Chap.7 - Blood

| Blood = Máu: thường ấm nóng + nồng nàng hơi thở nhân sinh + có vị rất ngọt ngào. |

Nhưng với Ưu Huyễn, từng giọt đỏ thẫm chảy dài sau lưng anh, sẽ là thứ ám ảnh cậu cho đến cuối đời. Giây phút nam nhân ấy ngã nhào xuống nền gạch lạnh lẽo, dơ bẩn, tim cậu chính thức hẫng đi vô số nhịp đập, cảm giác tim nhói đau vô lý phát sinh, thật kỳ lạ!

- Dậy đi tên này, đừng có mà giả bộ. Mau đứng lên cho tôi!

Sợ hãi gào lên, có cố cách nào cũng không lay chuyển được, cơ thể anh sao lạnh ngắt, bờ môi nhợt nhạt vì thiếu máu, trông chẳng khác nào xác chết. Nhìn lồng ngực người ấy yếu ớt lên xuống, đầu óc cậu chính là một mảng trống rỗng, tay chân run rẩy vô dụng.

- Này, tên hỗn đản nhà anh, có nghe tôi nói không hả?

Cậu lại cố sức gào lên. Rồi sao? Ai sẽ nghe thấy?

Đột nhiên con xe oto đắc tiền xuất hiện, cô gái nhanh chóng xuống xe, lấy ô che cho cả hai, gương mặt tràn đầy lo lắng.

- Đem anh ấy lên xe mau lên!

Cần suy nghĩ sao? Cứu người trước đã. Cố sức bế anh vào xe, cái không gian bên trong làm cậu choáng ngợp đến nghệch mặt ra. Chiếc Limousin sang trọng, rộng rãi, hiện đại, vị bác sĩ nào đó đang cấp cứu cho anh và thật vi diệu khi cô ta phát cho cậu y phục sạch để thay nữa.

- Đừng ngạc nhiên, đây là xe của công ty thôi. Nghỉ ngơi chút đi, Khuê sẽ nhanh khỏe thôi!

- Thật thế sao?

- Đúng vậy, chất độc trong cơ thể anh ấy sẽ giúp tái tạo các tế bào rất nhanh, da thịt sẽ lành nhanh hơn, coi như anh ấy đã vượt qua nguy hiểm rồi.

Ù ù cạc cạc cho qua, thật không hiểu cô ta đang nói về cái gì. Tầm mắt tập trung đặt trên nam nhân được băng bó đàng hoàng, lau đi các vệt máu cùng vết bẩn liền nhìn giống loài người hơn. Nhưng vết thương nặng vậy, cũng phải một hai ngày sau mới tỉnh được, tự dưng chua xót cả cõi lòng. Lùng bùng suy nghĩ đến mệt mỏi, tựa đầu ra sau mà chìm vào giấc ngủ, nếu quên được chuyện hôm nay càng tốt?

Đến khi thức dậy, bản thân đang ở một khách sạn nào đó, nội thất sa hoa, sang trọng, trên bàn có cả bữa sáng đơn giản... cùng một tờ giấy note.

[ Tôi sẽ lo phần còn lại, cậu tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với Kyu, hậu quả về sau rất khó lường. Tiền tôi đã thanh toán, mời cậu bữa sáng chắc không đến nỗi từ chối chứ? Hẹn không gặp lại! ]

Ôi những con người này, đang đùa cậu sao? Lười nhát chui rúc sâu vào ổ chăn ấm áp, dù sao cũng nên nể mặt mũi mà không từ chối họ. Mà đầu cậu cũng đang đau như búa bổ đây này, ngủ một chút có lẽ sẽ khá hơn, mặc kệ kế tiếp đi.

- Sao lại thế kia, nhìn có vẻ nhợt nhạt, mệt mỏi sao ấy!

- Để tôi đi xem, em để ý đến cậu ấy giùm tôi, có gì thì liên lạc ngay.

Bước chân ai đó vội rời đi, càng lúc càng nhanh, rồi chạy vụt ra khỏi tòa nhà. Mắt vẫn luôn quan sát dấu đỏ đang nhấp nháy trên màn hình càng lúc càng gần, sẽ thật phiền to nếu cô ấy mang cậu đi mất a.

Cứ chạy không ngừng nghỉ cho đến khi dấu chấm dừng lại, xuất hiện trước mắt anh không ai khác ngoài cậu. Nhìn đến biểu hiện mệt mỏi cùng nước da nhợt nhạt, cả thân người con trai ấy đang run lên vì lạnh, bất chấp cái cơ thể đang không lành lặn liền cởi cái áo duy nhất trên người khoác lên cho cậu. Chuyện gì thế này?

Mơ màng được anh bế lên nhét vào trong con xe xa lạ, cứ thế rời khỏi những ánh nhìn ngỡ ngàng cùng sợ sệt từ mọi người. Anh là ai chứ? Động vật máu lạnh như anh, đâu cần tới ánh mắt người đời mà sống, nên dẹp bọn họ qua một bên cho xong. Điều anh cần quan tâm lúc này là cậu.

- Về nhà.

- Cậu ấy thì sao, chuyện này có hơi...

Cả hai nói chuyện với nhau bằng thủ ngữ, mà không để ý ánh nhìn chăm chú của cậu trên hình xăm nơi vai của anh. Mà cậu đã thắc mắc cái gì, phải hỏi cho bằng được.

- Anh từng sống ở cô nhi viện Wings sao? Hình xăm này chỉ dành cho những ai có ý định trốn khỏi đó, chẳng lẽ anh cũng từng giống tôi sao?

- Này nhóc, đó không phải hình xăm đâu mà là sẹo do sắt nóng tạo thành. Nhưng cậu không phải là Nam thiếu gia sao!

- Hử, tôi không hiểu anh nói gì hết, hai người thần bí chuyện gì vậy. Tôi...

Anh ngồi bên cạnh đã nhịn đến muốn nổ tung rồi, tên nhóc khùng Thành Chung này, sao mà miệng mồm lanh quá vậy trời. Thật sự anh đã muốn để quá khứ đó ngủ quên rồi, người có lỗi là ông Kim và ba cậu ta, họ đã chết thì coi như xong nợ đi. Haiz~ Nhóc con thì vẫn là nhóc con, chả chịu suy nghĩ lấy một chút tình hình hiện tại, đã nguy hiểm đến cỡ nào rồi.

I want you back~

Back~ Back~ Back~ Bac...

Vội vội vàng vàng nghe máy, không kịp để ý sắc mặt đang dần tối đi của Khuê. Cho đến khi liếc thấy biểu cảm lạnh tanh từ gương chiếu hậu, liền biết mình đã lỡ lời ở đâu đó. Tất nhiên rồi Kẹo Chanh ơi, ca ca đã sai từ lúc ca ca đến đón hai người họ đi, mau mau tìm cách cầu cứu vị cứu tinh tên L kia đi.

Giọng nó run lên trong điện thoại, nói nhỏ với người kia mau đến nhà anh có chuyện gấp. Rất nhanh không đợi người trả lời liền cúp máy, nắm chặt vô lăng cố bình tĩnh hết mức, thật muốn đến nhà anh càng sớm càng tốt. Mà sao đoạn đường hôm nay dài quá vậy? Lúc đến nơi, tay chưa kịp chạm cửa đã bị ai đó cưỡng ép lôi khỏi xe, lưng đập vào thân xe đau đến chảy nước mắt. Nó không dám lên tiếng, chuyện hôm nay nó đã sai thật rồi.

Nhìn nắm tay hung hãn vung lên thâm tâm chắc mẩm mình sắp bị tẩn, nhưng đợi mãi mà không thấy đau chút nào. Thu chút cam đảm mà hé một bên mắt nhìn thử, hóa ra Minh Thù đã giữ tay anh lại, nhìn hai nam nhân trước mặt mỗi người cứ tỏa ra thứ ám khí lạnh lẽo, đầy chết chóc, thật rất đáng sợ.

Vùng vẫy thoát khỏi tay anh, trốn sau lưng của Thù mà cả người không giấu nỗi sự khiếp đảm liền run lên. Một cỗ đau xót dâng lên trong lòng nam nhan ấy, hắn thu lại cảnh giác, quay lưng ôm người thương vào lòng, không quên xoa xoa tấm lưng nhỏ của nó.

- Chung làm gì cậu, tại sao lại hung dữ với em ấy như thế?

- ...

- Này mau nói đi, có chuyện gì đi nữa, chúng ta vẫn có thể bình tĩnh mà giải quyết, sao lại ra nông nỗi này!

- ...

- Có nghe tôi nói không hả, sao im lặng vậy chứ? Tên khốn này, thật tình!

Bực bội quay lại, thấy người kia đã sắp bước vào nhà, bước đi lại cứ siên vẹo khó coi. Nghi ngờ liền bước lại gần, Khuê chợt ho không ngừng, hắn hốt hoảng chạy tới đỡ.

Nam nhân ấy đã muốn thở hổn hển, nôn ra toàn máu, từng dòng đặc quánh, đen ngòm nhiễu dài mặt đất, lảo đảo ngả xuống mà ngất trên thềm nhà. Thù lúc này như điếng cả người, chất độc ấy có phải đã lan đến tận tim rồi không, vậy mạng sống của Khuê còn đếm được bao ngày đây.

Bế sốc người kia lên, đặt anh ở ghế sau xe, an bài người thương cứ ở nhà Khuê đợi tin từ mình, sau đó phóng xe chạy thật nhanh đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Chỉ còn lại Thành Chung thơ thẩn nhìn theo, đến khi xe của hắn khuất hẳn mới lửng thửng bước vào nhà, sau đó liền quay ra thật nhanh khó khăn mang Ưu Huyễn vào cùng.

Đặt người lên sofa rộng rãi, êm ái, đắp thêm tấm chăn mỏng, lật đà lật đật tìm miếng dán hạ sốt đặt lên trán của cậu. Rồi lại đi chạy xe vào garage, đóng tất cả cửa nẻo lại mới yên tâm ngồi uống chút nước. Ai mà nhìn vào lại khéo tưởng nó giống cô vợ nhỏ đang bận việc nhà cửa, chăm sóc chồng con thật tốt đi.

Tất nhiên nó chẳng phải thế, chỉ hết việc lại bó gối trên ghế đối diện chỗ cậu nằm, nhìn điện thoại chút xong lại nhìn Ưu Huyễn. Nhìn đến mỏi mắt, nó gục đầu lên lưng ghế, ngủ lúc nào chả hay. Và tất cả hoạt động trên đều lọt vào tầm quan sát của kẻ nào đó, môi gã nhếch lên ánh cười quỷ dị.

Đêm đang dần buông xuống, che giấu đi sự yếu đuối và đồng thời phơi bày tội ác đang ẩn mình. Đêm thật dài đối với ai kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top