43
“Cảm giác như cả khu chợ bị bỏ hoang,” Trác Dực Thần nhận xét, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. “Nhưng rõ ràng là gần đây vẫn có người qua lại. Ngươi thấy không? Những vết chân còn mới trên nền đất.”
Triệu Viễn Chu gật đầu, ánh mắt lạnh lùng. “Có người cố tình giữ cho nơi này trống trải. Họ muốn giấu gì đó, hoặc không muốn ai ở đây lâu.”
Cả hai dừng lại trước một sạp hàng bỏ trống. Trên mặt bàn, một mảnh giấy nhàu nát nằm lẻ loi, bị đè dưới một viên đá nhỏ. Trác Dực Thần nhặt mảnh giấy lên, đọc lướt qua những dòng chữ nguệch ngoạc:
“Trốn đi. Hắn đã trở lại. Hắn sẽ không để ai sống sót.”
“‘Hắn’?” Trác Dực Thần lặp lại, ánh mắt nghiêm trọng. “Rõ ràng là dân ở đây biết có thứ gì đó nguy hiểm đang xảy ra.”
“Không chỉ vậy,” Triệu Viễn Chu đáp, tay chỉ về một góc khuất gần đó. “Ngươi có ngửi thấy mùi không?”
Trác Dực Thần nhíu mày, hít một hơi. Một mùi tanh nồng nặc pha lẫn với mùi thối rữa xộc lên, khiến hắn phải bịt mũi. Cả hai bước về hướng mùi hôi, dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm lẻ loi ở góc chợ. Cửa chính để hé, bên trong tối om.
“Có gì đó không ổn,” Triệu Viễn Chu nói nhỏ. Hắn rút thanh kiếm bên hông, ra hiệu cho Trác Dực Thần sẵn sàng.
Cả hai bước vào căn nhà, cẩn thận từng bước một. Bên trong, ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, để lộ một cảnh tượng khiến họ phải dừng lại.
Giữa căn phòng là một chiếc bàn lớn, trên đó chất đầy những bát đựng đầy máu đông. Xung quanh, các bức tường dán kín những lá bùa màu đỏ viết bằng chữ cổ, trông như để trấn yểm thứ gì đó. Nhưng thứ khiến họ rợn người hơn cả là những cái bóng mờ mờ di chuyển quanh căn phòng, dù không có ai ở đó.
“Đây không phải là nghi lễ thông thường,” Trác Dực Thần thì thầm. “Đây là một loại trận pháp hiến tế.”
“Hiến tế cho ai hoặc thứ gì?” Triệu Viễn Chu hỏi, ánh mắt quét quanh căn phòng. Hắn dừng lại khi nhìn thấy một hình khắc trên sàn nhà, ẩn dưới lớp bụi dày. Hình một con mắt khổng lồ với con ngươi rắn.
“Đó là ký hiệu của Huyết Nhãn Ma,” Trác Dực Thần nói, giọng trầm hẳn. “Một trong những loại yêu tà nguy hiểm nhất. Thứ này sống nhờ hút máu người, và mỗi lần xuất hiện, nó sẽ mang theo tai ương.”
“Có vẻ như nó đang được triệu hồi lại,” Triệu Viễn Chu nói, mắt nhìn những bát máu trên bàn. “Hoặc tệ hơn, nó chưa bao giờ rời đi.”
Ngay khi hắn dứt lời, các lá bùa trên tường bất ngờ bốc cháy, từng mảng giấy hóa thành tro, để lộ những vết nứt đỏ rực như máu trên bức tường. Một tiếng cười ghê rợn vang lên từ đâu đó, rồi không gian trở nên tối đen.
“Cẩn thận!” Trác Dực Thần hét lớn, giơ tay tung ra một lá bùa hộ thân. Lá bùa phát sáng, đẩy lùi bóng tối và chiếu sáng căn phòng. Nhưng khi ánh sáng lan tỏa, cả hai thấy mình không còn ở trong căn nhà nữa.
Họ đứng giữa một không gian kỳ lạ, bầu trời đỏ rực như máu, đất đai khô cằn và nứt nẻ. Xung quanh là những cái bóng mờ ảo lượn lờ, tiếng khóc lóc và rên rỉ vang lên khắp nơi. Trước mặt họ, một cặp mắt đỏ rực khổng lồ từ từ mở ra giữa không trung, nhìn chằm chằm vào họ.
“Đây là... không gian của nó,” Trác Dực Thần nói, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ căng thẳng. “Chúng ta đã bị kéo vào lãnh địa của Huyết Nhãn Ma.”
Triệu Viễn Chu siết chặt thanh kiếm, ánh mắt đầy kiên định. “Vậy thì phải phá hủy nó ngay tại đây. Chúng ta không thể để nó thoát ra ngoài.”
“Ngươi nghĩ ta sợ sao?” Trác Dực Thần mỉm cười lạnh lùng, rút ra hai thanh đoản kiếm. “Được rồi, Triệu Viễn Chu. Hãy cùng ta hạ nó.”
Bầu không khí trong không gian kỳ dị trở nên ngột ngạt hơn khi cặp mắt đỏ rực giữa không trung từ từ đi chuyển, tập trung ánh nhìn lạnh lẽo vào hai kẻ xâm nhập. Dưới mặt đất, những vết nứt đỏ bắt đầu lan rộng, tỏa ra hơi nóng như dung nham sắp trào lên. Từ trong bóng tối. những bóng mờ dần trở nên rõ nét, hiện hình thành những thực thể quái dị với thân hình gầy guộc và bộ hàm đầy răng sắc nhọn.
"Bảo vệ phía sau ta!" Trác Dực Thần hét lên, lao thẳng về phía đôi mắt khổng lồ. Vân Quang kiếm trên tay hắn phát ra ánh sáng chói lóa, chém mạnh xuống đất, tạo thành một luồng sóng năng lượng quét qua đám bóng quỷ phía trước, buộc chúng phải lùi lại.
"Ngươi đừng quên ta không yếu thế đến mức cần bảo vệ. Triệu Viễn Chu cười nhạt, hai thanh đoàn kiếm trong tay xoay tròn thành những đường ánh sáng. Hắn lách người né một con quỷ lao tới, rồi cắt ngang qua cổ nó bằng một đường kiếm sắc gọn. Máu đen phun trào, nhưng hẳn không hề nao núng, tiếp tục lao vào đám quỷ còn lại.
Phía trên, cặp mắt đỏ rực bắt đầu phát ra những tỉa sáng ma quái, nhắm thẳng vào Triệu Viễn Chu. Hắn xoay kiếm chẳn đòn, nhưng mỗi tia sáng va chạm lại khiến mặt đất rung chuyến. Một vết nứt lớn mở ra ngay dưới chân, buộc hẳn phải nhảy tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top