Chương 10: Bóng ma tâm lý
Phân thân của Viên Soái đi vào toàn bộ, lấp đầy tiểu huyệt của Giang Quân, khiến nhục bích bên trong bị căng ra đến cực hạn.
Quy đầu góc cạnh đỉnh thẳng vào sâu bên trong, không cần ai dạy Giang Quân cũng biết phải chuyển động mông vòng quanh, để quy đầu đâm vào hoa tâm.
Hoa tâm bị nghiền ép đến tê dại, dịch thể chảy ra càng nhiều, xối ướt nơi riêng tư của hai người, cảm giác hư không trong thân thể cũng dần biến mất.
Cô chỉ lo thỏa mãn chính mình, khiến Viên Soái có chút bất mãn. Anh cảm giác mình như cây gậy mát xa hình người vậy!
“Nâng mông lên rồi hạ xuống đi.” Anh vỗ nhẹ mông cô, nói.
Giang Quân nghe lời nâng mông lên, dương vật màu đỏ tím tuột ra, đến khi chỉ còn nửa quy đầu bên trong, cô lại dùng sức xuống ngồi.
“Phụt” một tiếng, nguyên cây gậy thô to lại cắm vào, va chạm với hoa tâm kiều nộn.
Có hơi đau, nhưng rất thoải mái, đau đớn trong sung sướng.
Cô thích cảm giác này, thế là lại tiếp tục nâng mông lên, vuốt ve cậu bé của anh từ trên xuống dưới, để nó cọ vào nếp uốn bên trong, tạo ra từng dòng khoái cảm.
Vì cọ xát không ngừng nên nơi kết hợp của hai người ngày càng nóng, Giang Quân cảm giác phía dưới sắp bị côn thịt nóng bỏng kia làm hỏng rồi.
Cô cắn môi nhìn anh: “Ngô… Viên Soái, thứ đó của anh nóng quá, vừa nóng vừa cứng.”
Thứ đó nóng đến mức khiến hoa huyệt của cô không ngừng co rút, xoắn chặt lại. Cảm giác chân thật này không giống như nằm mơ, ở trong mộng thì sao có thể nóng như vậy được.
Viên Soái thẳng lưng đỉnh về phía trước, đưa dương vật vào sâu bên trong, nghiền nát hoa tâm của cô: “Vừa nóng vừa cứng mới có thể làm em thoải mái. Có phải thoải mái lắm không?”
Nói xong anh nhanh chóng thẳng lưng đưa đẩy, phối hợp với động tác nâng lên ngồi xuống của Giang Quân, mỗi lần đều đâm mạnh về phía trước.
“A… A… Nhẹ chút, sắp hỏng rồi.”
Miệng Giang Quân tràn ra những tiếng rên rỉ, ngực không ngừng đong đưa, tạo ra từng làn sóng gợi cảm, đôi chân đang đặt hai bên eo anh run lên, sắp không trụ nổi nữa rồi.
Nhìn ngực cô nhấp nhô lên xuống, phân thân Viên Soái càng thêm nóng rực, cứng rắn.
Anh tàn nhẫn thẳng lưng đỉnh mạnh về phía trước một cái, dương vật mở rộng con đường nhỏ hẹp, cắm đến tận miệng tử cung: “Tôi làm em thoải mái không? Hử?”
“A… A… Ân… Thoải mái… Nhưng sâu quá.”
Bị chọc đến tận miệng tử cung, Giang Quân rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng anh, hô hấp dồn dập, chẳng còn sức mà bò dậy.
Viên Soái nhìn cô, cảm khái, đúng là cô chưa từng tự làm bao giờ mà.
Anh xoay người, đè Giang Quân dưới thân, gập hai chân cô lại thành hình chữ M. Khi hai người mặt đối mặt, anh hạ người xuống một chút rồi tiếp tục va chạm với hoa tâm của cô. hoa huyệt đỏ bừng như cái miệng nhỏ tham ăn, mấp máy, lúc đóng lúc mở, thịt mềm cắn lấy quy đầu mẫn cảm, giống như muốn hút sạch máu anh vậy.
Bên trong vừa ướt, vừa chặt muốn đòi mạng, các nếp uốn siết lại khiến anh suýt bắn ra.
Anh vỗ mông cô, giọng ám ách: “Thả lỏng, đừng kẹp.”
Xương cốt Giang Quân tê dại, trong cổ họng phát ra những ư hừ tiếng thoải mái, ánh mắt rời rạc, căn bản không biết anh đang nói gì. hoa huyệt co rút lại, cuốn lấy hành thân thô to.
Viên Soái kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa đẩy hơn mười, sau đó rút ra, bắn lên cái bụng trắng mịn của cô.
Anh thở dốc một lát, tiện tay cầm lấy cái quần lót bên cạnh lau sạch tinh dịch trên bụng Giang Quân, rồi cầm lấy cái áo sơmi đã hong khô phủ lên người cô, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, Giang Quân phát hiện chỉ có mình cô nằm trên giường gỗ, không thấy bóng dáng Viên Soái trong phòng.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương đau đớn vì say rượu, nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy thật là kinh thế hãi tục.
Ban ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó sao? Có lẽ trong lòng cô thật ra luôn muốn đè Viên Soái dưới thân, ngủ một lần?
Nhìn quần áo nguyên vẹn trên người, Giang Quân cảm thấy may mà là mơ, nếu không sẽ mất sạch mặt mũi, vì trong mộng cô dâm đãng quá mà.
Cô đứng dậy xuống giường, đi được hai bước lại cảm thấy đùi hơi nhức. Nếu không phải lúc tỉnh lại nhìn thấy quần áo còn nguyên trên người, cô còn cho rằng đêm qua thật sự đã đè Viên Soái ra làm.
Chắc là hôm qua rơi xuống sông nên mới đau.
Giang Quân vừa định mở cửa đi ra, Viên Soái đúng lúc từ bên ngoài đi vào.
Trong tay anh cầm mấy quả ổi vừa to vừa tròn, ngoài vỏ còn đang nhỏ nước, trông rất tươi mới ngon miệng.
“Em vừa tỉnh sao?” Viên Soái cúi đầu hỏi cô.
Giang Quân nhẹ nhàng “ừ”.
Anh nhét quả ổi vào trong tay cô: “Nơi này không tìm được thứ gì có thể ăn tạm, em đói bụng thì ăn chút trái cây này đi, tôi đã rửa sạch rồi. Tôi tìm thấy ở sau nhà đấy, chắc là của chủ nhà. Ăn xong chúng ta về biệt thự.”
“Cảm ơn.” Giang Quân nhận lấy, cảm ơn anh. Khi anh nghiêng người vào nhà, thân thể cô bỗng dưng cứng đờ.
Cô thấy dấu răng đỏ rực trên cổ Viên Soái, vị trí giống hệt trong giấc mộng tối qua. Nơi này chỉ có cô và Viên Soái, không phải Viên Soái thì chính là cô cắn rồi?
Chẳng lẽ tối qua không phải mơ, mọi chuyện đã xảy ra thật ư?
Giang Quân vừa sợ vừa thẹn. Hôm qua chắc cô điên rồi nên mới không biết xấu hổ sáp vào người Viên Soái cầu hoan như vậy.
Lúc này giọng nói của anh từ phía sau truyền đến: “Tối hôm qua, em…”
Anh còn chưa nói xong, Giang Quân đã vội vàng ngắt lời: “Tối hôm qua làm sao cơ? Tôi uống rượu xong thường quên mấy việc linh tinh, chỉ nhớ rõ mình uống xong rồi ngủ mất.”
Giang Quân cố gắng giả bộ bình tĩnh, che dấu dáng vẻ chột dạ. Cô tuyệt đối không thể thừa nhận hành vi phạm tội tối qua được.
Nếu Viên Soái coi đây là nhược điểm để khống chế cô thì phải làm sao? Hơn nữa cô rất xấu hổ khi phải thừa nhận mình là người phụ nữ dâm đãng trước mặt anh.
Viên Soái nhìn Giang Quân trầm tư suy nghĩ. Cô thật sự không nhớ rõ sao?
Một lát sau, anh coi như không có việc gì, nói: “Không có gì.”
Giang Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Viên Soái không vạch trần lời nói dối của cô, chắc là anh sẽ không so đo chuyện tối qua nữa đâu nhỉ.
Sau khi Giang Quân ăn xong, hai người cùng đi dọc về phía thượng du, Viên Soái vẫn nắm tay cô như ngày hôm qua.
Cô muốn rút tay ra, anh thấy cô giãy giụa, bèn nắm chặt hơn.
Đôi mắt anh thâm trầm nhìn Giang Quân “Nơi này hoang vu vắng vẻ, khó tránh khỏi có dã thú bất chợt nhảy ra. Vạn nhất em lại sợ tới mức rơi xuống sông, tôi không còn sức lực tìm em về lần nữa đâu.”
Lúc nói lời này, trong mắt anh có cảm xúc mà cô không hiểu nổi, giọng điệu như ẩn chứa cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Giang Quân đột nhiên thôi giãy giụa, im lặng đi theo sau, để mặc anh nắm tay mình.
Cô ngơ ngẩn nhìn gáy Viên Soái, cảm thấy sau khi rơi xuống nước anh vô cùng khác thường, càng ngày càng không thích hợp.
Giang Quân và Viên Soái đi khoảng ba tiếng thì nhìn thấy phía trước có một đoàn người hình như đang vớt cái gì đó dưới sông.
Khi hai người đến gần, phát hiện ra mấy gương mặt quen quen. Người phụ trách chương trình và Chu Hách đều ở đây, còn có cả nhân viên cứu hộ lặn lội dưới sông, chắc là đang tìm bọn họ.
Có người tinh mắt nhận ra Giang Quân và Viên Soái, liền chỉ vào hai người hô to: “Mau nhìn đi, bọn họ còn sống, ở đó kìa.”
Chu Hách nhìn theo hướng người nọ chỉ, vừa thấy Giang Quân, liền vội vàng chạy đến.
Cậu kích động ôm cô: “Giang Quân, rốt cuộc chị đã trở lại, hôm qua em sợ muốn chết, suýt chút nữa còn tưởng chị đã…”
“Không sao, không phải hiện tại tôi đã an toàn trở lại sao?” Giang Quân vỗ vỗ vai cậu, trấn an.
Viên Soái lạnh lùng nhìn hai người trước mặt ôm ôm ấp ấp không coi ai ra gì. Mặt anh đen thui, hai người kia nghĩ anh chết rồi sao?
Anh bất mãn nhéo lòng bàn tay Giang Quân, thu hút sự chú ý của cô.
Giang Quân muốn rút tay ra nhưng không được.
Viên Soái dùng khẩu hình nói: “Đẩy cậu ta ra.”
Giang Quân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, vài giây sau, lại nâng một cái tay khác lên đẩy Chu Hách ra.
Sau khi đẩy Chu Hách ra, Viên Soái vẫn nắm tay cô không buông. Giang Quân lại trừng mắt liếc anh một cái, người này nói không giữ lời gì hết.
Viên Soái hứng thú nhìn khuôn mặt phồng lên vì tức giận của cô. Ngón tay anh hơi cong lại, gãi gãi vào lòng bàn tay mềm mại của cô rồi mới buông ra.
Cảm giác ngưa ngứa lướt qua, Giang Quân phải đột ngột rút tay về, người này thật nhàm chán, nghịch tay cô làm gì.
Cô trừng mắt lườm anh một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng.
Chu Hách trầm mặt nhìn Giang Quân và Viên Soái mắt qua mày lại. Trong mắt cậu, cái lườm nguýt của cô trông thật giống hờn dỗi, hai người này cứ như đang ve vãn đánh yêu nhau vậy.
Rõ ràng mới qua một ngày thôi, vì sao cậu cảm thấy có gì đó đã lặng lẽ thay đổi, khiến tâm tình cậu có chút hoảng loạn.
Sau khi thấy Giang Quân và Viên Soái xuất hiện, nhân viên cứu hộ ngừng tìm kiếm. Người phụ trách chương trình cũng đi qua an ủi một phen, rồi mọi người cùng nhau về biệt thự.
Viên Soái và Giang Quân đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng. Đầu gối Giang Quân chỉ bị trầy da nhẹ, Viên Soái thì bị thương nặng hơn một chút. Cả lưng anh bị đập vào đá ngầm, vừa bầm tím vừa chảy máu, nhưng cũng may không thương tổn vào trong.
- --
Sáng hôm sau Giang Quân nấu cho Chu Hách một nồi cháo thịt theo lời hứa lần trước.
Cô đã nhặt rất nhiều vỏ sò, nên nấu nhiều một chút, vì thế mấy khách mời khác cũng có lộc nếm thử bát cháo thịt thơm ngon.
Tuy lúc trước Viên Soái đối xử với Giang Quân không tốt, nhưng anh đã cứu cô một mạng. Cho nên lúc anh từ trên lầu đi xuống, Giang Quân do dự một hồi, vẫn tiến lên hỏi một câu: “Anh muốn ăn cháo thịt không?”
Viên Soái cúi đầu nhìn cô, tâm tình không tồi, bởi vì Giang Quân chủ động nói chuyện với anh.
Anh hỏi: “Em nấu à?”
Giang Quân gật đầu: “Ừ, lúc trước Chu Hách giúp nhặt rất nhiều vỏ sò, nên tôi nấu một nồi đền đáp chiếc áo sơmi của cậu ấy.”
Nghe cô nói nấu cho Chu Hách, sắc mặt Viên Soái tức khắc tối tăm, lạnh giọng nói: “Không muốn ăn.”
Sau đó anh xoay người đi lên lầu.
Giang Quân nhìn bóng lưng anh, nói thầm, sắc mặt của người này thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, vừa rồi còn ôn hoà, thế mà thoắt cái liền biến thành âm trầm đáng sợ. Cô thèm vào, thích ăn thì ăn, không thích thì nhịn.
Đến tối, Viên Soái cầm giấy chẩn đoán bệnh liên quan đến chuyện tính phúc cả đời anh, gõ cửa phòng Giang Quân.
“Có việc gì sao?” Giang Quân mặc váy ngủ nhìn Viên Soái đang đứng ngoài cửa.
Vẻ mặt Viên Soái chua xót: “Có.”
Một lúc, Giang Quân nhìn giấy chẩn đoán bệnh trong tay, mắt phút chốc mở to.
Trên giấy viết: Thân thể bệnh nhân bị chà đạp tàn phá, tồn tại bóng ma tâm lý, rối loạn chức năng sinh lý, không thể cương cứng như bình thường, hoặc có cương cứng nhưng cũng không giữ được lâu.
Chỗ tên người bệnh viết ba chữ Viên Soái.
Ánh mắt Giang Quân tìm tòi nghiên cứu, liếc nhìn hạ thân của anh một cái, hỏi: “Anh không được à?”
“Xin em đừng hỏi một người đàn ông có khuyết tật sinh lý vấn đề tàn khốc như vậy, chuyện này rất đả kích lòng tự trọng.” Sắc mặt Viên Soái không vui.
Giang Quân ngượng ngùng “Xin lỗi”, ngay sau đó lại nói: “Nhưng anh tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải bác sĩ.”
“Thật ra tối hôm chúng ta rơi xuống sông, sau khi uống say, em tay đấm chân đá, vừa đánh vừa cắn, còn đè tôi dưới thân, nảy sinh thú tính. Lần đầu tiên tôi bị phụ nữ xâm hại, thân bị tàn phá, tôn nghiêm đàn ông bị giẫm đạp, để lại bóng ma cực kỳ đen tối trong lòng. Vì vậy chức năng sinh lý của tôi mới gặp chướng ngại, cho nên em phải chịu trách nhiệm.”
Bóng ma tâm lý?
Giang Quân cảm thấy lời này thật vô căn cứ, bèn đập giấy chẩn đoán bệnh vào mặt anh: “Nói lung tung, sao anh có thể bị ám ảnh tâm lý, rõ ràng tối đó anh cũng rất sung sướng còn gì?”
Viên Soái lấy tờ giấy trên mặt xuống, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng hơi rối, có mấy sợi rủ xuống vầng trán đầy đặn trơn bóng, tăng thêm vài phần dã tính.
Lông mày của anh hơi nhướng lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Giang Quân “Hử? Nói vậy là em đều nhớ rõ mọi chuyện đêm đó, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm về hành vi phạm tội của mình, phải không?”
“Tôi… Tôi…” Giang Quân ấp úng, cuối cùng bật ra một câu: “Tôi không có tiền.”
Với tính cách cao ngạo của Viên Soái, cô nghĩ anh nhất định sẽ đến bệnh viện khám, mà còn là bệnh viện hạng nhất, bảo mật thông tin của bệnh nhân cực tốt.
Hơn nữa, anh chắc chắn sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, một lần khám mất vài vạn, thậm chí còn phải khám vài lần, nếu thế tiền của cô sẽ bị ép hết mất thôi.
Nhìn ra băn khoăn trong lòng cô, Viên Soái nói: “Không cần bồi thường tiền, nhưng em phải phối hợp với tôi tiến hành trị liệu.”
Không cần bồi thường tiền? Có chuyện tốt như vậy ư?
Giang Quân hỏi anh: “Trị liệu thế nào?”
“Trước tiên phải xóa bỏ dáng vẻ hung hãn em lưu lại trong lòng tôi tối đó. Hãy đối xử ôn nhu với tôi một chút, để tôi cảm nhận được sự dịu dàng điềm đạm của em, chứ không phải kiểu đanh đá dã man, tay đấm chân đá. Hơn nữa em còn phải cùng tôi tiến hành một vài hoạt động có lợi cho việc thả lỏng tâm tình, giúp tôi thoải mái, như vậy bóng ma trong lòng ta sẽ dần dần biến mất, bệnh tình cũng chuyển biến tốt đẹp.”
Giang Quân trầm mặc, suy xét.
Viên Soái khí định thần nhàn nhìn cô, lại bỏ thêm một câu: “Nếu em không muốn phối hợp, cũng có thể giải quyết bằng phương thức khác, ví như làm theo trình tự pháp luật. Tôi có thể bảo luật sư thống kê cho em tiền bồi thường thiệt hại tinh thần và tiền thuốc men.”
Vừa nghe đến tiền bồi thường, Giang Quân không chút do dự nói: “Tôi chọn cách thứ nhất, nguyện ý phối hợp tiến hành trị liệu với anh.”
Ai bảo cô nghèo chứ, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng đi!
Viên Soái đưa một tờ giấy khác cho Giang Quân: “Em ký vào hợp đồng này trước đi, đề phòng em không tuân thủ lời hứa, bệnh tình của tôi còn chưa hồi phục đã ngừng phối hợp trị liệu. Đại khái nội dung giống như những gì tôi nói, em có thể xem lại.”
Giang Quân nhanh chóng nhìn qua một lượt, phát hiện không có gì không hợp lý, bèn ký luôn.
Viên Soái rất vừa lòng cầm hợp đồng về phòng.
Sáng sớm hôm sau, anh gõ cửa phòng Giang Quân.
Giang Quân còn trong cơn buồn ngủ nhìn anh: “Làm gì vậy?”
“Hôm nay tôi muốn đi nhặt vỏ sò thả lỏng tâm tình, em phải phối hợp với tôi tiến hành trị liệu.”
Giang Quân còn chưa ngủ đủ, tuy không tình nguyện nhưng vẫn mặc tốt quần áo cùng anh đi ra ngoài.
Ra đến bãi biển, viên Soái lại không nhặt, mà nhìn Giang Quân nói: “Em nhặt đi, tôi cầm giúp em, như vậy tâm tình tôi sẽ khá hơn chút.”
“Ờ”, Giang Quân ờ một tiếng rồi xoay người lại nhặt. Cô vừa nhặt một cái, Viên Soái liền cởi áo sơmi, trên người chỉ mặc một cái áo may ô.
Giang Quân nghi hoặc: “Anh cởi áo làm gì?”
“Không muốn bẩn tay, dùng áo để đựng.” Viên Soái nói cực kỳ nghiêm túc.
Mặt Giang Quân đầy hắc tuyến, tay so với áo, rõ ràng làm dơ áo không có lời chút nào!
Người mắc bệnh sạch sẽ, tư duy thật không tầm thường.
Chờ Giang Quân nhặt đến mỏi eo, hai người mới trở về.
Viên Soái cầm theo vỏ sò thu hoạch được, nói với cô: “Cái áo sơmi này đắt gấp đôi áo của Chu Hách.”
Giang Quân không rõ nguyên do: “Ý của anh là?”
Viên Soái: “Cho nên, em phải nấu cháo cho tôi hai lần.”
Giang Quân: “…”
Khóe miệng Giang Quân run rẩy, hoá ra mới sáng sớm mục đích Viên Soái kêu cô dậy chính là bảo cô nấu cháo cho anh. Anh có thể nói thẳng mà, hà tất bắt cô phải nhặt đến eo mỏi lưng đau, trong bếp của tổ chương trình có rất nhiều hải sản.
Đáp ứng yêu cầu của Viên Soái, Giang Quân nấu cháo thịt làm bữa sáng cho anh hai ngày. Hơn nữa dục vọng chiếm hữu của người này quá mạnh, Giang Quân vừa nấu xong, anh liền bưng lên lầu, ăn một mình.
Cô đang định múc cho Chu Hách một bát mà, thật là keo kiệt.
Ban đêm.
Viên Soái lại gõ cửa phòng Giang Quân.
Cô mở cửa cho anh: “Lại làm gì nữa?”
“Tiến hành trị liệu.”
Giang Quân kinh ngạc: “Buổi tối cũng phải trị liệu sao?”
“Đương nhiên, chắc chắn không thể thiếu bài trị liệu buổi tối.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top