc đỏ đáng ghét này nữa, tại cậu ta mà bà lại phải lưng còng đi chợ mua thêm đồ.

Nghĩ mà tức thật, tôi lườm nhẹ Duy Anh đang mải mê ăn cơm với miếng cá tôi vừa gỡ cho cậu ta. Nhưng không hiểu sao, cậu ta ăn rất chậm. Nãy giờ bọn trẻ con đã ăn xong bát cơm và miếng cá của chúng nó rồi mà cậu ta vẫn bình thản ăn của mình mãi không xong. 

Bất chợt Duy Anh ngẩng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt hiền dịu hiếm có của ngày hôm nay. Tôi ngay lập tức bị cuốn hút bởi ánh mắt của cậu ta. Sau khi định hình được, tôi vội lia ánh mắt ra chỗ khác và cúi xuống gắp đồ ăn tiếp tục ăn, coi như chưa có gì xảy ra.

- Cháu ơi, cháu ăn chả nhé?

Không cần Duy Anh trả lời, bà tôi gắp luôn một miếng chả to nhất vào bát của cậu ta trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ghen tỵ của chị em chúng tôi. 

- Cháu cảm ơn bà ạ!- Duy Anh sung sướng cười tít mắt.

- Bà ơi, sao bà lại gắp cho anh Duy Anh mà không gắp cho chúng cháu?

- Anh ấy là khách, hơn nữa lại là bạn của chị Minh Anh. Mấy đứa ghen tỵ cái gì? Bà thấy anh ấy ngại nên mới gắp cho anh ấy. Mấy đứa thì ngại cái gì, tự gắp được mà còn phải để bà gắp cho à?

Tôi nhăn nhó.

- Bà ơi, cậu ta 18 tuổi rồi còn gì, có phải trẻ con đâu mà bà gắp cho cậu ta? Bà có biết là chúng cháu ghen tỵ với cậu ta như thế nào không?

Bà tôi cười, vì không thể cãi thắng nổi mấy chị em nhà đanh đá nên bà đành phải gắp tiếp chả cho chúng tôi, mỗi bát một miếng. Long và Minh sung sướng cảm ơn bà rồi quay sang lè lưỡi trêu Duy Anh. Cậu ta chỉ biết im lặng và tiếp tục ăn.

Sau bữa ăn, lũ trẻ con kéo nhau lên giường cười đùa với nhau, chỉ có tôi và bà đang dọn dẹp bát đũa. Thấy Duy Anh cũng hùa theo lũ trẻ con, tôi mới cau mày, lườm nguýt cậu ta.

- Ơ ai làm gì tự nhiên lườm người ta. Cậu bị làm sao vậy Minh Anh?

- Không ai dạy cậu ăn xong là phải dọn dẹp à? Bọn trẻ con còn bé thì không nói. Cậu lớn rồi thì phải làm đi chứ!

- Ở nhà ăn xong tôi chả bao giờ phải dọn dẹp cả. Thế nên bây giờ việc gì tôi phải dọn!

Nghe thấy cậu ta nói thế, tôi liền bật dậy kéo Duy Anh ra khỏi giường và bắt cậu ta cùng dọn dẹp. Cậu ta nhăn nhó gạt tay tôi ra.

- Làm cái gì thế? Điên à? Không làm đâu đừng bắt!

Tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu ta.

- Nếu cậu không làm, tôi sẽ mách lũ trẻ con chuyện ban nãy cậu gặp con Bi nhà bác Dương Béo.

- Mách đi, cậu tưởng tôi sợ à?

- Hiện tại bây giờ bọn trẻ con đang coi cậu là thần tượng, nếu tôi mà mách ra thì chúng nó sẽ trêu cậu suốt ngày và cậu sẽ không thể về được đâu! Không sợ à? Vậy kể đây!

Tôi quay sang chỗ bọn trẻ.

- Mấy đứa ơi! Chị kể cho chuyện này hay cực! Ban nãy chị qua nhà bác Dương....

Duy Anh liền vòng một tay qua người tôi, giữ chặt lấy tôi còn tay kia bịt miệng tôi lại, mặt cậu ta sát gần với mặt tôi, chỉ cách khoảng 10cm thôi. Đôi mắt của cậu ta lại một lần nữa cuốn hút tôi, ánh mắt ấy cứ như là đang muốn ôm lấy tôi vậy. Bỗng nhiên tim tôi đập nhanh khi bắt gặp ánh mắt này. Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ta.

- Đừng kể nữa! Tôi làm!

Cậu ta nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, ánh mắt đầy tình cảm ấy vẫn cứ bám lấy tôi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe giọng nói này phát ra từ Duy Anh. Một giọng nói trầm ấm áp và hết sức thu hút. Đến cả tôi ghét cậu ta như vậy mà cũng bị nó làm cho mê hoặc.

Tôi vội quay mặt đi để không phải nhìn thấy ánh mắt đó nữa, tay tôi thì vẫn bám lấy tay Duy Anh.

- Cậu chỉ cần nói với tôi cậu sẽ làm được rồi, việc gì phải như thế này?- Vừa nói tôi vừa cố gắng bỏ cái tay đang ghì chặt lấy lưng tôi của cậu ta, nhưng cậu ta không buông.

- Bỏ ra đi điên à? Bọn trẻ con đang nhìn kìa!- Tôi thì thầm nhẹ nhàng hết sức với cậu ta, mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt.

Duy Anh mỉm cười, cậu ta nhẹ nhàng buông tôi ra rồi đút tay túi quần nhìn tôi thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có bọn trẻ con là nãy giờ đã chứng kiến hết mọi thứ, chúng há hốc mồm ngạc nhiên. Sau đó Long lên tiếng:

- Á à chị Minh Anh yêu anh Duy Anh nhé! Em thấy hết rồi, hai anh chị tình cảm quá!

Ngay lập tức tôi quát, mặt đỏ lên.

- Em hâm à? Yêu cái gì mà yêu? Vớ vẩn ít thôi không chị mách mẹ em đấy! Bọn chị chỉ là bạn thôi!

Trang chen vào.

- Em thấy anh chị giống công chúa với hoàng tử lắm. Em thấy trong các truyện cổ tích thì hoàng tử hay giữ công chúa như thế rồi hôn công chúa mà.

Tôi há hốc mồm nhìn Trang. Tại sao bây giờ không ai bênh tôi? Rõ ràng là tên Duy Anh đó tự nhiên gây sự với tôi trước mà. Sao bây giờ một mình tôi một phe thế này? Đến cái Trang thân thiết yêu quý với tôi như thế mà nó cũng không thèm bênh tôi dù chỉ một câu. Tôi biết sống sao đây?

- Chắc chắn anh chị này yêu nhau rồi! Nhìn anh Duy Anh cười tươi thế kia cơ mà!- Vừa nói Minh vừa chỉ tay vào Duy Anh đứng phía sau tôi đang cười hạnh phúc lắm.

Tôi quay mặt lại, nhíu mày nhìn cậu ta.

"Cậu ta cười cái gì chứ? Hai đứa ghét nhau như chó với mèo, bị trêu là đang yêu nhau mà cậu ta còn cười được ư?"

- Thôi không nói nữa, đi rửa bát nào!

***

Choang...

- Ôi trời đất ơi! Lại vỡ cái nữa rồi! Cậu phá của vừa thôi chứ! Cậu phá thế này thì nhà tôi lấy gì mà ăn?

Duy Anh cúi đầu nhìn chiếc đĩa đang vỡ tan tành dưới sàn. Rửa có mỗi một mâm vài cái bát mà cậu ta làm vỡ cái này là cái thứ ba rồi. Tôi hậm hực chạy ra hiên nhà lấy chổi và hót rác để dọn "bãi chiến trường" mà Duy Anh vừa gây ra.

- Cậu công tử vừa thôi chứ! Có vài cái bát mà gần nửa tiếng đồng hồ không xong! Lại còn làm vỡ hai cái bát ăn cơm và một cái đĩa nữa chứ! Nếu bây giờ bắt cậu rửa một mâm cỗ chắc làm vỡ hết nửa mâm đấy nhỉ?

- Tự nhiên cậu bắt tôi rửa làm gì? Tôi đã nói là tôi không biết rửa bát rồi mà cậu vẫn cứ bắt tôi vào đây. Bây giờ tôi trơn tay quá lỡ làm vỡ thì cậu cứ chì chiết tôi mãi! Thế cậu đi mà rửa!

- Có ăn là phải có làm! Cậu đã không dọn dẹp thì bây giờ phải rửa! Rửa cái bát đến tuổi con bé Trang còn biết rửa nữa là cậu. Tay cậu to đùng thế này để làm gì? Để đánh nhau à hay để trưng? Làm nốt đi tôi vào quét nhà cho bà ngủ!

Nhắc đến bà, nãy giờ tôi không thấy bà đâu cả. Tôi với Duy Anh mải cãi nhau trong bếp nên không để ý bà đã đi đâu. Tôi buông chổi xuống chạy ra ao, ra vườn rau, chỗ nào cũng không có bà. Tôi chạy vào nhà kho, tôi thấy bà đang xé chiếc áo cũ rích ra thành từng miếng to rồi cẩn thận che miếng vải áo cũ kỹ đó lên một cái gì đó. Tôi từ từ tiến đến gần, tôi thấy mờ mờ đôi mắt bà bắt đầu đỏ hoe và ươn ướt, ánh sáng yếu ớt bên ngoài trời hắt vào căn nhà kho tối tăm cũng không thể che đi nỗi buồn trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà. Tôi nhìn xuống, tôi thấy Đen.

Đen là chú mèo cưng của bà tôi, nghe tên cũng biết trông nó như thế nào rồi. Nó là mèo mun với đôi mắt sáng quắc. Hồi ông ngoại tôi còn sống, ông tôi đã đưa nó về. Lúc đó tôi chưa được sinh ra nên không biết gì hết. Tôi chỉ được nghe bà kể lại là hồi đó ông tôi nhặt được Đen ở góc chợ bẩn thỉu. Lúc đó bà tôi bị ốm nên ông phải đi chợ để mua thức ăn nấu cho bà. Khi đang đứng ở hàng cá, ông thấy một chú mèo con đen sì đang thập thò ở góc chợ cứ nhìn ông và soi mói chậu cá, chắc nó đang đói lắm. Ông tôi nghĩ đến cảnh bây giờ mẹ tôi và các cô đã đi lấy chồng, chỉ còn đôi vợ chồng già ở nhà với nhau nên đã có ý định đưa con mèo về nuôi cho vui cửa vui nhà. Ông tôi tiến đến gần con mèo, kỳ lạ thay là nó không bỏ chạy hay không có ý đề phòng gì ông tôi cả. Nó vẫn nhìn ông tôi với ánh mắt tròn xoe đáng thương. Và một điều nữa khiến ông không thể không mang nó về, đó là... ông thấy một con mèo lớn màu đen trắng đang nằm phía sau Đen, đôi mắt nhắm nghiền, nằm xung quanh là ba chú mèo con khác, chúng đều đã chết, ruồi nhặng bâu kín xác của chúng. Chắc con mèo lớn là mẹ của Đen và những con mèo con kia là anh em của Đen. Ông tôi xót xa nhìn Đen vẫn đang ngơ ngác nhìn ông, nó còn quá bé để biết rằng toàn bộ người thân của nó đều đã chết. Ông tôi bế Đen lên cho vào túi đi chợ, sau đó bế mẹ và anh em của Đen đem đi chôn ở một bãi đất trống gần đó để chúng có chỗ mà yên nghỉ. Bà tôi nói hồi đấy thấy ông bế Đen về, người nó bẩn lắm, lại còn có vài vết sẹo nho nhỏ dính ít máu khô nữa. Ông tắm rửa rồi lau người sạch sẽ cho Đen, sau đó lấy cho nó bát cơm với ít cá kho. Nó đánh chén ngon lành, chẳng mấy chốc cái bát sạch sẽ đến mức không còn nổi một hạt cơm. Bà tôi từ lúc đó đã đặt tên cho nó là Đen. Đen rất ngoan và bắt chuột rất giỏi, từ hồi có nó mà chuột với gián nhà bà tôi đã giảm thiểu đáng kể. Ông bà tôi rất yêu con mèo và coi nó như con cái của mình. Nhưng rồi chuyện gì dù không muốn thì nó vẫn phải đến, ông tôi tuổi già sức yếu nên đã qua đời lúc Đen được 5 tuổi. Hồi ông mới mất, Đen đã đi tìm ông mãi, đêm nào nó cũng ra vườn, ra ao và thậm chí đi đến những nơi ông hay ngồi, chui dưới gầm giường của ông rồi kêu rất đau khổ. Bà tôi chỉ biết xót xa mà ôm con mèo vào lòng và an ủi nó. Phải đến nửa năm sau đó nó mới vơi dần đi. Có lẽ nó cũng biết được rằng ông không còn ở bên nó nữa, ông đã đi rất xa rồi, bây giờ chỉ còn bà và nó cùng nhau sống trong căn nhà này mà thôi.

Bà tôi vuốt nhẹ lên bộ lông bạc màu của Đen, từng giọt nước mắt trên khuôn mặt của bà tôi cứ thi nhau rơi xuống. Tôi ngồi xuống cạnh bà, lúc này bà mới biết tôi đang ở đây, bà quay mặt đi, lau vội những giọt nước mắt vẫn còn đang vương trên má.

- Đen bị làm sao thế ạ?

- Đen già lắm rồi cháu ạ, mấy hôm nay nó ốm chỉ nằm không đi đâu được, bà gọi cũng không thấy thưa, bà xót nó lắm. Bây giờ nhà chỉ còn bà và nó, nếu nó chết thì bà biết sống với ai?

Tôi chỉ biết im lặng nhìn bà. Giọng nói chậm rãi và đứt quãng khiến tôi đau xót vô cùng. Đã 20 năm nay bà gắn bó với Đen, nó là người bạn duy nhất của bà khi không còn ông bên cạnh. Bây giờ nghĩ đến cảnh chỉ còn bà một mình đơn độc trong căn nhà này, tôi lại thấy quặn lòng. 

Bà tôi bật dậy, đi ra ngoài.

- Bà đi ra vườn hái rau để nấu cơm tối, cháu ở nhà trông nhà với bọn trẻ nhé!

- Vâng ạ!

Đợi bà đi khuất, tôi quay sang nhìn Đen đang nằm và thở một cách chậm rãi, khó nhọc. Nãy giờ tôi vào đây, Đen cũng không nhìn tôi, đôi mắt nó cứ nhắm mãi như vậy. Bây giờ không chỉ là bà mà tôi cũng khóc khi nhìn nó. Tôi là một người yêu động vật, đặc biệt là chó mèo. Mỗi khi thấy cảnh chó mèo qua đời hay bị bệnh tật là tôi lại bật khóc. Nhiều người bảo tôi điên, ừ tôi điên, nhưng chúng cũng là một mạng sống, chúng cũng có cảm xúc và cũng biết đau, biết yêu và khao khát được yêu khi còn sống, chúng cũng như con người thôi, chỉ là chúng không thể nói được. Tại sao khi con người mất đi mọi người lại đau buồn mà con vật mất đi lại không được?

Tôi cúi người xuống, áp má vào người Đen. Tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ người nó.

- Đen ơi cố lên em! Cố gắng khỏe mạnh để tiếp tục bảo vệ cho bà của chị đi!

Đen không trả lời, nó vẫn nằm như vậy. Những giọt nước mắt của tôi càng lúc càng nhiều hơn, thấm đẫm bộ lông bạc già của nó.

Tôi mải nói chuyện và vuốt ve với con Đen mà không biết rằng có một người dáng cao lớn đang đứng trước cửa kho và che trọn ánh sáng mặt trời đang chiếu vào đây. Dường như mải suy nghĩ cho Đen và bà ngoại nên tôi không còn để ý xung quanh nữa.

Một bàn tay to lớn ấm áp khẽ luồn qua mái tóc của tôi, ngón tay đưa lên quệt những giọt nước mắt một cách cẩn thận. Tôi giật mình quay sang nhìn, đó không ai khác chính là Duy Anh.

- Ơ, Duy Anh! Cậu vào đây từ bao giờ vậy?- Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta.

Duy Anh không nói gì, cậu ta chỉ nhìn tôi, tay vẫn đang vuốt mái tóc của tôi.

Tôi ngại ngùng cúi xuống, tiếp tục nhìn Đen đang nằm ấm áp cuộn tròn trong miếng vải áo cũ rích.

Do bên trong nhà kho tối quá, nên tôi không thể nhìn được ánh mắt của Duy Anh lúc này, và cũng không thể biết được cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng tôi cảm thấy... ở bên cạnh cậu ta rất an toàn và ấm áp, cảm xúc này rất khó diễn tả, dù hàng ngày tôi vẫn luôn căm ghét và chỉ muốn cậu ta biến đi cho khuất mắt, nhưng hôm nay tôi lại làm sao thế này. Hôm nay cậu ta thực sự rất đáng yêu và cuốn hút, từng hành động của cậu ta, dù chỉ là nhỏ nhất, cũng khiến tim tôi đập loạn xạ.

Duy Anh đưa tay vuốt lấy con mèo, và tình cờ tay cậu ta chạm vào tay tôi, tôi giật mình rụt tay lại, ngay lập tức cậu ta nắm lấy tay tôi và đặt lên người Đen.

- Tôi và cậu cùng vuốt ve nó!

Tôi đỏ mặt. Cũng may là trong này tối nên cậu ta không thể thấy được khuôn mặt tôi lúc này. Nếu cậu ta mà thấy chắc tôi chết luôn quá.

- Nó đang ốm nặng lắm, sắp chết rồi! Đen hơn tôi với cậu 2 tuổi đấy! Tôi toàn gọi nó là em còn tôi là chị, nhưng thực ra nó mới là chị của tôi!

- Bây giờ nó cũng già rồi, cậu đâu thể ở bên nó mãi được? Bà cậu cũng đã yêu thương chăm lo tốt cho nó rồi còn gì? Dù có chết thì nó cũng chết trong sự hạnh phúc.

Người tôi lại run lên, tôi lại khóc. Căn nhà kho trống trải im lặng đến đáng sợ. Tôi cố ngăn không cho tiếng thút thít phát ra, bởi tôi không muốn Duy Anh biết là tôi đang khóc.

Bỗng, bàn tay ấy lại một lần nữa chạm vào mái tóc của tôi, ngón tay lại tiếp tục lau những giọt nước mắt như ban nãy. Tôi cúi đầu xuống.

- Đừng khóc nữa mà!

Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Duy Anh làm tôi cảm thấy dịu đi phần nào. Tôi mỉm cười.

Cạch...

- Á à, bọn em đi tìm anh chị mãi, hóa ra đang ở đây để ôm nhau.

Hai chúng tôi giật mình ngước lên, đó là Long, thằng bé bật đèn lên rồi nhìn chúng tôi với ánh mắt thích thú. Thấy vậy, Duy Anh liền buông tay ra rồi bật dậy.

- Ôm cái gì mà ôm? Vớ vẩn. Em vào đây làm gì?

- Em tìm anh chị để đưa em đi chơi, bà vừa bắt bọn em ngủ mà bọn em không muốn ngủ trưa chút nào!- Long phụng phịu.

Duy Anh cười. Cậu ta đến gần Long rồi xoa đầu thằng bé.

- Được thôi, chúng mình chơi bài đi, chị Minh Anh xin phép bà cho!

- Vâng ạ, em cảm ơn anh Duy Anh! Anh Duy Anh vừa đẹp trai vừa tốt bụng.

Sau đó tất cả chúng tôi cùng vào trong nhà, ngồi quây quần bên nhau và cùng tạo nên tiếng cười. Tôi nhìn Duy Anh, bây giờ nụ cười của cậu ta không còn làm tôi cảm thấy chán ghét nữa. Tôi cảm thấy cậu ta đã giúp tôi rất nhiều. Có lẽ từ hôm nay mọi suy nghĩ tiêu cực của tôi đối với cậu ta sẽ không còn nữa...

Cảm ơn Duy Anh.

***

- Cháu về đây ạ!

- Ừ hai đứa về cẩn thận nhé! Tối rồi đi chậm thôi nhé!

- Bà ở nhà giữ sức khỏe ạ, cháu sẽ còn sang mà!

Bà chỉnh lại quần áo cho tôi, không quên đưa cho tôi vài túi bánh to đùng, dặn là phải ăn hết, phải bồi bổ sức khỏe để học cho tốt. Lần nào cũng vậy, khi đến nhà bà thì chẳng mang gì, lúc từ nhà bà về thì lúc nào cũng có quà và quà. Bà lúc nào cũng đặt con cháu lên hàng đầu, có gì ngon có gì lạ cũng cho hết con cháu.

Giờ này lũ trẻ con đã về nhà của chúng hết để ngủ sớm, chuẩn bị cho một tuần mới.

- Thôi chết, bà quên mất! Hai đứa chờ bà một chút nhé!

Bà tôi chạy vào trong buồng, cầm thêm vài hộp bánh đặc sản, cho vào một chiếc túi nilon rồi đưa cho Duy Anh.

- Bà xin lỗi, bà quên mất! Của cháu đây!

Duy Anh ngạc nhiên.

- Của cháu ạ?

- Đúng rồi, bánh này ngon lắm! Minh Anh nó ăn nhiều rồi, bánh này là đặc sản của quê bà, cháu ăn đi nhé!

Duy Anh cầm lấy túi bánh, cậu ta nhìn túi bánh một lúc rồi mỉm cười.

- Cháu cảm ơn bà ạ! Cháu sẽ ăn thật ngon miệng!

- Vậy là được rồi, hai đứa về đi kẻo muộn!

Tôi quay lại nhìn bà, rồi lại nhìn vào căn nhà kho cạnh vườn rau, nơi mà Đen đang nằm ngủ.

"Cố gắng khỏi bệnh em nhé! Chị sẽ lại quay lại thăm em và bà! Phải bảo vệ bà đấy nhé, đừng làm bà buồn."

Nhìn thấy khuôn mặt thoáng buồn và tiếc nuối của bà, tôi chỉ muốn được ở lại thôi. Chắc bà mong tôi về lắm. Chỉ có chủ nhật là tôi và mấy đứa em mới được sang nhà bà chơi thôi. Khi về hết rồi, bà lại cô đơn một mình.

Trên xe, hai đứa chẳng nói chẳng rằng. Duy Anh tập trung lái xe, còn tôi thì chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, đầu óc lại nghĩ về bà, cứ mỗi lần nghĩ là tôi lại rưng rưng nước mắt.

Về đến nhà, lúc này đã là 11 giờ đêm, tôi nặng nhọc xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh vào nhà.

- Này Minh Anh!

Tôi quay lại.

- Hôm nào cậu qua nhà bà, nhớ bảo tôi nhé!

Tôi mỉm cười.

- Được rồi! Cậu vào nhà đi!

Duy Anh nghe lời tôi bước vào trong xe, cậu ta hạ cửa kính xe.

- Mai gặp lại nhé! Chúc ngủ ngon!

Nói rồi cậu ta phóng xe đi, tôi đứng yên dõi theo từng hành động của cậu ta cho đến khi cậu ta vào hẳn nhà, quên cả việc mình đang xách đồ rất nặng.

Nằm trên giường, tôi trằn trọc nghĩ về cả ngày hôm nay, và đặc biệt là nghĩ về Duy Anh. Ánh mắt của cậu ta mỗi khi nhìn tôi; hành động, cử chỉ lau nước mắt và vuốt mái tóc của tôi; và... giọng nói trầm ấm cuốn hút của cậu ta nữa... Tất cả đều làm tôi mê mẩn. 

Tôi cười một mình, rồi mải suy nghĩ nhiều quá, tôi đã thiếp đi từ lúc nào không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top