Chương 6: Có gì đó bắt đầu

Sự im lặng kéo dài vài giây, nhưng rồi như một cơn bão dữ dội, không khí trong phòng bỗng chốc vỡ vụn. 

Ông nội Lãnh Minh Hải, người từ trước đến nay luôn giữ phong thái trầm ổn, lần đầu tiên để lộ một cái nhíu mày rõ rệt. Từng đường gân xanh trên bàn tay ông ta nổi lên khi nắm chặt cây gậy gỗ lim bên cạnh. 

"Láo xược!" Một giọng nói trầm thấp nhưng ẩn chứa uy quyền vang lên. Ông không lớn tiếng, nhưng từng chữ thốt ra đều khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên không gian. Những kẻ có mặt tại bàn tiệc đều nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Một vài người âm thầm hạ ánh mắt, không muốn dây vào chuyện đấu đá trong gia tộc. Nhưng cũng có kẻ hả hê, chỉ chờ xem kịch hay. Đặc biệt là Lãnh Kỳ Phong—người em trai cùng cha khác mẹ của Lãnh Thương Bạch. Hắn nhếch môi cười khẽ, ánh mắt mang theo sự châm chọc rõ rệt. "Anh trai tôi quả thực rất thẳng thắn." Lãnh Kỳ Phong nghiêng đầu, giọng điệu như tán dương, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo. "Chuyện này, tôi lại thấy vô cùng thú vị". 

Sự khiêu khích ẩn giấu trong lời nói khiến một số người ngồi bên cạnh hơi nheo mắt. Ai cũng biết, từ lâu Lãnh Kỳ Phong đã không ưa gì người anh cùng cha khác mẹ này. Nay lại thấy hắn công khai chống đối cả gia tộc, không biết trong lòng Lãnh Kỳ Phong đang mưu tính điều gì. Nhưng điều bất ngờ hơn cả, chính là sự bình thản của Lãnh Thương Bạch. Hắn không phản ứng với lời nói của em trai, cũng không hề tỏ ra nao núng trước cơn giận của ông nội. Hắn chỉ nhìn quanh một lượt, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo quét qua từng người trong phòng. "Xem ra, hôm nay tôi đã khiến bữa tiệc này thêm phần đặc sắc." 

Dứt lời, hắn không buồn để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, thản nhiên rảo bước rời khỏi căn phòng. Bên trong, ông nội Lãnh Minh Hải siết chặt cây gậy, đôi mắt đầy toan tính nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn. Cuộc chiến này? Hmmm 

Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn, tài xế cúi người mở cửa, Lãnh Thương Bạch tự bước xuống. Cánh cổng sắt đen tự động mở ra, để lộ con đường lát đá dẫn vào biệt thự. Kiến trúc tòa nhà mang phong cách châu Âu cổ điển, gam màu tối chủ đạo càng làm nổi bật sự uy nghiêm và xa hoa. Hắn không bật đèn lớn, chỉ để ánh sáng dìu dịu len lỏi qua rèm cửa kính. Đôi giày da đen, bóng loáng nhưng nặng nề, gõ nhịp đều đều trên sàn gỗ. Mùi thuốc lá nhè nhẹ từ chúng lan tỏa trong không gian, hòa lẫn với không khí lạnh lẽo. Từng bước chân hắn phản chiếu trong căn phòng rộng lớn, như làn sóng vỡ vụn giữa im lặng. 

Vừa tháo cà vạt, hắn vừa bước lên tầng hai. Phòng ngủ chính nằm ở vị trí đẹp nhất biệt thự, từ đây có thể nhìn thẳng xuống hồ bơi phía dưới. Một cơn gió đêm khẽ lùa qua cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh. Hắn cởi áo vest, tiện tay vứt lên ghế, rồi tiến thẳng vào phòng tắm. Dòng nước nóng từ vòi sen xối xuống, hơi nước mờ ảo bao phủ cả căn phòng. Hắn ngả lưng vào bồn tắm, cơ bắp và cơ ngực căng ra dưới làn nước ấm, nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác căng thẳng trong lòng. Những suy nghĩ về ngày hôm nay lại cuộn trào trong đầu. 

Chuyện hôm nay hắn đã đoán trước. Gia đình hắn chưa bao giờ thiếu những màn đấu đá ngầm, chỉ là lần này họ quá vội vàng. Nhưng điều khiến hắn bận tâm không phải là bữa tiệc đó. Mà là... cô. 

Hình ảnh một cô gái thoáng qua tâm trí hắn. Một người mà hắn không nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình theo cách này.Lãnh Thương Bạch mở mắt, trong đáy mắt lạnh lùng ấy, thoáng qua một tia cảm xúc khó lường. Hắn tự cười mình, nghĩ về cô gái hôm nọ. Cảnh tượng đó thật bất ngờ, nhưng cũng không thể ngừng suy nghĩ về cô trong hoàn cảnh này 


.HihihahaÔng nội: Bạch nó không chịu lấy vợ, hay là Phong à ....Lãnh Kì Phong: à cháu sẽ trông anh😝

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh