Chương 3: "Nắng mưa là chuyện của trời. Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng!"

          Trường cấp ba của Tuệ Hiên không lớn lắm lại có nhiều hội nhóm cho học sinh phát triển các kỹ năng và sinh hoạt, dĩ nhiên cũng có các hội nhóm chuyên để "tìm người", cô nàng tổng hợp lại tất cả các hội nhóm "tìm người" có lực lượng hùng hậu nhất của trường và bắt đầu lần mò vào các bài đăng. Các hội nhóm ngoài chức năng tìm thông tin của "người cần tìm" thì còn có chức năng "thay lời muốn nói", có thể nhắn gửi các thông điệp đến đối phương một cách bí ẩn.

          Tuệ Hiên cũng thường bắt gặp các bài đăng của mọi người khi xuất hiện trên trang Facebook của cô, cũng nhiều lần xuất hiện bài đăng "tìm Tuệ Hiên" và cũng nhiều lần cô đọc được các tâm thư của các chàng trai gửi đến. Nhưng chưa lần nào cô nghĩ cô sẽ phải lên các hội nhóm để âm thầm tìm một người nào đó.

          Cô nhấp vào dấu tìm kiếm, rụt rè đánh dòng chữ "Huỳnh Hạo Hi".

          Một loạt những bài đăng xuất hiện với từ khoá cô mới tìm. Tuệ Hiên kéo con trỏ chuột từ trên xuống, kéo mãi mà chưa đọc hết được các bài đăng về anh, càng kéo, lòng lại càng hoang mang.

          "Chẳng lẽ nào số mình lại đen đủi như thế? Lại đi thích ngay chàng trai nổi nhất khối trên cơ chứ?". Tuệ Hiên thẫn thờ, con trỏ chuột trong tay vẫn kéo mãi, kéo mãi.

          Số lượng bài đăng của anh còn nhiều hơn số bài đăng dành cho Tuệ Hiên.

           "Thôi xong mình rồi! Cưa cẩm các anh chàng nổi tiếng là việc khó nhất trên đời, bao nhiêu là đối thủ thế này, phải làm sao cơ chứ?".

            Tuệ Hiên ủ rũ. Cô chợt dừng lại bài đăng của một nữ sinh giấu tên, đại ý là cô ấy muốn xin Facebook của Huỳnh Hạo Hi. Quả không khó để tìm ra trang Facebook của anh. Tuệ Hiên nhấp chuột vào đường liên kết.

            Người ta nói muốn đánh giá sơ lược về một người như thế nào, chỉ cần xem trang Facebook của người đó.

             Tuệ Hiên lần lượt kéo các bài đăng của Huỳnh Hạo Hi, tim cô đập lệch một nhịp. Kể từ khoảng khắc cô nhìn thấy anh, mặc dù lúc nào trong tâm trí cũng quẩn quanh hình ảnh của anh nhưng khi nhìn thấy hình ảnh chân thực như thế này trước màn hình máy tính, Tuệ Hiên bỗng nhiên đỏ bừng mặt.

             Đa số các bài đăng của Huỳnh Hạo Hi đều được anh chia sẻ dưới dạng bạn bè, cô chỉ nhìn thấy một ít bài bài đăng công khai. Trong một số ít đó, Huỳnh Hạo Hi dùng để chia sẻ về các hình ảnh trong những sự kiện quan trọng của mình.

             "Không hổ danh là nam thần ở khoá trên, bài đăng rất nhiều lượt tương tác!". Tuệ Hiên trầm trồ. Cô kéo xuống phần bình luận, cảm thấy anh là một người khá vui tính, thường pha trò với bạn bè, cũng có kha khá các bình luận anh bỏ qua, đa phần là bình luận từ các cô gái khoá dưới.

             Cô kéo dần đến các bài đăng cũ hơn thì nhận thấy một tài khoản có tên Lâm Mộng rất thường hay bình luận dưới các bài đăng của anh, kể cả các phần bài đăng từ rất lâu rồi, Hạo Hi thỉnh thoảng cũng trả lời nhưng đa số là anh bấm "thích" phần bình luận. Tuệ Hiên chột dạ một chút, các bài đăng cũ cũng phải một năm trước rồi, "Liệu có thể đơn phương một người lâu như thế sao? Nhưng ngộ nhỡ đó là người yêu của anh thì sao nhỉ?"

             Cô nhấp chuột vào tên Lâm Mộng, trang cá nhân không có nhiều bài đăng. Một cô gái thuần khiết, không quá xinh đẹp nhưng lại rất dịu dàng. Lâm Mộng hiếm khi chia sẻ hình ảnh cá nhân trên trang Facebook, cô lại thường hay đăng các dòng tâm trạng vẩn vơ và chia sẻ các bài đăng về mèo.

             "Một cô gái hướng nội", Tuệ Hiên ngẫm nghĩ.

Bất kể bây giờ dù là cô gái xinh đẹp hay là không xinh đẹp, hướng ngoại hay hướng nội, đều có thể là đối thủ trực tiếp với Tuệ Hiên. Huống hồ gì một cô gái đã tiếp xúc với anh lâu như thế. Tuệ Hiên tự hỏi "Lâm Mộng đã tiếp cận anh như thế nào? Các cô gái khác đã tiếp cận anh như thế nào nhỉ?". Tuệ Hiên cứ mông lung suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


              "Gió mưa là bệnh của trời.

                Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng".

                Tuệ Hiên đọc đi đọc lại hai câu thơ trích từ bài "Tương Tư" của nhà thơ Nguyễn Bính trong tiết học Văn vào buổi sáng hôm sau, tự cảm thấy hai câu thơ lai láng đến lạ lùng.

                Cô chống cằm nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn băn khoăn làm thế nào để có thể tiếp cận Huỳnh Hạo Hi một cách thật đặc biệt, để trong vô vàn những cô gái, Huỳnh Hạo Hi vẫn nhận ra Tuệ Hiên?

                 -     Một người chín nhớ, mười mong một người! – An Nhiên ngồi bên cạnh đột nhiên thủ thỉ vào đôi tai đang treo lơ đễnh ngoài cành cây của Tuệ Hiên, khiến cô nàng bất giác giật mình.

                 -     Tớ còn tưởng cô hỏi bài đấy! – Tuệ Hiên nói giọng trách móc nhưng ánh mắt vẫn chưa di chuyển khỏi chiếc cây phượng bên ngoài khung cửa sổ.

                 -     Cậu đang thơ thẩn gì thế? – An Nhiên thầm thì.

                 -     Tí nữa giải lao tớ kể cho nghe. – Tuệ Hiên thở dài rồi lật lật trang sách, cô quyết định tiếp tục ngâm mình vào bài thơ của thi sĩ Nguyễn Bính. Đoạn này mà giáo viên phát đề tài phân tích nỗi tương tư thì Tuệ Hiên có thể đạt được điểm mười cho bài văn sống động không chừng.

                 Giờ giải lao hôm nay Tuệ Hiên và An Nhiên không ăn mì ly nữa, hai cô gái chọn cho mình hai chiếc bánh kẹp và ngồi ở chiếc ghế đá thân quen. Sau khi nghe Tuệ Hiên tường thuật trực tiếp những gì đang quanh quẩn trong tâm trí cô, An Nhiên gật gù:

                 -    Chà, ca này khó cho mụi mụi rồi!

                 -    Giờ này mà còn giỡn được! – Tuệ Hiên đẩy vai An Nhiên.

                 -    Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. – An Nhiên cười đùa – Tớ lại thấy cậu căng thẳng quá rồi, có phải là lần đầu tiên cậu cảm nắng ai đó đâu? Cậu là Tuệ Hiên, bao nhiêu anh chàng săn đón, tại sao phải nhụt chí như thế nhỉ? Cậu cơ bản là đã đặc biệt rồi, Huỳnh Hạo Hi không nhớ cậu thì anh ta đúng là đồ ngốc! Mà đồ ngốc thì không đáng để bận tâm!

                 Tuệ Hiên im lặng. Dường như có một dòng điện vừa chạy ngang qua cô, lạnh toát sóng lưng.

                  -     Này! Huỳnh Hạo Hi đấy! – Tuệ Hiên giật bắn người, lúng túng mém làm rơi chiếc bánh kẹp xuống đất.

                 An Nhiên nhìn theo hướng Tuệ Hiên vừa nhìn.

                 -     Hừm, bảo sao các cô gái không mê mẩn. Không có mặt trời anh ta vẫn có thể toả hào quang. – An Nhiên đẩy gọng kính – Thật may mắn...

                 -      May mắn gì cơ chứ? – Tuệ Hiên đã lấy lại tinh thần sau khi Huỳnh Hạo Hi đi khỏi.

                 -      May mắn là gu của tớ không giống như các cô gái chứ sao? Thích người có nhiều người thích, chưa gì đã phải chiến đấu haha. – An Nhiên cười giòn giã.

                 Tuệ Hiên thở dài, cô cũng công nhận An Nhiên nói đúng. Tại sao mình lại phải chùn bước cơ chứ? Mình là Tuệ Hiên cơ mà?

                 -       Muỗi! – Tuệ Hiên đứng dậy, phủi bột bánh kẹp còn vương trên tà áo.

                 -       Hả? Cậu nói ai muỗi cơ? – An Nhiên ngạc nhiên.

                 -       Tất cả các cô gái theo đuổi Hạo Hi đều là MUỖI. – Tuệ Hiên luồng tay qua kẽ tóc đầy quyết liệt. – Viên kim cương càng giá trị thì càng nhiều người muốn sở hữu, lẽ thường tình, và dĩ nhiên viên kim cương sẽ chỉ dành cho người xứng đáng.

                 An Nhiên ngồi bên cạnh không giấu nỗi vẻ bất ngờ nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười. Như vậy mới đúng là Tuệ Hiên chứ!

                 Tuệ Hiên quyết định không nhấn nút "Kết Bạn" trên Facebook với Hạo Hi, cô cũng không có ý định sẽ nhắn tin cho anh, cũng không có ý định sẽ viết tâm tình đăng lên hội nhóm như những cô gái khác. Một phần như đã nói, cô muốn tạo sự khác biệt. Một phần là vì... cô cũng tạo cho mình một đường lui. Dẫu sao, Tuệ Hiên cũng được nhiều người biết đến, không thể cứ như thế mà huỷ hoại thanh danh, sau này Huỳnh Hạo Hi là của cô rồi, đường đường chính chính đăng tải trên trang Facebook, cũng không cần thiết phải ẩn danh như thế này.

                   -    Em đã hoàn thành bài tập về nhà chưa? – Cứ đúng chín giờ tối là Triệu Khanh sẽ gửi tin nhắn cho Tuệ Hiên.

                   -     Em đã hoàn thành xong cách đây một tiếng rồi. – Tuệ Hiên trả lời thông qua chiếc hộp nhắn tin của Facebook.

                   Tuệ Hiên chợt nhớ đến Triệu Khanh cũng cùng một khối với Huỳnh Hạo Hi, lỡ có khi Triệu Khanh cũng biết thêm thông tin gì có thể kể cô nghe thì sao? Nghĩ vậy, Tuệ Hiên nhanh trí gõ trên bàn phím:

                   -       À, anh Khanh có biết Huỳnh Hạo Hi khối anh không?

                   -       Ừm... Anh biết, sao vậy em?

                   -       Tại vì em... - Tuệ Hiên đang gõ các ngón tay trên bàn phím một cách nhanh chóng thì chợt ngập ngừng. "Nói với Triệu Khanh rằng mình thích Hạo Hi, có phải là quá đáng lắm không? Nói với người thích mình rằng mình thích người khác, chẳng phải là đang sát múi trái tim người ta sao?".

                   Đối với Tuệ Hiên mà nói Triệu Khanh cũng là một trong những người mà cô có thể tin tưởng, mặc dù không thể đáp trả tình cảm của Triệu Khanh nhưng cô vẫn luôn tôn trọng tình cảm mà anh dành cho cô. Trong tâm trí Tuệ Hiên nảy ra một cuộc đấu tranh dằn co, cô nằm vật ra giường suy nghĩ:

                   "Nhưng nếu như mình không nói với Triệu Khanh, lỡ anh ấy cứ vì ôm hy vọng mà không mở lòng với ai khác từ ngày này sang tháng nọ, như vậy cũng rất độc ác."

                  Tuệ Hiên ngồi bật dậy, soạn tin nhắn xong lại xoá, rồi lại soạn lại.

                  "Nếu bây giờ thẳng thắn thừa nhận mình u mê Huỳnh Hạo Hi mất rồi thì cũng thật là mất mặt. Nhưng nếu không thừa nhận thì nói như thế nào bây giờ?"

                   -       Ừm, vì em có nhỏ bạn thích Hạo Hi lắm, nhỏ nhờ em "thám thính" tình hình thử xem ảnh đã có người yêu chưa ấy mà! – Tuệ Hiên bấm nút gửi. Sau gần chục lần soạn rồi lại xoá, cô nhận thấy đây là một phương án an toàn.

                   -       Huỳnh Hạo Hi là bạn thân của anh. Bọn anh học chung từ năm cấp hai, anh biết rõ tính Hạo Hi lắm, mặc dù nhiều người thích nhưng hiện tại chưa có người yêu đâu. Hạo Hi đang muốn tập trung học để ôn thi tốt nghiệp và Đại Học đấy!

                  Tuệ Hiên đọc tin nhắn không biết nên buồn hay nên vui? Nên vui vì Hạo Hi chưa có người yêu hay nên buồn vì cơ hội trở thành người yêu của anh đang tan theo mây khói? Nhưng có một điều Tuệ Hiên càng lưu tâm hơn, Hạo Hi và Triệu Khanh là bạn thân sao? Ôi, làm sao mà Tuệ Hiên nỡ đành lòng nói với Triệu Khanh về "ý đồ" của mình sắp tới cơ chứ!

                   -       Dạ, em biết rồi, để em nhắn lại với nhỏ bạn em nhen. Thôi em ngủ trước nhé. Anh ngủ ngon. – Chính những lúc này, rút lui là thượng sách.

                   Tuệ Hiên trằn trọc cả đêm.

                   Làm thế nào để giảm bớt sự tổn thương cho Triệu Khanh đây?

***

                   -       Tuệ Hiên, cậu xem này! – An Nhiên đưa màn hình điện thoại có đoạn tin nhắn nhỏ cho Tuệ Hiên. – Có biết đây là ai không?

                   -       Nhất Quân? – Tuệ Hiên nhấp vào đường liên kết trang cá nhân, liền bắt gặp hình ảnh của Huỳnh Hạo Hi – Đây không phải là một trong hai đàn anh hay đi cùng Hào Hi sao?

                   Cô quay lại đoạn tin nhắn mà Nhất Quân gửi cho An Nhiên: "Chào em, anh là Nhất Quân. Sáng nay anh vừa thấy em dưới sân trường, hình như em có đánh rơi chiếc ví nâu đúng không?"

                     -       Hôm qua mải mê nói chuyện với cậu, tớ làm rơi chiếc ví đựng tiền lẻ lúc nào không hay. Hèn chi tối qua tớ tìm mãi, hoá ra là "có người giữ giùm".

                     -        Nhưng làm sao anh ấy có thể biết đó là cậu được?

                     -        Sao tớ biết được? – An Nhiên nhún vai – Nhưng mình hẹn anh ấy hôm nay đến để trả ví đấy.

                     -         Trời! Sao cậu không... - Tuệ Hiên chưa kịp nói dứt câu đã thấy ba chiếc bóng cao to bước tới.

                    Quả nhiên, Nhất Quân đi cùng với Huỳnh Hạo Hi và Tiểu Bạch.

                    Cạch!

                     Chiếc điện thoại của An Nhiên trên tay Tuệ Hiên không cánh mà rơi xuống đất. Cô đứng hình như hàng vạn thế kỷ sắp trôi qua. Tại sao An Nhiên lại không báo cho cô biết trước, lần đầu tiên chạm mặt với Huỳnh Hạo Hi trông cô xuề xoà không thể nào tả được, khuôn mặt vẫn chưa ra khỏi cơn tỉnh ngủ buổi sáng, tay lại lóng ngóng vừa điện thoại vừa đồ ăn. Tuệ Hiên chỉ ước có một cái lỗ nào đấy để biến mất khỏi thế giới này.

                     -         Gửi lại em! – Nhất Quân đưa chiếc ví nâu cho An Nhiên. Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, đôi mắt không quá to nhưng lại long lanh đầm ấm.

                     -         Em bất cẩn quá! – An Nhiên đón lấy chiếc ví trên tay Nhất Quân – Em sẽ hậu tạ anh sau nhé?

                    -          Được! – Nhất Quân cười, ánh mắt càng lúc càng long lanh. Có điều gì không bình thường trong ánh mắt của anh chàng này.

                    Lúc này, Huỳnh Hạo Hi vốn dĩ đang lùi về sau Nhất Quân, lại bước lên phía trước, ngồi thấp xuống trước mặt Tuệ Hiên. Anh cuối người với tay nhặt chiếc điện thoại Tuệ Hiên đánh rơi.

                    -          Điện thoại của em rơi rồi này. – Hạo Hi ngước nhìn Tuệ Hiên, ánh nắng chiếu vào mắt kính của anh, phản quang lấp lánh.

                    Tuệ Hiên ngất lịm giữa mùi hương trên cơ thể của Hạo Hi, mùi hương không quá nồng, lại rất dịu nhẹ, cảm giác như có một luồng gió mát thổi ngang cánh đồng hoa. Lần đầu tiên đối mặt với Hạo Hi với khoảng cách gần như thế, lại là người cô ấp ủ trong tâm trí suốt những ngày qua, Tuệ Hiên bất giác không nói nên lời, đầu lưỡi cứng đờ, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ gay.

                    -         Tuệ Hiên! – An Nhiên huých vai cô thật mạnh.

                    Tuệ Hiên giật bắn người, vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại, cảm tưởng nếu như còn ngồi lại thêm giây phút nào nữa, quả cà chua đỏ ngắt trên khuôn mặt cô sẽ nổ tung mất.

                    -         Dạ, em cảm ơn! – Tuệ Hiên đón lấy chiếc điện thoại thật nhanh rồi cô đứng phắt dậy, chạy như bay về phía lớp học.

                    Cô bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác của An Nhiên, Huỳnh Hạo Hi, Nhất Quân và Tiểu Bạch. Cả ba đứng hình vài giây rồi lại bật cười khanh khách.

                    An Nhiên cảm ơn Nhất Quân lần nữa rồi chạy theo Tuệ Hiên.

                    -          Cậu làm người ta sợ quá bỏ chạy rồi kìa! – Tiểu Bạch đập vai Hạo Hi.

                    -          Tớ còn chưa kịp nói chuyện thêm với An Nhiên đã bị hai người phá đám rồi! – Nhất Quân nhăn nhó – Cậu đúng là sao quả tạ! Lần sau tớ sẽ không dẫn cậu theo nữa!

                    Huỳnh Hạo Hi bật cười không nói nên lời.

                    -          Để tớ nghĩ cách đền lại buổi gặp mặt khác với An Nhiên cho cậu nhé? – Hạo Hi nhìn theo bóng lưng dần khuất của Tuệ Hiên, cảm giác thật nhỏ bé. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top