6
Con yêu thú quay lại, đôi mắt đỏ ngùn ngụt như hai ngọn lửa hừng hực. Cửu Vĩ Hồ gầm lên một tiếng vang rền, tiếng gầm của nó giống như âm thanh của cơn bão, cuộn xoáy trong không gian. Với một cú vẫy mạnh mẽ, tất cả khói thuốc bị cuốn bay đi, như thể không có gì có thể ngăn cản nó. Sức mạnh của con yêu thú tái sinh mạnh mẽ, và một luồng khí đen từ các chiếc đuôi của nó bắn ra, đẩy lùi mọi người trong nhóm.
"Chúng ta không thể kéo dài thêm!" Triệu Viễn Chu kêu lên, giọng hắn không giấu nổi sự lo lắng. "Nó sẽ không dừng lại, nếu chúng ta không tiêu diệt được nguồn sức mạnh điều khiển!"
Trác Dực Thần nhắm mắt lại, một vệt sáng từ tay hắn tiếp tục tạo ra những trận pháp bảo vệ mạnh mẽ, nhưng hắn biết rõ rằng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn chứ không thể triệt tiêu hoàn toàn. "Đệ phải cố gắng phá vỡ sự kết nối đó càng nhanh càng tốt, Bạch Cửu!"
Bạch Cửu nhanh chóng nhận ra rằng, con Cửu Vĩ Hồ đang tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của trận pháp. Cửu Vĩ Hồ, mặc dù bị ảnh hưởng bởi thuốc, vẫn có khả năng rất lớn trong việc tự phục hồi và phá vỡ những ràng buộc. Nó đang tìm cách phá hủy tất cả những gì xung quanh để có thể thoát ra.
Con Cửu Vĩ Hồ bắt đầu sử dụng những chiếc đuôi của mình như những vũ khí chiến đấu, quét mạnh về phía các thành viên trong nhóm. Những chiếc đuôi như những thanh kiếm sắc bén, tạo ra những vết cắt sâu trên mặt đất. Một chiếc đuôi quét ngang làm gãy vỡ những khối đá lớn, tạo ra một làn sóng xung động mạnh mẽ khiến nhóm phải vội vàng tránh né.
"Không thể để nó chạy thoát!" Trác Dực Thần gầm lên. "Triệu Viễn Chu, chuẩn bị!"
Triệu Viễn Chu lập tức thả ra một chuỗi trận pháp mạnh mẽ, bao quanh con Cửu Vĩ Hồ, cố gắng vây nó lại trong một vòng tròn khổng lồ. Tuy nhiên, Cửu Vĩ Hồ chẳng hề nao núng, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào nhóm, ánh mắt đầy sự kiêu hãnh và thách thức. Với một tiếng gầm mạnh mẽ, nó vung những chiếc đuôi lớn quét ngang qua, tạo ra một làn sóng xung động khủng khiếp, tám quả cầu chứa sức mạnh phá vỡ tất cả các trận pháp bao bọc.
Bạch Cửu thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của con yêu thú. "Nó đang chuẩn bị chạy trốn!" Cậu thốt lên, nhận ra rằng con Cửu Vĩ Hồ không còn muốn tiếp tục chiến đấu mà đang tìm cách thoát khỏi cuộc đối đầu này. "Nó sẽ phá hủy toàn bộ khu rừng để chạy thoát!"
Nhận ra sự nguy hiểm, Anh Lỗi bước lên một bước, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía con yêu thú. "Chúng ta không thể để nó thoát. Nếu nó ra khỏi đây, cả vùng đất này sẽ chìm trong bóng tối. Để ta cản nó!"
Anh Lỗi lao về phía con Cửu Vĩ Hồ, một bước tiến mạnh mẽ, vung kiếm lên trong một đợt tấn công dữ dội. Tuy nhiên, Cửu Vĩ Hồ nhanh chóng xoay người, quét đuôi một cách bất ngờ, buộc Anh Lỗi phải nhanh chóng lùi lại để tránh cú vung của nó.
Làn khói từ viên dược đan tỏa ra nhanh chóng, bao phủ cơ thể của Cửu Vĩ Hồ, làm chậm lại những chuyển động của nó. Tuy nhiên, ngay lúc này, con yêu thú gầm lên dữ dội và đột ngột lao về phía lối ra của ngôi mộ cổ.
"Không thể để nó ra ngoài!" Triệu Viễn Chu quát, lập tức kích hoạt một trận pháp cuối cùng, cố gắng bao vây con yêu thú.
Nhưng không may, Cửu Vĩ Hồ quá mạnh mẽ và kiên cường. Nó quét mạnh chiếc đuôi của mình, làm tan vỡ trận pháp, và lao vút vào khoảng không tối đen của khu rừng, tìm cách thoát ra ngoài. Lũy pháp xung quanh ngôi mộ cổ bắt đầu lung lay dữ dội khi con yêu thú phá vỡ mọi trở ngại.
Triệu Viễn Chu thở dài, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối. "Nó đã thoát rồi."
Bạch Cửu nhìn vào khoảng không mà con Cửu Vĩ Hồ vừa biến mất, trái tim như thắt lại. "Đây mới chỉ là bước đầu. Chúng ta chưa thể đánh bại nó hoàn toàn." Cậu không thể ngừng cảm thấy lo lắng, biết rằng chỉ còn cách chuẩn bị cho những trận chiến lớn hơn phía trước.
Bạch Cửu vẫn không thể xua tan được cảm giác lo lắng ấy. Cảm giác như một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim cậu, từ từ, nhưng mạnh mẽ. Cậu không thể hiểu nổi lý do, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó lớn hơn, nguy hiểm hơn, đang chực chờ. Dù mọi thứ xung quanh có vẻ tĩnh lặng, nhưng trong lòng cậu, sự căng thẳng và mối đe dọa vẫn âm ỉ cháy, như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Cậu nhìn lên bầu trời u ám, nơi những đám mây đen dần tụ lại, như thể chúng đang bao phủ lấy cả thế giới. Có phải mọi thứ đang sắp sửa thay đổi? Cảm giác ấy dường như đang được nuôi dưỡng trong những bóng tối của khu rừng, một sự hiện diện mà Bạch Cửu không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận rõ rệt.
Những chiếc lá cây, vốn dĩ vẫn đung đưa trong gió, bỗng ngừng lại như thể bị một lực vô hình nào đó kìm hãm. Không gian tĩnh mịch, căng thẳng đến mức Bạch Cửu có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình trong không gian vắng lặng.
"Chuyện này không ổn," Bạch Cửu lẩm bẩm, giọng nói của cậu vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cậu tự hỏi liệu cảm giác này chỉ là sự lo lắng do trận chiến căng thẳng vừa qua, hay có điều gì đó thật sự đang ẩn giẤu trong bóng tối.
Anh Lỗi đứng gần đó, không nhận thấy sự bất an của Bạch Cửu, vẫn tiếp tục quan sát những dấu vết con yêu thú để lại. "Đệ cảm thấy không ổn sao?" Y hỏi, nghe vậy liền quay lại nhìn cậu xem cậu có bị thương không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top