Chương 14: Sẽ không nhường người

Edit: 91

____________

Trì Ngộ: "..."

Trì Ngộ: "Chúng ta quen lắm sao?"

Còn quen rồi.

Cậu luôn cảm thấy mình còn chưa đủ trưởng thành, đi theo bên cạnh Thẩm Khâm thế này, chiều cao chỉ vừa tới tai.

Giáo thảo tân nhiệm của  trường trung học tư thục Kim Hi rõ ràng không lùn, nhưng so với Thẩm Khâm cao 189cm thì vẫn kém hơn nhiều.

Thẩm Khâm vẫn luôn cao cao tại thượng, mang theo chút xa cách, như thể trừ bỏ thi đấu, những cái khác không đáng để vào mắt.

Thế mà người này dường như luôn thích gây khó dễ cậu, không chỉ cướp kẹo của cậu mà còn  nắm cổ tay dẫn cậu ra khỏi thông đạo. 

Giọng nói sôi trào bị nhân viên an ninh phía sau bắt được, Thẩm Khâm giảm tốc độ, buông cổ tay Trì Vũ.

Đồng phục học sinh màu xanh xám của Trì Ngộ tương phản rõ rệt với đồng phục đội RF vàng đỏ mà anh đang mặc. Rõ ràng là học sinh trung học tan giờ học trực tiếp từ trường đến, còn đeo một cặp sách nhìn rất nặng.

Thẩm Khâm định giáo huấn cậu sau giờ tan học không làm chính sự, nghĩ đến chính mình cũng  là ngọn nguồn của sự không đứng đắn, liền đem lời nói nuốt ngược trở về.

Trên cổ tay Trì Ngộ có hai vết đỏ nhạt, ghình như là do hắn làm.

Nắm nhẹ nhàng chốc lát mà cũng để lại dấu vết,  nhà Trì Thu rõ ràng là nuôi thả, làm sao lại nuôi được một đứa em trai ngỗ ngược như vậy.

Trì Ngộ vừa đi vừa trả lời tin nhắn, hoàn toàn không nhìn đường, cặp sách cậu mang theo rất nặng, tốc độ đi cũng không nhanh. Lúc này Thẩm Khâm mới buông tay ra, cậu không quen nên lập tức chủ động nắm lấy quần áo Thẩm Khâm, bị chạm vào da cảm giác không tốt lắm.

"Tự đi cho tốt." Thẩm Khâm hất tay anh xuống, "Đừng kéo thắt lưng của tôi."

Trì Ngộ: "... Xin lỗi."

Khó trách xúc cảm không đúng.

"Tôi phát hiện lúc cậu không đối mặt với tôi miệng lưỡi còn rất sắc bén?" Thẩm Khâm nghiêng đầu hỏi.

"Vừa rồi anh nghe rồi ..." Trì Ngộ có chút xấu hổ.

Thẩm Khâm: "Ừ."

Hắn phát hiện, khi Trì Ngộ chơi game hay cãi nhau sẽ nói nhiều hơn một chút.

"Tôi bình thường đều là như vậy." Trì Ngộ nói, "Chỉ là tôi có chút hơi sợ anh."

"Nhưng cũng giống như không sợ." Cậu có chút mâu thuẫn, "Không biết tại sao. "

Cặp học sinh trên lưng cậu đột nhiên nhẹ đi, Trì Ngộ cảm thấy bước đi của mình nhẹ đi rất nhiều.

Thẩm Khâm nhướng mày, liếc cậu một cái, cầm cặp sách không vui đẩy cậu về phía trước.

Trì Ngộ bị hắn đẩy mấy bước mới hoàn hồn.

Có phải..... cậu được chăm sóc bởi đội bá RF?

May mắn thay, đèn ở thông đạo an toàn không đủ sáng nên không ai có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cậu.

[Gạo Nếp]: Trì Trì, cậu là chuột đất hả, lại đâu rồi?

[Trì Trì]: (* ^ ▽ ^ *) Tôi bị cướp.

[Gạo Nếp]: Bị cướp còn vui thế? Sách giáo khoa của cậu vẫn còn trên ghế này!

[Trì Trì]: À,chờ trận đấu kết thúc tôi tới tìm anh lấy.

Đoàn người bọn họ gặp được bạn cũ của đội RF ở hậu đài, chiến đội TTM.

Cam Minh tỏ ra bình tĩnh, đi đầu chào hỏi tuyển thủ  Mèo Quất của đội TTM: "Đại Quất, vừa rồi cậu chơi tốt đấy."

"Vậy đó." Mèo Quất xua xua tay, thấy Trì Ngộ đứng sau Cam Minh không xa, đột nhiên cảm thấy quen mắt, "A......là cậu."

Nam sinh khí chất sạch sẽ như gió ban mai đầu hè, Mèo Quất ấn tượng sâu sắc.

Cam Minh: "Hả?"

"Nhóc đó là ai vậy? Lần trước tôi thấy đội bá của đội cậu bắt nạt nhóc đó ở cửa phòng nghỉ của đội tôi." Mèo Quất nhỏ giọng nói: "Hơi bị khoa trương, mọi người khóc ai cũng suýt khóc."

Cam Minh trừng mắt: "Hả ??"

"Là bố anh." Thẩm Khâm không nhìn nghiêng, tiếp tục đẩy người về phía trước, không có ý định dừng lại.

"Phi." Mèo Quất nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Khâm nói: "Ai nói với cậu?"

"Nói chuyện chút đi." Mèo Quất tiếp tục hỏi, "Tìm hiểu rõ ràng chút đi, người mới cùng huấn luyện lần trước đã được câu lạc bộ của các cậu ký rồi à. Ai vậy? Điều này có thể nói đi. "

"Không phải là người vừa rồi sao? "Cam Minh nâng cằm về hướng hai người rời đi," Không ký, không phải, hôm đó tôi không ở đó, cậu ấy đánh."

"Vậy đội chúng tôi có hi vọng rồi." Hai mắt Mèo Quất toả sáng, "Tôi đi lừa gạt đây."

"Lừa cái mông." Cam Minh mắng, "Đó là em trai của Trì Thu."

"Hơn nữa, nhìn Thẩm Khâm như bảo tiêu, không có khả năng nhường người cho cậu."

"À? Chà, chúng tôi vẫn là đào người bảng bồi luyện vậy. Gần đây chúng tôi nhìn trúng một người, còn đang tìm cách liên lạc." Mèo Quất nói.

*

Các thành viên khác của RF có cuộc phỏng vấn, lúc này chỉ có Thẩm Khâm và Trì Ngộ trong phòng nghỉ.

"Kẹo này không có mùi vị." Thẩm Khâm cầm lấy một bông hoa nhỏ trong bó hoa, hoài nghi sở thích của Trì Ngộ.

Đứa trẻ này ăn cái gì khẩu vị cũng không khỏi quá thanh đạm, quá mặn không ăn, quá cay không hứng thú, thậm chí ngay cả đồ ngọt yêu thích cũng nhạt như nước ốc.

"Có mà." Trì Ngộ nói, "Nếu anh nếm kỹ,  sẽ có chút vị ngọt nhàn nhạt."

"Nếu anh không ăn thì trả lại cho tôi." Cậu nói thêm.

Cậu thân hình khá mảnh khảnh, đồng phục cũng hơi lớn với cậu, vừa rồi bị Thẩm Khâm trên đường lôi kéo, cặp sách cũng bị chà đạp, lúc này đồng phục học sinh cũng không chỉnh tề, đường viền cổ áo hơi cong, khóa kéo gần như cắt đến vị trí của ngực.

Nhiệt độ của Cận Xuyên vào ngày 20 tháng 5 đã rất cao, Trì Ngộ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, cậu nửa quỳ trên ghế sô pha để giật lấy gói kẹo trong tay Thẩm Khâm, cổ áo đồng phục mở lớn hơn, thậm chí có thể nhìn đến xương quai xanh dưới trắng nõn làn da.

Đứa nhỏ này từ nãy giờ cứ như vậy cùng người khác nói chuyện sao?

Trì Ngộ vẫn còn đang đau khổ vì kẹo của mình, Thẩm Khâm đột nhiên đưa tay kéo khóa áo đồng phục học sinh của cậu lên trên cùng.

Đây là cách mặc đồng phục khó coi nhất.

"Anh làm gì!" Trì Ngộ bị hắn làm cho sửng sốt.

"Điều hoà hơi lạnh." Thẩm Khâm mặt không chút thay đổi nói.

"......Điều hòa không bật!" Trì Ngộ nói, "Anh có thể tìm lý do nào bắt nạt người khác hay hơn không!"

Còn chưa nói xong đã bị chặn lại, Thẩm Khâm bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu, đầu ngón tay ấn nhẹ lên môi cậu, ra hiệu cho anh im lặng.

Đầu ngón tay Thẩm Khâm mang theo một chút hương thơm lành lạnh, khi tỉnh lại chiếc răng nanh nhỏ của cậu đã vô tình cắnvào đầu ngón tay của đối phương, đầu lưỡi cũng vô thức chạm vào.

Thẩm Khâm thu tay lại, cắn kẹo trong miệng.

Từng chút một, dường như anh có thể cảm nhận được sự ngọt ngào mà Trì Ngộ đã nói.

"Tôi cảm thấy." Chờ nhiệt độ tai giảm bớt một chút, Trì Ngộ bình tĩnh đề nghị, "Anh có thể dùng điều hòa mở điều khiển từ xa."

Thẩm Khâm: "Mở... cái gì?"

Thẩm Khâm: : ".....?"

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thẩm Khâm: Dùng cái gì? Nói lại xem?

 ______

91: Chương này khá ngắn tranh thủ edit tí r đăng cho mn luôn =0=

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top