Chương 16 - Đoạn đường không hồi kết

Với những thay đổi trong lòng, tôi cảm thấy như mình đã có thể chạm tay vào một phần hạnh phúc, dù nhỏ bé. Nhưng con đường tìm kiếm hạnh phúc ấy lại không hề đơn giản. Dù cho những tháng ngày sống bình yên ở ngôi làng của bà ngoại đã giúp tôi tìm lại được sự an yên trong tâm hồn, nhưng đôi lúc, tôi lại bị cuốn vào những suy nghĩ về cô hai, về tình yêu đã mất. Những ký ức ấy như một vết xước trên tấm gương, không thể nào che lấp đi, nhưng cũng không thể để chúng chiếm trọn cuộc sống của mình.

Sau khi trở về từ ngôi làng của bà ngoại, tôi tiếp tục cuộc sống ở quê nhà. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng có lẽ, tôi đã có thể nhìn mọi thứ với một ánh mắt khác. Những đồng lúa mượt mà, những con đường đất đỏ, những ngôi nhà mái tranh, tất cả đều trở nên thân thuộc hơn bao giờ hết. Tôi không còn thấy nặng nề hay u buồn như trước, mà thay vào đó, tôi cảm nhận được niềm vui khi nhìn thấy cuộc sống cứ thế diễn ra, đơn giản và bình dị.

Một buổi sáng nọ, khi tôi đang làm việc ngoài đồng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Đó là chị Hai, người bạn thân thiết của tôi từ thuở nhỏ. Chị Hai trở về sau một thời gian đi xa, và lần này, tôi cảm nhận được rằng chị có điều gì đó muốn chia sẻ với tôi. Vẻ mặt chị có gì đó trầm ngâm, như thể có điều gì đó đang làm chị băn khoăn.
"Trà, dạo này em sao rồi?" Chị Hai hỏi, đôi mắt chị lướt qua tôi, dường như tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt tôi.

Tôi ngừng tay, quay sang chị và mỉm cười. "Em vẫn ổn, chị Hai. Chỉ là cuộc sống có những lúc như thế, nhưng em đã quen rồi."
Chị Hai nhìn tôi, đôi mắt có vẻ thăm dò. "Em đã quên cô ấy chưa?"
Lời hỏi của chị như một cú sốc khiến tôi ngừng thở trong giây lát. Tôi không ngờ rằng một câu hỏi đơn giản như vậy lại có thể làm trái tim tôi thắt lại. Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sự thật là tôi chưa thể quên cô hai. Tình yêu ấy đã ăn sâu vào trái tim tôi, và dù cho tôi có cố gắng thế nào, vẫn có những lúc tôi cảm thấy cô đơn và thiếu vắng.
"Em... không quên được." Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại là một mớ hỗn độn. "Cô ấy đã là một phần của em, và em không thể tẩy xóa những ký ức ấy."

Chị Hai im lặng, không nói gì thêm. Nhưng tôi biết chị hiểu, hiểu rằng có những tình yêu không thể nào quên, dù cho thời gian có trôi qua, dù cho chúng ta có cố gắng thế nào. Chị đã từng trải qua những điều đó, nên chị thấu hiểu cảm giác mà tôi đang phải chịu đựng.

---

Những ngày sau đó, tôi dành nhiều thời gian để suy nghĩ về câu hỏi của chị Hai. Tôi không thể quên cô hai, nhưng liệu có phải tôi đã để tình yêu ấy chiếm trọn cuộc đời mình? Tôi đã cố gắng tìm lại bản thân, nhưng sự thật là, tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi bóng hình nàng. Cô 2 đã đi qua đời tôi như một cơn gió, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy. Dù tôi có muốn quên, những ký ức về nàng vẫn mãi vương vấn trong trái tim tôi.

Có một lần, khi tôi đang đi bộ về nhà vào buổi chiều muộn, tôi tình cờ gặp lại một người quen cũ. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, từng là bạn thân của cha tôi. Ông tên là Minh, một người hiền hậu và có vẻ ngoài đầy trải nghiệm. Ông mỉm cười nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Trà, con đã quên đi những gì đã qua chưa?"
Lần này, tôi không còn ngạc nhiên khi bị hỏi về cô hai. Dù cho mọi người có hỏi đi hỏi lại, tôi vẫn không thể trả lời một cách dứt khoát. Tình yêu ấy vẫn chưa thể dứt khoát rời xa tôi, và tôi cũng không biết liệu có nên để nó ra đi hay không. "Con chưa thể quên, bác Minh. Nhưng con cũng biết rằng, dù cho con có quên đi hay không, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

Ông Minh nhìn tôi, đôi mắt ông đầy sự hiểu biết. "Con gái à, có những nỗi đau không thể nào tránh khỏi, nhưng con phải hiểu rằng cuộc sống này không phải chỉ có tình yêu. Con có thể tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong những điều khác. Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, nhưng không phải là tất cả."

Tôi gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của ông. Thật ra, tôi đã biết những điều đó từ lâu, nhưng đôi khi, chúng ta cần có người nhắc nhở mình về những điều mà mình đã quên mất. Cuộc sống của tôi không chỉ có tình yêu, mà còn có những điều khác, những điều mà tôi có thể tìm kiếm và khám phá.

---

Dù cho tình yêu của tôi và cô hai đã không thể thành công, nhưng tôi không thể cứ mãi sống trong quá khứ. Tôi đã học cách trân trọng những gì mình có, và dù cho những ký ức về nàng vẫn mãi không thể quên, tôi biết rằng cuộc sống này vẫn có thể đẹp đẽ, dù không có nàng bên cạnh.

Ngày qua ngày, tôi tiếp tục làm việc trên cánh đồng, chăm sóc gia đình, và sống một cuộc sống bình dị nhưng không thiếu ý nghĩa. Tôi không cần phải quên đi cô hai, nhưng tôi biết rằng tôi không thể sống mãi trong những ký ức đau buồn. Cô ấy là một phần trong quá khứ của tôi, nhưng tương lai của tôi không thể chỉ có những vết thương không lành.

---

Một buổi sáng, khi ánh nắng chiếu qua những tán lá, tôi đứng trên con đường đất đỏ, nhìn về phía xa. Trái tim tôi không còn trống vắng, mà đã trở nên đầy ắp những hy vọng mới. Có thể tôi sẽ không bao giờ quên cô hai, nhưng tôi cũng biết rằng cuộc sống này có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi tôi. Và tôi sẽ tiếp tục bước đi, dù cho con đường phía trước còn rất dài và không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #gl#romantic