Chương 2.

Đêm đã khuya, Miêu Khả Vân cũng không biết mình đã về nhà như thế nào, dọc đường đi cả người cô vui vẻ nhẹ nhàng, giống như bỗng nhiên trúng xổ số.

Cô đi vào trong phòng ngủ, nằm trên giường,nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.


Cô trở thành nữ chính quan trọng nhất trong bộ phim điện ảnh "Vũ nương", Cổ Húc Uy đưa chi phiếu cho chị Lý, cô có thể nhanh chóng nhận được tiền thù lao hậu hĩnh, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ nhận hàng loạt huấn luyện vũ đạo. . . . . Đây tất cả không phải là giấc mơ, là thật.


Cô không cần bán hàng ở vỉa hè nữa, cô có thể tự hào nói với ba mẹ rằng, cô muốn làm ngôi sao lớn.


Trời ạ! Đây là sự thực.


Cô ôm cái gối, vùi khuôn mặt cười tươi trong đầu gối, trong lòng thỏa mãn, không nỡ ngủ, muốn dừng lại giữa đêm tốt đẹp này nhiều hơn nữa


Reng reng reng. . . . . .


Lúc này điện thoại di động đột nhiên reo lên, không biết là ai gọi tới, cô đưa tay lấy di động để trả lời.


"Alo. . . . . ."


"Khả Vân." Người gọi là mẹ cô -Lâm Lệ Thủy


"Mẹ." Miêu Khả Vân ngồi dậy.


"Đã ba tháng con không gọi điện thoại lại, mẹ muốn hỏi con có khỏe không?" Thái độ Lâm Lệ Thủy không còn cứng rắn như trước kia, giọng dịu dàng hỏi con gái, không phải là bà và chồng Miêu Chí Thành không quan tâm con gái, cũng không phải muốn giằng co mãi cùng con gái, ngược lại hai vợ chồng lo lắng ở Đài Bắc cuộc sống của con gái trôi qua không tốt.


Cả hai người luôn chú ý các chương trình trên tivi, gần đây con gái hoàn toàn không có xuất hiện trong các chương trình, lại còn không ngờ ở Đài Bắc con gái của người giúp việc A Hà từng thấy Khả Vân bán hàng ở vỉa hè trên phố.


Cô bé đó còn nói chắc chắn không nhận nhầm người, chắc chắn là Khả Vân.


Vừa nghe xong hai vợ chồng lo lắng muốn chết, sợ Khả Vân bướng bỉnh không chịu về nhà, sẽ chết đói ở Đài Bắc.


"Con. . . . . . Rất tốt." Miêu Khả Vân không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui sướng trong lòng với mẹ.


"Đừng cậy mạnh, nếu không đóng phim nữa thì trở về đi, tìm một người để kết hôn. . . . . ." Lâm Lệ Thủy cùng chồng nghĩ cách tốt nhất cho con gái, chính là kết hôn.


"Mẹ, con không có thời gian để kết hôn, con có công việc, con muốn đóng phim, con sẽ kiếm nhiều tiền để đưa cho ba và mẹ." Cuối cùng Miêu Khả Vân có thể hãnh diện nói tin lớn này cho mẹ.


Bên kia đầu điện thoại Lâm Lệ Thủy "chậc" một tiếng."Khả Vân, con lại nói dối rồi.."


"Là thật, con là nữ chính của một bộ phim." Miêu Khả Vân cao hứng bừng bừng nói.


Bên kia đầu điện thoại Lâm Lệ Thủy đành lắc đầu, nói với chồng đứng bên cạnh: "Anh tới nói chuyện cùng con, em vừa mới nói với Khả Vân xong."


"Khả Vân, theo ba con vẫn nên về nhà đi!" Miêu Chí Thành nhận lấy điện thoại, giọng đầy yêu thương nói với Khả Vân.


"Cha, con không đi về, con muốn đóng phim." Miêu Khả Vân vui sướng nói cho ba, chỉ mong có thể chia sẻ may mắn của cô với ông.


"Con đó! Đừng nói dối để gạt cha, có người còn thấy con bán hàng quần áo ở trên vỉa hè." Miêu Chí Thành không tin tưởng lời nói của Khả Vân chút nào.


"Gì? Là ai?" Miêu Khả Vân nghĩ thầm lần này không xong.


"Con gái của A Hà, con bé đi học ở Đài Bắc, nói nhìn thấy con bán hàng quần áo ở vỉa hè."


Thì ra là có người quen thấy cô."Cha. . . . . . Cô bé ấy chắc chắn là nhìn nhầm người." Miêu Khả Vân cảm thấy có lỗi vì đã nói dối, nhưng cô thà cho cha mẹ tin tưởng rằng cô sống rất tốt, cô không cần cha mẹ lo lắng cho mình, huống chi những điều này đều đã trôi qua.


"Con không được nói dối cha, con dừng tiếp tục làm như vậy nữa, con gái Miêu Chí Thành đi bán hàng trên vỉa hè, chuyện này truyền ra thì cha đem mặt giấu nơi nào? Con nên về nhà đi."


"Cha, cha và mẹ đừng lo lắng cho con, mấy ngày nữa con sẽ chuyển tiền về cho cha mẹ, hãy tin tưởng con."


"Chuyện này. . . . . ." Miêu Chí Thành thấy nói con gái không nghe, đành nói với Lâm Lệ Thủy: "Chắc là áp lực của con gái quá lớn, nói chuyện không đâu vào đâu, hay là chúng ta đi Đài Bắc xem con có tốt không?"


"Cha. . . . . . Cha và mẹ đừng tới đây, con rất bận, để quay phim, con phải đi học múa cột." Miêu Khả Vân ngăn cản cha mẹ.


"Cái gì? Ôi trời ơi!!! Ngươi phải đi múa xe hoa điện tử, oh! Mặt cha đây đều bị con vứt sạch."


Miêu Chí Thành nghe không được nữa, hiện tại ở miền nam cũng phổ biến múa cột điện tử xe hoa, con gái duy nhất của ông lại muốn chạy đi múa thoát y, ông vừa tức giận vừa khổ sở đem điện thoại giao cho Lâm Lệ Thủy.



Lâm Lệ Thủy khân trương yêu cầu nói với cô "Trước khi con làm mất mặt hết nhà họ Miêu, về nhà ngay cho mẹ!"


"Mẹ. . . . . ." Miêu Khả Vân không có cơ hội giải thích cái gì, Lâm Lệ Thủy cúp điện thoại một tiếng "rụp".


Cô nghĩ thầm thật hỏng bét, cô làm cha mẹ hiểu lầm nghiêm trọng, chắc chắn cha mẹ hiểu sai ý của cô, thật sự cô cũng không còn cách nào?


Lúc đầu cô kiên trì vào giới nghệ thuật, đã bị cha mẹ coi là đứa con bất hiếu, bây giờ chắc là cha mẹ cho rằng cô có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Miêu rồi.


Nhưng cô sẽ không giải thích nữa, cô muốn làm một phen thành tựu cho cha mẹ xem.


Cô tiến vào phòng để tắm rửa, bắt đầu từ ngày mai cô đã có việc. . . . . . Cô muốn đi ra mắt tổ diễn kịch, lấy kịch bản, học múa, còn có lĩnh một số tiền lớn.


Trong lòng cô cũng mong đợi có thể gặp mặt Cổ Húc Uy, cũng không hiểu vì sao nghĩ đến anh, trái tim cô liền không bình tĩnh, cô nghĩ chắc là bởi vì cảm kích anh mới như vậy!


Cô rất cảm kích Cổ Húc Uy cho cô cơ hội này, anh là ân nhân của cô, hi vọng mai gặp được anh!


Hôm sau, Miêu Khả Vân đến ra mắt tổ diễn kịch.


Đột nhiên cô trở thành nhân vật chính quan trọng, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn mọi người.


Cô đến lấy kịch bản, sau khi xem xong lập tức yêu thích chuyện xưa do Cổ Húc Uy biên soạn.


Chuyện kể về một cô gái yêu người đàn ông sắp kết hôn, sau khi người đàn ông kết hôn liền vứt bỏ cô gái ấy, cô ta đem tình cảm vứt ra khỏi người mình, thay đổi tính tình bảo thủ, làm vũ nương, cô trả thù bằng cách đùa bỡn tình cảm các nam nhân, cho đến một ngày cô thật lòng yêu thương một chàng trai, chàng trai kia cũng thật lòng muốn kết hôn cô, dẫn cô về nhà, nào ngờ bác của chàng trai kia kia từng là khách quý vào phòng xem cô múa. . . . . . Vì vậy Vũ nương cảm thấy tự ti, chán nản rời đi, sống lại không có tình yêu.


"Cô làm được không? Cô phải múa cột, diễn cùng các nam diễn viên khác và có rất nhiều cảnh quay nồng nhiệt thân mật, từ một Vũ nương thanh thuần trở thành mê hoặc, cô diễn được không?" Đạo diễn David tự mình tới đây hỏi, ánh mắt không tìn tưởng liếc nhìn cô, ở trong mắt anh cô hoàn toàn không hợp vai diễn này, anh chỉ hợp tác với các ngôi sao lớn, ít nhất sẽ có trình độ nhất định.


Miêu Khả Vân chưa từng diễn qua cảnh tình cảm nào, nhưng chân thành nói: "Tôi sẽ cố gắng thử diễn thật tốt."


"Không phải thử, tôi muốn cô hoàn toàn nhập vai diễn trong người." David muốn cho cô thấy anh luôn luôn yêu cầu cao.


"Tôi. . . . . . Được." Côi rất có lòng tin với mình.


"Tốt nhất là như vậy. Cô thử diễn đoạn này trước máy quay xem." David vẫn chưa tin tưởng cô, chọn một đoạn Vũ nương thể hiện thần thái mị hoặc dụ dỗ đùa giỡn nam nhân, muốn nhìn cô diễn.


Thần kinh Miêu Khả Vân căng thẳng, nhìn thấy toàn bộ máy quay ở trường quay đều quay đúng về phía cô, anh mắt mọi người cũng tập trung ở chỗ cô, theo bản năng cô tìm bóng dáng của Cổ Húc Uy, nhưng lại không thấy.


Tay cô run rẩy mở kịch bản ra để nhìn kỹ, sợ mình biểu diễn không tốt.


"Bắt đầu đi!" Nam diễn viên đóng chung cùng cô đi tới, anh ta ngồi trên ghế theo kịch bản, liền lập tức nhập vai nhân vật, ánh mắt mê muội nhìn Vũ nương xinh đẹp.


Miêu Khả Vân nhìn anh ta, cả trường quay yên lặng như tờ, trán nàng toát đầy mồ hôi, không cách nào tập trung tinh thần, run rẩy đọc lời kịch: "Ngươi. . . . . . Dám lên giường của ta sao? Không sợ vợ ngươi phát hiện?"


"Cắt!" David lớn tiếng hô ngừng, không cho Khả Vân chút mặt mũi nào mà hét lớn: "Cô là trẻ con mới đi đóng phim sao? Ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, cô không có nắm bắt được tâm lý cùng hành động của nữ chính một chút nào, rốt cuộc cô có thể diễn được hay không?"


"Cho tôi. . . . . . Một chút thời gian." Miêu Khả Vân biết mình không cách nào dung nhập thành nhân vật Vũ nương này trong chốc lát, cô cần thời gian suy nghĩ tâm tình thay đổi của Vũ nương


"Cô nói bọn tôi phải đợi bao lâu? Tính từ lúc lấy số đo để may trang phục đến ngày quay phim chỉ có đúng một tháng." David hét to một lần nữa.


"Có thể khoảng một tháng." Đột nhiên Miêu Khả Vân cảm thấy có chút không tự tin, nhưng cô không lui bước, cô chỉ có thể đi tiếp, cô cũng khoe khoang khoác loác với cha mẹ rồi, cũng không thể phụ sự kỳ vọng của Cổ Húc Uy.


"Như vậy là tốt nhất. . . . . . Đi đo trang phục diễn." David giơ kịch bản lên cao, khuôn mặt đỏ lên vì hét lớn, cúi đầu cảm thán với nhi: "Loại diễn viên nhỏ này có thể tự mình diễn chính sao? Ông chủ lại khăng khăng muốn chọn cô ta, thật làm người khác đau đầu."


Miêu Khả Vân nghe được, cô cũng nghe được cái cô gái khác ghé tai thì thầm nhỏ với nhau --- ----


"Chắc chắn cô ta ngủ với nhà sản xuất lớn, nếu không nữ chính cũng không tới lượt cô ta!"


"Chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ, sao lại có thể xuất hiện trên màn ảnh lớn điện ảnh? Chắc chắn có quỷ trong đó."


Đôi tay Miêu Khả Vân phát run, bọn họ không công bằng phê bình ác ý với Cổ Húc Uy, anh ấy cũng không có yêu cầu cô làm cái gì, cô rất muốn phản bác, nhưng. . . . . . Bọn họ sẽ nghĩ chuyên này không phải không có nguyên nhân, bởi vì đã có một ngôi sao nữ vì thành danh mà không tiếc bán thân.


Cô chưa nghĩ tới có ngày mình cũng bị chỉ trích như thế này.


Mà ngày hôm qua cô cao hứng muốn chết, cũng chưa nghĩ tới vì sao Cổ Húc Uy lại chọn đến cô?


Quả thật cô là một diễn viên nhỏ tầm thường, theo lẽ thường mà nói, anh có thể chọn những người nổi tiếng hơn.


Chẳng lẽ. . . . . . Anh thật sự có yêu cầu quá mức với cô sao?


Anh từng ám chỉ cái gì mà cô không chú ý sao?
Cô cố gắng nhớ lại tình hình đêm hôn qua, càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, trên đời này nào có chuyện may mắn như vậy.


Cô nên hỏi Cổ Húc Uy một chút? Cô có danh thiếp của anh. . . . . .


"Miêu tiểu thư, mời đi đo quần áo." May tới đây gọi cô.


Miêu Khả Vân mất hồn gật đầu một cái, trong lòng vốn vui vẻ bỗng trở nên ảm đạm, cô vào phòng thay quần áo, trong đầu vẫn không quên được lời mọi người lạnh lùng thì thầm bên tai


Ba ngày sau. . . . . .


Từ đầu đến cuối Miêu Khả Vân không có nhìn thấy Cổ Húc Uy, cũng không có đủ can đảm tìm anh, mặc dù vậy nghi vấn trong lòng cô vẫn không có biến mất, nhưng thời gian cô khổ cực luyện múa cột, đành đem chuyện khác đặt ở một bên.


Dù sao phương pháp bác bỏ tin đồn tốt nhất là diễn xuất nhân vật thật tốt, nếu là cô không có năng lực, chắc chắn người khác sẽ vô tình phê phán càng nhiều hơn.


Sau ba ngày, cuối cùng cô múa cột rốt cục có chút thành tích, tất cả kỹ thuật nhảy mà thầy giáo dạy cô đều nhớ kỹ rồi, mặc dù khiến cho cánh tay cùng trên đùi cô có vết bầm tím, nhưng cô không quan tâm chút nào.


Trừ ra ngoài luyện múa ra, hầu như nàng không ra khỏi phòng trọ, nghiền ngẫm lời thoại và tâm tình của nhân vật, cô tự tin có thể diễn lại đoạn tình cảm trước kia rất tốt, nhưng cô vẫn không diễn được tư thái Vũ nương quyến rũ nam nhân khi trả thù.


Cả buổi sáng hôm nay cô tự giam mình trong nhà trọ, tự trang điểm thật đạm, mặc chiếc váy ngắn dễ thương trễ ngực đứng trước gương luyên tập kỹ năng diễn, làm ra các biểu cảm khác nhau, nhưng cô lại không vừa lòng chút nào, cô giống như đang cố giả vờ, không tự nhiên chút nào.


Lúc cô đang buồn rầu, khách tìm đến phòng trọ.


Cô nghe được một tiếng chuông điện kêu, đi đến mở cửa, cha mẹ đứng ở phía ngoài.


"Cha, mẹ." Cô rất ngạc nhiên, bọn họ tới thật.


Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của con gái, và quần áo ngắn đến nỗi không thể ngắn được nữa trên người, ngạc nhiên lui về sau một bước.


"Con. . . . . . Đây là bộ dạng gì, lập tức thu dọn hành lý theo cha mẹ về nhà." Miêu Chí Thành rất cứng rắn mở miệng.


"Cha, con đang luyện tập đóng nữ chính trong phim." Miêu Khả Vân giải thích


"Đủ rồi, con đừng gạt cha mẹ nữa, bọn ta không tin đâu!" Lâm Lệ Thủy dùng tay lau nước mắt, đang yên đang lành bà có một đứa con gái không quay trở về nhà, bằng lòng sống ở bên ngoài, bảo sao nàng có thể không đau lòng?


"Bây giờ đừng nói cái gì nữa, mau đi rửa mặt rồi theo cha mẹ về nhà." Miêu Chí Thành kéo con gái vào phòng trọ


"Cô không thể trở về ... .... Con không lừa mọi người đâu!" Miêu Khả giãy giụa thoát ra, nói cái gì cũng không chịu về nhà.


"Con đó! Thừa hưởng tính khí cứng rắng của cha con, chúng ta tới đón con, chẳng lẽ con không thể mềm lòng một chút sao?" Lâm Lệ Thủy dùng sức hỉ mũi, thấy một túi lớn đựng y phục bán vỉa hè trên sàn phòng trọ của con, bà mở ra đến xem, khóc càng thế thảm hơn trước. "Con còn mở miệng nói không lừa ta, con rõ ràng là bày hàng bán ngoài vỉa hè."


"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ. . . . . . tình hình thay đổi." Miêu Khả Vân không biết phải nói như thể nào để cha mẹ tin tưởng cô.


"Đúng, hiện tại đổi thành múa thoát y rồi." Lâm Lệ Thủy khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra.


"Đó! Ôi trời ơi!!. . . . . . Bảo con làm sao nói mới phải?" Miêu Khả Vân vỗ vỗ trán của mình, trong lòng nóng nảy.


Đúng lúc này chị Lý tới, dẫn theo một trợ lý giúp cô, nhìn thấy cửa nhà trọ không khóa, có hai vị trưởng bối bộ dạng chất phác ở bên trong.


"Chuyện gì xảy ra? Hai người này là ai ?" Chị Lý hỏi.


"Chị Lý. . . . . . Đây là cha mẹ em." Miêu Khả Vân bất đắc dĩ nói với cha mẹ: "Cha, mẹ, chị là người quản lý của con."


"Thì ra là bác trai bác gái, chào hai bác, rất vui được gặp mặt, hai bác vì ăn mừng Khả Vân nên đến miền Bắc sao, Khả Vân rất tốt, nhà sản xuất lớn tìm cô ấy đóng phim! Là một nữ chính quan trọng đó! Tôi cử một trợ lý tới hỗ trợ Khả Vân, còn có. . . . . ." Chị Lý rút tờ chi phiếu từ ví da đưa cho Khả Vân ."Khả Vân, đây là tiền thù lao của cô."


Miêu Khả Vân lấy từ trên tay chị Lý, bỏ vào túi của mình, hai tay đưa cho cha mẹ phụng phịu nói "Cha, mẹ, con không có lừa gạt cha mẹ, đây là hiếu kính với cha mẹ."


Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn tấm cho phiếu bảy con số một hồi, lần này bọn họ không tin cũng khó.


"Chẳng lẽ cha mẹ nghi ngờ tấm chi phiếu này là giả! Đem cất nó vào ngân hàng thì biết là thật hay giả sao?" Miêu Khả Vân hy vọng cha mẹ tin tưởng cô.


Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lệ Thủy lau khô nước mắt hỏi: "Chuyện này. . . . . . Có thật là con trở thành ngôi sao lớn rồi sao?"


"Là thật, con diễn một vũ nương, con đang nghiên cứu nhân vật này." Miêu Khả Vân giải thích cho mình.


"Bác trai bác gái, Khả Vân được nhà sản xuất lớn chọn trúng, bây giờ là giá trị con người không tầm thường, hai bác an tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!" Chị Lý nhìn ra được cha mẹ Khả Vân quan tâm cô, đúng lúc hoà giải.


"Nhà sản xuất lớn?" Miêu Chí Thành hoài nghi "hừ" một tiếng.


Miêu Khả Vân có thể nghĩ kế tiếp lời cha lại muốn nói gì là giới nghệ thuật rất đen tối.


Thật may là chị Lý nói: "Bá phụ bá mẫu, chắc chắn hai bác biết được ngôi sao nữ Hàn Âm! Lúc còn trẻ cô ấy gả cho một vị sản xuất lớn, hiện tại người quản lý nhà sản xuất đó là con trai của bọn họ - Cổ Húc Uy, là Cổ Húc Uy nhìn trúng Khả Vân, chọn cô ấy diễn nữ chính."


Lâm Lệ Thủy biết Hàn Âm, Hàn Âm là thần tượng của bà.


"Ai!" Miêu Chí Thành thở dài, nếu con gái có cơ hội tối, ông còn có thể nói cái gì, đương nhiên chủ yếu là ủng hộ giúp con, cũng phê bình chút ít.


"Như vậy đi, sắp đến giờ ăn trưa, không bằng ta làm chủ, mời bác trai bác gái ăn một bữa cơm, mọi người nói chuyện cùng nhau một chút." Chị Lý rộng rãi nói, tâm tình cô thật tốt, lần này vì Khả Vân thu nhập của cô tăng lên không ít.


"Đi thôi!" Miêu Khả Vân đem chi phiếu giao cho mẹ, một tay kéo cha, một tay kéo mẹ, trêu chọc bọn họ.


"Còn không có đi rửa mặt?" Miêu Chí Thành không có phản đối.


Lâm Lệ Thủy thấy chồng đồng ý, nàng cũng không phản đối nữa, hai người cũng đồng ý nhận lời mời


Miêu Khả Vân lập tức đi tháo trang sức, nhờ chị Lý chở ba người bọn họ cùng trợ lý đi ăn cơm


Nhờ bữa cơm vui vẻ này, mà có sự ủng hộ của cha mẹ, Miêu Khả Vân càng muốn diễn tốt nhân vật trong phim hơn.


Một tháng sau. . . . . .


Sau khi khai mạc bộ phim cực kỳ thuận lợi, Miêu Khả Vân biểu hiện tốt y như tưởng tượng của mình, đạo diễn David cũng không có nói thêm gì nữa.


Quá trình quay phim cùng chiếu TV khác nhau, có lúc bởi vì cách bố trí thời gian của diễn viên, không cần thiết là quay phim theo trình tự như kịch bản, có thể là tiến hành quay phim từng phân đoạn rồi cắt nối.


"Hôm nay đầu tiên quay cảnh hai mươi mốt." Đạo diễn David dặn dò lịch trình hôm nay.


Rất nhanh sẽ đến phiên Miêu Khả Vân ra diễn, cảnh quay này cô diễn màn múa cột cực kỳ nóng bỏng, diễn xuất tiết mục quyến rũ nam nhân.


Nam diễn viên đã vào vị trí tại trường quay, các diễn viên khác đều đã xác định vị trí. Ánh đèn, âm nhạc cũng chuẩn bị xong ổn thỏa.


Đạo diễn ra lệnh một tiếng, cô ra sức diễn xuất, múa linh hoạt uyển chuyển trên ống thép, làm ra thân hình quyến rũ yểu điệu, ngay lúc cô đi xuống vũ đài, lúc đến gần nam diễn viên cô đột nhiên quên lời thoại. . . . . .


"Cắt —— vẻ mặt cô sao cứng ngắc như vậy, đang diễn khối xác chết sao? Làm lại!" David kêu dừng lại.


Miêu Khả Vân nhanh chóng tạo ra cảm xúc, rồi tiến lại gần nam diễn viên, ngồi vào trên đùi hắn, vẻ mặt trở nên lúng túng.


"Cắt. . . . . . Làm lại."


Cô quay lại lần nữa, nhìn vẻ mặt của nam diễn viên rất nhập tâm, nhưng không biết tại sao. cô không biểu hiện được nét mặt trêu chọc.


"Cắt. . . . . . Không quay nữa, khi nào cô chuẩn bị xong thì nói với tôi." David không chịu được nữa bèn hét lớn, dứt khoát kết thúc công việc trước thời gian, tức giận rời đi.


Mọi người toàn trường quay thấy đạo diễn tức giận bỏ đi, tất cả đều đứng sang một bên không biết làm gì cho đúng.


Miêu Khả Vân càng không biết nên làm thế nào, cô vẫn chưa có cách nào tháo gỡ khó khăn của mình.


Ánh đèn từ từ tối lại, người điều chỉnh ánh sáng, người quay phim cùng các diễn viên cũng đều lần lượt rời đi, studio im ắng, chỉ còn dư một mình cô, khó chịu vây quanh mình, đáy lòng tự trách, cô rõ ràng luôn luyện tập qua rất nhiều lần, vừa quay chụp chính thức, cô liền diễn không tốt.


Đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân từ đàng xa đi tới, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Cổ Húc Uy.


Anh giống như đêm cô nhìn thấy lần đầu, vẻ mặt lạnh lùng, cười như không cười nhìn cô.


"Anh tới khi nào vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.


"Đêm nay tôi đều ở đây." Cổ Húc Uy chỉ chỉ cái đài cao trên kia, một mực nhìn cô biểu diễn, cô nhảy múa khiến tim anh sôi sục, trái tim anh mơ hồ xao động, khiến cho cặp mắt anh chỉ có thể dừng lại không cách nào dời đi khỏi người cô.


Anh từng một thời gian tin tưởng cô, khẳng định biểu hiện của cô.


"Chỉ có tối nay?" Vậy đêm trước anh đi nơi nào? Cô rất muốn được gặp lại anh.


"Tôi đi Nhật Bản một chuyến, mới trở lại vào hôm qua, các phân đoạn khác cô quay rất tốt, tôi cũng đã xem rồi, cô rất có tiềm năng." Cổ Húc Uy không che giấu được sự tán tụng trong lòng với cô.


Khuôn mặt tái nhợt của Miêu Khả Vân ửng đỏ, có sự khích lệ của anh, một lần nữa cô rất có tự tin, "Nhưng. . . . . . Phân đoạn này tôi vẫn diễn không tốt."


"Tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ cô, đi thay quần áo rồi theo ta." Cổ Húc Uy nguyện ý ra tay giúp đỡ


"Muốn đi đâu?" Cô đỏ mặt hỏi, đầu có chút chóng mắt, anh muốn dạy cô?


Anh muốn dạy cô quyến rũ đàn ông như thế nào?


Thì ra sự thật giống như lời đồn đại, anh có yêu cầu quá mức với cô?


"Đi rồi cô sẽ biết." Cổ Húc Uy không nói rõ dẫn cô đi nơi nào.


Cô mờ mịt nhìn anh, chuyện đến nước này, cô có thể phản kháng sao, cô đã nhận lấy thù lao của anh, diễn cùng quay phim, nếu anh đòi làm tùy tiện, cô nên làm cái gì?


Cãi lời anh, cố gắng của cô liền hủy sạch.


"Cô đang nhớ việc gì?"


"Không có." Cô xoay người vào phòng thay quần áo, cảm xúc trong lòng lần lượt thay đổi, cô không ghét anh, thậm chí là rất ưa thích tài năng sáng tác của anh, nhưng cô tuyệt đối không lấy thân thể của mình làm giao dịch.


Anh cũng không có yêu cô. . . . . . Oh! Chẳng lẽ cô đang mong đợi anh yêu cô sao?


Chớ dại dột, cũng hai mươi ba tuổi rồi, tình yêu ảo tưởng loại này sớm đã cách xa cô.


Cô nhanh chóng thay bộ đồ múa khêu gợi, đi khỏi phòng thay quần áo. Anh còn đang đợi cô, nhìn thấy cô, ánh mắt của anh bỗng nhiên trầm xuống.


Là ảo giác sao! Tại sao anh cảm thấy cô làm cho người khác động lòng? Rõ ràng cô mặc rất mộc mạc, chỗ đó cũng không có cái gì hấp dẫn người khác, cô chỉ đem thả mái tóc dài xuống eo mà thôi.


"Đi thôi! Ngồi xe của tôi." Anh nói, sải bước đi lên phía trước.


Cô chần chừ theo sát anh, thầm nghĩ anh sẽ chở cô đi nơi nào?


Ngồi lên xe thể thao của anh, lái xe đến đường cao tốc, cô thầm nghĩ xong rồi, anh muốn đưa cô rời xa Đài Bắc, nhất định là có âm mưu, quả nhiên anh có ý không tốt với cô.


Cô vốn rất có hảo cảm với anh, thì ra anh cũng không khác gì nhau những người đàn ông khác.


Cô rất thất vọng, cực kỳ thất vọng .





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top