Phần 11

Từ đó trở đi, cứ mỗi cuối tuần thì Lâm đều đến nhà Phúc ăn cơm. Đến nỗi Lâm thích ăn gì, muốn ăn gì mà ba Phúc cũng biết. Ông cũng quen miệng gọi luôn ba ba con con nên Lâm rất là khoái chí còn Phúc thì lúc nào cũng cằn nhằn ba mình. Nhưng ông không thèm để ý, và dường như là rất hạp tính với Lâm. Mỗi lần Lâm sang nhà là ông chẳng thèm nói chuyện với Phúc câu nào. Phúc tưởng chừng chỉ cần Lâm mở miệng xin làm con nuôi chắc ông cũng đồng ý.
Ngày đi chơi chung của cả công ty cũng đến, ai nấy cũng có đôi có cặp hoặc cả gia đình nên chỉ còn Lâm với Phúc là lẻ loi. Thường thì tâm lý chung khi đi chơi với sếp bự ai nấy cũng ngại nên khi lên xe, Lâm lặng lẽ ngồi riêng 1 góc ở phía sau còn mọi người thì cười nói vui vẻ. Phúc thấy vậy và cũng vì đi một mình nên cậu bé tiến đến ngồi cạnh Lâm.
"Em ngồi đây với anh cho anh đỡ buồn, nhưng anh đừng tưởng bở là em thích anh nhé"
Lâm không thèm nói gì, quay mặt nhìn ra ngoài.
"Sao không nói gì vậy, khinh nhau hả?"
"Em muốn ngồi đâu thì ngồi, không sao đâu, anh cô đơn quen rồi!"
Phúc im lặng, ngồi xuống cạnh Lâm, thở dài.
"Đi chơi mà đừng căng thẳng thế, thoải mái đi"
"Anh đang thoải mái nè, có gì đâu em. Em muốn ngồi đó thì cứ ngồi đi không sao cả"
Phúc không nói gì thêm. Một lúc sau, vì buồn ngủ, nên Phúc dựa đầu vào vai Lâm. Đột nhiên Phúc cảm thấy người Lâm nóng rần lên, cứng đờ, và tim Lâm cũng đập nhanh hơn. Nhưng vì mệt và đường xa nên Phúc cố gắng chợp mắt. Và cậu bé cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lâm đang đặt lên bàn tay của cậu. Cậu bé không phản ứng gì cả mà vẫn để nguyên như vậy.
"Mọi người giữ trật tự nghe em đọc danh sách phòng nhé". Resort thông báo.
"Anh A.............X...................Y...................Chị B............C....................Y..............."
"Anh Lâm và anh Phúc ở chung 1 phòng"
Vừa nghe xong, Phúc trợn tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng. Thì ra Lâm là người yêu cầu xếp danh sách để cho 2 người ở chung với nhau lần trước, vậy mà Phúc không biết, nếu biết thì Phúc sẽ xin ra ở riêng.
"Anh ơi, anh có thể đổi cho em 1 phòng đơn không, thiếu bao nhiêu em bù vào"
"Không được anh ạ, hôm nay và đêm mai resort đã full phòng và không đổi được". Lễ tân từ chối.
Phúc không biết phía sau lưng mình Lâm đang cười rất khoái chí.
Buổi tối, sau khi ăn tiệc xong, mọi người kéo nhau đi nhậu, riêng Phúc từ chối không đi nên cậu bé về phòng nằm đọc sách. Mãi đến hơn 11 giờ thì Lâm về tới.
Vừa bước vào phòng, Lâm đề nghị ngay với Phúc:
"Em ơi, có thể kéo giường lại không, anh sợ ma lắm, hic"
"Ma cỏ gì, có em ở đây chả ma nào nó dám hù anh yên tâm"
"Nhưng mà anh sợ lắm em ơi, lỡ khuya có chuyện gì anh còn ôm em kịp chứ cách 1 khoảng vậy sao anh níu em được"
"Vậy chủ ý của anh là anh sợ ma hay anh muốn ôm em. Em đã nói anh cứ yên tâm, giờ anh đi tắm rửa đàng hoàng, đánh răng rửa mặt đi rồi đi ngủ"
"Anh sợ quá hic hic"
"Đi mau lên"
Bên ngoài, gió biển rít qua khe cửa càng làm Lâm thấy sợ hơn nữa. Từ trong phòng tắm, Lâm gọi to:
"Em ơi, còn ngoài đó không?"
Không có tiếng trả lời.
"Em ơi, Phúc ơi, em có ngoài đó không, vừa nói Lâm vừa gõ cửa"
Cũng vẫn im lặng.
Lâm bắt đầu thấy sợ, vội vàng tắm rửa đánh răng thật nhanh rồi quấn khăn chạy ra ngoài. Ra đến nơi, 1 sự ngạc nhiên làm anh thích thú vô cùng.
2 giường đã được kéo sát lại gần nhau và 1 tấm chăn phủ lên để 2 người đắp chung, nhưng tìm xung quanh không thấy Phúc đâu cả.
Lâm nhìn khắp phòng, thấy trên giường có mảnh giấy, anh đoán là Phúc nhắn gì với anh trong đó.
"Em đi ra biển dạo một lát em vào ngay, anh ngủ trước đi đừng đi ra đây lạnh lắm"
"Em à, em nghĩ em bảo anh ở yên trong này thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời em sao". Lâm nghĩ xong, mặc liền bộ đồ và đi bộ ra biển.
Đêm đã khuya, trăng lên rất cao, gió biển càng ngày càng lạnh và sự mênh mông của đại dương thật ghê ghớm và dữ dội. Lâm đi dọc theo bờ biển mà 2 tay anh lạnh cóng, gió từng cơn xéo xắt qua cơ thể khiến anh thấy rùng mình và ớn lạnh.
1 lúc sau, anh thấy Phúc đang đi ngược lại từ phía xa. Lâm nhanh chóng đi thật nhanh tiến về phía Phúc.
Vừa nhìn thấy anh, Phúc quát:
"Sao anh không ngủ đi còn đi ra đây?"
"Em nghĩ sao mà bắt anh ngủ một mình vậy, vừa lạnh vừa sợ ma"
"Anh già như trái cà còn sợ ma hả"
"Sợ chứ, anh sợ lắm"
Nói đoạn, Lâm quay ngược lại cùng Phúc đi tiến về phía khách sạn, phía ngoài kia, biển vẫn rì rào vỗ. Một lúc sau, Lâm thò tay từ trong túi áo ra, lúc này tay anh đã tê cóng vì lạnh. Anh đưa 2 lòng bàn tay lên xoa mạnh vào nhau, rồi đột nhiên anh nắm lấy tay Phúc, nắm rất chặt và không cho Phúc buông ra.
Và anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi Phúc không hề kháng cự hay từ chối mà vẫn để như vậy, tim anh lại đập nhanh hơn. Anh nắm tay Phúc đi dạo dọc bờ biển được 1 đoạn, lúc này anh đã cảm thấy cơ thể mình đang từ từ nóng dần lên, tim anh đang loạn nhịp và anh cực kỳ bối rối, không biết phải làm gì trong lúc này.
Rồi đột nhiên, anh quay sang ôm Phúc. Anh ôm rất chặt và không cho Phúc cơ hội để đẩy ra. Anh cũng thật bất ngờ, Phúc vẫn để nguyên, không làm gì cả. Thà như nếu chống đối thì anh lại có cơ hội hơn việc cứ im lặng thế nào anh lại càng lúng túng.
Mãi một lúc sau anh mới thốt lên lời:
"Anh.....anh....anh.....yêu em. Hãy cho anh cơ hội để được sưởi ấm trái tim của em, hãy cho anh cơ hội được nắm tay em mỗi ngày, hãy cho anh cơ hội được chờ em đi làm mỗi sáng, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em và ba, nha em"
Phúc khẽ cười, 1 lúc sau, Phúc mới nhẹ nhàng đẩy tay của Lâm ra khỏi người mình:
"Em biết tình cảm của anh dành cho em. Nhưng anh à, em rất tiếc, em không thể chấp nhận tình cảm của anh lúc này được"
"Lý do vì sao em không thể? Vì gia đình, địa vị hay vì lý do gì? Chỉ cần em đồng ý, còn lại anh sẽ có cách để giải quyết mà"
"Không phải anh à"
"Vậy là gì em cho anh biết được không? Tại sao mình không thể đến với nhau được hả em?"
"Vì em còn hình bóng của người cũ em và em không thể quên được"
Lâm im lặng không nói gì, Phúc nhẹ nhàng gạt tay Lâm ra khỏi người.
"Em biết anh rất tốt với em và có thể làm mọi thứ vì em, nhưng em hy vọng anh đừng phí công vô ích. Thứ nhất em đã không còn màng đến chuyện yêu đương nữa, thứ hai là hình bóng và tình cảm của người cũ còn quá lớn đối với em, em không thể nào quên được và khó mà có ai thay thế được lắm"
"Anh biết, anh sẽ chờ đến ngày em cho anh 1 cơ hội để được chăm sóc cho em và ba"
Phúc không nói gì, quay lưng đi vào. Lâm cũng rảo bước theo sau.
Biển vẫn dữ dội, mênh mông và đáng sợ
[CÒN TIẾP]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top