Chương 7: Tuổi Hai Lăm Của Em...
*Lưu ý: Chương này Kelly lấy tuổi khác nhé chứ tui ko áp dụng tuổi thật đâu có thể hơn hoặc kém tuổi thật sự của James ạ*
[James]
"Cha...Mẹ.."
"James..."
Sau đó tôi liền chạy nhanh đến ôm lấy cha mẹ, tôi liền bật khóc lên vì lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận hơi ấm của cha của mẹ, nước mắt tôi rơi xuống áo của cha mẹ, lúc đó tôi được cha mẹ dỗ dành và cha mẹ tôi cũng dần rơi từng giọt lệ, cha mẹ nhìn lại tôi, tôi thấy cha mẹ hơi thảng thốt vì thấy tôi có vẻ quá tàn tạ nhưng đối với tôi cũng chỉ là bình thường thôi vì đã quá quen với cơ thể nhiều vết thương, vết bầm do bị đánh, chảy máu hay là đến thời điểm hiện tại thì trầy xước mặt và bó tay.
"James con nói cho ta với mẹ biết con gặp quá nhiều sự đau buồn rồi đúng không?"
"Dạ... Không phải đâu ạ đây là toàn con làm mà ra thôi chứ anh Net ảnh tốt với con lắm..."
"Không đúng, nếu mà con bị ngã một lần thì lần sau con sẽ phải cẩn thận hơn chứ đây là con bị rất nhiều vết bầm tím, có phải có chuyện gì với con và Net rồi đúng không? Con cứ nói cho mẹ với ba biết đi ở đây chỉ có ba chúng ta thôi"
Lúc đó tôi bắt đầu ngấn lệ nhiều hơn, nhưng vì ở đây chỉ có tôi với ba mẹ nên tôi cũng đành kể về tôi và hắn ta.
"Chuyện là con với anh ấy cũng đã ly hôn rồi"
"Sao cơ, con với Net ly hôn rồi á!?"
"Dạ vâng.."
Cha mẹ tôi sửng sốt khi nghe tin này nhưng đối với tôi nó bình thường mà, cũng chỉ bình thường mà thôi, chẳng có gì đặc biệt, chẳng có việc gì mà phải khóc nhưng tôi chẳng biết nước mắt tôi vẫn rơi, rơi nhiều hơn. Tôi càng suy sụp rất nhiều, cha mẹ nhìn tôi mà sót, đau lòng khi thấy thằng bé bị như vậy.
"Ba..."
"Sao con.."
"Mẹ..."
"Có chuyện gì con.."
"Con đi với ba mẹ nhé, thế giới này làm con khóc nhiều rồi, anh Net cũng vậy anh ấy đánh đập con rất nhiều rồi.... Con đi cùng với được không mẹ"
"Được con ở trên thế gian này mà con thấy quá đau khổ, không thể tiếp tục sông tiếp được thì con có thể rời đi nhưng mẹ khuyên con thật lòng là con nên ở lại vì ở đó có bạn bè của con nữa mà"
"Mẹ con nói đúng rồi đấy, ta cũng khuyên con là nên ở lại đi vì trên thế gian này con gặp một người không tốt thì con có thể kết thúc với người đó và kiếm một hạnh phúc mới mà"
"Nhưng ba mẹ ơi... Con không thể kiếm thêm một hạnh phúc nào khác, thân xác của con tàn tạ thế này không ai dám yêu con đâu và con thật sự quá chán với cuộc sống này lắm rồi.... Con nghe lời ba mẹ nhiều rồi lần này con xin ba mẹ cho con được đi theo được không?"
Tôi vừa nói vừa khóc, trái tim thì nhói đau đến tận cùng, tay phải thì bị gãy, còn tay trái thì toàn vết bầm tím, trầy xước.
"Được rồi, con thế này rồi bạn bè có nhiều người có việc bận không thể chăm sóc con được đầy đủ, con muốn thì để ta với mẹ dắt con lên gặp thiên đường"
Lúc đó chắc đã 12h đêm ngày 11/02/**** ngày sinh nhật của tôi rồi, tuổi 25 rồi nhanh thật đấy, nhưng năm năm qua tôi chưa được chiếc bánh sinh nhật nào cả, năm nay có thể không có bánh sinh nhật nhưng mà tôi sẽ được ấm cúng hơn vì được ở cạnh cha mẹ, tôi sẽ được hạnh phúc hơn vui cười cùng với cha mẹ hay là các sinh linh bé nhỏ. Tôi hoàn thành ước nguyện của tôi rồi... Ra đi vào ngày sinh nhật của chính mình rồi, hoàn thành mong ước của mình rồi, có lẽ từ giờ về sau tôi được tươi cười nhiều hơn rồi đúng không? Hắn ta thì có thể hạnh phúc ở với người con gái hắn yêu chứ không phải tôi rồi, tôi rời đi cũng tốt mà hắn ta được hạnh phúc còn tôi thì được đoàn tụ với cha mẹ ở thế giới khác không một lần nào bị đánh đập, hành hạ hay là tôi bị rơi nước mắt nữa. Đúng thật, chết là hết, tôi chết rồi mọi người cũng dần dần quên đi tôi mà thôi...
[Nunew]
Hôm nay là sinh nhật của anh James rồi, ngày 11/02 tôi liền dậy sớm hơn và đi chuẩn bị đặt bánh để chiều nay mang đến chúc mừng sinh nhật anh James, tôi đến cửa tiệm bánh và đặt một chiếc bánh sinh nhật nhỏ vị socola mà anh ấy thích. Sau đó tôi tung tăng lái xe về nhà dọn dẹp nhà cửa và tôi gọi điện cho Nat.
"Alo, Nat ơi"
"Sao vậy Nunew"
"Nay biết ngày gì không?"
"11/02 sinh nhật anh James nè"
"Trời ơi tui còn tưởng cậu quên sinh nhật anh James ha là tui méc ảnh đó haha"
"Thoi mà tui vẫn còn nhớ sinh nhật anh James lắm không bao giờ quên luôn"
"Tối nay 7h lên viện thăm anh rồi chúc mừng sinh nhật ảnh đi"
"Oke"
"Tui cúp máy để gọi thêm anh Yim với anh Tutor đây mà đừng quên gọi anh Max đi cùng đó nha không được quên ảnh đâu"
"Rồi rồi tớ biết rồi"
Sau khi cúp máy tôi liền gọi cho anh Yim
"Alo anh Yim ạ"
"Ơi sao thế em"
"Nay sinh nhật anh James á nay anh có đi được không"
"Anh với Tutor nay rảnh không có lịch trình gì nên nay đi được nè"
"Vậy ạ 7h anh với Tutor lên viện chúc mừng sinh nhật anh James nhé"
"Oke"
Sau đó tôi cúp máy thì tôi lên viện để mang cháo cho anh James. Trên chặng đường tôi vẫn suy nghĩ là nên gọi tên Net kia không? Suy nghĩ một hồi lầu thì tôi không gọi anh ấy vì sinh nhật anh ấy là một ngày vui không nên để anh cãi vã hay khóc cả. Tôi lên đến phòng 303, mở cửa vẫn thấy anh James ngủ khá ngon lành, tôi tiến đến đặt tô cháo lên bàn và lay người anh nhưng một hồi lâu chẳng thấy anh James cử động gì cả. Tôi sửng sốt và sờ tay anh James, tay anh lạnh hơn bình thường, để ý kĩ lại thấy mặt anh trắng bệch không còn sự sống nào cả.
"Anh James"
"Anh James!"
"ANH JAMES!!!!"
"SAO NGƯỜI ANH LẠNH NGẮT THẾ NÀY"
"BÁC SĨ BÁC SĨ"
Một hồi sau, bác sĩ chạy vào phòng cùng với các cô y tá khác và mang anh James đến phòng cấp cứu, tôi ngồi ở trên ghế và khóc, tôi liền lấy điện thoại ra gọi đến chồng tôi
"Alo, Hia nghe nè bé"
Nghe đến câu này tôi càng khóc nhiều hơn vì câu nói của anh trầm ấm, làm tôi dần dần cảm thấy mềm lòng, tin tưởng để được dỗ dành, lo lắng.
"Hia...hic hic"
"Nủ sao vậy?"
"Anh James... Anh James"
"James sao vậy Nủ"
"Hia đến viện với em được không ạ chứ em kể qua điện thoại em khóc nhiều lắm"
"Được rồi Hia đến ngay đây"
-----Hết chương 7-----
Dạo nì tui lừi quớ mà tui vẫn cố viết cho mọi người đó nha:))) không biết được tầm chương bao nhiêu thì kết thúc nhưng có lẽ tui nên làm ngoại truyện không:))) chứ thấy ngược quớ:))) thui bye mn:)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top