23
Ánh sáng ban mai dịu dàng len lỏi qua từng khe cửa sổ, trải những vệt nắng vàng nhạt trên sàn gỗ cũ kỹ, như muốn xua tan đi bóng tối và hơi lạnh còn sót lại từ đêm trước. Gió nhẹ ngoài vườn thổi qua những tán lá mai, mang theo hương thơm thanh thoát của hoa vừa nở, hòa quyện cùng sự yên bình của buổi sáng.
Trên giường, Bạch Cửu khẽ cựa mình, những cơn đau nhức âm ỉ trong cơ thể khiến cậu hơi nhăn mặt, nhưng ánh sáng ấm áp từ bầu trời sớm như một lời thì thầm dịu dàng, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Đôi mắt khép hờ của cậu dần mở ra, lấp lánh ánh nhìn mơ màng, phản chiếu ánh nắng chiếu qua rèm cửa. Cậu chậm rãi chống tay ngồi dậy, cử động từng chút một để cơ thể quen dần với sự tỉnh táo.
Cảm giác mỏi mệt vẫn còn vương vấn, như những sợi dây vô hình ràng buộc cơ thể cậu, nhưng không nặng nề như đêm qua. Cậu đặt tay lên ngực, hơi thở chậm rãi đều đặn hơn, cảm nhận được sự bình yên sau một giấc ngủ trọn vẹn, dù vẫn lẩn khuất đâu đó chút ký ức mơ hồ của cơn ác mộng.
Ánh mắt Bạch Cửu chạm vào cảnh vật xung quanh. Chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường vẫn gọn gàng, bên trên có một bát nước ấm và vài lát gừng ngâm, hương thơm thoang thoảng xoa dịu cơn khát khô nơi cổ họng. Chiếc chăn trên người cậu được đắp ngay ngắn, rõ ràng là có bàn tay chăm sóc cẩn thận, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ. Nhìn quanh, Bạch Cửu nhận ra Anh Lỗi đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cách đó không xa, đầu hơi tựa vào tay, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang chìm trong giấc ngủ chập chờn.
Hình ảnh ấy khiến tim Bạch Cửu khẽ nhói lên một nhịp. Cậu biết rõ Anh Lỗi đã ở bên mình suốt cả đêm, không chút nghỉ ngơi. Dù y ngồi đó, trông có vẻ yên tĩnh, nhưng sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt và dáng ngồi của y. Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt Anh Lỗi, làm sáng lên những đường nét kiên nghị nhưng hiền hòa. Cậu nhìn y, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lẫn day dứt.
"Anh Lỗi..." Bạch Cửu khẽ gọi, giọng yếu ớt nhưng đủ để phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Nghe tiếng gọi, Anh Lỗi giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt y mở ra, thoáng chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy Bạch Cửu đã tỉnh táo, ánh mắt ấy ngay lập tức ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm. Y đứng bật dậy, tiến lại gần, vẻ mặt tràn đầy lo lắng xen lẫn quan tâm.
“Đệ thấy sao rồi? Còn đau ở đâu không?” Anh Lỗi hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được sự lo lắng.
Bạch Cửu khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhạt nhưng đủ để xoa dịu lòng Anh Lỗi: “Ta ổn rồi, chỉ là… hơi mỏi một chút thôi.” Cậu khựng lại, đôi mắt hơi mơ hồ như nhớ về điều gì đó lạ lùng trong giấc ngủ.
“Không sao đâu.” Anh Lỗi ngắt lời, ánh mắt tràn đầy kiên định. “Đệ chỉ cần nghỉ ngơi, mọi thứ khác đã có ta lo.”
Bạch Cửu cảm nhận được sự bảo vệ từ lời nói của Anh Lỗi, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút băn khoăn. Cậu không thể quên được cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ đã khiến mình chìm trong cơn mộng mị u tối đêm qua. Tuy nhiên, trước ánh mắt đầy tin tưởng của Anh Lỗi, cậu quyết định không nói ra, chỉ gật đầu, lặng lẽ dựa vào vai y.
Ngoài cửa, tiếng chim hót líu lo vang lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Anh Lỗi dìu Bạch Cửu ngồi xuống bàn, rót cho cậu một bát nước ấm. Y vẫn quan sát từng cử động nhỏ nhất của cậu, như để chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn.
“Đệ cứ nghỉ ngơi hôm nay, ta sẽ nói với Triệu Viễn Chu rằng chúng ta tạm thời không nhận thêm nhiệm vụ nào.” Anh Lỗi nghiêm túc nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Không cần đâu, ta khỏe rồi mà.” Bạch Cửu vội đáp, nhưng Anh Lỗi khẽ lắc đầu.
“Đệ cứ nghe lời ta. Không gì quan trọng hơn sức khỏe của đệ.”
Bạch Cửu im lặng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu biết Anh Lỗi đang lo lắng cho mình, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho y. Cậu khẽ thở dài, quyết định không tranh cãi thêm, dù trong lòng đã bắt đầu nghĩ cách để nhanh chóng hồi phục.
Bên ngoài vườn, ánh mặt trời buổi sớm dịu dàng rọi qua tán cây, phản chiếu ánh sáng vàng nhạt lên những cành mai trắng đang nở rộ. Những cánh hoa mỏng manh, tinh khôi tựa như những đám mây nhỏ bồng bềnh Giữa trời, tạo nên một vẻ đẹp thanh tao mà khó ai có thể rời mắt. Gió nhẹ khẽ thổi qua, làm lay động từng cành mai, những cánh hoa rơi lả tả xuống nền đất, như một bức tranh thủy mặc sống động, ngập tràn cảm giác an lành và yên ả.
Nhưng trong vẻ đẹp thanh bình ấy, vẫn có điều gì đó bất thường, mơ hồ nhưng rõ ràng như một cái bóng ẩn hiện dưới ánh mặt trời. Bầu không khí trong vườn dù tràn ngập ánh sáng nhưng lại mang một sự nặng nề khó tả, như thể mỗi cơn gió đều mang theo hơi thở của sự cảnh giác. Tiếng chim hót líu lo trên các cành cây cũng đột ngột im bặt, để lại sự im lặng đến rợn người. Dường như mọi sinh vật trong khu vườn đều nhận ra sự hiện diện của một thứ gì đó nguy hiểm, thứ mà ánh sáng mặt trời không thể soi tỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top