Chương 181->Chương 190: Xem mặt mũi
Thẩm Lương Xuyên thực sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của Kiều Luyến.
Cô ở chỗ này nói liên miên một tràng, lượn quanh một vòng, cuối cùng là nhìn trúng cái đệm này của anh sao?
Cái đệm tuy thật sự dễ chịu, nhưng đây chẳng qua là đệm xe!
Cô còn có thể cầm tới văn phòng, đặt lên trên ghế hay sao?
Anh quay đầu nhìn về phía trước: " Trong nhà nhiều như vậy, em tùy tiện cầm một cái."
Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Tôi thích cái dưới mông này."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Vì sao?"
"Bởi vì, bởi vì... A, bởi vì tôi và nó mới quen đã thân! Anh không biết, cái kiểu dáng đệm này tôi đã sớm thích! Vừa mới trông thấy, tôi đã thích nó!"
Đây quả thực là nói hươu nói vượn.
Cô ngồi xe của anh cũng không phải lần đầu tiên, làm sao trước kia không thích?
Thẩm Lương Xuyên híp mắt: "Không tặng."
Muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô đang làm cái gì.
Kiều Luyến:... Sao nhỏ mọn như vậy! Một cái đệm mà thôi!
Cô cúi đầu, nhìn cái đệm này một chút, cắn răng một cái: " Thẩm Lương Xuyên, vậy cái đệm này, tôi mua của anh được không? Cái đệm này, tốt xấu đã dùng hơn một tháng, mà không biết bị bao nhiêu người ngồi qua, giá gốc một bộ là 10 vạn, một cái cũng tầm hai vạn, giảm một chút, tôi trả 5000 có được hay không?"
Thẩm Lương Xuyên thấy cô nghiêm túc cò kè mặc cả với mình như vậy, đùa cô: "Không được."
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Cái đệm này em lấy đi, tôi sẽ không còn một bộ, đều phải đổi, cho nên, em muốn mua, chỉ có thể mua cả bộ."
Cả bộ?
10 vạn?
Coi như giảm, ít nhất phải mấy vạn!
Kiều Luyến cảm thấy, chính mình thật sự bị hố.
Người này đơn giản quá xấu.
Cô và anh thương lượng: " Anh xem, chúng ta đều có giao tình, anh lại không thiếu một bộ đệm, cho tôi đi!"
Thẩm Lương Xuyên rủ tầm mắt xuống: " Chúng ta có giao tình gì?"
"Chúng ta đều ngủ nhiều lần như vậy rồi!"
Vừa sốt ruột, Kiều Luyến lại bắt đầu không lựa lời nói.
Lời này vừa nói, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, cái nhìn kia, để cho vẻ mặt cô lập tức đỏ bừng!
Loại lời này, cô là một cô gái, làm sao có thể nói ra?
Cô cúi đầu xuống, nhìn cái đệm dưới mông, quả thực là bó tay rồi.
Đang tức giận, nghe được anh mở miệng: "Lời này cũng đúng."
Kiều Luyến:...
"Xem chúng ta ngủ nhiều lần như vậy, đệm cho em."
Kiều Luyến lập tức mừng rỡ mở to hai mắt: "Thật sao?"
"Nhưng mà, em có đệm xe không có chỗ dừng, cho nên... Trước cho em muộn xe."
Thẩm Lương Xuyên nói xong, bên tai có chút đỏ lên.
Anh nhìn về phía trước, sắc mặt ngưng trọng.
Mà Kiều Luyến lại cảm thấy khẳng định là mình nghe nhầm rồi!
Thẩm Lương Xuyên có ý gì?
Xe cho cô...
Anhnói, chiếc xe hơi này, về sau cho cô mượn?
Cô há miệng: "Không, không cần..."
Dứt lời, xe dừng lại, bọn họ đến biệt thự.
Thẩm Lương Xuyên quay đầu: "Cái đệm kia sẽ không tặng."
Kiều Luyến:...
"Xuống xe."
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Anh trước!"
Thẩm Lương Xuyên liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, xuống xe.
Một lát sau, liền thấy Kiều Luyến nắm cả cái đệm đi xuống: "A, ha ha, cái kia, khí trời quá lạnh rồi!"
Cô ôm đệm chạy vào trong phòng, chạy hai bước, chân lảo đảo, thân thể nhoáng một cái, đệm lập tức rơi xuống.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, lập tức rơi vào đệm xe, có một vết đỏ rực!
Kiều Luyến đang tiến về phía trước liền dừng lại, cả người hoá đá tại chỗ.
Hai cánh tay còn vô thức che ở sau lưng, sau đó, nghe được người sau lưng không có động tĩnh, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại.
Đâu tiên là cô nhìn cái đệm trên đất, tiếp đó nhìn thấy mảng máu lớn.
Mặt của cô, liền nóng lên.
Mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Lương Xuyên, chỉ có thể liếc qua, phát hiện Thẩm Lương Xuyên đứng không nhúc nhích.
Không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ gì, Kiều Luyến xoay người, cầm cái đệm dưới đất lên lần nữa!
Mắt cô không dám nhìn về phía trước, lướt nhẹ xung quanh, "Cái kia... Tôi đi vào trước."
Nói đến đây, cô quay người định chạy!
Thế nhưng vừa mới chuyển người, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đó là cái gì?"
Kiều Luyến:...
Đó là cái gì?
Người đàn ông này, đã lớn như vậy còn không biết cái đó của phụ nữ!
Cho nên, khẳng định là anh cố ý!
Cô cắn môi một cái, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, quay người ôm đệm chạy vào trong.
Bộ dạng này, Thẩm Lương Xuyên nhìn mà vểnh môi.
Kiều Luyến xông lên trên lầu, vội vàng cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, chờ đến khi chỉnh xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, phát sầu với cái đệm xe.
Vốn định dọn dẹp một chút, lại trả lại, nhưng bây giờ, làm sao bây giờ?
Bị Thẩm Lương Xuyên thấy được, có thể anh sẽ ghét bỏ chính mình hay không.
Rầu rĩ do dự, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Kiều Luyến nhìn anh, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, gương mặt lại như thiêu đốt.
Cô cúi đầu, ho khan một tiếng, giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra mà trèo lên giường, cầm điện thoại di động lên, đang định xem, Thẩm Lương Xuyên đi đến trước mặt của cô, đưa cái cốc trong tay tới trước mặt cô.
Kiều Luyến sững sờ, ngẩng đầu nhìn qua, mới phát hiện, trong cốc là nước đường đỏ.
Cô nhìn chằm chằm nước đường đỏ, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Cô nhận cái cốc, quyết định tha thứ trêu tức vừa rồi của anh.
Cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Một câu "Cảm ơn" rất nhỏ, lại làm cho Thẩm Lương Xuyên nổi lên gợn sóng.
Cô ngồi ở trên giường, phủ chăn lên nửa người, cô cúi đầu, lông mi run rẩy, ánh đèn vẩy vào gương mặt không có chút máu của cô, để cho cô lúc này nhìn qua suy nhược, gây nên ý muốn bảo hộ.
Ánh mắt anh trầm xuống, hầu kết di chuyển, sau cùng trả lời một câu: "Không cần khách khí."
Sau đó, anh quay người, muốn qua thư phòng, nhưng bầu không khí trong phòng thật sự là quá ấm áp, để anh không bỏ được, dừng lại một chút, anh dứt khoát cầm điện thoại di động lên, ngồi ở trên ghế sofa.
BJ buổi tối, ánh đèn sáng chói.
Bên ngoài có thể ngẫu nhiên truyền đến tiếng xe cộ chạy, không khí trong phòng, lại ấm áp cũng tĩnh mịch.
Kiều Luyến uống đường đỏ nước, nằm ở trên giường.
Chỗ bụng cô có một chút đau nhức, liền dùng hai cánh tay đặt ở trên bụng.
Nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ của cô lập tức buông thả.
Trước kia khi cô ở cùng Tử Xuyên, thường xuyên nói chuyện phiếm.
Có một ngày, cũng cái dạng này, dì cả cô tới, nên không có lên mạng, Tử Xuyên gọi điện thoại tới, cô nói chuyện vô lực.
Tử Xuyên hỏi thăm: "Em sao vậy?"
Cô trả lời: "Cái kia của em tới."
"Cái nào tới?"
"... Dì cả!"
"Em còn có dì cả sao? Anh nhớ không phải trước kia em nói, mẹ em là con cả sao?"
"..."
Tử Xuyên thời điểm đó, thật sự là làm càn làm bậy.
Cô bị một câu của anh nghẹn nói không ra lời.
Cô gái mười bảy mười tám tuổi, chính là thẹn thùng, nhưng đối phương không hiểu phong tình, để cho cô cảm thấy uất nghẹn trong ngực: "Sao anh ngốc như vậy!"
"Sao em không giảng đạo lý thế! Dì cả em tới, với việc em sinh bệnh thì có quan hệ gì? Bà ấy còn đem virus cho em sao?"
Kiều Luyến không thể nhịn được nữa: "... Không phải dì cả, là cái kia!"
"Cái nào?"
"Nghỉ lễ!"
"Nghỉ lễ là cái gì? Ngày nghỉ sao?"
Kiều Luyến:...!!
Rốt cuộc anh có học qua khóa sinh học không vậy!
Cô nghẹn không chịu được, dứt khoát không sợ bình vỡ: "Là kinh nguyệt! Lần này biết rồi chứ!"
Đối phương lập tức trầm mặc.
Một lát sau, mới truyền đến giọng lầm bầm của anh: "Kinh nguyệt thì kinh nguyệt, lại nói dì cả với nghỉ lễ gì..."
Kiều Luyến:... "Được rồi, em nói cho anh, đoán chừng trong cơn tức giận em sẽ chảy máu mãnh liệt, mất máu quá nhiều mà chết!"
Nếu là lúc trước, cô nói tắt điện thoại, khẳng định đối phương sẽ lưu loát cúp máy, thế nhưng lần này, lời này cô rơi xuống, đối phương lại do dự thật lâu, nửa ngày mới mở miệng: "À."
Cúp điện thoại, cô nằm ở trên giường cười ngây ngô.
Cái Tử Xuyên này, vì sao phương diện đó vụng về thế... Đáng yêu như thế?
Sau năm phút, điện thoại lại gọi tới.
Cô xem xét, vẫn là Tử Xuyên.
Nghe, đối diện truyền đến tiếng Tử Xuyên: " Anh vừa điều tra, dì cả em tới, vậy thì uống nhiều nước đường đỏ một chút, chú ý giữ ấm, đông lạnh đến rồi..."
Nói liên miên lải nhải một đống lớn, để Kiều Luyến cảm thấy lỗ tai đều sắp bị mài ra kén, cuối cùng mới cúp máy.
Sau ngày đó, anh liền sẽ nhớ kỹ mỗi tháng của cô.
Về sau, có một ngày như vậy, thân thích nhà cô tới, cô bận rộn không có vào trò chơi.
Tử Xuyên gọi điện thoại tới: " Em đang làm gì?"
Kiều Luyến: "Dì em đến rồi!"
Tử Xuyên: "Anh nhìn ngày không đúng! Không phải thân thể em có vấn đề gì chứ?"
Kiều Luyến: "... Lần này, là cả nhà dì ở phương xa đến!"
Tử Xuyên: "..."
----
Kiều Luyến nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên không nhịn được, cười ra tiếng.
Tử Xuyên như vậy, sao có thể không khiến người ta ưa thích?
Cho nên, cho dù là một tình yêu trên mạng, cũng đầy đủ khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ tới những thứ này, sâu trong đáy lòng lại có một sự chua xót, nụ cười của cô chậm rãi rút đi.
Có lẽ là thân thể, cô cảm giác hôm nay tâm tình mình rất yếu đuối.
Cô trở mình, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế sofa, đang theo dõi điện thoại di động, nhưng dáng vẻ đó, rõ ràng là đang thất thần.
Anh đang suy nghĩ gì?
Thẩm Lương Xuyên giống như là đã nhận ra tầm mắt của cô, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cho em một bảng danh sách người đến hôm nay, có tính là tin tức không?"
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, người này lại đang lo lắng ngày mai cô không có gì để giao cho tòa soạn sao?
Mắt của cô lập tức sáng lên: "Tính!"
Cái này có thể không cần bại lộ tư ẩn người khác, lại có thể cầm được tin tức độc nhất vô nhị, có thể nói với bên tòa soạn.
Cả khuôn mặt cô đều hiện vui sướng, nụ cười ngọt ngào mở miệng nói: "Thẩm Lương Xuyên, cám ơn anh!"
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, cô không nhịn được mở miệng tiếp: "Cảm ơn anh."
Cám ơn anh hôm nay bảo vệ tôi.
"Không cần khách khí."
Anh khẽ đáp.
Bầu không khí quá ấm áp, Kiều Luyến theo dõi gương mặt anh tuấn của anh, bỗng nhiên không nhịn được mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, mối tình đầu của anh, là một người như thế nào?"
Một câu rơi xuống, không khí trong phòng, nhất thời có chút ngưng lại.
Lúc này Kiều Luyến mới hận không thể cho mình một cái tát.
Đang tốt nói đến đây cái làm gì?
Suy nghĩ một chút lời Hạ Diệp Hoa nói, mối tình đầu Thẩm Lương Xuyên phản bội anh, từ bỏ anh, như vậy... Khẳng định là anh kiêng kị người khác nói ra!
Cô cúi đầu xuống, vội vàng nói sang chuyện khác, "Cái kia, kỳ thật, tôi..."
"Cô ấy là một cô gái rực rỡ."
Một câu thản nhiên, để cho cô hơi sững sờ, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.
Anh vậy mà nguyện ý nói với cô về mối tình đầu của anh sao?
Ánh mắt anh rất sâu, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc phức tạp bên trong, lại có thể khiến người ta nhìn ra, lúc này anh rất nghiêm túc.
Cô ngây ngẩn cả người, không nói chuyện, bình tĩnh nhìn anh: " Anh rất yêu cô ấy sao?"
Rất yêu cô sao?
Thẩm Lương Xuyên chậm rãi cúi thấp đầu xuống, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh đứng lên: "Em nên ngủ."
Lời này rơi xuống, liền đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Kiều Luyến vẫn nhìn chằm chằm phía sau anh, có lẽ là ánh đèn, cô luôn cảm thấy, giờ phút này anh lộ ra sự tịch mịch.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, ngăn cách tầm mắt của cô, lúc này cô mới ý thức được, đang tốt mà, tại sao não cô co lại, đến hỏi anh về mối tình đầu!
Cô vỗ vỗ đầu của mình, tiếp tục nằm ở trên giường.
Không biết vì sao, trong đầu luôn luôn thoáng hiện việc anh nói tới mối tình đầu, loại thần tình phức tạp.
Cô xem không hiểu tim của anh, lại xem hiểu một chuyện.
Anh rất yêu mối tình đầu.
Cô nhắm mắt lại, ngủ thật say.
Sau một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.
Mượn ánh đèn đầu giường yếu ớt, anh nhìn chằm chằm cô gái trên giường.
Anh rất yêu mối tình đầu sao?
Vấn đề này, anh không thể trả lời.
Tình yêu tám năm trước, là một loại chấp niệm với anh.
Anh chậm rãi vươn tay, sờ lên đầu của cô, lúc này mới nằm xuống.
----
Ngày thứ hai, Kiều Luyến đón xe đi tới tòa soạn, cô còn tưởng rằng vào cửa sẽ nhận được chất vấn của Tô Mỹ Mỹ, hôm qua vì sao ở cùng Phạm Kiệt, thật không nghĩ đến tiến vào, Tô Mỹ Mỹ nhìn cô vài lần, không nói chuyện, trực tiếp đi vào văn phòng tổng biên.
Tô Mỹ Mỹ không có tìm cô phiền phức, cô liền được yên tĩnh.
Cầm bảng danh sách bữa tiệc hôm qua, giao cho chủ biên, hoàn thành bàn giao ngày hôm qua.
Cô liền đi về vị trí của mình, vừa ngồi xuống, Tiểu Diệp lại gần: "Tin tức lớn!"
Tiểu Diệp luôn luôn là bát quái, chuyện ở tòa soạn cái gì cũng biết, nghe nói như thế, Kiều Luyến dựng lỗ tai lên: " làm sao?"
"Chị còn nhớ rõ, lúc tổng biên trước rời đi nói qua, dự định lập tổ 2 trong tòa soạn không."
Kiều Luyến gật đầu: "Nhớ kỹ, thế nhưng tổng biên đi, chẳng phải chuyện này không giải quyết được gì sao?"
Lúc trước còn muốn sang một tổ khác, né tránh chủ biên và Tô Mỹ Mỹ hãm hại!
Tiểu Diệp mở miệng cười: "Hiện tại hấp dẫn rồi! Trước khi tổng biên đến tổng bộ, cũng chưa quên chúng ta, hôm qua có tin tức, nói là muốn thành lập tổ 2, mà phải tuyển nhân viên ưu tú trong đám chúng ta làm chủ biên!"
Thì ra là vậy!
Kiều Luyến lập tức sáng mắt: " Tổ 2 chọn chủ biên, vậy làm sao bây giờ?"
Tiểu Diệp thấp giọng: "Cho nên hiện tại, Tô Mỹ Mỹ muốn đào một tin tức lớn!"
Tin tức lớn?
Loại chuyện này có thể nghĩ nhưng không thể cầu!
Kiều Luyến khẽ lắc đầu.
Tiểu Diệp tiếp tục mở miệng: "Trước mắt tin tức lớn nhất, là Phạm Kiệt!"
Phạm Kiệt?
Mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên.
"Phạm Kiệt không phải mới ra album mới sao? Tất cả tòa soạn đều muốn cầm được tin tức độc nhất, hiện tại tâm tư chủ biên và tổng biên đều thả trên đây, nếu như Tô Mỹ Mỹ có thể cầm được tin tức độc nhất về Phạm Kiệt, vị trí chủ biên tổ hai, an vị!"
Kiều Luyến sững sờ.
Tuy sớm biết Phạm Kiệt là tiểu thiên vương, thế nhưng hôm qua gặp về, trong nháy mắt cô cảm thấy Phạm Kiệt trở nên trẻ con.
Đó chính là người hai thái cực!
Không có nghĩ đến lại còn quan trọng với họ như vậy?
Tiểu Diệp tiếp tục mở miệng: "Chị biết không? Tô Mỹ Mỹ và Phạm Kiệt, có chút sâu xa! Lúc chị còn chưa có tới, Tô Mỹ Mỹ đang nói với bọn em!"
"Tô Mỹ Mỹ biết Phạm Kiệt?" Kiều Luyến càng kinh ngạc.
"Đúng vậy, Tô Mỹ Mỹ nói, hai năm trước cô ta phỏng vấn qua Phạm Kiệt, khi đó Phạm Kiệt vẫn là ngôi sao nhỏ! Cho nên cô ta biết Phạm Kiệt, nên tự mình qua tìm tổng biên xin đi giết giặc! Em thấy, cô ta thề phải bắt được tin tức này!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía văn phòng tổng biên.
Một lát sau, Tô Mỹ Mỹ liền từ văn phòng tổng biên đi ra, mặt mũi đầy vẻ đắc ý, cô ta nhìn qua mấy người, ánh mắt rơi vào Kiều Luyến, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, trực tiếp đi ra ngoài.
Tô Mỹ Mỹ lái xe đi tìm Phạm Kiệt, kỳ thật trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm.
Hai năm trước, cô ta phỏng vấn Phạm Kiệt, cái người thanh thuần kia, luôn luôn cười.
Không nói chuyện tình yêu, cũng rất ngượng ngùng, nói hai câu với cô ta là đỏ mặt, lúc ấy hai người chung đụng rất tốt, cô ta cho Phạm Kiệt danh thiếp.
Mặc dù nói hai năm này Phạm Kiệt khá nổi, nhưng mà năm đó Phạm Kiệt trông thấy cô ta đỏ mặt, khẳng định là có ấn tượng với cô ta?
Xe nhanh lái tới công ty quản lý của Phạm Kiệt, một đám ký giả đều vây xung quanh, tất cả mọi người muốn thừa cơ giữ gìn quan hệ với Phạm Kiệt, đạt được tin tức độc nhất vô nhị.
Thậm chí, sớm có người cho đút hồng bao cho người đại diện của Phạm Kiệt, nói ra từng câu nịnh bợ.
Tô Mỹ Mỹ đi về phía trước, lại bị bảo vệ cản ở bên ngoài, không cho vào.
Tô Mỹ Mỹ xuất giấy ký giả, mới được người đưa tới phòng họp, cùng một đám phóng viên chờ tin tức.
Cô ta duỗi cổ, nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, Minivan của Phạm Kiệt lái tới.
Cậu ta được tại mấy bảo vệ và người đại diện bao vây, đi vào trong công ty.
Mới đi ra, đám phóng viên vội xông tới!
"Phạm Kiệt tiên sinh, Phạm Kiệt tiên sinh, xin hỏi album mới của cậu, lúc nào ra đời?"
"Phạm Kiệt tiên sinh, xin hỏi có thể phỏng vấn một chút liên quan tới album không?"
"Phạm Kiệt! Tôi là ký giả nhật báo mỗi ngày, chúng ta có thể viết một tin tức không?"
"..."
Từng câu tra hỏi, để Phạm Kiệt dừng bước.
Ngũ quan cậu ta tinh xảo, giống như một búp bê, ăn mặc trang phục bình thường, trên mặt mang ý cười ôn hòa, gật đầu với đám ký giả lấy lòng.
Tô Mỹ Mỹ nhìn thấy Phạm Kiệt, đôi mắt lập tức sáng lên, cô ta vội vàng chen lên phía trước: " Phạm Kiệt, cậu còn nhớ tôi không?"
Một câu rơi xuống, mọi người đồng loạt nhìn Tô Mỹ Mỹ, cảm thấy cô gái này, quả thực là ngốc!
Phạm Kiệt nhìn Tô Mỹ Mỹ một chút, hiển nhiên không biết cô ta, quay người muốn đi.
Tô Mỹ Mỹ gấp gáp.
Công ty bọn họ đã sớm gửi thư mời cho Phạm Kiệt, thế nhưng Phạm Kiệt vẫn luôn không để ý, cô ta vội vàng hô to: "Phạm Kiệt, tôi là ký giả của nhật báo Bát Quái Tô Mỹ Mỹ!"
Một câu rơi xuống, Phạm Kiệt dừng bước chân lại: "Nhật báo Bát Quái?"
Đây không phải là... Tòa soạn của chị dâu sao?
Phạm Kiệt dừng lại, để đám phóng viên đều ngẩn ngơ, chợt, đồng loạt nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ.
Giờ phút này cả người Tô Mỹ Mỹ đều trở nên hưng phấn, nhìn xem, cô ta biết, Phạm Kiệt nhận biết mình!
Ánh mắt của cô ta tỏa sáng, chen lên phía trước: "Phạm Kiệt tiên sinh, cậu còn nhớ tôi không? Hai năm trước tôi phỏng vấn cậu, lúc ấy chúng ta trò chuyện rất cởi mở, cậu còn nói, sẽ nhớ kỹ tôi!"
Phạm Kiệt khẽ cười Tô Mỹ Mỹ, thật sự là không có một chút ấn tượng với người này.
Nhưng mà... Người này, hẳn là đồng nghiệp của chị dâu.
Đã vậy, làm sao cũng phải cho chút mặt mũi?
Thế là, Phạm Kiệt làm như bừng tỉnh: "À, cô!"
Tô Mỹ Mỹ nhất thời mở miệng: "Đúng đúng, là tôi, Phạm Kiệt, chúng ta có thể trò chuyện về album mới của anh không?"
Phạm Kiệt nghe nói như thế, nghiêng đầu, sau đó cười với cô ta: "Cái này, hôm nào rồi nói sau."
Ngay trước nhiều ký giả như vậy, nếu như hiện tại cậu ta đáp ứng nhật báo Bát Quái, đoán chừng đám người này sẽ viết linh tinh.
Cậu ta khẽ cười với Tô Mỹ Mỹ, quay người đi vào bên trong.
Đám phóng viên muốn đi theo vào thảo luận, đã bị bảo an ngăn lại, mọi người đành phải ngừng ở bên ngoài.
Tô Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm Phạm Kiệt, trong lòng lại có chút loạn.
Theo lý thuyết, mới vừa rồi Phạm Kiệt đáp lại cô ta, hẳn là nhớ kỹ cô ta, thế nhưng vì sao nói chuyện tin tức lúc khác?
Xem ra, mặt mũi của cô ta, không có lớn như vậy!
Cô ta thở dài, đi theo đám phóng viên, chờ bên ngoài một thời gian, sau cùng nhìn không thấy có tin tức tốt gì, đành phải về tòa soạn.
Cô ta có chút ủ rũ, cảm thấy bất lợi, trước khi ra cửa đã cam đoan với tổng biên, hiện tại làm sao bây giờ?
Thật không nghĩ đến...
Cô ta còn chưa tới tòa soan, điện thoại tổng biên gọi tới: "Mỹ Mỹ, em thật đúng là phúc tinh của tôi! Vừa rồi người đại diện của Phạm Kiệt liên hệ với rôi, nói là sẽ cho chúng ta phỏng vấn! Em cũng thật là lợi hại, không hổ do tôi nhìn trúng!"
Tô Mỹ Mỹ vừa nghe thấy lời ấy, nhất thời hưng phấn lên: "Thật sao?"
"Còn thật hơn trân châu! Em mau về tòa soạn!"
Cúp điện thoại, Tô Mỹ Mỹ nhất thời hất cằm!
Cô ta đã nói, khẳng định Phạm Kiệt còn nhớ rõ mình!
Phải biết, lúc trước Phạm Kiệt thế rất ngượng ngùng gọi cô ta là chị...
Mà bây giờ, lấy được tin tức của Phạm Kiệt, cô ta ở trước mặt Kiều Luyến, cuối cùng có thể mở mày mở mặt rồi!
----
Kiều Luyến ngồi ở vị trí của mình trong văn phòng, không có việc gì.
Chủ biên vì chèn ép cô, ngoại trừ Thẩm Lương Xuyên, không cho cô bắt bất kỳ tin tức gì khác, nhưng gần đây Thẩm Lương Xuyên rất bận rộn, cho nên cô cũng không cần tiếp tục đi theo ra ngoài, đành phải co đầu rút cổ, sửa sang lại văn kiện.
Bỗng nhiên, cửa văn phòng phòng bị người đẩy ra, mặt mũi Tô Mỹ Mỹ vui mừng, bước đi mang gió lướt qua trước mặt Kiều Luyến, rồi dừng bước.
Kiều Luyến ngẩng đầu, liền thấy cô ta hất cằm, cười lạnh với cô "Kiều Luyến, hôm qua ở bên ngoài khách sạn, gió thổi không tệ nhỉ?"
Kiều Luyến nhếch môi.
Cô không rõ, mỗi lền Tô Mỹ Mỹ này tranh cãi với cô, luôn luôn bị cô kẹp gai phản bác, thế nhưng cô ta có khi chuyển bại thành thắng sao?
Giờ phút này, ngữ khí cô ta châm chọc, mang theo dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, để Kiều Luyến cười ha ha, cúi đầu xuống không để ý tới cô ta.
"Tôi đang nói với cô đó, lỗ tai cô điếc à?" Tô Mỹ Mỹ tiếp tục mở miệng.
Kiều Luyến nghiêng đầu: " À, tôi chỉ nghe thấy tiếng chó sủa! Có người nói chuyện với tôi sao?"
"Cô..." Tô Mỹ Mỹ khó thở: "Cô chớ đắc ý!"
Lúc này, tổng biên đi tới, vỗ tay một cái, để mọi người chú ý: "Tin tức tốt! Hôm nay Mỹ Mỹ kiếm được đại công cho chúng ta! Phạm Kiệt đồng ý trả lời tin tức rồi!"
Tô Mỹ Mỹ hung hăng liếc Kiều Luyến một chút, tiếp đó đắc ý ngẩng đầu, đi về phía tổng biên, tổng biên nắm chặt tay của cô ta: " Mỹ Mỹ, em thật đúng là phó tướng của tòa soạn chúng ta! Ha ha ha!"
Tô Mỹ Mỹ hơi híp mắt: "Tổng biên, sở dĩ Phạm Kiệt đồng ý, cũng là nể tình em, anh cũng biết, tòa soạn chúng ta cũng không tính là lớn. Em đây, cũng chỉ là một ký giả bình thường, phỏng vấn Phạm Kiệt, người ta sẽ không cảm thấy hạ giá chứ ~ "
Kiều Luyến:...
Thật sự im lặng, cái này là lần đầu tiên nhìn thấy có người quang minh chính đại chiếm chức vị quan trọng.
Chẳng qua Tô Mỹ Mỹ cầm được đường dây Phạm Kiệt, chắc chắn tổng biên sẽ không làm cô ta mất mặt mũi. Quả nhiên, tổng biên lập tức mở miệng: "Sao em là ký giả nhỏ được? Rõ ràng là chủ biên tổ 2! Em xem, em muốn mang theo người nào trong tổ đi nữa? Hoặc là, thông báo tuyển dụng lần nữa?"
Kiều Luyến cảm thấy, chuyện này có lẽ không có quan hệ gì với mình, nhưng thấy lời tổng biên rơi xuống, liền thấy Tô Mỹ Mỹ có thâm ý nhìn cô một cái.
Nhất thời tâm cô nhấc lên, tiếp đó nghe thấy Tô Mỹ Mỹ nói ra: "Em và Kiều Luyến hợp tác thời gian dài như vậy, người khác đều nói tốt, trước tiên mang theo Kiều Luyến đi."
Kiều Luyến:...
Quả nhiên! Cô ta đã sớm tưởng tượng được lãnh đạo cô?
Cô cau mày, liền nghe thấy tổng biên không có hỏi thăm ý kiến của cô, liền đáp ứng.
Chẳng qua ý kiến của cô hữu dụng không?
Tô Mỹ Mỹ trực tiếp ra lệnh: "Kiều Luyến, lập tức thu dọn đồ đạc, đến đưa tin với tôi!"
Vừa mới nhận chức, liền bắt đầu chảnh!
Kiều Luyến nôn nóng trong lòng, thở dài.
Làm ở tòa soạn một năm, đã qua chín tháng, cô chỉ cần cố gắng nhịn ba tháng, là có thể cầm được chúng minh ký giả rồi.
Cho nên... Cô nhẫn!
Xách đồ của mình và máy tính, đến văn phòng chuẩn bị cho tổ 2.
Máy tính vừa đặt lên mặt bàn, liền thấy Tô Mỹ Mỹ vênh váo tự đắc đi tới, đứng ở trước mặt cô: "Pha cho tôi ly cà phê, một túi sữa, ba viên đường, cám ơn."
Kiều Luyến ngừng hành động thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt kiêu ngạo, để trong lòng Tô Mỹ Mỹ rung lên, vô thức muốn thỏa hiệp, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của mình, nhíu mày: "Làm sao? Cô không nguyện ý? Đừng quên, hiện tại tôi là lãnh đạo của cô! Tôi để cô làm gì, cô phải làm!"
Kiều Luyến đôi mắt, nhếch môi ra ý cười: "Được."
Cô không nói hai lời, đi ra ngoài pha cà phê, đặt lên trên mặt bàn Tô Mỹ Mỹ.
Bộ dạng cô dễ nói chuyện, để Tô Mỹ Mỹ nhíu mày, nhìn về phía ly cà phê.
Bên trong đen sì, tuy tản ra mùi cà phê thơm ngát, thế nhưng... Ngộ nhỡ Kiều Luyến nhổ nước miếng vào trong thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến những thứ này, Tô Mỹ Mỹ liền chán ghét nhíu mày, đẩy cà phê qua một bên.
Muốn chính là hiệu quả này!
Kiều Luyến giả bộ như không nhìn thấy dáng vẻ Tô Mỹ Mỹ, cười tủm tỉm đi về vị trí của mình, bật máy tính lên.
Thời gian buổi trưa qua rất nhanh, năm giờ rưỡi, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên một cái.
Cô cầm lên, phát hiện là Thẩm Lương Xuyên gửi cho cô:
【 Mấy giờ tan tầm? 】
Anh hỏi cô cái này, là có ý gì?
Nghĩ như vậy, lại một tin nhắn gửi tới: 【 Tôi dưới lầu. 】
Kiều Luyến trực tiếp mở to hai mắt nhìn.
Ở dưới lầu công ty sao?
Trong lòng cô run sợ, trả lời một câu: 【 lập tức sẽ tan. 】
Tin nhắn vừa gửi ra ngoài, đối phương lại gửi tới một câu: 【 Chờ em 】
Chờ cô...
Nói là cùng cô về nhà sao?
Cô không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng vừa đứng lên, Tô Mỹ Mỹ từ văn phòng đi ra, trực tiếp mở miệng: "Kiều Luyến, tôi vừa gửi bản thảo vào trong hộp thư của cô, cô kiểm tra một chút, nhìn xem có sai chữ gì hay không?"
Kiều Luyến:...!!
Từ khi đến tổ 2, Tô Mỹ Mỹ một câu cũng không cho cô nói.
Đến lúc tan việc, cô ta lại bắt đầu kiếm việc?
Khẳng định là cố ý!
Kiều Luyến nhíu mày, nghĩ đến Thẩm Lương Xuyên chờ cô dưới lầu: "Tôi mang về nhà làm."
"Không được, bản thảo đều là bảo mật, không thể mang khỏi tòa soạn, cô đến quy củ đó cũng không hiểu sao?"
Kiều Luyến nhìn cô ta: " Tô Mỹ Mỹ, cô đừng quá mức!"
"Cô đây là không tiếp nhận nhiệm vụ? Vậy thì tốt, thu dọn đồ đạc xéo đi!"
Kiều Luyến im lặng.
Cái Tô Mỹ Mỹ này, luôn luôn cầm những chuyện nhỏ nhặt này đến làm khó dễ cô!
Cô cắn môi một cái, nhìn chằm chằm đối phương: "Hôm nay thân thể tôi không thoải mái."
Hôm nay ngày thứ hai dì cả tới, cô cảm giác nơi bụng đau đớn.
"Há, vậy cô lấy giấy bác sĩ khám ở bệnh viện đến đây!"
Cô đi đâu lấy giấy bác sĩ?
Kiều Luyến chỉ có thể đặt mông ngồi xuống: "Tôi biết rồi."
Lúc này Tô Mỹ Mỹ mới cười, cô ta tiến lên một bước, tới gần Kiều Luyến: " Kiều Luyến, điểm ủy khuất ấy đã không chịu nổi sao? Nói cho cô biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu!"
Cô ta đứng thẳng người, trên mặt mang tươi cười đắc ý: "Làm không hết, đêm nay không cho phép về nhà!"
Trong lòng Kiều Luyến kìm nén một hơi, hận không thể mắng Phạm Kiệt một trận.
Gia hỏa này, mới quen đã bắt đầu cho cô ngột ngạt!
Cô đè lại tức giận, bật máy tính lên một lần nữa, tải bản thảo từ email xuống, nhìn qua, liền phát hiện! Tô Mỹ Mỹ gửi cho cô bản thảo mười vạn chữ!
Ngọn lửa trong đầu, lại dâng lên.
Cô chịu đựng, liền thấy Tô Mỹ Mỹ mang túi đi ra, cố ý lớn tiếng mở miệng nói: "A, thân ái, buổi tối hôm nay chúng ta ăn hải sản đi ~ chúc mừng một chút mà ~ dù sao, hôm nay em thăng chức, với cả hôm nay vui vẻ mà ~ "
Chờ đến khi Tô Mỹ Mỹ rời đi, lúc này Kiều Luyến mới cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Thẩm Lương Xuyên:
【 Ngại quá, vừa tăng ca, cho nên, anh đi về trước đi? 】
Gửi đi, liền bắt nhìn vào máy tính.
Chờ trong chốc lát, điện thoại di động rung lên lần nữa, cô cầm lên, liền phát hiện là Thẩm Lương Xuyên gửi tới: 【 Ứớc chừng bao lâu? 】
Bao lâu?
Nếu như 10 vạn chữ này, đều xem xong, đoán chừng phải một đêm!
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ, trả lời một câu: 【 Mười điểm đi. 】
Cô nghĩ kỹ, xem như cô làm xong toàn bộ, ngày mai Tô Mỹ Mỹ cũng sẽ trêu chọc, cho nên, cô liền tăng ca đến mười giờ tan tầm, mặc kệ cái khác!
Đối phương trả lời một câu: 【 Được. 】
Kiều Luyến cho là anh đã trở về, không có để ý.
Mười giờ đúng, cô thu dọn đồ đạc, tan tầm về nhà.
Vừa xuống lầu, đang định đi tới trạm xe buýt, đối diện có đèn chiếu tới.
Cô vô ý thức vươn tay ngăn cản ánh đèn, liền thấy xe Thẩm Lương Xuyên lái tới.
Kiều Luyến lập tức kinh ngạc đến ngây người: "Anh còn chưa đi sao?"
Anh vậy mà, chờ cô ở bên ngoài bốn giờ?!
Kiều Luyến không thể tin nhìn Thẩm Lương Xuyên.
Đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh, nghe lời Kiều Luyến, lúc này anh mới chậm rãi nhấc mắt, không có giải thích, chỉ là mở miệng: "Lên xe."
Kiều Luyến ngoan ngoãn lên ghế lái phụ.
Vừa ngồi lên, bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ máu chảy thành sông hôm qua, lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện, nơi này để cái đệm đỏ.
Cái màu sắc này, đều không phối hợp với xe.
Mà lại đỏ thẫm, ngược lại có chút giống máu.
Cho nên, anh đây là nói với mình, cái đệm này, không cần sợ làm bẩn sao?
Cô kéo ra khóe miệng, không được tự nhiên ho khan một cái, sau đó mới nhìn Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Cái kia, anh chờ chỗ này bao lâu rồi?"
Thẩm Lương Xuyên khẽ trả lời: "Không bao lâu, vừa vặn ăn cơm gần đây."
Ăn cơm gần đây, có thể ăn trên bốn giờ sao?
Cô đang định tiếp tục hỏi thăm, chợt thoáng nhìn lỗ tai anh có chút đỏ lên.
Đây là... ngại sao?
Cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ cảm thấy một dòng nước ấm, xẹt qua trái tim.
Hôm qua anh mang cô tới tiệc sinh nhật của Mạc Tây Thừa, khuya về nhà, mang nước đường đỏ cho cô, hôm nay lại cố ý chạy tới đón cô về nhà...
Những thứ này, để cho cô không thể ức chế nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Một người đàn ông, đối với cô tốt như vậy, có phải hay không...
Không được, không thể nghĩ lung tung.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, ngăn chặn ý nghĩ trong lòng, khóe môi lại không nhịn được cong lên.
"Muốn ăn cái gì?" Bên tai vang lên tiếng của anh.
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới ý thức được là Thẩm Lương Xuyên đang nói chuyện.
Cô vội mở miệng: "Không cần, về nhà ăn tùy tiện một chút là được rồi."
Đã mười giờ rồi, hiện tại đi ăn cơm, có chút quá muộn.
Cô nghĩ tới đây, có chút áy náy mở miệng lần nữa, "Cái kia, lần sau muộn như vậy, anh không cần chờ tôi..."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, cô liền trực tiếp ngậm miệng lại.
Anh nghiêm túc nhìn về phía trước, bộ dạng lái xe mê người: "Cô gái về nhà muộn, không an toàn."
Một câu quan tâm, để gương mặt Kiều Luyến nóng lên.
Cô muốn nói điều gì, nhưng lại không biết làm như thế nào mở miệng, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Tiếp theo, anh hỏi thăm: "Hôm nay thân thể còn không thoải mái không?"
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, anh hỏi chuyện dì cả, vội vàng trả lời: "Còn tốt, bình thường ngày đầu tiên sẽ không thoải mái, ngày thứ hai tốt hơn rất nhiều."
"Ừm."
Một câu thản nhiên, để trong xe an tĩnh lại lần nữa.
Kiều Luyến mím môi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Cái kia, tháng này không có mang thai, tháng sau, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Anh nghe nói như thế, tay cầm tay lái có chút dừng lại.
Sau đó trầm mặc một chút, một lúc sau, mới lại "Ừ" một tiếng.
Kiều Luyến chính vì lời xấu hổ của mình, cho nên không có chú ý tới cảm xúc của anh biến hóa.
Cô bắt đầu thất thần.
Mang thai...
Theo lý thuyết, kỳ thật phụ nữ mang thai rất đơn giản.
Mà bọn họ còn tính toán tốt thời kỳ cô rụng trứng, xác xuất thành công vẫn còn rất cao, thế nhưng tại sao lại không có mang thai?
Cô thất vọng đặt tay ở trên bụng, đang ngẩn người, lần nữa nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Sao tan tầm muộn như vậy?"
Nhắc đến cái này, Kiều Luyến đầy bụng tức giận.
Cô nhất thời không nhịn được nói lầm bầm: "Còn không phải tại Phạm Kiệt!"
"Phạm Kiệt? Thế nào?"
Lúc đầu Kiều Luyến dự định nói một chút chuyện ở tòa soạn, nhưng Thẩm Lương Xuyên vừa hỏi xong, điện thoại di động của anh vang lên, cô đành phải ngậm miệng lại.
Thẩm Lương Xuyên nghe tai nghe, đối diện truyền đến tiếng Phạm Kiệt: "Anh Thẩm anh Thẩm, mau cám ơn em đi!"
Thẩm Lương Xuyên hé mắt, nhìn Kiều Luyến một chút.
Vừa rồi Kiều Luyến nói nàng cô tan tầm muộn như vậy bởi vì Phạm Kiệt, hiện tại Phạm Kiệt liền gọi điện thoại đến đây.
Anh khẽ mở miệng: "Làm sao?"
"Tin tức em ra album mới! Bao nhiêu tòa soạn tìm tới! Thế nhưng em đều chối từ, sau lại cho nhật báo 8 Quái, có phải đặc biệt nghĩa khí hay không? Đối với chị dâu tốt không? Cho nên, anh cần cảm ơn?"
Thẩm Lương Xuyên giật mình.
Bời vì Phạm Kiệt cho họ tin tức, cho nên hôm nay Kiều Luyến tăng ca, chuẩn bị làm tin cho Phạm Kiệt sao?
"Anh Thẩm, anh biết không, từ trước đến nay làm chuyện tốt, nhất định phải lưu danh! Cho nên nói với anh một tiếng, về phần cảm tạ, mặc dù là tiện tay mà thôi, thế nhưng anh cũng phải nhớ kỹ ân tình này của em, về sau phải trả lại cho em! À, đúng, anh yên tâm, xem như em để chị dâu phỏng vấn em, em cũng sẽ bảo trì cự ly thích hợp, dù sao em ưu tú như vậy, ngộ nhỡ chị dâu yêu thích em thì nguy rồi. Thuận tiện, em có thể tới tòa soạn hỏi thăm giúp anh, nhìn xem có ai rắp tâm làm loạn với chị dâu không! Không cần quá cảm động, hắc hắc, cứ như vậy, bái bai ~ "
Một hơi nói nhiều lời như vậy, câu ta liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn về phía trước, trong ánh mắt toát ra sự bất đắc dĩ.
Phạm Kiệt là đứa nói nhiều, mà lại rất hai, còn lòng tự tin cao, cảm thấy phụ nữ khắp thiên hạ đều sẽ thích mình.
Cú điện thoại, cắt ngang ngắm chủ đề hai người vừa nói, Thẩm Lương Xuyên không nhắc lại, Kiều Luyến đành không nói thêm gì nữa.
Hai người nhanh chóng trở lại biệt thự.
Xe dừng hẳn, Kiều Luyến theo Thẩm Lương Xuyên xuống xe, cùng đi vào phòng khách, liền phát hiện Hạ Diệp Hoa và Tống Nguyên Hi ngồi ở phòng khách.
Trông thấy hai người, Hạ Diệp Hoa lập tức lộ ra nụ cười: " Sao muộn như vậy mới về nhà?"
Kiều Luyến muốn nói chuyện, Thẩm Lương Xuyên đã mở miệng: "Tăng ca."
Hạ Diệp Hoa lập tức nói liên miên: "Làm việc quan trọng, thế nhưng thân thể quan trọng hơn, điểm đạo lý này cũng không hiểu sao!"
Kiều Luyến muốn giải thích, còn chưa lên tiếng, Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Sao hai người đều tới?"
Một câu dời đi đề tài.
Hạ Diệp Hoa nhìn về phía Kiều Luyến, "Cái kia, ta chính là đến xem... không phải là các con kết hôn cũng một tháng sao? Ta không yên lòng, liền tới xem một chút. Tính toán thời gian, không phải là sợ tiểu Kiều có, các con cũng không biết? Người trẻ tuổi, ngộ nhỡ không biết tiết chế..."
Một lời nói ra vẻ mặt Kiều Luyến đỏ bừng, cô lúng túng nhìn Hạ Diệp Hoa, đột nhiên cảm giác có chút chột dạ mở miệng: "Mẹ, dì cả con tới."
Cô gả cho Thẩm Lương Xuyên, chính là vì sinh đứa bé cho anh.
Nhưng tháng đầu, cô không có mang thai.
Tuy chuyện rất bình thường, nhưng giờ phút này, cô lại cảm giác được từng đợt khó chịu.
Mà, Hạ Diệp Hoa có thể có ý kiến với cô hay không?
Ý nghĩ này vừa ra, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa mở to hai mắt nhìn: "À? Không có mang thai à!"
Bà vỗ vỗ bả vai Kiều Luyến: " Không có chuyện gì."
Quay đầu giận dữ hết lên với Thẩm Lương Xuyên: "Sao con không có bản lãnh thế!"
Thẩm Lương Xuyên:... Mẹ xác định là mẹ ruột con sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top