Chương 121-> Chương 140

Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, không rõ cho lắm nhìn anh.

Bộ dạng ủy khuất này, để Thẩm Lương Xuyên vô cùng bực bội!

Anh híp mắt lại, thâm thúy nhìn cô.

Sỉ nhục và căm hận tám năm trước, để anh thậm chí sinh ra một ý nghĩ, hận không thể bóp chết cô.

Như vậy, có thể xong hết mọi chuyện.

Thế nhưng... Nhìn thấy cái cổ thon dài của cô, anh sao cũng không hạ thủ được.

Thậm chí nghĩ đến chuyện lần trước người giúp việc ngược đãi cô, anh mới phát hiện, căn bản là anh không nhìn nổi cô bị thương.

Anh yêu sâu bao nhiêu, chỉ có anh tự mình biết.

Có thể phần yêu này, ở trong miệng của cô, lại không đáng một đồng, chỉ là hư ảo trên mạng.

Anh là người kiêu ngạo như vậy, lại đem tình yêu của mình cho người khác chà đạp.

Ý nghĩ này vừa ra, nóng nảy trong cơ thể bắt đầu tăng lên, để anh hận không thể chiếm hữu cô!

Anh cúi đầu, cánh tay bắt lấy cằm của cô, lại phát giác được lông mi cô khẩn trương run rẩy, liền ngừng động tác của mình.

Anh đột nhiên cảm giác được mình thật đáng buồn, cười xùy một tiếng, anh lui lại một bước, cầm lấy khăn tay lau tay của mình, giống như là sợ nhiễm phải mấy thứ bẩn thỉu, sau đó anh quay người, đi xuống dưới lầu.

Kiều Luyến dựa trên vách tường, nhìn ra cửa thư phòng, nghe tiếng anh xuống lầu, sau đó nghe thấy anh đi ra ngoài...

Tất cả, đều giống như cho cô một cái tát.

Cô cắn bờ môi, vội vàng thu thập tâm tình của mình một chút, đi xuống dưới lầu.

Nhìn thấy Hạ Diệp Hoa lo lắng, Kiều Luyến gạt ra một cái nụ cười: "Mẹ, không có chuyện gì, con và anh ấy vẫn tốt, chúng con về nhà trước ~ "

Nói xong, liền đuổi theo ra ngoài, nhưng xe Thẩm Lương Xuyên, đã lái đi.

Cô quay đầu, nhìn thấy Hạ Diệp Hoa và Tống Nguyên Hi, cười xấu hổ, chỉ bên ngoài, "Cái kia, con giảm béo, cho nên con đi bộ về~ "  

Nói xong, trực tiếp chạy vào trong bóng tối.

Cô cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, trở lại biệt thự số 8, phát hiện quả nhiên là Thẩm Lương Xuyên không có trở về.

Uể oải lên lầu, cô nằm ở trên giường, gõ lên đầu của mình một cái.

Cô luôn luôn cơ trí thông minh, thế nhưng vì sao, luôn luôn không biết Thẩm Lương Xuyên tại sao không vui?

Trong mơ màng, cô ngủ mất.

Sau đó, liên tiếp mấy ngày, Thẩm Lương Xuyên đều không có về nhà.

Kiều Luyến muốn theo dõi anh, lại phát hiện căn bản không có hành tung của anh.

Sáng sớm một hôm, cô bị điện thoại chủ biên đánh thức.

Mơ màng bắt máy, rồi nghe thấy tiếng chủ biên nghiêm túc ra lệnh: "Kiều Luyến, cô lập tức đến tòa soạn một chuyến!"

Cô nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo, lúc chạy tới tòa soạn, mới phát hiện toàn bộ tòa soạn sẵn sàng đón quân địch, dáng vẻ đó... Giống như có nhân vật gì lớn tới?

Cô đang ngẩn người, liền nghe thấy Tô Mỹ Mỹ kêu lên một tiếng: "Vương tiên sinh, chính là cô ta! Lúc trước cũng là cô ta phát scandal của anh và Lý Tư kỳ, lại cô ta phát gút mắc của anh với Thẩm ảnh đế!"

Lời này rơi xuống, Kiều Luyến quay đầu, quả nhiên thấy Vương Văn Hào một thân ngang ngược mang theo hai bảo vệ đi về phía cô.

Cô không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy!

Còn không có chạy được hai bước, cánh tay đã bị bảo vệ nắm chặt, tiếp đó cô bị cưỡng ép đưa đến trước mặt Vương Văn Hào.

Kiều Luyến giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô, đâu phải đối thủ của bảo vệ? Rất nhanh cánh tay đã bị kiềm chế sau lưng, cô bị ép không thể động đậy.

Cô khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Vương Văn Hào, còn chưa lên tiếng, lại thấy đối phương giơ cánh tay lên.

"Ba!"

Một bàn tay rơi lên mặt cô!  

Đời này Kiều Luyến, chỉ chịu qua hai cái tát.

Một cái là lần trước Dương Linh Tư đánh.

Cái thứ hai, chính là Vương Văn Hào.

Sức lực đàn ông dù sao rất lớn, Vương Văn Hào lại tức giận mà đánh, cho nên Kiều Luyến bị đánh đầu hoa mắt choáng, trong mồm ngai ngái, cảm giác răng đều có chút lung lay.

Cánh tay của cô bị hai hai người đàn ông giam cầm, không cách nào động đậy, mặt hơi hơi nghiêng, đau rát xen lẫn bén nhọn, để cho cô biết mặt khẳng định bị đánh vỡ rồi.

Cô khẽ động, vô cùng sưng đau.

Kiều Luyến híp mắt lại, bỗng nhiên quay đầu.

Cô cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Vương Văn Hào, chỉ thấy Vương Văn Hào tiến lên một bước, một tay bóp lấy cằm của cô.

Thẩm Lương Xuyên thường xuyên bóp lấy cằm cô, mỗi một lần cô đề cảm giác rất đau, thế nhưng khi Vương Văn Hào bóp lấy, cô mới biết được, Thẩm Lương Xuyên vẫn là hạ thủ lưu tình.

Bởi vì giờ phút này, cô cảm giác cằm của mình sắp nát.

Đau đớn để ánh mắt của cô hồng hồng, thế nhưng cô lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.

Vương Văn Hào dán mặt tới gần: "Tiểu Kiều? A, cái tên này rất tương xứng với cô! Gương mặt này đúng là mềm mại."

Hắn ta duỗi một cái tay khác ra, vuốt gương mặt cô bị đánh sưng, kích thích đau đớn của cô: "Ai, một bên có dấu bàn tay, một bên khác không, thực sự không phối hợp, có cần tôi giúp cô cân xứng một chút hay không?"

Kiều Luyến nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng lưu lại máu tươi, cô dùng sức nhìn chằm chằm Vương Văn Hào, bỗng nhiên "Phi!" một tiếng!

Cô từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng!

Cái tên Vương Văn Hào muốn dùng vũ lực để cho cô cầu xin tha thứ, nằm mơ!

Trên mặt Vương Văn Hào bị nhổ ngụm máu, hắn ta quay đầu cũng không có tránh thoát, lại quay đầu, sắc mặt càng thêm khó coi.  

Hắn ta buông lỏng cằm Kiều Luyến ra, lui về sau một bước, cầm lấy giấy lau: " Oh, tính tình lẫm liệt! Tôi rất ưa thích... Sẽ chơi với loại người như cô!"

Một câu rơi xuống, hắn ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai: " ba", lại đánh lên má trái Kiều Luyến!

Kiều Luyến ngẹo đầu, đều bời vì động tác kịch liệt này mà tóc tai tán loạn, che tại mặt của cô.

Tiếp đó cằm bị nắm, Vương Văn Hào lại gần: "Tôi xem một chút có xứng hay không? A, hình như bên trái lực nhẹ một chút, hoặc là, tôi bổ khuyết thêm một cái?"

Nói tới chỗ này, bỗng nhiên thấy Kiều Luyến cười.

Vương Văn Hào híp mắt lại.

Kiều Luyến mở miệng: "Vương tiên sinh, nếu như tôi là anh, đánh người tôi sẽ nhanh lên."

Vương Văn Hào sững sờ.

Mắt Kiều Luyến, nhìn vào trong túi của mình.

Vương Văn Hào đưa tay, lấy điện thoại di động của cô ra.

Lại phát hiện cô đã bấm 110!

Thân là ký giả, lúc nào cô cũng gặp phải nguy hiểm, cho nên trong điện thoại di động Phím tắt 1 chính là 110, khi vừa vào tòa soạn, trông thấy Vương Văn Hào, cô đã gọi điện thoại.

Quả nhiên sắc mặt Vương Văn Hào rất khó coi, duỗi ngón tay ra chỉ cô, nhìn cô lúc này đã chật vật, hình dung thê thảm, ác khí trong lòng giải tỏa chút, lập tức phất tay: "Chúng ta đi!"

Bảo vệ buông Kiều Luyến ra, cô gần như không đứng vững, hai cánh tay cô chống đỡ cái bàn bên cạnh, ánh mắt nâng lên, nhìn về phía Tô Mỹ Mỹ, chủ biên, thậm chí là tổng biên Lưu Chí Hưng đứng đó.

Tại sao Vương Văn Hào lại tìm tới tòa soạn, rõ ràng chủ biên gọi điện thoại kêu cô đừng tới tòa soạn mới là lựa chọn chính xác nhất, thế nhưng ba người này... Lại tính kế cô!

Tốt! Rất tốt!

Thù này không báo, cô không họ Kiều!  

Ba người Tô Mỹ Mỹ bị ánh mắt của cô nhìn cho sợ hãi trong lòng, chỉ có thể dữ dằn mở miệng: "Cô nhìn cái gì vậy? Là chính cô không chú ý, bị người tìm tới tòa soạn! Ánh mắt này của cô, là trách chúng tôi à!"

Kiều Luyến cười lạnh, thế nhưng khóe miệng co rúm, đều do đau nhức trên gương mặt, cô há mồm, muốn nói chuyện, tổng biên Lưu Chí Hưng đã lên trước một bước: "Được rồi, Kiều Luyến bị thương cũng coi như là việc công, nhanh đi bệnh viện xem một chút đi, chi phí điều trị, công ty chi trả cho cô."

Hắn ta nói đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Luyến, nhìn vô cùng tùy ý.

Dáng vẻ đó rõ ràng nói cho Kiều Luyến, nếu như không có đắc tội hắn ta, cũng sẽ không nhận lần giáo huấn này.

Mấy người này... Thật đúng là không biết xấu hổ!

Kiều Luyến cắn môi, vừa tức vừa hận, cô nhìn toàn bộ đồng nghiệp trong tòa soạn đều bị kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới lên tiếng: "Tổng biên, loại chuyện này, nếu như phát sinh lần thứ hai, tôi nghĩ về sau mọi người cũng không dám đào scandal rồi! A, vất vả làm việc một trận, đào đời tư người ta, người khác tìm tới cửa tòa soạn lại còn tùy ý đánh chửi, nhật báo 8 quái chúng ta, thật đúng là công ty tốt suy tính vì nhân viên!"

Một câu, châm chọc tổng biên mặt trắng mặt đỏ.

Kiều Luyến nhìn thấy nhân viên xung quanh đều lộ ra tức giận, rủ đôi mắt xuống.

Cô hít vào một hơi thật sâu, xoay người rời đi.

Hiện tại việc cấp bách, là đi xử lý vết thương.

Cô không nhìn thấy, Tô Mỹ Mỹ ở sau lưng, khi cô rời khỏi tòa soạn, thu hồi điện thoại di động của mình.

Tổng biên quay đầu nhìn mọi người một chút, phất tay: "Được rồi, tất cả giải tán đi!"

Mọi người trở lại công việc của mình, Tô Mỹ Mỹ lại thừa cơ, tiến vào văn phòng chủ biên.

Chủ biên cười nhìn cô ta: " Thế nào? Thu lại chưa?"

Tô Mỹ Mỹ đắc ý: "Đương nhiên! Bác, con đã nói với bác, tin tức lần này của con tuyệt đối sẽ nổi hơn cô ta! Vương Văn Hào đánh nhau với ký giả Kiều, ha ha, nhất định cái tin tức này sẽ lên đầu đề!"...

Kiều Luyến rời tòa soạn, vừa ra cửa, liền thấy ánh mắt mọi người nhìn cô, cô che kín mặt mình, gọi một chiếc xe taxi đi tới bệnh viện gần nhất.  

Kết quả kiểm tra, quả nhiên răng bị lung lay một chút, phải bảo dưỡng một thời gian.

Trên gương mặt có vết xước do nhẫn trên tay Vương Văn Hào quẹt qua làm bị thương, bôi thuốc tiêu viêm, bác sĩ mở miệng: "Về sau sẽ lưu lại sẹo trước, đoán chừng phải qua một hai tháng mới hết được."

Kiều Luyến gật đầu, nhìn gương mặt sưng thành đầu heo của mình trong gương.

Trong đầu đã dần hiện ra mấy phương án trả thù, nhưng bây giờ còn không thể chấp hành.

Cô siết chặt nắm đấm, hít vào một hơi thật sâu, không nóng nảy, không nóng nảy... Đợi cô lấy được chứng mình ký giả.

Kiều Luyến trở lại biệt thự, lên thẳng lầu, dù sao hai người giúp việc cũng không cẩn thận bằng Lý quản gia, không có phát giác được sự khác thường của cô.

Cô nằm trên giường lớn phòng ngủ, gò má dùng đá đắp lên.

Mặc dù đau rát trên gương mặt đã được làm dịu, nhưng vẫn rất đau.

Còn có một loại cảm giác sỉ nhục, phóng đại trong lòng.

Cái loại ủy khuất đè nén khiến cô cắn môi, nước mắt to như hạt đậu, vẫn là lăn trên má.

Cô vội vàng vươn tay, lau nước mắt, thế nhưng nước mắt lại không thể khống chế được cứ chảy ra ngoài.

"Ngớ ngẩn! Yếu đuối! Mày khóc cái gì?"

Cô vừa chửi mình, vừa lau nước mắt.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng xe.

Cô vội ngồi xuống, Thẩm Lương Xuyên... Trở về rồi hả?  

Kiều Luyến sưng khuôn mặt, kinh ngạc ngồi ở trên giường.

Thẩm Lương Xuyên đã một tuần chưa có trở về nhà, mà hiện tại lại là ban ngày, cho nên cô cho là anh sẽ không về nhà lúc này, thế nhưng là...

Cô nhảy dựng lên, chạy đến cửa sổ chỗ nhìn ra phía ngoài, liền thấy Thẩm Lương Xuyên mặc thân tây trang màu đen từ trên xe xuống, thân hình ưu nhã tự phụ, giống như vị thần, sãi bước đi vào.

Tâm Kiều Luyến bị nhấc lên.

Cô nhìn vào gương, tuy sưng đỏ trên mặt được băng làm dịu, thế nhưng liếc một chút là có thể nhìn ra!

Nghiêm trọng như vậy, trừ phi che mặt lại, nếu không khẳng định sẽ bị phát hiện.

Thế nhưng...

Cô lại không muốn để cho Thẩm Lương Xuyên biết.

Cô ở trong phòng nhảy loạn, nóng nảy không chịu được.

Lần này làm sao bây giờ?

----

Một tuần chưa có về nhà, tức giận củaThẩm Lương Xuyên, chắc giờ đã bình thường lại.

Vào giờ này, cô hẳn là không ở nhà, cho nên anh trở về để lấy tài liệu.

Mặt lạnh tiến vào phòng khách, anh đang định đổi giày, lại nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng của cô đặt ở trên tủ giày.

Nói như vậy... Cô ở nhà sao?

Động tác Thẩm Lương Xuyên dừng chút, ngẩng đầu lên.

Vị trí lầu hai trống trơn, cô không có đi ra nghênh đón.

Hiện tại không sớm không muộn, cô ở trong phòng làm gì?

Minh biết mình trở về, cũng không ra nghênh tiếp... Là bởi vì ngày đó anh tức giận, đem đã hù dọa cô sao?

Thẩm Lương Xuyên không hiểu nhíu mày, mặt không thay đổi lên lầu.

Tiến vào thư phòng, anh cố ý ngồi chốc lát, thế nhưng người phụ nữ kia cũng không đến.  

Thẩm Lương Xuyên cầm văn kiện đi ra, muốn trực tiếp rời đi như vậy, nhưng đi qua phòng ngủ chính, lại bị quỷ thần xui khiến dừng bước.

Anh đứng ở cửa trong chốc lát, cười nhạo trạng thái lo được lo mất của mình.

Đây là nhà anh, anh muốn đi đâu thì đi, tại sao phải để ý cô như vậy?

Anh trực tiếp đưa tay, đẩy cửa phòng ra.

Bàn trang điểm và ghế sofa trong phòng, tuy nhìn qua sạch sẽ, nhưng đối với người bị bệnh thích sạch sẽ như anh mà nói, vẫn là có chút loạn, anh nhíu mày lần nữa, người này... Chẳng lẽ một tuần không có dọn dẹp phòng ở?

Ánh mắt anh nhìn quanh phòng, sau cùng rơi vào trong phòng vệ sinh.

Đi qua, dự định đẩy phòng vệ sinh ra, lại phát hiện cửa bị khóa trái, người phụ nữ bên trong thận trọng hỏi thăm: "Thẩm tiên sinh sao?"

Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, đi qua ghế sofa, chờ mười phút đồng hồ.

Người phụ nữ trong phòng vệ sinh, còn chưa có đi ra.

Anh đứng lên, đi tới cửa, đưa tay gõ hai lần, liền nghe thấy người phụ nữ bên trong mở miệng: "Thẩm tiên sinh, tôi tiêu chảy... Nếu anh cần dùng nhà vệ sinh, thì dùng ở phòng khách đi."

Thẩm Lương Xuyên:...

Một tuần không có trông thấy khuôn mặt hoạt bát của cô, kỳ thật anh chỉ muốn nhìn cô một cái.

Nhưng nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhíu mày lần thứ ba, phiền muộn mở miệng: "Tôi đi làm."

"A, được, đi đi!"

Nghe được mình phải đi làm, cô vui vẻ như vậy sao?

Trong lòng Thẩm Lương Xuyên càng khó chịu, quay người đi ra ngoài: " Bịch", khép cửa phòng lại.

Xuống dưới lầu, lúc đổi giày, bỗng nhiên nghĩ đến tiếng cô suy yếu.

Tiêu chảy... Rất nghiêm trọng sao?

Anh quay người, tìm thuốc từ trong ngăn kéo, trầm mặc một chút, vẫn là lên lầu.

Mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy Kiều Luyến đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, nghe được tiếng mở cửa, cô kinh ngạc quay đầu!

Thấy được mặt cô, anh nhíu mày lần thứ tư.  

Thẩm Lương Xuyên cau mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

Trên mặt cô thoa thứ gì đó linh tinh, nhìn qua màu xanh, sền sệt, nhún nhảy ở trong phòng một cái, nhìn thấy anh, nhất thời xoay người, đỡ bụng.

Trán Thẩm Lương Xuyên giật lên mấy lần, cả người cũng không tốt: "Cô đang làm gì vậy?"

Kiều Luyến lập tức mở to hai mắt nhìn: " Tôi, tôi đắp mặt nạ..."

Đương nhiên anh biết là mặt nạ, không phải nói bị tiêu chảy sao? Còn có tâm tình đắp mặt nạ?

Kiều Luyến nhìn thấy sắc mặt anh lạnh lùng, thần kinh lập tức căng thẳng, "Cái kia, kỳ thật, tiêu chảy và thoa mặt nạ cùng lúc! Dù sao thời gian trong nhà vệ, quá nhàm chán."

Trên chán Thẩm Lương Xuyên trượt xuống ba đường hắc tuyến.

Kiều Luyến ho khan một tiếng: "Anh có muốn thử một chút hay không?"

Thẩm Lương Xuyên nhịn xuống xúc động mắng cô, lại liếc mắt nhìn mặt nạ thảm không nỡ nhìn của cô, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Cô có biết dùng mặt nạ không thế! Bôi gì vón cục như vậy?"

Kiều Luyến:...

Đó là mặt sưng phù không xuống được?

Thế nhưng đề tài này nói tiếp sao?

Cô đảo mắt, cúi đầu, làm ra bộ dáng vẻ làm chuyện bậy, "Cái kia, thật xin lỗi... Tôi thích cái này từ lâu, thế nhưng luôn mua không nổi, hôm nay đột nhiên nhìn thấy, kích động... Liền bôi nhiều."

Thẩm Lương Xuyên:...

Kiều Luyến còn ngẩng đầu lên, lấy hộp mặt nạ ra: " Thẩm tiên sinh, anh muốn bôi với tôi không? Nhắc tới cũng kỳ lạ, nam minh tinh khác đều bảo vệ da, tôi thấy trong nhà anh có rất nhiều mặt nạ, nhưng sao không thấy anh dùng qua?"

Một câu, để sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đen xuống.

Cô vội vàng xua tay: "À, tôi không phải nói anh không đủ kính nghiệp, da anh lại rất tốt... Có phải anh đều qua thẩm mỹ viện dưỡng da hay không, cho nên mặt nạ trong nhà không cần? Tôi thấy sắp quá hạn, hay là... Tôi dùng giúp anh nhé? Không dùng rất lãng phí!"

Trên trán Thẩm Lương Xuyên lằn lên gân xanh, ném thuốc lên trên bàn trà: "Một lần uống ba viên, tôi đi trước."

Sau đó xoay người rời đi.  

Sau khi anh rời phòng, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm.

Sờ sờ mặt nạ trên mặt, yên lặng tán thưởng cơ trí của mình.

Thẩm Lương Xuyên là người thay đổi thất thường, cô giả bộ như tiêu chảy, nếu không ngộ ngỡ anh lại muốn xông vào thì làm sao?

Cho nên cô ở trong phòng vệ sinh, lấy mặt nạ đắp phòng ngừa ngộ nhỡ.

Thế nhưng...

Cô nhìn thuốc trên bàn trà, ánh mắt có chút ngây dại.

Lúc đầu anh đi, lại đột nhiên trở về, là vì đưa cho cô sao?

Đây coi như là muốn bồi tội vì chuyện mấy ngày trước sao?

Cô cầm thuốc trên bàn trà, yên lẽ cười.

Cái áy náy này, cô miễn cưỡng tiếp nhận.

Chờ xác định xe rời đi, lúc này cô mới vào trong phòng vệ sinh, rửa mặt nạ trên mặt đi.

Trên mặt còn có miệng vết thương, lúc thoa mặt nạ lên, đau rát, rửa đi cũng rất tốn sức, chờ rửa sạch mặt, lúc này mới phát hiện mặt mình sưng đỏ hơn.

Kiều Luyến yên lặng cầm đá thoa lên, ngồi ở trên ghế sofa, vui vẻ trước đó rút đi, thần sắc cô đơn xuống.

----

Thẩm Lương Xuyên lái xe, rời biệt thự, lúc này, điện thoại di động kêu lên.

Anh tùy ý nghe, đối diện truyền đến tiếng của Tống Thành: "Anh Thẩm, anh xem tin trên weibo chưa? Vương Văn Hào lại tự mình tìm đường chết, đi đánh một ký giả!"

Ký giả?

Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, bỗng nhiên tròng mắt co rụt lại.

Anh dừng xe ở ven đường, vội vàng cầm điện thoại di động lên, liền thấy video trên weibo.  

Thẩm Lương Xuyên mở video trên weibo ra.

Video không rõ ràng lắm, nhất là cô gái trong đó, chỉ thấy bộ dạng bị đánh, có tóc che chắn gò má, cho nên Tống Thành không nhìn ra đó là ai.

Nhưng Thẩm Lương Xuyên lại lập tức nắm chặt nắm đấm.

Cô gái này... Cho dù che mặt, anh cũng nhận ra.

Là Kiều Luyến!

Trách không được rõ ràng ban ngày, thể lực luôn luôn tràn đầy, hận không thể chạy ở bên ngoài, lại làm ổ trong nhà...

Trách không được cô trốn trong phòng vệ sinh không muốn để cho mình thấy, trách không được cô bôi mặt nạ trên mặt...

Thì ra, tất cả đều là bởi vì cái này!

Cô có bao nhiêu ngốc ngếch? Mới có thể bôi mặt nạ trên mặt, cô có biết hay không, như thế có thể sẽ dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh quay đầu xe, đi thẳng về biệt thự.

Trên đường, trong mắt anh hiện lên tức giận, nghĩ đến dáng vẻ cô bị đánh, liền hận không thể tìm Vương Văn Hào, xé nát cả người hắn!

Xe đến biệt thự, lúc anh dự định vào cửa, chợt dừng lại.

Nóng nảy vừa rồi, cũng từ từ bình phục lại.

Trong đầu đều là dáng vẻ cô, không thể không nói, cho dù là cách mặt nạ, anh vẫn có thể chú ý tới ánh mắt sáng chói của cô.

Thần sắc của anh bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chợt bên môi câu lên một vòng trào phúng.

Cô đào tin tức là vì anh. Nhưng bây giờ... Bị vậy mà không dám nói cho anh biết.

Vì sao không nói?

Là bởi vì anh đã từng cảnh cáo cô, không nên gây phiền toái cho cô sao?

Anh nghĩ tới đây, tựa vào chỗ ngồi, ánh mắt nhìn qua cửa sổ xe, nhìn lên trên lầu.

Cô hẳn là vừa mới rửa mặt nạ trên mặt xong, nếu như mình lái xe đi vào, khẳng định cô sẽ lại hốt hoảng thoa lên.

Nếu cô không muốn cho anh biết, anh cần gì phải đi vào để cho cô khó xử?

Ánh mắt anh rơi lên trên tay lái, trong mắt hiện lên thần sắc không thể nắm lấy.  

Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nói tám năm trước...

Lúc anh và Kiều Luyến chơi game, vì giao tiếp tiện, mở giọng nói.

Có một lần, bọn họ thi đấu, Thẩm Lương Xuyên đi ở giữa đường, để Kiều Luyến đánh bên cạnh, thăng cấp luyện trang bị.

Anh vừa đánh quái, vừa nhìn chằm chằm cô.

Bỗng nhiên ở trên bản đồ, nhìn thấy trước mặt của cô xuất hiện hai tên địch.

Anh nhắc nhở cô: "Rút lui!"

Trò chơi vừa mới bắt đầu, một đối hai khẳng định thất bại.

Nhưng cô lại mở miệng: "Để bọn họ nhìn xem lão nương lợi hại!"

Sau đó... cô chết.

Sau khi phục sinh, cô tiếp tục làm bừa, chiến tiếp với hai người kia.

Cô bị công kích, anh cứ đứng yên.

Cô cứ thế chết đi lại chết.

Sau khi chết bốn lần, lúc này cô mở miệng ra lệnh: "Tử Xuyên, anh giúp em báo thù! Nhất định phải giết bọn họ bốn lần!"

Thẩm Lương Xuyên bĩu môi: "Chính em ngu ngốc, biết rõ đánh không lại còn đánh, tại sao anh phải báo thù cho em?"

"Bởi vì anh là bạn trai em! Em bị khi dễ, đương nhiên là anh ra mặt thay em! Nhanh lên."

Bởi vì anh là bạn trai em...

Một câu, để anh thật sự giết đối phương bốn lần, bình phục lửa giận của cô.

Về sau, anh nói với cô: "Gặp chuyện, não tàn mới có thể cứng đối cứng, em bị giết lần đầu tiên, nên chờ anh báo thù giúp em."

"Vâng vâng vâng, tiểu nữ nhớ kỹ, về sau còn cần tướng công chiếu cố nhiều hơn!"

Thời điểm đó, cùng tình huống hiện tại, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Đột nhiên Thẩm Lương Xuyên cảm giác được lòng đau thắt.


Anh lái xe quay lại, yên lặng đứng ở ven đường.


Bi thương trong lòng giống như vô ích, làm sao cũng không lấp đầy.

Anh cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.

Làn khói đánh thẳng vào phổi, để anh ho khan một cái, thật lâu không có phun ra.

Hút liên tiếp hết mấy điếu, anh nghĩ tới tính cách kiêu ngạo của cô, cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.

----

Kiều Luyến ở trong phòng, chính đang rầu rĩ làm sao ăn cơm.

Khẳng định xuống lầu sẽ bị giúp việc nhìn thấy mặt mình, lại đắp mặt nạ tiếp, chỉ sợ không tốt lắm?

Cô ảo não, trên điện thoại di động vang lên mấy tiếng.

Mở ra, phát hiện là như nước chảy @cô trong Wechat.

【 Như nước chảy: Kiều Luyến, ký giả bị đánh trên weibo là cô sao? @ Kiều Luyến 】

Kiều Luyến sững sờ, vội vàng mở weibo ra, lúc này mới phát hiện video trên đó.

Cô nhất thời siết chặt tay, là Tô Mỹ Mỹ!

Bị người đánh cũng không phải chuyện quang vinh, làm gì mà cho thiên hạ đều biết?

Nhưng như nước chảy là bạn nhiều năm của cô như vậy, cô không nguyện ý lừa gạt cô ấy.

Cho nên, cô suy nghĩ một chút, trả lời một câu: "Đúng thế."

Như nước chảy và đám người bên trong, lập tức biểu thị quan tâm cô.

Kiều Luyến đang tán gẫu, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.

Sau đó cô nghe phía ngoài có tiếng Lý quản gia: "Phu nhân, đồ ăn đã làm xong, bên bà chủ có chút việc, tôi có thể mang người qua giúp không? Một mình ngài, sẽ không vấn đề gì chứ?"  

Một câu, để mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên: "Không có vấn đề!"

Sau đó chợt nghe bên ngoài lớn tiếng tiềng ồn ào: "Lý quản gia, chân A Lục đụng bị thương, tôi lấy thuốc cao tốt của tiên sinh dùng một chút, đặt ở khay trà trong phòng khách, bà đừng vứt."

Một lát sau, người trong biệt thự đều rời đi.

Kiều Luyến đẩy cửa phòng ra, thoải mái xuống lầu, cảm thấy hôm nay thật sự là trời giúp mình!

Đồ ăn trên bàn ăn rất phong phú, cô ăn như gió cuốn.

Sau khi ăn xong, chính muốn lên lầu, chợt thấy trên bàn trà để một hộp thuốc bôi.

Cái thuốc này, ở trong bệnh viện, bác sĩ đề nghị cô dùng, nhưng bởi vì quá đắt, bị cô từ chối, hiện tại... Không dùng thì phí, không phải sao?

----

Thẩm Lương Xuyên ở dưới lầu, ngốc đến sắc trời đều tối đen, nhìn đèn trên lầu đã tắt, anh lại đợi trong chốc lát, lúc này mới xuống xe, lặng lẽ đẩy cửa biệt thự, chậm rãi lên lầu.

Không tận mắt thấy mặt của cô, anh không yên lòng.

Cửa phòng ngủ chính không có khóa trái, anh đẩy ra đi vào, liền phát hiện Kiều Luyến đã nằm trên giường ngủ say.

Chậm rãi đi đến bên giường, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, anh có thể thấy được cô ngủ rất say, gương mặt sưng không ra bộ dạng, mà trên má phải còn có một vết thương rõ ràng, vết xước dài vậy, xem như khép lại, cũng sẽ lưu lại sẹo sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt anh lạnh lẽo.

Trong bóng đêm yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm mặt của côthật lâu, vươn tay, muốn động vào vết thương của cô một chút, nhưng tay dừng ở giữa không trung nửa ngày, cuối cùng không dám sờ lên.

Một mực đến đêm khuya, anh mới rời khỏi.

Xuống lầu, đi ra ngoài, ngồi trở lại trên xe của mình, anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại.

Tống Thành nghe rất nhanh, mơ màng buồn ngủ: "Alo, anh Thẩm, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không?"

Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn về phía trước: "Hôm qua cậu nói, có buổi họp báo của đoàn làm phim mời tôi qua cổ động, tôi nhớ được nam thứ 3 của đoàn làm phim là Vương Văn Hào?"  

Lúc Kiều Luyến tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Cô duỗi lưng một cái, đánh cái ngáp, gương mặt bắt đầu có đau một chút, lúc này mới nhớ tới hôm qua mình bị thương.

Cô đứng lên, đi đến trước gương, phát hiện tuy năm dấu tay trên mặt hết sức rõ ràng, nhưng đã tiêu sưng.

Thuốc bôi kia, thật đúng là có tác dụng!

Nghĩ như vậy, cô rửa mặt xong, lặng lẽ xuống lầu, phát hiện đồ ăn trong nhà đã làm xong, thế nhưng không thấy nhóm giúp việc.

Cô ngồi ở trong nhà ăn, ăn hết bữa sáng, sau đó về lại phòng ngủ chính.

Trên mặt mang vết thương, bộ dạng này đi ra ngoài chỉ sợ chướng tai gai mắt.

Cho nên... Trực tiếp ở nhà ngốc cả ngày?

Cô đang suy tư, điện thoại di động vang lên, đối diện vang lên tiếng người hợp tác phát sóng Cao Hữu Minh: "Vong Xuyên, đã lâu lắm cô không tới phát sóng trực tiếp, xế chiều ngày mai có rảnh không? Ngày mai có một trận đấu, chúng ta có thể thuyết giải."

Kiều Luyến nhìn mặt mình, nghĩ đến ở trong nhà cũng chán, thế là gật đầu: "Được, ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, lúc này cô mới ý thức được, thật là... Rất lâu không có đi phát sóng trực tiếp rồi.

Trong nhà nhàn rỗi, cô cầm điện thoại di động lên, vốn muốn lướt weibo, nhưng quỷ thần xui khiến, lại ấn mở biểu tượng trò chơi Lot.

Nhìn thấy giao diện quen thuộc, ánh mắt của cô lập tức trầm xuống.

Có lẽ là bởi vì ăn đòn, tâm tình tương đối thấp, những ký ức tốt đẹp cữ, liền ôm vào trong đầu.

Lại một trận đấu kết thúc, tất cả mọi người chúc mừng vì thắng lợi, Tử Xuyên chợt gửi tin nhắn cho cô:

【 Tử Xuyên: Không vui?)

Kiều Luyến lập tức sợ ngây người.

【 Tiểu Kiều: Làm sao anh biết? 】

【 Tử Xuyên: Chơi game không nhập tâm, mù lòa mới nhìn không ra. 】  

【 Tiểu Kiều:... Đúng vậy, không vui. 】

【 Tử Xuyên: Bây giờ anh đang nhàm chán, em có thể nói cho anh nghe một chút.? 】

Kiều Luyến cười.

Người này miệng cứng nhưn lại mềm lòng.

Rõ ràng là quan tâm cô, không nên nói mình nhàm chán.

Không vui lập tức vơi đi một nửa, cô tiếp tục đánh chữ:

【 Tiểu Kiều: Lần thi tháng trước, em tụt mười hạng, mẹ tìm em nói chuyện, nói để cho em thi đại học xong mới chơi game. Thế nhưng em mới lớp mười, thi đại học phải hai năm rưỡi sau đó! Em không đồng ý, mẹ ra lệnh cho em, nếu như lần thi tháng sau không thể tiến bộ lại mười bậc lùi này, sẽ tịch thu máy tính của em.)

Cái này vừa nói, đối diện trầm mặc thật lâu.

Lâu đến Kiều Luyến cho là Tử Xuyên chỉ tùy tiện nghe một chút.

Cô ảo não một mình, làm sao lại cảm thấy, có thể tìm kiếm ấm áp từ Tử Xuyên? Người này vô cùng ác miệng, cãi nhau còn có thể, để anh an ủi mình, trừ phi heo có thể leo cây!

Cô nhếch miệng, không vui đang định thoát khỏi trò chơi, cửa sổ trò chơi hiện lên tin nhắn.

【 Tử Xuyên: 1861XXXX123. 】

Kiều Luyến sững sờ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, chẳng lẽ đây là...

Cô ép lại trái tim nhảy lên, trả lời:

【 Tiểu Kiều: Gì vậy? 】

【 Tử Xuyên: Đần độn! Số điện thoại di động của anh. 】

Trái tim Tiểu Kiều nhảy dựng "thình thịch thình thích".

Khi đó, bọn họ còn không phải bạn bè trai gái, chỉ là tranh cãi trên mạng, chơi game, luyện ba tháng, cô và Tử Xuyên phối hợp, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết lớn nhất.

Cô vẫn cho là, quan hệ bọn họ, bắt đầu trên mạng, dừng ở trên mạng, nhưng xưa nay không biết, lại có dính líu quan hệ trong thực tế.  

Ngày ấy, Cô nhìn chằm chằm số điện thoại di động này, phát ngốc thật lâu.

Trong lòng thấp thỏm, lại chờ đợi và khẩn trương.

Cô yên ghi nhớ số điện thoại di động này cho kỹ, sau đó hốt hoảng thoát khỏi trò chơi.

Cả ngày, cô đều có chút không quan tâm.

Khi đi học, sẽ không hiểu sao bật cười.

Lúc làm bài tập lúc, trước mặt sẽ xuất hiện nhân vật của anh trong game, gương mặt lạnh lùng.

Lúc ăn cơm, sẽ không nhịn được suy nghĩ, coi như chơi game, coi như anh lợi hại hơn nữa, hẳn là cũng phải ăn cơm, là người bình thường? Chỉ là không biết buổi trưa hôm nay Tử Xuyên ăn cái gì? Anh thích ăn cái gì nhất?

Mãi cho đến tám giờ tối, côi ngồi trong nhà làm bài tập.

Ánh mắt một mực nhìn vào điện thoại di động của mình.

Thế nhưng đề mục tối hôm nay, hình như cũng có chút đơn giản, cô lại không có gặp được một đề khó.

Rầu rĩ, bỗng nhiên sau lày lật qua đáp án, nhìn xem, quả nhiên không sai, thế là hưng phấn cầm điện thoại di động lên, ấn xuống con số kia xuống.

Sau đó, cô cắn môi, tâm thiếu nữ như nảy mầm.

Điện thoại vang lên, đối diện là tiếng tút tút đơn điệu, hiển nhiên không có lắp đặt tiếng chuông.

Kiều Luyến nhếch miệng, cái Tử Xuyên này quả nhiên ở trong hiện thực như trong trò chơi, là người khô khan.

Ý nghĩ này vừa ra, điện thoại được nghe, chợt vang lên tiếng của anh: "Alo, xin chào."

Mở đầu lễ độ, mang theo sự quý khí, để cho cô quên cả nói chuyện.

Tử Xuyên trong trò chơi, lúc mở giọng nói bình thường mang theo sự không kiên nhẫn, ra lệnh đều có thể bớt thì bớt, cho nên cô vẫn cảm thấy, anh là một người thô bỉ, thế nhưng trong hiện thực, một câu lễ độ như vậy, lại làm cho cô khẩn trương không dám mở miệng.

Cô không mở miệng, đối diện yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên cười ra tiếng: "Tiểu Kiều?"

Cô khẩn trương bất an "Ừ" một tiếng.

"Thì ra em còn không có ngốc như vậy." Giọng nói trêu chọc và không nhịn được, để Kiều Luyến cảm giác được quen thuộc.  

Cô nhếch miệng: " Em không ngốc! Em thông minh lanh lợi như vậy, làm sao lại ngốc!"

"Đã ngốc thì vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình ngốc."

"Anh...!"

"Được rồi, giải đề sao rồi?"

Cô trực tiếp bị nói sang chuyện khác, cúi đầu nhìn sách giáo khoa của mình, lại hỏi vấn đề nghi hoặc: "Làm sao anh biết là em?"

"Xì ~ em cho rằng anh là em sao?"

Kiều Luyến ngẩn người, mới hiểu được lời này có ý nói, cô đã ngu ngốc.

"Anh...!"

"Đề mục đâu?"

Cô lại bị dời đi đề tài.

Từ đó về sau, mỗi ngày bọn họ gần như đều gọi điện thoại một lần.

Mỗi một lần ước chừng đều mất nửa giờ, cô sẽ đưa đề mục cả ngày cho anh.

Lần thi tháng tiếp theo, cô tiến bộ 15 bậc, mẹ vui vẻ nên cũng không nói gì.

Thế nhưng... Sau cùng, cô vẫn thoát khỏi trò chơi.

Nghĩ tới đây, Kiều Luyến hít một hơi thật sâu, cúi đầu, nhìn điện thoại di động.

Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là lúc kịp phản ứng, liền phát hiện, cô lặp lại chuyện thường làm mấy năm trước.

Cô đã gọi tới só kia, thế nhưng đối diện vang lên: "Số điện thoại bạn gọi không thể kết nối, mời gọi lại sau..."

Cô cười khổ một tiếng, cúp điện thoại.

Lại là như thế.

Từ sự kiện kia về sau, cuối cùng cô không liên lạc được với Tử Xuyên nữa.  

Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, cúi thấp đầu xuống.

Kỳ thật anh nói đúng.

Chính mình là một kẻ ngốc, vậy mà tin tưởng tình yêu trên mạng.

Cô nhếch khóe môi, hít sâu một chút, đang định buông điện thoại di động xuống, Wechat lại bị sôi trào.

Cô đi vào, phát hiện là bầy Lương phấn, tất cả mọi người đang @cô.

Kiều Luyến mơ màng đáp lại:

【 Kiều Luyến: Sao vậy?)

【 Như nước chảy: Kiều Luyến, mau xem tin đầu đề của weibo!)

Tin đầu đề sao?

Cô hơi sững sờ, cầm điện thoại di động lên, vào weibo, lúc nhìn đầu đề, cả người lập tức ngây ngẩn cả người!

----

Buổi họp báo đoàn làm phim.

Thẩm Lương Xuyên đáp ứng lời mời, đạo diễn lập tức cung kính nghênh, khách khí nói với anh, biểu đạt mình có lòng biết ơn với anh.

Thẩm Lương Xuyên không nói gì, nhìn về phía Vương Văn Hào cách đó không xa.

Vương Văn Hào xảy ra chuyện, tất cả tác phẩm đều bị loại bỏ, mà bộ phim này có thể truyền ra, là bởi vì Vương Văn Hào chỉ là vai diễn nam thứ, diễn rất ít, gần như không cần để ý.

Đoàn làm phim căn bản cũng không có mời Vương Văn Hào, nhưng lại không biết hắn ta lấy được thư mời từ đâu, chính mình đường hoàng đi tới.

Đương nhiên hắn ta phải tới.

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn ta rồi.

Scandal náo loạn, gần như tất cả công ty quảng cáo và đoàn làm phim đều bội ước với hắn ta.  

Bây giờ hiện tại hắn ta trở thành nam thứ số 3, cũng không muốn yên lặng như vậy.

Bời vì chuyện của hắn ta, căn bản là ép khôngxuống.

Cho nên Vương Văn Hào ở buổi họp báo, nịnh nọt người khác khắp nơi.

Thẩm Lương Xuyên mặc thân âu phục màu xám, sắc mặt thanh lãnh, trong tay bưng ly Champagne, đứng ở bên cạnh bàn, cả người lộ ra tuấn dật, nhưng cũng vô cùng thanh lãnh, để người chung quanh không dám tiến lên bắt chuyện.

Một mình anh, là một thế giới.

Nhưng nếu như chú ý tới anh, thì sẽ phát hiện ánh mắt anh, luôn bay lên người của Vương Văn Hào như có như.

Tống Thành đứng tại bên cạnh anh, phát giác được điểm này, liền không nhịn được kéo cánh tay anh.

Thẩm Lương Xuyên khẽ quay đầu, nhìn về phía anh ta, mắt lộ ý hỏi thăm.

"Anh Thẩm, rốt cuộc anh muốn làm gì a? Có thể nói cho tôu biết hay không, để cho tôi chuẩn bị tâm lý. Ngài đột nhiên chạy tới tham gia buổi họp báo của đoàn làm phim nhỏ này, cái gì cũng không nói, trong lòng tôi thấy hoảng sợ."

Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhấp một ngụm Champagne, tiếp theo, buông Champagne xuống.

Chợt, anh bước đi nhanh.

Tống Thành tâm bị nhấc lên, theo sát sau lưng anh.

Thẩm Lương Xuyên đi từng bước về phía trước.

Vương Văn Hào đang lôi kéo làm quen với vài ngôi sao nhỏ, người kia hỏi thăm: "Nghe nói anh đánh một chó săn?"

"Đúng vậy, hiện tại chó săn thật khiến người ta chán ghét, tôi sớm đã muốn động thủ giáo huấn bọn họ rồi! Ngày đó thật sự là nhịn không được, chạy tới tòa soạn, đám chó chết kia đều bị dọa phát sợ, ha ha ha..."

"Anh như vậy, không sợ kết thù với họ sao?"

"Tôi thích làm vậy, sợ cái gì? Lúc trước Thẩm ảnh đế lấy cớ phòng vệ chính đáng, đánh một tên chó săn, báo lên toà án cũng không giải quyết được gì? Lúc ấy mọi người ai cũng không nói, kỳ thật trong lòng đều mừng thầm?" Vương Văn Hào nói đến đây, cười ha ha.

Còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên phát giác có người tới gần sau lưng.

Hắn ta quay đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên, tròng mắt co rụt lại, thu lại nụ cười, đã thấy Thẩm Lương Xuyên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo của hắn ta, tiếp đó đánh vào hắn ta!  

Hiện trường buổi họp tưng bừng hỗn loạn!

Không ai từng nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này.

Vương Văn Hào càng sợ ngây người.

Lúc hắn ta vừa tiến vào, phát hiện Thẩm Lương Xuyên, nhưng nghĩ đến xem như có thù với Thẩm Lương Xuyên, hắn ta cũng là nhân vật công chúng, chắc chắn sẽ không dám động thủ trong đám đông

Cho nên hắn ta tùy ý làm việc trong tiệc rượu, thậm chí vừa mới nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên đi tới, cũng không để ý... Nhưng ai đến nói cho hắn ta biết, tại sao anh dám động thủ đánh người?

Vả lại...

Hắn ta bị đánh một đấm, cả người lui về sau một bước, má phải đau rát đau, hắn ta nhổ một ngụm, liền phát hiện rụng một cái răng.

Đau đớn để đầu óc của hắn ta trở nên chết lặng, thậm chí không biết bây giờ nên làm gì.

Đang ngẩn người, đã thấy Thẩm Lương Xuyên tiến lên lần nữa, vung đấm lên một bên mặt khác!

"Bịch!"

Hắn ta bị đánh té lăn trên đất, lại phun ra hai cái răng.

Đủ để thấy, hai đấm này dùng khí lực bao nhiêu!

Vương Văn Hào bưng lấy mặt mình, mở to hai mắt nhìn, xác định anh còn muốn đánh, kịp phản ứng, gầm nhẹ một tiếng rồi định đánh trả.

Còn chưa nhúc nhích, Tống Thành đã nóng nảy chạy lên: " Anh Thẩm, anh bớt giận, đừng đánh nữa đừng đánh nữa!"

Miệng nói như vậy, lại không cẩn thận, chân lên ngón tay Vương Văn Hào ở trên mặt đất.

Giầy da của anh ta đạp lên rất đau, nhưng anh ta vẫn còn mở to hai mắt nhìn: "A, có phải tôi giẫm lên thứ gì hay không?"

Nói xong, còn dùng lực giẫm.

Tiếp đó quay đầu, dời chân: "A, thật xin lỗi! Vương tiên sinh, tôi không có cố ý!"

Vương Văn Hào:...!!

Vương Văn Hào che mặt mình, nhìn Tống Thành và Thẩm Lương Xuyên đứng đó.  

Không nói đối phương có hai người... Người xung quanh đều biết, Thẩm Lương Xuyên vì quay phim, đã từng học qua võ thuật và Taekwondo, anh làm việc từ trước đến nay nghiêm túc, Taekwondo đã là cấp bậc đai đen.

Chỉ riêng một Thẩm Lương Xuyên, hắn ta đã không trêu chọc được.

Hắn ta xoa xoa miệng của mình, hai bên gương mặt sưng giống như cái đầu heo, hắn ta khẽ động miệng, chỉ Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Thẩm ảnh đế, sao anh đánh người?"

Thẩm Lương Xuyên khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó nói ra một câu để tất cả mọi người hộc máu: "Nhìn mày không vừa mắt."

Nói xong câu đó, anh trực tiếp quay người đi ra ngoài.

Tống Thành hấp tấp theo sau anh đi ra ngoài: "Anh Thẩm, anh muốn động thủ đánh người anh cứ nói thẳng, làm gì mà phải đích thân động thủ? Chẳng qua anh muốn đánh hắn sao không nói sớm? Anh nói sớm tôi đã gài đinh trong giày, một giẫm vừa rồi, trực tiếp giẫm phế tay hắn ta!"

Thẩm Lương Xuyên nghe người sau lưng nói liên miên lải nhải, chậm rãi buông thõng tầm mắt.

Tại sao anh phải tự mình động thủ?

Bời vì... Anh là bạn trai cô.

Không, hiện tại bọn họ đã thêm gần một bước.

Anh là chồng của cô.

----

Cái đề tài # Thẩm Lương Xuyên PK Vương Văn Hào này, lần nữa lên đứng đầu.

Kiều Luyến nhìn chằm chằm tin tức phía trên, nhìn thấy vị trí Thẩm Lương Xuyên đánh, ngơ ngác không nhịn được đưa tay ra, sờ lên mặt mình.

Vì sao cô có một loại cảm giác, giống như Thẩm Lương Xuyên đánh Vương Văn Hào như cô bị đánh?

Đây là... Ảo giác của cô sao?

Đang ngẩn người, lại có người tìm cô nói chuyện phiếm.

Cô mở Wechat ra, liền phát hiện:

【 Như nước chảy: Kiều Luyến, cô có cảm thấy hay không... Thẩm ảnh đế đang báo thù cho cô? 】  

Kiều Luyến ngơ ngác nhìn Wechat, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc phức tạp.

Vương Văn Hào đánh cô hi cái tát, Thẩm Lương Xuyên đánh hắn ta hai đấm.

Bộ dáng này, để trong đầu của cô nghĩ tới Tử Xuyên.

Cô nhớ kỹ, trong trò chơi, cô ghét nhất bị giết.

Bởi vì bị giết, liền phải lo lắng chờ đợi phục sinh.

Thế nhưng cô, tự thân không đánh được, rất dễ dàng bị giết chết.

Cho nên, nếu như người nào giết cô, cô liền yên lặng nhớ kỹ, nhường cho Tử Xuyên giết giết bằng được.

Mà đối phương giết cô mấy lần, Tử Xuyên nhất định phải giết trở về mấy lần.

Dạng này chấn nhiếp tất cả mọi người, để tất cả mọi người hiểu, thi đấu với nhau, nhất định không thể đánh giết Tiểu Kiều, nếu không sẽ nhận được trả thù của Tử Xuyên.

Hiện tại...

Thẩm Lương Xuyên đánh Vương Văn Hào, để cho cô nghĩ đến Tử Xuyên.

Không biết vì sao, rõ ràng Tử Xuyên trong trí nhớ, rõ ràng Tử Xuyên chôn sâu ở đáy lòng, hiện tại lại giống như rõ ràng một chút xíu.

Cô để điện thoại di động xuống, nằm ở trên giường, trong lúc miên man suy nghĩ, đã bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, cô nhìn thấy Tử Xuyên mặc giáp, chạy rất nhanh.

Tiểu Kiều cô, muốn đuổi theo anh, lại phát hiện mình chạy thế nào cũng không chạy nổi.

Cô ở trong bóng đêm lo lắng đưa tay ra, gọi to: "Tử Xuyên, Tử Xuyên, chờ em một chút!"

Tử Xuyên thật sự ngừng, anh chậm rãi quay đầu.

Kiều Luyến nở nụ cười với anh, nhưng khi nhìn thấy mặt anh, bỗng nhiên cả người giật mình: "Thẩm Lương Xuyên? Tại sao là anh?!"

Cô mở mắt ra, lúc này mới phát hiện, tự mình nằm mơ.

Tình cảnh trong mơ, hồi tưởng lại, đều làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.  

Cô cười khổ một cái, vỗ đầu mình một cái.

Kiều Luyến, rốt cuộc mày đang suy nghĩ gì đấy!

Cô hít vào một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, phát hiện như nước chảy gửi tin nhắn cho cô:

【 như nước chảy: Kiều Luyến, cô quen biết Thẩm ảnh đế sao? Vì sao Thẩm ảnh đế báo thù cho cô? Nhanh chóng khai ra mau! 】

Cô trầm mặc một chút, trả lời:

【 Kiều Luyến: Cô suy nghĩ nhiều rồi. 】

Rời khỏi Wechat, nhìn đồng hồ, phát hiện đã năm giờ chiều rồi.

Nhóm người làm bị Lý quản gia gọi tới biệt thự 18, nói là sửa sang lại phòng choTống Nguyên Hi, trong nhà không ai, cô xuống lầu tiến vào nhà bếp, dự định làm một tô mì ăn.

Tiếng thái thịt quá lớn, cô không có nghe tiếng xe bên ngoài.

Vương Văn Hào bị đánh, tâm tình cô rất tốt, khẽ hát và uốn éo cái mông, đang cho rau xanh và thịt băm, mì sợi vào trong nồi, chợt nghe sau lưng có tiếng: "Cô nấu mì vậy sao?"

Một câu, dọa đến tay cô mềm nhũn, rau xanh rơi đầy trên đất!

Cô nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên mặc áo sơ mi trắng, đứng lẳng lặng ở cửa.

Cũng không biết anh ở đó nhìn bao lâu, để cho người ta cảm thấy kinh hãi!

Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn: " Thẩm, Thẩm tiên sinh, tại sao anh trở lại?"

Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng quay đầu, dùng tóc che khuất gương mặt.

Nhưng làm xong những thứ này, cô lại nghĩ tới, chỉ sợ... Dấu bàn tay trên mặt, anh đã thấy?

Thế nhưng, anh nhìn thấy, lại không nói chuyện, cũng không có vẻ kinh ngạc, điều này nói rõ... Anh đã sớm biết mình bị đánh?

Cho nên...

Mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên, bỗng nhiên quay đầu, xúc động hỏi thăm: "Thẩm tiên sinh, anh bởi vì tôi, mới đánh Vương Văn Hào sao?"  

Một câu tra hỏi đột nhiên xuất hiện, để bước chân Thẩm Lương Xuyên dừng lại, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía cô.

Kiều Luyến bị nhìn có chút chột dạ, cúi đầu.

Cô thật sự là váng đầu, sao có thể hỏi ra loại vấn đề này?

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn mặt không thay đổi nhìn mình chằm chằm như cũ, dáng vẻ đó, giống như khổ não trả lời thế nào?

Cô vội vàng dời đề tài: " Thẩm, Thẩm tiên sinh... Anh ăn cơm chưa?"

Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Kiều Luyến chốc lát: "Chưa."

Kiều Luyến chỉ nồi: " Vậy... anh muốn ăn mì không? Giúp việc trong nhà đều qua nhà 18 rồi, bọn họ phải tới bảy giờ mới có thể đưa cơm tới, cái kia..."

"Được."

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Lương Xuyên đã trả lời.

Kiều Luyến sững sờ, câu nói này của cô kỳ thật chỉ là một câu khách sáo.

Cô còn chưa quên, một tô mì lần trước làm cho đối phương không vui.

Cô nấu khó ăn, cũng không cần thiết cho sắc mặt đó?

Kiều Luyến cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi nấu khả năng không tốt lắm..."

"Ăn ngon..."

Tâm Kiều Luyến nhấc lên, một sự mừng rỡ chiếm cứ trong lòng.

Thẩm Lương Xuyên khen mì cô ăn ngon sao?

Ý nghĩ này mới ra, liền nghe thấy lời kế tiếp "... Mới là lạ."

Kiều Luyến:...

Thẩm Lương Xuyên tiến lên: "Cô trực tiếp cho thịt băm và rau vào mì cùng lúc, mùi thịt tanh không thôi, rau cũng dễ dàng bị nát."  

  Kiều Luyến ăn sạch mì, ngẩng đầu liền phát hiện tỏng bát của Thẩm Lương Xuyên, không ăn chút gì.

Chẳng lẽ người này, kỳ thật không thích ăn mì?

Nghĩ như vậy, cô liền đứng lên: " Thẩm tiên sinh, chút nữa người giúp việc đưa đồ ăn tớin, mì này anh không muốn ăn, thì đừng ăn."

Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, khẽ "Ừ" một tiếng, thái độ không còn ôn hòa như trước đó.

Kiều Luyến lập tức im lặng, "Cái kia, nếu như không có chuyện gì, tôi lên lầu trước."

Tâm tình người này lại không tốt, cho nên, khẳng định cô không thể giẫm phải mìn.

Nói xong câu đó, đem đem bát của mình vào trong bếp, sau đó lập tức lên lầu.

Đến phòng ngủ chính, cầm thuốc lên bôi lên mặt.

Cô nhìn vào gương, sưng đỏ biến mất toàn bộ, chỉ còn lại dấu bàn tay nhạt.

Vết thương trên mặt cũng đã lên vảy, chỉ là vẫn không thế nào đẹp mắt.

Cô ngẩn người với tấm gương, nghe phía ngoài lại truyền tới tiếng động cơ xe, hơi sững sờ, đi đến cửa sổ, liền phát hiện Tống Thành mang theo mấy người tới biệt thự.

Đây là... đội làm việc của Thẩm Lương Xuyên sao?

Bọn họ vừa mới thành lập công ty chính mình quản lý, hiện tại khẳng định bận rộn nhiều việc.

Cô muốn xuống lầu chào hỏi, nhưng nhìn mặt mình, suy nghĩ một chút, thôi quên đi.Nhìn đối phương bắt bẻ chính mình như thế, trong lòng Kiều Luyến lập tức không phục.

Dám nói cô nấu không thể ăn?

Nhớ năm đó, lần đâu cô xuống bếp, nấu cho ba ba khen không dứt miệng, ăn sạch toàn bộ, còn sờ đầu cô nói: "Tiểu Kiều nhà ta lớn rồi! Đã nấu cơm cho ba ba, thật sự là vui mừng!"

Về sau, ba ba qua đời, Tiểu Dịch cũng tán dương cô nấu mì ăn ngon.

Hai người bọn họ sinh hoạt một thời gian cùng với nhau, bữa ăn khuya đều là mì thịt rau, ăn ròng rã ba năm!

Cô không phục nhếch miệng, không nhịn được cúi đầu, thấp giọng nỉ non: "Vậy anh nấu đi!"

Cô hồn nhiên không có phát hiện, ở trước mặt Thẩm Lương Xuyên, cô đã để ý cẩn thận giống như trước đó, nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.

Thẩm Lương Xuyên lại phát hiện chuyện này, cô gái trước mặt đè nén bản tính, thế nhưng tính cách đã giống vào tám năm trước, càng ngày càng tương tự.

Tâm tình của anh lập tức tốt lên, khẽ gật đầu: "Được."

Kiều Luyến:...

Thẩm Lương Xuyên kéo tay áo sơ mi lên, đi vào nhà bếp, đem rau và thịt băm rơi trên đất ném vào sọt rác, tiếp đó cầm lấy một miếng thịt, sau khi cắt gọn bỏ vào trong bát nhỏ ướp gia vị, bật lửa, xào thịt, động tác thành thạo, nhìn qua còn rất mỹ cảm.

Kiều Luyến đứng ở bên cạnh, chờ mì nấu xong, anh mới cho rau và thọt băm vào trong nồi, quấy một chút, hai bát mì nóng hôi hổ, đã ra nồi rồi.

Quả thực... Sắc hương vị đều đủ!

Kiều Luyến cầm lấy đũa ăn một miếng, đôi mắt sáng lên: "Ăn thật ngon!"

Theo cái so sánh với thứ mà cô và Tiểu Dịch ăn ba năm, đơn giản là đồ ăn của heo!

Nhìn chằm chằm bộ dạng cô ăn, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên càng thêm nhu hòa.

Cô vẫn đơn giản như vậy, một tô mì, liền dễ dàng thỏa mãn.

Nhưng người có tâm tư đơn thuần thế, làm sao lại làm ra chuyện kia... Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối sẽ không tin.

Nghĩ tới đây, thần sắc của anh lại lạnh xuống, bỗng nhiên không có khẩu vị.  

Kiều Luyến ăn sạch mì, ngẩng đầu liền phát hiện tỏng bát của Thẩm Lương Xuyên, không ăn chút gì.

Chẳng lẽ người này, kỳ thật không thích ăn mì?

Nghĩ như vậy, cô liền đứng lên: " Thẩm tiên sinh, chút nữa người giúp việc đưa đồ ăn tớin, mì này anh không muốn ăn, thì đừng ăn."

Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, khẽ "Ừ" một tiếng, thái độ không còn ôn hòa như trước đó.

Kiều Luyến lập tức im lặng, "Cái kia, nếu như không có chuyện gì, tôi lên lầu trước."

Tâm tình người này lại không tốt, cho nên, khẳng định cô không thể giẫm phải mìn.

Nói xong câu đó, đem đem bát của mình vào trong bếp, sau đó lập tức lên lầu.

Đến phòng ngủ chính, cầm thuốc lên bôi lên mặt.

Cô nhìn vào gương, sưng đỏ biến mất toàn bộ, chỉ còn lại dấu bàn tay nhạt.

Vết thương trên mặt cũng đã lên vảy, chỉ là vẫn không thế nào đẹp mắt.

Cô ngẩn người với tấm gương, nghe phía ngoài lại truyền tới tiếng động cơ xe, hơi sững sờ, đi đến cửa sổ, liền phát hiện Tống Thành mang theo mấy người tới biệt thự.

Đây là... đội làm việc của Thẩm Lương Xuyên sao?

Bọn họ vừa mới thành lập công ty chính mình quản lý, hiện tại khẳng định bận rộn nhiều việc.

Cô muốn xuống lầu chào hỏi, nhưng nhìn mặt mình, suy nghĩ một chút, thôi quên đi.  

-------

Mấy người đến họp cùng Thẩm Lương Xuyên.

Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm ngồi ở sau bàn, Tống Thành thì cầm tư liệu đưa cho anh: "Đây là mấy nghệ sĩ nhỏ tôi nhìn trúng, làm qua mấy bộ phim, nhưng là thời cơ tốt ký với họ."

Nói đến đây, lại mở miệng: "Công ty giải trí Q của chúng ta vừa thành lập, hiện tại hẳn là ký trước mấy người?"

Thẩm Lương Xuyên mở tài liệu trong tay ra, trong đầu nhớ nhanh xem đám người này diễn qua phim gì, lại phát hiện mình không có chút ấn tượng.

Anh lật đến cuối cùng, ném tư liệu lên trên mặt bàn, nhìn về phía Tống Thành: "Những người này, tự cậu xử lý."

Tống Thành gật đầu: "Được."

Nói đến đây, anh ta lại mở miệng: "Kỳ thật hiện tại nữ MC phát triển cũng rất nhanh, rất nhiều nữ MC trên mạng có fan siêu cao, anh xem, chúng ta có thể từ đám MC, lựa chọn mấy người không? Kỳ thật bọn họ vẫn hướng về phía anh, dù sao ký hợp đồng với công ty, là có thể chân chính bước vào làng giải trí rồi."

Lời này rơi xuống, bên cạnh có trợ lý mở miệng: "Cái này phải thận trọng! Có vài nữ MC ở trước màn ảnh rất đẹp, thế nhưng bản thân thật sự vô cùng thê thảm! Cho nên nếu như muốn ký kết nữ MC, nhất định phải gặp một lần."

Tống Thành gật đầu, rất tán thành.

Thẩm Lương Xuyên không phát biểu ý kiến, xem như đồng ý.

Tống Thành suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở miệng: "Nữ MC "Vong Xuyên" thế nào? Bản thân cô ấy vô cùng thần bí, số lần phát sóng trực tiếp cũng rất ít, nhưng mỗi lần phát sóng đều có người xem rất cao, là người có tài tài, quan trọng hơn là, tôi nghe nói cô ấy còn không ký kết công ty quản lý."

Một câu rơi xuống, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên nhấc lên.

Tống Thành không có phát giác được thay đổi nhỏ này của Thẩm Lương Xuyên, tiếp tục mở miệng: "Tất cả mọi người lo lắng về "Vong Xuyên", nhưng chúng ta ký với Vong Xuyên cũng không lỗ, dù sao chỉ cần để cho cô ấy phát sóng trực tiếp hợp tác, lợi ích cũng cũng tốt."

Trợ lý mở miệng: "Đúng, kỳ thật tôi sớm muốn biết Vong Xuyên là ai!"

Tống Thành nghe nói như thế, đánh nhịp nói: "Chuyện này, tôi sẽ liên hệ! Nhất định là có được Vong Xuyên!"  

Tống Thành vừa nói, trợ lý liền cười: "Anh Tống, đây chính là anh nói!"Vong Xuyên" thần bí như vậy, trên cơ bản có rất ít người có thể liên hệ với cô ấy, anh biết liên hệ sao?"

Tống Thành gãi đầu một cái, cười cười: "Nỗ lực thử một chút thôi!"

Cái đề tài này, mọi người lại thương lượng quyết định mấy người.

Đến chín giờ tối, mỗi người rời đi.

Nghe được tiếng xe dưới lầu rời đi, Kiều Luyến chạy ra ban công, phát hiện xe Thẩm Lương Xuyên cũng rời đi.

Đây có phải nói rõ... Thẩm Lương Xuyên cũng đi?

Cô lập tức cảm giác cả người dễ dàng hơn, biệt thự lớn như vậy, chỉ có một mình cô, đơn giản là quá tự tại rồi!

Tắm rửa, cô bọc lấy khăn tắm đi ra, vỗ vỗ bụng của mình.

Ăn mì tiêu hóa rất nhanh, cô cảm thấy có chút đói.

Thế là, liền thoải mái xuống lầu, cầm một bịch sữa chua trong tủ lạnh ra uống.

Hơi ấm trong phòng vừa đủ, cô đi chân trần, quấn khăn tắm, khẽ hát, cảm giác sinh hoạt quá thich ý.

Thuận tiện cầm lấy ống hút, uống mấy ngụm, sữa chua giảm đi, cô liền dùng sức hút.

Ống hút nhất thời phát ra tiếng "Tư tư", rất vang rất sáng.

Cô vừa lên lầu, vừa vặn vẹo cái mông: "Ô ô sữa chua vẫn là quá ít!"

Vừa hát xong, ngẩng đầu một cái, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở trên cầu thang, đang theo dõi cô, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh, lộ ra biểu cảm phức tạp.

Giống như là muốn cười, nhưng lại cố nén...

Kiều Luyến:...!!

Không phải anh đi rồi sao?

Không phải xe anh đi rồi sao?

Thế nhưng người nào đến nói cho cô, tại sao người đó còn ở chỗ này!

Hu hu!

Quá mất mặt!

Mà bây giờ, cô xuống lầu sao?  

Trên người quấn khăn tắm, đều không mặc gì!

Chỉ có thể tiến vào phòng rồi nói.

Kiều Luyến vô cùng lúng túng đứng đó, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, một lát sau, lấy sữa chua bên miệng ra, đưa cho Thẩm Lương Xuyên: "Anh, anh uống không?"

Thẩm Lương Xuyên:...

Kiều Luyến ho khan một tiếng: "À, nên ngủ rồi!"

Nói đến đây, ánh mắt đảo loạn, cũng không nhìn Thẩm Lương Xuyên, sau đó đi lên cầu thang, thuận tiện nắm thật chặt khăn tắm trên người.

Nhưng bời vì quá bối rối, cô đi có chút sốt ruột, đến bậc cầu thang cuối cùng, dưới chân bị vấp một chút, cả người bổ nhào về phía trước!

Trong lúc bối rối cô liền kéo lấy cánh tay Thẩm Lương Xuyên lại, lúc này mới giữ vững thân thể.

Đứng vững, cô cười khổ nhìnThẩm Lương Xuyên, "Cái kia, cám ơn."

Sau đó... Trên thân mát lạnh.

Khăn tắm trượt xuống.

Coo theo ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, nhìn mình không có cái gì trên người...

Nhất thời hai cánh tay bưng kín ngực, tiếp đó che phía dưới...

Sau cùng, cô bưng kín mặt mình, chạy thẳng đến phòng ngủ chính!

Hu hu!

Quá mất mặt!

Thẩm Lương Xuyên gần như là không kìm được sắc mặt của mình.

Khóe môi anh phủ lên một nụ cười nhạt, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi, ánh mắt trầm xuống.

Tiếp đó quay đầu đi theo cô vào phòng ngủ chính, cô giống như hốt hoảng muốn mặc quần áo vào, nhưng bởi vì anh tiến vào quá nhanh, cho nên liền vén chăn lên, cả người chui vào, thậm chí ngay cả đầu đều giấu đi.

Nhìn người trong chăn, nụ cười bên môi anh càng lớn hơn.

Sau đó anh liền không nhịn được đi qua, đứng ở cạnh giường, nhìn cô chằm chằm.

Một lát sau, quả nhiên cô lại lặng lẽ vén chăn lên, thò cái đầu nhỏ ra, sau khi nhìn thấy anh, lại co rụt lại.

Anh bỗng nhiên mở miệng: "Cũng không phải chưa có xem. Cô thẹn thùng cái gì?"  

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến trốn trong chăn, cả người đều sững sờ.

Thẹn thùng cái gì?

Nhìn qua không thể thẹn thùng hay sao!

Vả lại, cái người nói chuyện lưu manh vô lại này, thật sự là Thẩm Lương Xuyên sao?

Vì sao, cái ngữ khí ác liệt này để cho cô nghĩ đến Tử Xuyên năm đó?

Cô nhắm mắt lại, cả người đều sắp hỏng mất, bời vì đến bây giờ, cô còn không mặc cái gì.

Vốn đang suy tư, liền nghe thấy tiếng động phía ngoài.

Cô sững sờ, ló đầu ra, liền thấy Thẩm Lương Xuyên cởi quần áo.

Kiều Luyến trực tiếp kinh ngạc: "Anh đang làm gì?"

Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên giống như cười mà không phải cười, lại khó có khi không có cảm giác xa cách, để cho người ta cảm thấy anh trở nên dịu dàng rất nhiều: "Cô nói xem tôi muốn làm gì?"

Kiều Luyến ôm chặt chăn mền của mình, "Cái kia, tôi..."

Con ngươi của cô chuyển loạn, một hồi nhìn xem chỗ này, một hồi nhìn xem chỗ ấy...

Cuối cùng ho khan một tiếng: "Hôm nay không phải thời kỳ rụng trứng, anh không thể cái kia..."

"Cái gì?"

Kiều Luyến theo dõi anh, không thèm đếm xỉa rồi!

"Không thể thể cùng tôi làm chuyện kia!"

"Chuyện gì?"

À!

Sao nười đàn ông này có thể vô sỉ như vậy!

Thân thể cô căng thẳng, đã nói không ra lời, chỉ có thể trừng mắt vô tội theo dõi anh, thề sống chết bảo vệ.

Lần trước anh uống say, mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô, hôm nay người này không uống rượu, không thể làm loạn.

Cô không phải tùy tiện cho ít tiền, là có thể ở trên cô!

Cô đang lườm anh, chỉ thấy bỗng nhiên Thẩm Lương Xuyên quay người, đi vào phòng tắm, tiếng anh âm trầm thuần hậu truyền tới: " Kiều tiểu thư, mời tư tưởng cô đơn thuần một chút. Không cởi quần áo, làm sao tắm?"

Kiều Luyến:...!!  

Anh tắm đứng ở đầu giường cởi quần áo làm gì!

Hu hu hu!

Vì cái gì mỗi lần đều là mình nghĩ lung tung, suy nghĩ nhiều!

Cô bứt tóc, hận không thể đánh người này.

Chẳng qua Thẩm Lương Xuyên đi tắm, cô có thể mặc quần áo vào không?

Cô vội từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần áo định mặc, lúc này, cửa phòng tắm mở ra, thân thể Kiều Luyến cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở đằng đó.

Kiều Luyến:...

Anh đi ra ngoài, lấy khăn tắm từ trong ngăn tủ ra đi vào lần nữa.

Kiều Luyến:...!!

Trong phòng tắm cũng có khăn tắm, khẳng định người đàn ông này cố ý!

Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Một lát sau, người đàn ông này tắm xong, đi tới bên giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Hơi thở thuộc về phái nam, lặng yên tiến vào mũi cô, để Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được rất an tâm.

Cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau, liền ngủ say.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cô bị Thẩm Lương Xuyên đánh thức.

"Mẹ nói, kêu cô qua ăn sáng."

Kiều Luyến bất đắc dĩ phải rời giường, giày vò trong phòng thật lâu, hài lòng nhìn gương.

Bộ dạng này, tốt xấu có thể gặp người.

Chờ đến khi đi xuống lầu, chờ Thẩm Lương Xuyên ở trong phòng khách trông thấy bộ dạng cô, kéo ra khóe miệng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn này, bôi một tầng phấn lót thật dày, trắng giống như quỷ.

Mà trên gương mặt còn dán một cái băng cá nhân, quả thực là quá tức cười.

Đi theo Thẩm Lương Xuyên tới biệt thự số 18, vào cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa ngồi ở trên ghế sofa phụng phịu.

Kiều Luyến sững sờ, "Mẹ, sao vậy?"

Hạ Diệp Hoa chỉ Tống Nguyên Hi: "Thế nào? Đứa nhỏ Nguyên Hi này muốn đi gặp dân mạng! Con mau giúp ta khuyên nhủ con bé, trên mạng không đáng tin, ngộ nhỡ bị người ta lừa thì sao bây giờ?"  

Sắc mặt Tống Nguyên Hi đỏ bừng một chút.

Cô bé cúi đầu, hốc mắt cũng có đỏ, nghe lời Hạ Diệp Hoa, vội vàng nhỏ giọng mở miệng: "Dì, anh ấy sẽ không gạt con."

"Con gặp nó chưa? Biết bộ dạng nó trong hiện ra sao không? Nguyên Hi, khi con còn bé nhu thuận hiểu chuyện cỡ nào, con nhìn mình bây giờ xem... Thật là làm cho người ta quan tâm! Không được, ta không đồng ý con đi."

"Dì..." Tống Nguyên Hi ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt nai con, cầu cứu nhìn về phía Kiều Luyến: "Chị dâu..."

Lời còn chưa nói hết, nước mắt lăn xuống: " Em và anh ấy thật tâm yêu nhau, em..."

Cô bé mím môi, cúi đầu, người mang tính khí luôn luôn nhu thuận, giờ phút này lại có chút cố chấp.

Kiều Luyến nhìn con bé.

Bỗng nhiên nghĩ đến mình năm đó.

Cô và Tử Xuyên hẹn nhau gặp mặt ở Bắc Kinh, lúc cô dự định mua vé máy bay.

Thế nhưng mẹ luôn phản đối, nói rất giống lời Hạ Diệp Hoa.

Lúc đó cô, xử lý như thế nào nhỉ?

Cô không kiên nhẫn mở miệng: "Mẹ, Tử Xuyên sẽ không gạt con."

Lúc cô nói câu nói này, vô cùng kiên trì, vô cùng tự tin.

Một Tống Nguyên Hi như bây giờ.

Hạ Diệp Hoa chỉ về phía cô bé mở miệng: "Con mới quen biết nó mấy ngày! Đã muốn gặp mặt rồi!"

"Dì, dì nói yêu trên mạng không đáng tin, cho nên chúng con mới gặp mặt, về sau cũng không phải là yêu trên mạng nữa."

"Không được! Tuyệt đối không được! Đối phương như thế nào đều không hiểu rõ, con đi qua, bị người lừa rất đau lòng?"

Tống Nguyên Hi cắn môi, ủy khuất.

Hạ Diệp Hoa vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Đứa nhỏ này, thật sự là muốn ta tức chết!"

Tống Nguyên Hi lập tức đi qua, vuốt sau lưng bà: "Dì, dì đừng nóng giận, con không đi thì không đi."

Cô bé biết điều như vậy, nhu thuận để cho người ta cảm thấy lòng chua xót.  

Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng này, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

Rất nhiều tình yêu trên mạng gặp nhau rồi chết.

Nhưng bộ dạng Tống Nguyên Hi không tệ, cũng không thể bị ghét bỏ.

Kiều Luyến mím môi, bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, để cho em ấy đi đi."

Một câu rơi xuống, Tống Nguyên Hi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Hạ Diệp Hoa ngây ngẩn cả người.

Mà Thẩm Lương Xuyên, cũng dừng ánh mắt ở trên người của cô.

Kiều Luyến cười nói: " Nguyên Hi muốn đi gặp bạn là rất bình thường. nếu mẹ thực sự không yên lòng, con sẽ đi cùng."

Hạ Diệp Hoa nhíu mày, còn muốn nói gì nữa, Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Nó là người trưởng thành rồi, có thể quyết định một ít chuyện của mình."

Hai người, để Hạ Diệp Hoa hít sâu một hơi: "Được được được, chuyện của mấy người tuổi trẻ, ta không xen vào rồi! Đi đi!"

Tống Nguyên Hi nhất thời hưng phấn: "Dì, dì thật tốt!"

Sau đó liền chạy lên trên lầu.

Không cần theo sau, cũng biết cô bé đang làm gì, khẳng định là chọn quần áo trang sức... Y hệt cô năm đó.

Năm đó cô..

Ở quê nhà thuyết phục mẹ, thuyết phục ba, sau cùng lẻ loi đi tới Bắc Kinh, hào hứng tới gặp Tử Xuyên.

Cô vì gặp anh, chuẩn bị rất nhiều thứ.

Gần như đem hết quần áo đẹp đẽ của mình mang đi, kéo lấy một cái hành lý lớn.

Ở trong khách sạn, cô thử quần áo rất lâu, cuối cùng mới chọn được một bộ.

Hài lòng nhìn vào gương, lúc này cô mới đi ra ngoài đón xe, đi tới chỗ đã hẹn.

Cô đến sớm hai giờ, ở trong quán cà phê đã hẹn, tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó yên lặng chờ anh.  

Vị trí bọn họ hẹn, là một quán cà phê Starbucks khu Hải Điến Bắc Kinh.

Bời vì đến sớm, cho nên cô cảm thấy có chút xấu hổ, liền vào trong góc chờ đợi.

Thời điểm đó mỗi một phút mỗi một giây, đối với cô mà nói, đều là một loại dày vò.

Lần đầu tiên cô cảm giác được thời gian chạy chậm như thế, mỗi một lần kim giây kim phút chuyển động, đều làm cô nhảy cẫng không thôi, thế nhưng, vẫn là quá khó chịu.

Cô thực sự là không nhịn được, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tử Xuyên...

Vừa nghĩ tới đây, trên lầu truyền tới động tĩnh, Tống Nguyên Hi đỏ bừng khuôn mặt ôm bộ quần áo màu trắng, đứng ở trên lầu hỏi dò hỏi: "Chị dâu, chị nhìn em mặc bộ này được không?"

Đôi mắt của cô bé tỏa sáng, giống như viên ngọc thuần khiết nhất, tản ra ánh sáng vụn vặt.

Kiều Luyến ngửa đầu, nhìn cô bé, chỉ thấy cô bé giống như làm ảo thuật, lấy ra một cái váy màu đỏ: "Hay là cái này đẹp mắt hơn? Màu trắng có vẻ em trắng, màu đỏ lại quá tươi đẹp, bộ dạng em tương đối đơn giản, không biết có thể đè ép đượchay không."

Kiều Luyến lại trở nên hoảng hốt.

Năm đó, cô chính là mặc một chiếc váy màu đỏ, bởi vì mẹ nói cô mặc màu đỏ đẹp mắt, giống như tiểu thái dương, luôn luôn phát ra nhiệt lượng cho người ta.

"Ai, em có nên hóa trang hay không? Thế nhưng trang điểm, có thể lộ ra là quá chính thức hay không, không thể để cho người ta cảm thấy em rất tùy tiện."

Năm đó, trước khi cô đi ra ngoài, hóa trang, đi tới cửa, lại quay đầu trở về, đem rửa lớp trang điểm đi, bời vì trang điểm, cả người trông già! Dù sao cô vốn thiên sinh lệ chất, không sợ!

"A, em xách cái túi nào đây? Xách quá mắc, sợ đối phương có áp lực, nhưng nếu như đối phương là phú nhị đại, lại sợ anh ấy xem thường..."

Kiều Luyến bật cười.

Năm đó cô không cân nhắc vấn đề này, bời vì cô cảm thấy, nếu Tử Xuyên bị cô nhìn trúng, khẳng định sẽ không bởi vì chính mình cõng mang một cái túi đắt tiền mà để ý, cũng sẽ không bởi mình mang cái túi quý, mà nhìn mình vài lần.  

Cô cảm thấy Tử Xuyên, dù anh rất xấu, cô cũng nhận.

Thế nhưng Tống Nguyên Hi luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, sợ nhất là phiền người khác, vậy mà lúc này, lại hưng phấn lớn tiếng nói chuyện như vậy, để ba người dưới lầu, nhìn thấy cũng không nhịn không được lộ ra nụ cười.

Hạ Diệp Hoa chỉ về phía cô bé, đều nói không ra lời.

Kiều Luyến đành phải mở miệng: "Mặc đồ trắng kia đi! Không nên trang điểm, em không hóa trang càng đẹp mắt, bôi một chút son môi màu sáng như vậy đủ rồi, túi, bời vì em mặc màu trắng, cho nên cầm một cái túi màu lam, màu dày của em cũng vậy."

Tống Nguyên Hi giống như tìm được người đáng tin cậy, lập tức vâng một tiếng, lại xông vào trong phòng.

Hạ Diệp Hoa cảm thán nói, "Đây là lần đầu tiên thấy con bé chờ đợi như thế, thế nhưng ta thật lo lắng nó sẽ bị người lừa."

Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, Đúng vậy...

Tống Nguyên Hi rất đơn thuần, tuy nhiên lớn hơn mình mấy tuổi so với năm đó.

Nhưng mình năm đó... Chính là tiểu bá vương, ai cũng không dám chọc giận cô.

Mà bây giờ Tống Nguyên Hi chỉ là một con thỏ nhỏ.

Nếu như bị người khi dễ thì làm sao bây giờ?

Cô mím môi, không nhịn được cắn răng, suy nghĩ trở lại năm đó.

Cô hào hứng gọi điện thoại cho Tử Xuyên, điện thoại nhanh chóng kết nối.

Anh vừa "alo", cô liền nói một hồi: "Tử Xuyên, em đã tới sớm, một mình đợi rất nhàm chán, anh đến chỗ nào rồi?"  

Cô nói xong câu nói này, lại dữ dằn mở miệng: "Cho anh nửa giờ, nếu như nửa giờ sau vẫn chưa xuất hiện, bản công chúa sẽ không hầu hạ!"

Lời này chỉ là đùa một chút, người đối diện lại trầm mặc.

Cái bộ dạng này, để cho nội tâm cô hốt hoảng, không nhịn được mở miệng lần nữa: "Tử Xuyên? Tại sao anh không nói chuyện?"

Câu nói này rơi xuống, cuối cùng người đối diện mới mở miệng: "Mười phút đồng hồ nữa, anh sẽ đến."

Mười phút đồng hồ...

Tâm lý Kiều Luyến, lập tức ngọt ngào.

Thì ra, không phải mình gấp, mà anh muốn thấy mình, cũng rất gấp, cho nên, cũng mới tới trước một giờ.

Cô cúp điện thoại, hai cánh tay kéo lấy cằm, đôi mắt liền nhìn chằm chằm ra cửa.

Thời điểm đó bên trong Starbucks, người cũng không nhiều lắm, chỉ có không đến mười người, người ra vào càng ít.

Cho nên, Tử Xuyên hẳn là vừa mới tiến vào, liền thấy được cô.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm giác khẩn trương, có một loại cảm giác lo sợ.

Cô cắn bờ môi, lẳng lặng chờ đợi, sau đó điện thoại bỗng nhiên vang lên...

"Chị dâu, chị xem, có được không?"

Tống Nguyên Hi hỏi, cắt ngang nhớ lại của cô một lần nữa, để Kiều Luyến lấy lại tinh thần, nhìn cô bé chằm chằm.

Tống Nguyên Hi rất thanh tú, ngũ quan đơn giản, mang theo tính dẻo dai rất mạnh.

Cô bé ăn mặc theo phối hợp, người nhìn qua rất xinh đẹp.  

Cô gật đầu: "Rất tốt!"

Tống Nguyên Hi nhất thời ngượng ngùng nở nụ cười, cô bé nhìn về phía Hạ Diệp Hoa lần nữa: "Dì... Dì cảm thấy thế nào?"

"Hừ!" Hạ Diệp Hoa lạnh hừ một tiếng, để Tống Nguyên Hi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, Hạ Diệp Hoa trông thấy bộ dạng này của cô, đứng lên đi qua, sửa lại một chút tóc rối cho cô bé: " Nguyên Hi, nhất định con phải nhớ kỹ bảo vệ chính mình, biết không? Còn có, nếu như đối phương không phù hợp ý con, cũng không cần thương tâm khổ sở, biết không?"

Ánh mắtTống Nguyên Hi sáng lên, gật mạnh đầu: "Con nhớ kỹ, dì!"

Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: "Con hẹn đối phương ở quán cà phê Starbucks lúc 10 giờ, hiện tại thời gian không sai biệt lắm, con đi trước!"

Nói đến đây, liền cao hứng chạy ra ngoài, lúc đi qua trước mặt Thẩm Lương Xuyên, ngượng ngùng cúi đầu: "Anh Lương Xuyên, em đi."

Kiều Luyến nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, phát hiện lúc này ánh mắt anh đặc biệt phức tạp, ánh mắt không có nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, ngược lại đang nhìn mình.

Cô không hiểu nhíu mày, chỉ thấy anh khẽ mở miệng, "Ừm."

Tống Nguyên Hi cũng không để ý, trực tiếp đi ra ngoài, một lát sau, lái xe đưa cô bé đi ra ngoài.

Kiều Luyến đứng lên, nhìn Hạ Diệp Hoa duỗi cổ, bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, nếu như mẹ không yên lòng, con sẽ đi xem một chút."

Hạ Diệp Hoa lập tức gật đầu: "Ai, con đi xem một chút, không có người nhìn chằm chằm, trong lòng ta thấy bất ổn. Nguyên Hi từ nhỏ đã đặc biệt đơn thuần, ta sợ nó bị người lừa!"

Kiều Luyến khẽ gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra sân, bỗng nhiên cảm giác có người tới gần sau lưng, cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở sau lưng cô, sau đó vượt qua cô, nổ máy xe: "Lên xe."

Kiều Luyến sững sờ, lúc này mới phản ứng được, Thẩm Lương Xuyên muốn đưa cô đi.

Cô lên xe, xe phát động, bọn họ đi tới quán cà phê Starbucks.

Sau khi đến, xe dừng ven đường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy Tống Nguyên Hi khẩn trương ngồi ở gần cửa sổ.  

Dáng vẻ cô bé khẩn trương như vậy, để Kiều Luyến nhìn, cũng siết chặt nắm đấm.

Trong nội tâm không khỏi bắt đầu chờ đợi cùng cô bé.

Hi vọng người sắp đến này, là người tốt.

Không nên giống cô năm đó, thất vọng như vậy...

Cô tin tưởng, Tống Nguyên Hi giống như cô, sẽ không để ý tới người này đẹp xấu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.

Qua thật lâu, lúc này mới phát giác được bên cạnh có một ánh mắt, đang nhìn cô.

Cô quay đầu, đối đầu với ánh mắt lành lạnh của Thẩm Lương Xuyên, hơi sững sờ.

Ánh mắt người đàn ông này là loại phức tạp, để cho người ta liếc một chút nhìn không thấy đáy lòng, mang theo một loại dáng vẻ đánh giá, để cho cô cảm thấy người đàn ông này, giống như muốn đọc hiểu ý nghĩ của cô.

Trong xe yên tĩnh, hoàn toàn để cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Cô không nhịn được mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Anh nói, người Nguyên Hi muốn gặp, thế nào?"

Thẩm Lương Xuyên nhìn cô, nghe được lời cô nói, gục đầu xuống: "Tôi làm sao biết."

Kiều Luyến:...

Đề tài này còn có thể tiếp tục tiến hành tiếp sao?

Cô lại nhìn về phía trước: "Hi vọng người tới là mỹ thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, dù sao mỗi cô gái đều mơ về bạch mã hoàng tử!"

Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên lại nhìn về phía cô: "Hoa si."

Bộ dạng ác miệng lại ghét bỏ kia, để cho cô lập tức nghĩ đến Tử Xuyên.

Không biết vì sao, đoạn thời gian gần đây, cô luôn luôn liên tưởng hai người với nhau.

Bời vì hai người kia, thật tại có vài phương diện, quá giống.  

Cô ngây người, liền thấy Thẩm Lương Xuyên không nhịn được quay đầu, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, mở miệng: "Tới."

Kiều Luyến nhìn sang theo ánh mắt của anh, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thật sự tới!"

Người đàn ông này, tướng mạo coi như phổ thông, mang theo một cái mắt kính, cách khá xa, cho nên bọn họ không thấy rõ lắm bộ dạng đối phương, nhưng ăn mặc sạch sẽ, nhìn qua coi như đáng tin.

Sắc mặt Tống Nguyên Hi đỏ bừng, có chút câu nệ nắm tay đối phương, sau đó hai người liền ngồi xuống.

Bọn họ nói chuyện trong quán cà phê, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên thì ở trong xe, đứng nhìn từ xa.

Bộ dạng người đàn ông rất chủ động, nói cái gì, Tống Nguyên Hi lại cười rộ lên.

Sau đó cô bé ngượng ngùng cúi đầu, sờ lên tóc của mình.

Thân thể người đàn ông nghiêng về phía trước, bộ dạng này, rất rõ ràng là cảm thấy rất hứng thú với Tống Nguyên Hi, Tống Nguyên Hi càng thêm ngượng ngùng, bộ dạng muốn nói còn xấu hổ kia, là đàn ông nhìn thấy, đều sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ?

Kiều Luyến nhìn chằm chằm phía trước, liền thấy người đàn ông kia duỗi tay. gọi phục vụ tới.

Bọn họ gọi mấy cái bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện.

Người đàn ông giống như rất chiếu cố Tống Nguyên Hi, chủ động nhiệt tình, dù là cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được anh ta nói chuyện hài hước.

Chỉ là...

Mắt liếc bộ dạng người đàn ông này, giống như không hơn Nguyên Hi lắm, có phải có chút thấp quá hay không?

Chẳng qua không thể thông qua bề ngoài đối đãi một người.

Chí ít người này nhìn qua hào hoa phong nhã, rất đáng tin, không phải loại kia tiểu tử láu cá.

Kiều Luyến rủ đôi mắt xuống, cảm thấy vận khí của Tống Nguyên Hi, thật sự là tốt hơn cô rất nhiều.

Năm đó cô... Cũng ngây ngốc chờ ở nơi đó.

Cách thời gian Tử Xuyên nói tới, còn có năm phút đồng hồ, cô nghe một cuộc điện thoại.

Điện thoại người chị em hỏi thăm ân cần, nói vài câu với đối phương, nhớ là sắp gặp Tử Xuyên, cô nhanh chóng tìm lý do cúp điện thoại, lại nhìn thời gian, chắc anh sắp tới?  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top