76
Cảm giác đau đớn không ngừng xâm chiếm cơ thể Bạch Cửu, từng nhát kim xuyên qua da thịt, từng vệt máu, từng giọt chất lỏng kỳ lạ khiến cậu cảm giác như mình đang dần biến mất. Đau đớn, tuyệt vọng, mọi cảm giác khác đều mờ nhạt, chỉ còn lại sự tê liệt của cơ thể, một cuộc chiến nội tâm không ngừng đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Dù cậu đã cố gắng gồng mình, nhắm mắt để không phải nhìn vào nụ cười tàn nhẫn của Hoán Ảnh, nhưng cơn đau như thể là một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong, khiến cậu không thể kiềm chế. Mắt cậu mờ dần, hít thở càng lúc càng khó khăn, nhưng cái cảm giác đau đớn tột cùng vẫn không buông tha.
Rồi, không biết từ đâu, một tiếng hét vang lên, kéo dài và đứt quãng. Âm thanh ấy không phải chỉ là tiếng đau đớn mà còn là tiếng gào thét của sự kiệt quệ, một sự từ bỏ cuối cùng trước sự tàn nhẫn của Hoán Ảnh. Đó là tiếng hét của Bạch Cửu, vượt qua tất cả mọi giới hạn của cậu, tiếng hét vang vọng trong không gian u ám của căn phòng.
"Đủ rồi!" Cậu gào lên, giọng khàn đặc, như thể mỗi chữ đều rút hết sức lực cuối cùng từ cơ thể mệt mỏi. "Ta... ta chịu không nổi nữa..xin ngươi..."
Hoán Ảnh ngừng lại, ánh mắt hắn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước.
Hoán Ảnh lắng nghe tiếng hét của Bạch Cửu vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Dường như sự kêu cứu của cậu không làm hắn lay động. Hắn vẫn tiếp tục công việc của mình, chậm rãi, tỉ mỉ như một nghệ sĩ đang tạo ra tác phẩm hoàn hảo. Mỗi cây kim đâm vào, mỗi vết rạch trên da cậu không chỉ là sự đau đớn, mà là một phần của một bản đồ đầy huyền bí mà Hoán Ảnh đang vẽ lên cơ thể cậu.
Bạch Cửu, trong đau đớn tột cùng, không thể làm gì khác ngoài việc nằm đó, cơ thể cậu run lên vì cơn đau dai dẳng, đôi tay vô lực nắm chặt tấm chăn. Tiếng thở của cậu đã trở thành những tiếng nấc đứt quãng, nhưng ngay cả khi cậu đã cầu xin, Hoán Ảnh vẫn không hề dừng lại.
Từng vệt kim dần kéo dài, tạo nên những ký tự kỳ lạ trên da Bạch Cửu. Những đường vẽ như có một ý nghĩa sâu xa, giống như một ngôn ngữ cổ xưa mà chỉ Hoán Ảnh mới hiểu được. Và rồi, cuối cùng, hắn tạo nên một hình ảnh đầy mê hoặc nhưng lại tàn nhẫn, nằm giữa những kí tự ấy dù đẹp đến kỳ lạ, nhưng lại mang theo sự lạnh lùng và chết chóc.
Hoán Ảnh dừng lại, không vội vã, ánh mắt hắn lạnh lùng và tập trung nhìn vào "tác phẩm" mà mình vừa tạo ra trên cơ thể Bạch Cửu. Hắn không để tâm đến những tiếng thở hổn hển, những cơn run rẩy của cậu, mà chỉ chăm chú vào những vết thương mà hắn đã khắc lên làn da mềm mại ấy. Đóa mẫu đơn, nằm giữa những văn tự cổ rối rắm, giờ đây là một biểu tượng hoàn hảo của sự thống trị và tàn nhẫn. Đó không chỉ là một hình ảnh đơn giản, mà là một bức tranh đầy huyền bí, chứa đựng sức mạnh, sự đau đớn, và những câu chuyện chưa kể. Mỗi cánh hoa đều sắc bén, mỗi đường nét đều mang theo nỗi thống khổ mà Bạch Cửu phải gánh chịu. Nhưng trong ánh mắt của Hoán Ảnh, đó lại là sự hoàn thiện, một tác phẩm nghệ thuật mang đầy quyền lực, đầy sự kiểm soát.
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười không mang chút ấm áp nào, chỉ có sự thỏa mãn nhẫn tâm. Ánh mắt hắn ánh lên vẻ kiêu ngạo, như thể hắn vừa đạt được một chiến thắng vĩ đại, một kiệt tác mà không ai có thể sánh kịp. Đó không chỉ là một cuộc hành hạ thể xác, mà là một cuộc thử nghiệm của sự thống trị, một minh chứng cho quyền lực tuyệt đối mà hắn có thể áp đặt lên người khác. Mỗi vết kim, mỗi đường cắt đều có lý do, và mỗi đau đớn đều là một phần trong kế hoạch vĩ đại của hắn. Trong tâm trí hắn, tác phẩm này không chỉ là sự tàn nhẫn, mà là sự khai sáng, sự nắm bắt tất cả sự sống và cái chết trong tay mình.
Hoán Ảnh nhìn kỹ hơn, tự mình thỏa mãn với kết quả. Đóa mẫu đơn, dù được tạo ra từ máu và nước mắt, lại đẹp đến mức không thể chối từ. Nó như một dấu ấn không thể tẩy xóa, một chứng minh cho sự uy quyền của hắn, hoàn hảo trong từng chi tiết. Cảm giác thỏa mãn lan tỏa trong hắn, như thể hắn đã nắm bắt được tất cả những gì mà hắn mong muốn từ lâu—sự kiểm soát tuyệt đối, sự thống trị không thể chối cãi. Và dù cho Bạch Cửu có đau đớn đến đâu, dù có gào thét đến mức nào, thì những gì hắn vừa tạo ra vẫn là bất khả xâm phạm, là một minh chứng rõ ràng cho quyền lực của hắn. Hắn đã chiến thắng, và điều đó là tất cả những gì hắn cần.
"Ngươi cảm nhận được không, Bạch Cửu?" Hoán Ảnh thì thầm, giọng hắn vẫn lạnh lẽo như ban đầu, không có một chút tình cảm hay biểu cảm nào ngoài sự tàn nhẫn. Mỗi chữ hắn thốt ra như những dao mảnh, lạnh buốt, vạch sâu vàO tâm trí Bạch Cửu. Hắn bước lại gần hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cơ thể cậu, nơi từng vết thương đang dần tạo thành một hình ảnh kỳ quái, đẹp đến tàn nhẫn, hoàn mỹ đến mức không thể tả được bằng lời. Những đường kim hắn đã đâm vào thân thể Bạch Cửu không chỉ đơn thuần là hành động gây đau đớn, mà là những nét vẽ tinh tế của sự kiểm soát tuyệt đối, những vệt máu và chất lỏng kỳ lạ hòa lẫn, tạo thành một hình thù mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp trong đó.
"Đây chính là kết quả của sự kiên nhẫn," hắn tiếp tục, ánh mắt hắn không một chút thương hại, chỉ có sự thỏa mãn nhẫn tâm, như thể hắn vừa hoàn thành một kiệt tác mà không ai có thể sánh kịp. Mỗi câu hắn nói như thể đang khai sáng một chân lý, một niềm tự hào không ai có thể phá vỡ. "Mỗi đường kim là một phần của sự tôn trọng mà ngươi xứng đáng có."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top