Chương 26: Ép buộc

Pan91

-_-_--_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Sau khi kì thi tiểu cao khảo ở Cận Xuyên qua, nghỉ hè cũng sắp tới.

Mùa hè ở thành phố phía  nam đều rất nóng, trong phòng học bật điều hòa, lúc tan học, học sinh đều không muốn ra ngoài, tất cả đều ở trong phòng học.

Trong lớp dạo này đang nổi về mở hộp mù, không ít người đang nói về cái này.

"Có địch hướng 149." Ngũ Hằng kéo Trì Ngộ chơi game, "Lão đại, bắn hắn."

"Ok, thấy rồi." Trì Ngộ nhanh chóng đổi súng, nhắm bắn vào hai người đằng xa, "Nhìn rất chuẩn, tiếp tục cố gắng."

"Quá mạnh rồi." Ngũ Hằng gần như đem hai chữ "cảm động" dán lên mặt, "Trải nghiệm game hoàn mỹ, đại ca lại mang tôi một trận nữa đi."

"Đừng nhận loạn anh trai được không vậy?" Thẩm Hi Dao khinh thường nói, "Tôi nhỏ hơn cậu, Trì Ngộ còn nhỏ hơn tôi hai tháng. Nào, Trì Ngộ gọi 'chị' nghe coi."

"Không." Trì Ngộ không ngẩng đầu,thao tác điều khiển nhân vật trong game lái xe đón Ngũ Hằng lao ra khỏi vòng độc.

"Tôi cũng mặc kệ." Ngũ Hằng lắc đầu, ngạnh cổ nói: "Ai có thể mang tôi bay thì chính là đại ca của tôi, hơn nữa Trì Ngộ còn không ghét bỏ tôi là 'đồ ăn', ài nói chứ, từ khi Trì Ngộ ngẫu nhiên sẽ mang tôi chơi game, đã lâu rồi tôi không tìm người bồi chơi. "

"Thôi đi, đừng ngày nào cũng áp bức bạn cùng bàn của tôi, được không?" Thẩm Hi Dao nói, "Nhìn xem, cậu ấy mua hộp mù còn chưa kịp mở ra."

Công ty game gần đây đã hợp tác với một doanh nghiệp phát hành hộp mù. Trì Ngộ muốn mở ra tiểu tinh linh Phao Mạt Tuyết, đây là tướng SP tiểu tinh linh mà cậu rất thích sử dụng khi chơi. Kết quả mở hộp mù đúng là thuế chỉ số thông minh mà, tất cả mấy món cậu bóc ra được đều xấu.

"Hình như game xa khiếu pc có một sự kiện vào mùa hè phải không?" Ngũ Hằng nói, "Chỉ có 20 skin phiên bản giới hạn trên thế giới, xuất hiện ngẫu nhiên trong các trận không xếp hạng, yêu cầu người chơi phải đi giành lấy."

"Xác suất rất nhỏ." Trì Ngộ không ôm hy vọng lắm.

"Xì..." Giáo viên vừa vào lớp đã rùng mình một cái, "Sao để nhiệt độ điều hòa trong lớp thấp vậy."

"Không thấp đâu cô."Ngũ Hằng hàng ghế đầu hô to, "Người trẻ tuổi của chúng em nhiệt như lửa."

"Đại ca, hẹn với tôi không?" Ngô Hoành quay đầu lại hỏi: "Tan học đi quán net?"

"Không, tôi còn có việc khác phải làm."

Kỳ nghỉ hè sắp tới rồi. Trường cao trung tư thục Kim Hi không thịnh hành việc học bù trong kỳ nghỉ. Về cơ bản, sau tháng 7 sẽ nghỉ hết. Trì Ngộ mấy ngày nay bận chuyển đồ đạc đến ký túc xá căn cứ RF. Sáng sớm thứ 7 cậu đeo cặp sách đến đó.

"Cậu không cảm thấy cậu mỗi ngày chuyển chút đồ tới bộ dáng rất giống hamster sao?" Thẩm Khâm bưng tách cà phê đứng ở cửa phòng nói mát.

Hamster: "?"

"Không cảm thấy." Trì Ngộ chất đống sách giáo khoa lên bàn.

Đây là một tòa ký túc xá độc lập trong khu căn cứ RF, mỗi tầng vừa vặn có hai phòng đơn, giờ Trì Ngộ dọn tới, chỉ còn phòng trống đối diện phòng Thẩm Khâm.

"Làm hàng xóm với antifan làm tôi cảm thấy rất áp lực." Thẩm Khâm lúc đó nói như vậy.

"Chúng ta ở cùng cậu trong một tòa nhà có áp lực không?" Hứa Ninh lúc đó lặng lẽ trợn mắt, "Sao cậu không tự mình xây cho mình một tòa nhà đi."

Đặt ở mấy tháng trước, Trì Ngộ sẽ không thể nào nghĩ tới mình sẽ tạm thời chuyển đến đây, cũng không biết mình 100% hắc Thẩm Khâm cũng sẽ dính líu đến RF.

"Em ở cạnh cậu ấy cũng khá tốt ." Trì Thu nói sau khi nghe về việc phân ký túc xá của cậu, "Dù sao trong bọn anh cậu ấy làm việc và nghỉ ngơi khá quy luật, vì sáng sớm cậu ấy phải dậy nhận đồ ăn từ bạn gái nữa."

Trì Ngộ: "?"

Trì Ngộ: "Nhận đồ ăn?"

Trì Ngộ: "... bạn gái?"

"Ừm, anh Tần nói vậy đấy, đoán chắc người đó rất đẹp cũng rất chu đáo." Trì Thu kỳ quái nhìn cậu, "Có vấn đề gì sao?"

Trì Ngộ: ".....không có."

"Cậu mua đồ gì vậy?" Thẩm Khâm vừa bước vào, cả căn phòng liền tràn ngập mùi cà phê, "Còn mua mấy chục cái?"

Anh ngồi bên cửa sổ, xoi mói về loạt hộp mù trên bàn: "Đây không phải là đồ chơi bằng nhựa à?"

"Em muốn mở ra tiểu tinh linh Phao Mạt Tuyết." Trì Ngộ đặt cặp sách xuống, "Em cảm thấy đẹp."

"Trẻ con." Thẩm Khâm đánh giá.

Trì Thu nói không sai, sáng sớm trong toàn bộ căn cứ huấn luyện dường như chỉ có Trì Ngộ và Thẩm Khâm là tỉnh.

Cậu muốn thừa dịp sáng sớm học thuộc một số từ, nhưng người đến thăm kia dường như lại không có ý định rời đi, chiếm lấy ghế mới của mình, còn bày ra bộ dáng đoan chính xem tài liệu thương vụ, thực ra thì là đang lật bài toán cậu vừa làm hôm qua.

Đã lâu rồi Trì Ngộ mới cảm nhận được sự khủng bố của chú nhỏ từ miệng Thẩm Hi Dao ——

Một người thực sự ưu tú có thể đem mỗi việc đều làm được tốt nhất, chỉ cần đối mặt với Thẩm Khâm là có thể cảm nhận được một loại trình độ kiến ​​thức cùng kỹ năng nghiền áp, chưa kể yêu cầu của Thẩm Khâm đối với bản thân và với những người xung quanh đều rất khắc nghiệt.

Trì Ngộ buông chiếc chăn bông gấp được một nửa trong tay xuống, khẩn trương nhìn chằm chằm vào bàn bên kia, sợ Thẩm Tần đột nhiên nói: "Cậu viết cái quái gì đây?".

"Trì Tiểu Ngộ, khi nào thi cuối kỳ?" Thẩm Khâm ngồi trên ghế xoay người lại.

Trì Ngộ cảm giác bản thân biến thành một học sinh luống cuống: "Cuối tuần sau, thi xong thì được nghỉ."

"Có thể lọt vào top 10 của lớp không?" Thẩm Khâm tàn nhẫn cười hỏi, "Tôi không muốn có một học tra sống đối diện ký túc xá của mình đâu, tôi ghét học tra."

Trì Ngộ: "..." Giờ cậu dọn ra còn kịp không?

"Sao lại sợ tôi?" Thẩm Khâm nhìn người từ trên xuống dưới, cảm giác được Trì Ngộ căng chặt người, trong lòng đột nhiên vui vẻ, "Tôi cũng không có đánh cậu."

"Em không sợ anh." Trì Ngộ nói, "Em dường như.....cảm thấy khi đối mặt với anh, bất giác có chút khẩn trương."

"Khẩn trương?" Thẩm Khâm hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt.

"Tôi dữ với cậu sao?" Thẩm Khâm hỏi.

Trì Ngộ: "Không." ?

"Vậy tôi mắng cậu sao?" Thẩm Khâm lại hỏi.

Trì Ngộ: "Không có." ?

Thẩm Khâm: "Tôi bắt nạt cậu à?"

Thẩm Khâm: "Nói chuyện."

Trì Ngộ nhịn không được nữa: "Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Cậu cảm thấy là gì?" Thẩm Khâm hỏi ngược lại.

"Đợt học viên thanh huấn mới đã tới, đừng làm hỏng thanh danh của tôi." Thẩm Khâm nói, "Không được sợ tôi, bằng không tôi đánh cậu."

Trì Ngộ: "..."

Kiểu vừa dụ dỗ vừa đe dọa có khác gì nhau không.

Không đúng, chỉ có đe dọa, không có tí dụ dỗ nào, bệnh thiếu máu mà.

"Cậu biết vấn đề của cậu nằm ở chỗ nào không?" Thẩm Khâm chỉ bài trên bàn, "Cậu có thái độ không đúng. Cậu cảm thấy bản thân trước đây là học sinh nghệ thuật, cho nên các môn văn hóa chắc chắn không bằng người khác, cậu cảm thấy bản thân không thể làm tốt được, dù cậu đã bù đắp rất nhiều kiến ​​thức, nhưng vẫn thường xuyên mắc lỗi sai. "

Trì Ngộ hơi giật mình.

Đúng là cậu vẫn luôn có ý nghĩ thoáng qua như vậy, nhưng bị người khác không chút lưu tình nói ra vẫn là lần đầu tiên.

"Đã không làm được thì không cần cưỡng cầu, nhưng nếu có thể thì phải làm cho bằng được." Thẩm Khâm đứng lên đè vai cậu, "Điều đơn giản như vậy cũng không hiểu, ngốc muốn chết, tôi mà là anh trai cậu ... "

Không làm được thì không cần cưỡng cầu sao.

Trì Ngộ thầm nói lại câu này trong lòng mấy lần.

"May tôi không phải anh trai cậu." Thẩm Khâm sửa miệng nói, "Cậu chính là phiền toái nhỏ, lười quản cậu."

"Đi huấn luyện." Thẩm Khâm đi ra ngoài.

"Anh Thẩm Khâm." Trì Ngộ phục hồi tinh thần lại, đuổi theo bước chân của Thẩm Khâm, "Anh có thể pha cho em một tách cà phê được không, cà phê của anh rất thơm."

"Cậu là sai tôi làm cho cậu hả?" Thẩm Khâm lạnh nhạt nói, "Lá gan lớn đấy."

"Không phải anh nói không được sợ anh sao?" Trì Ngộ đúng tình hợp lí nói, "Có thể không? Thẩm Khâm."

"Không thể, sao tôi phải pha cà phê cho antifan." Thẩm Khâm nhẹ nhàng đẩy người đi, "Máy pha cà phê ở dưới lầu, tự pha đi."

"Nhưng em không biết vẽ." Trì Ngộ nói, "Anh có thể vẽ cho em một mẫu tiểu tinh linh Phao Mạt Tuyết được không?"

"Tôi là người phục vụ sao, cậu còn gọi đồ yêu cầu." Thẩm Khâm đẩy người ra, "Không được, sao tôi phải vẽ hình ấu trĩ như vậy?"

Trì Ngộ thất vọng cúi đầu, xoay người về phòng.

Đến chỗ ngoặt cầu thang, Thẩm Khâm quay lại, phát hiện người vừa rồi đi theo mình đã mất hút.

"Nhanh lên đuổi theo." Anh nói.

"Tới liền." Trì Ngộ mang theo áo khoác chạy tới, "Cảm ơn anh."

Trì Ngộ dựa vào cạnh cửa, xem Thẩm Khâm pha cà phê, chờ được một nửa thì phát hiện Cam Minh kéo mình vào một nhóm mới, cậu xem các thành viên trong nhóm, Cam Minh, Hứa Ninh, ông chủ Tần, còn có không ít các thành viên cốt cán đều rất quen thuộc, ngoài ra còn có một số tài khoản xa lạ.

Nhóm [Ngọn lửa chiến tranh đốt cháy tất cả kẻ ác] (29)

Tên nhóm mang tên đội, xem ra không có vấn đề gì.

[Ngộ]: (* ^ ▽ ^ *)Sao lại lập một nhóm mới vậy?

[Minh]: Không phải nhóm mới, nhóm này nhóm khác.

[Minh]: Đây là nhóm dành riêng cho đội bá.

[CKH]: Không có Thẩm Khâm trong nhóm này.

[Trì Ngộ]: ......

[Minh]: Tới chửi giải nén, đây là phương pháp giải nén thông thường của bọn anh.

Trì Ngộ ngẩng đầu nhìn Thẩm Khâm một bên quở trách một bên lại pha cà phê cách đó không xa, sau đó lại nhìn vào nhóm chat, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.

[Ninh]: Trời ạ, cậu ta không phải không ăn xoài sao? Tôi hỏi cậu ta xin miếng bánh xoài, nhưng cậu ta không cho.

[Minh]: Cậu trời ạ cái rắm. Cậu ta có một hàng búa lông nhung. Lần trước tôi muốn mượn một cái, cậu ta nói ném rồi.

[Tần Nhiên]: Cái này không phải rất bình thường sao, có ném đi cũng sẽ không cho các cậu.

[CKH]: Trì Ngộ có oan ức gì cứ nói, cậu ta ở đối diện oan ức cho em rồi, nhưng không thể để em sống chung với mấy bạn trong trại đào tạo được.

[Ngộ]: (* ^ ▽ ^ *), em không có việc gì, anh Thẩm Khâm rất tốt.

[Minh]: Cậu ta uy hiếp em thế nào vậy?

[Ngộ]: .....

[Ngộ]: Không phải, anh ấy thực sự rất tốt.

[Ninh]: Chỗ nào tốt, nói anh nghe xem.

Chỗ nào tốt hả?

Rất nhiều nha.

[Ngộ]: Lớn lên đẹp trai.

[Minh]: Cái này anh thừa nhận, một nửa giá trị thương mại của RF là đến từ thành tích, một nửa còn lại là đến từ gương mặt của Thẩm Cẩu.

[Ngộ]:Dáng người đẹp, có cơ bụng, thật ghen tị.

[Ninh]: Anh thừa nhận cái này, anh cũng rất ghen tị.

[Ngộ]: Đối với bản thân hay mọi người đều rất nghiêm khắc, cố gắng làm được tốt nhất.

[CKH]: Đúng là như vậy, tinh thần Thẩm cẩu là linh hồn của RF.

Trì Ngộ ngửi thấy được mùi thơm của cà phê.

Còn rất rộng lượng, không tính toán so đo chuyện antifan.

Đúng, rất rộng lượng, có khuôn mẫu, nghĩ tới là muốn khen.

"Cầm lấy." Tách cà phê phát ra tiếng lạch cạch trên đĩa, Thẩm Khâm đặt chiếc thìa nhỏ lên đĩa, "Đừng nghĩ tới lại nhờ tôi làm."

"Đến đây đến đây." Trì Ngộ đặt điện thoại xuống, đi tới.

Trì Ngộ: "....."

Không phải là vẽ tiểu tinh linh Phao Mạt Tuyết vẫn là logo đội RF.

"Anh không phải chỉ biết làm mỗi cái này nhỉ?" Trì Ngộ dùng thìa chọc chọc tách cà phê, so với latte art lần trước thì lần này nhiều chi tiết hơn nhiều.

Thẩm Khâm đang nhìn màn hình điện thoại của Trì Ngộ, không phải cố ý đâu, nhưng mấy hàng dấu chấm hỏi trên màn hình thật sự rất bắt mắt.

"Sao cậu lại gia nhập vào nhóm mắng tôi?" Thẩm Khâm chất vấn.

"Anh biết?" Trì Ngộ kinh ngạc.

"Nick phụ của tôi ở trong nhóm, Tần Nhiên kéo vào."

Trì Ngộ: "..."

Tâm trạng thật sự rất tốt.

Ông chủ của RF cũng rất có vấn đề!

"Cậu có nói xấu tôi không?" Thẩm Khâm hỏi, "Đem đây cho tôi kiểm tra một chút."

"Em không có nói xấu anh." Trì Ngộ nói, "Em vẫn luôn khen anh, rất nghiêm túc, rất thực tế."

Thẩm Khâm hoài nghi nhìn cậu một cái, rồi lướt kéo lại xem.

Đứa nhỏ ngoan, xác thực không có nói, chỉ là bởi vì Trì Ngộ quá nóng lòng muốn nhìn tách cà phê mà gửi đi không gõ hết câu.

[Ngộ]: Lớn lên đẹp trai.

[Ngộ]:Dáng người đẹp, có cơ bụng, thật ghen tị.

[Ngộ]: Đối với bản thân hay mọi người đều rất nghiêm khắc, cố gắng làm được tốt nhất.

[Ngộ]: Ngoài ra, em nghĩ anh ấy là người có tính tổ chức rất tốt.

[Ngộ]: Rất lớn.

-------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Rất rộng lượng nha.

-------------------------- 

Pan91:  Câu cuối Trì Ngộ ghi chưa hết á thực ra là rất rộng lượng là 大度 /dà dù/ mà bé nó vội quá ghi mỗi /dà/ nên nó vậy  đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top