Chương 26 5 năm trước

Chương 26 5 năm trước

Một tuần sau, Cao Chích chính thức xuất viện, tiểu đội hai thành phố Ngân Loan cũng chính thức nhận được văn kiện từ chức của anh.

Bọn Thường Hằng tự mình tới đón Cao Chích xuất viện, một đám người vừa vui vẻ vừa thương cảm.

Vui vẻ chính là đội trưởng bọ họ tuy là thiếu chút nữa "Vượt rào", nhưng đã được kéo trở về. Đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, Cao Chích cuối cùng có thể rời xa khu sinh thái Kepler, sống một cuộc sống bình thường.

Thương cảm đương nhiên là làm việc với nhau lâu như vậy, Cao Chích lại xuống sân khấu đầu tiên.

"Đi KTV một đêm đi, tôi mời khách." Cao Chích mở miệng nói.

Đàm Mặc đang ngồi xổm trong góc hút sữa cacao mà Cao Chích nhận được, ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc: "Bố? Bố vẫn là bố của chúng con sao? Trước giờ bố không bao giờ được phép thức khuya hát karaoke chơi đùa, luôn phải chuẩn bị cho chiến tranh mà thậm chí còn không cho chúng ta uống bia trong bữa tiệc tối... thế mà thực sự muốn chiêu đãi chúng ta đi KTV một đêm à?"

Nhưng sắc mặt Thường Hằng trở nên khó coi, Ngô Vũ Thanh lập tức nói: "Cổ họng của tôi một đêm chơi KTV thật sự không chịu nổi... Chúng ta ăn lẩu đi!"

Giang Xuân Lôi lại hưng phấn, giơ tay suýt thì lắc lư tại chỗ, "KTV được đó! Chúng ta có thể hát cùng nhau! Còn chưa hát được bài nào với mọi người đâu!"

"Đúng vậy, tôi cũng lâu rồi không ca hát." Đàm Mặc đứng dậy, bóp nát hộp sữa cacao ném vào thùng rác.

"Cái kia...... sáng mai tôi có buổi vật lý trị liệu, đêm nay không thích hợp thức đêm...... tôi không đi." Thường Hằng nói.

"Đêm nay tôi hẹn người chơi game, lỡ hẹn là độc thân cả đời." Ngô Vũ Thanh cũng giơ tay lên.

Giang Xuân Lôi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "A. Vậy tôi, đội trưởng Cao còn có đội phó Đàm, thì chẳng có gì thú vị cả!"

Đàm Mặc đi đến cạnh Cao Chích, một tay ôm lấy bả vai Cao Chích, tay còn lại lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi đưa cho Cao Chích.

Cao Chích mặt không biểu tình gỡ vỏ kẹo ra, nhét lại vào miệng Đàm Mặc.

"Lão Thường, anh có biết mình nói dối là sẽ nháy mắt không? Anh là đồ tình nguyện đi đánh quyền cũng sẽ không đi làm vật lý trị liệu." Đàm Mặc khinh bỉ dùng kẹo que chỉ chỉ lão Thường.

"Này...... Cái này......"

"Còn có anh Ngô Vũ Thanh, chơi muốn nát máy rồi, tôi thấy lý do duy nhất anh độc thân cả đời là do anh chơi game mà còn muốn em gái người ta cứu nhỉ?"

Ngô Vũ Thanh không nhịn được: "Cậu con mẹ nó không biết bản thân hát khó nghe thế nào à? Hơn nữa thứ cậu hát không phải nhạc dương gian! Ông đây còn chưa có chết đâu mà cậu đã hát tiễn đưa linh cữu! Ca hát khó nghe thì thôi —— cậu vừa uống nhiều đã đi lột đồ tôi! Nhờ tôi làm lính gác cho cậu suốt ba bốn năm mà cậu thèm muốn thân thể của tôi! Cậu đúng là... bẩn thỉu!!"

"Đúng vậy! Kéo còn không kéo được! Lỡ cậu lột Tiểu Vũ không đủ, còn muốn tới lột tôi thì sao? Nhà ông đây đây có vợ hiền, phải sống trong sạch! Hơn nữa là nghe cậu ca hát —— quỷ cũng phải đứng dậy! Mọi người sống đã không dễ dàng, tại sao cậu cứ một hai phải ca hát uống rượu chứ?" Lão Thường cũng lên án.

Giang Xuân Lôi nghe xong lập tức ôm chặt bản thân, gào tang đưa linh cữu đi...... Đội phó Đàm đáng sợ đến thế sao?

Đàm Mặc rũ mắt, gõ ngón tay lên que kẹo, mới nhận ra đó là kẹo mút chứ không phải thuốc lá, "Các anh em, vậy tôi cũng ăn ngay nói thật. Chân trái tôi có vấn đề, mọi người hẳn đã biết."

Mọi người nháy mắt yên lặng.

Thật lâu sau, Ngô Vũ Thanh mới nói: "Cậu...... cậu tính giải nghệ sao?"

"Ừm, đúng vậy." Đàm Mặc gật đầu, "Tôi đã nộp đơn rồi, tôi nghĩ có 70% khả năng Hôi Tháp sẽ phê chuẩn. Cho nên... cho dù có muốn chịu đựng tiếng hú của tôi, bị tôi say rượu lột đồ linh tinh thì cũng có thể là lần cuối cùng thôi."

Đôi mắt Ngô Vũ Thanh nháy mắt đỏ lên: "Vậy tôi đây liều mình bồi quân tử. Mặc thêm hai lớp quần áo vậy."

Thường Hằng há miệng thở dốc, nói câu: "Chân cậu khá xinh đẹp...... Sớm biết vậy lúc cận chiến sờ nhiều hơn chút......"

Đàm Mặc trực tiếp ném kẹo que: "Thường Hằng đồ chó —— chân ông đây còn chưa tự sờ đủ đâu! Cho phép anh sờ loạn à?"

Đã nói "nhà có vợ hiền phải trong sạch" đi đâu mất rồi?

Nhưng, đôi mắt Giang Xuân Lôi lại rưng rưng.

"Không phải...... Tôi vừa mới bắt đầu đu cp anh với anh Vũ Thanh mà! Anh với đội trưởng Cao không phải là tình anh em plastic sao? Sao cuối cùng anh lại chọn đội trưởng Cao chứ! Phu phu thoái ẩn giang hồ!"

Mặt Đàm Mặc đầy vệt đen, "Nghiêm chỉnh cảnh cáo cậu đấy, tẩy hết mấy thứ lung lung rối loạn đó cho tôi! Không là tôi lấy đũa đâm lủng đầu cậu!"

"Vô dụng, bộ 《nhóm lão công của phó đội trưởng 》 rất được hoan nghênh. Tôi đã nói với cậu ta bao nhiêu lần, tôi và cậu chỉ là anh em, lão Cao là bố, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch là mẹ với bảo tiêu, nhưng Tiểu Xuân Lôi không tin mới ác." Ngô Vũ Thanh nghiêm túc thở dài.

"Ha? Giang Xuân Lôi cậu cút lại đây cho tôi, cậu không viết cả Lý Triết Phong vào đi hả? Cậu mà viết vào đội hai chúng ta đoàn diệt!" Đàm Mặc xách tai Giang Xuân Lôi.

"Nghe nói thành phố Bắc Thần bạo phát bão trùng Minos nghiêm trọng, thiếu chút nữa cả tòa thành sẽ bị quét sạch. Chúng ta cũng sẽ bận nhanh thôi." Ngô Vũ Thanh nói.

Giang Xuân Lôi nói: "Bão trùng gì đó chúng ta căn bản không cần sợ mà! Đội trưởng Chu vừa tới là giải quyết được ngay!"

Đàm Mặc không nhịn được cười: "Chu Tự Bạch? Thôi đi, lúc trước cậu ta dẫm chết một con gián cũng không dám. Trông cậy vào cậu ta còn không bằng trông cậy vào Hắc Hỏa của Lý Triết Phong!"

Nhưng mặc kệ như thế nào, sau khi đi KTV bọn họ nhất định sẽ bận như chó, đây là thời gian thảnh thơi vui chơi cuối cùng.

【 Trung tâm Hôi Tháp thành phố Ngân Loan 】

Lạc Khinh Vân ngồi trong văn phòng đội trưởng đội một, màn hình thực tế ảo chiếu văn kiện mới nhất đã nhận —— đội một xác nhập với đội hai.

Nhận được tin tức này, An Hiếu Hòa vui mừng khôn siết.

Trang Kính vẫn nhìn văn kiện kia, cau mày nói: "Không đúng......"

"Cái gì không đúng?" An Hiếu Hòa quay đầu hỏi.

Lạc Khinh Vân tựa lưng vào ghế chậm rãi nói: "Danh sách sai rồi, còn thiếu một người."

"Thiếu ai......" An Hiếu Hòa đọc lại từ đầu đến cuối, đột nhiên nhận ra điều gì đó, "Ai, sao lại không có đội phó bọn họ? Chính là Inspector Đàm Mặc ấy!"

"Cậu ấy là Inspector tốt nhất." Sở Dư nhíu mày.

Đàm Mặc làm người đầu tiên tự bạo giết được Lạc Khinh Vân trong diễn tập, trong lòng bọn Sở Dư nghiễm nhiên tồn tại gần như là thần.

Bọn họ mạnh mẽ nhưng cũng tôn trọng kẻ mạnh. Bon họ thật lòng khao khát Inspector có thể tham gia thực chiến không trật phát nào như Đàm Mặc.

An Hiếu Hòa đột nhiên đi tới: "Tôi nghe nói là, đội trưởng đội ba Lý Triết Phong vừa nghe nói Cao Chích muốn giải nghệ liền xin Hôi Tháp điều Đàm Mặc qua trong khi còn đang thực hiện nhiệm vụ!"

"Nhìn không ra đội phó Đàm được tranh giành nhiều vậy luôn. Rốt cuộc là bởi vì cậu ấy đẹp hay do bắn súng tốt?" Sở Dư hỏi.

"...... tiểu bạch kiểm như Đàm Mặc mà cậu còn thấy đẹp?" Vẻ mặt An Hiếu Hòa như bị nghẹn chân ruồi.

Sở Dư trả lời: "Bất kể khuôn mặt vẫn là dáng người, Đàm Mặc xác thật là...... đẹp hơn cậu với cả Trang Kính."

An Hiếu Hòa vội tiếp tục nói: "Mấy ngày nay tôi mời mấy cô gái cục vũ khí và cục lưu trữ đi uống trà sữa, lại biết được tin tức – đội trưởng đội ba Lý Triết Phong và Đàm Mặc từng cùng nhau đào tạo Inspector. Họ sinh cùng năm hay là "thanh mai trúc mã" gì đó. Nghe nói Lý Triết Phong có khuôn mặt rất xinh đẹp, khi đó Đàm Mặc còn quỳ trước quân ủng của người ta cơ."

"Không có khả năng chứ. Đàm Mặc mà là nhan cẩu thật thì nhìn thấy đội trưởng Lạc chúng ta mà còn không nhào lên sao. Tôi sống hơn hai mươi năm chưa thấy ai còn đẹp trai hơn đội trưởng Lạc đâu." Sở Dư nói mà mặt không đỏ tim không đập.

"Cường điệu." Trang Kính nói.

Áng sáng trong mắt An Hiếu Hòa lập loè kích động, "Sau đó Lý Triết Phong bị cảm nhiễm trở thành dung hợp giả, Đàm Mặc liền thay lòng đổi dạ, thấy Lý Triết Phong liền trốn. Lý Triết Phong khẳng định khó chịu rồi, người đã từng 'lời ngon tiếng ngọt, xoay người liền bỏ rơi tôi ', lòng tự trọng Lý Triết Phong sao mà chịu được? Mấy năm nay tổng cộng báo cáo ba lần yêu cầu điều Đàm Mặc đến đội ba, đều bị Đàm Mặc tự mình đi Hôi Tháp từ chối. Này rất rõ ràng rồi, Đàm Mặc chính là sợ vào tay Lý Triết Phong nhất định sẽ nhận hết tra tấn."

"Vậy chỉ có đội trưởng Lạc chúng ta mới có thể cứu Đàm Mặc thôi." Sở Dư phát ra một tiếng cảm thán.

Lạc Khinh Vân ngồi sau họ buồn cười, "Mấy cậu bịa đặt không sai lắm. Chuyện Lý Triết Phong với Đàm Mặc có tình hình cụ thể và ký lục tỉ mỉ trong hồ sơ. Lý Triết Phong với Chu Tự Bạch đều là bởi vì có Đàm Mặc mới không có vượt rào. Căn cứ thủ tục của Inspector, nếu mối quan hệ giữa các đối tượng 'vượt quá giới hạn' thì Inspector sẽ bị thuyên chuyển. Đừng gõ loạn CP trên diễn đàn mạng nội bộ, cẩn thận bị đấm cho rụng răng, Lý Triết Phong tuy rằng còn trẻ nhưng cậu ta sẽ không ngại tiêu diệt mấy cậu tám trăm lần đâu."

"Vậy Lý Triết Phong với Đàm Mặc là thế nào?" Sở Dư hỏi.

"Cô muốn biết?" Lạc Khinh Vân ngoắc ngón tay với cô, Sở Dư lập tức đi qua, ngay sau đó đã bị vỗ đầu, "Không liên quan tới cô!"

An Hiếu Hòa vội kéo Sở Dư lại, "Dù sao Inspector cho anh chúng ta chỉ nhận Đàm Mặc!"

"Đi ra ngoài đi." Lạc Khinh Vân giơ tay.

Ba người lập tức rời khỏi văn phòng, nhân tiện đóng cửa lại.

Ánh mắt Lạc Khinh Vân rơi trên danh sách, trong mắt dường như có một biển nước đen ngòm nhấp nhô.

Hôi Tháp, trung ương trắng đen, là cơ cấu quản lý và đánh giá "Dung hợp giả", đồng thời cũng là trung tâm bồi dưỡng tuyển chọn Inspector. (Hôi là xám)

Đàm Mặc mới vừa cứu Cao Chích, trung tâm Hôi Tháp sẽ không để cậu đi. Kết hợp với nhiệm vụ cuối cùng của mình đã tiêu hao năng lượng của Kepler, Lạc Khinh Vân có dự cảm không lành, anh gọi đến văn phòng thư kí Hôi tháp thành phố Ngân Loan.

"Xin chào thư kí Trương, tôi có một việc muốn xác nhận với anh, hai đội nếu muốn xác nhập thì tại sao đội phó đội hai Đàm Mặc không có trong danh sách?"

Thư kí Trương tạm dừng một chút, trả lời: "Đội trưởng Lạc, căn cứ ký lục hội nghị sáng nay thì Đàm Mặc đã nộp đơn xin nghỉ hưu cho Hôi Tháp một tuần trước, hôm nay đã đệ trình tới trung tâm Hôi Tháp rồi."

"Cảm ơn anh." Lạc Khinh Vân nhăn mày lại.

Có một đội tiên phong đặc biệt ở trung tâm thành phố Hôi Tháp, nhiệm vụ một tháng trước đi thăm dò căn cứ Linh Hào có thể xem như toàn quân bị diệt. Inspector như Đàm Mặc chắc đã có tên trong danh sách ứng cử rồi. Cậu đang nghĩ đến việc bỏ cuộc, có lẽ trung tâm Hôi Tháp chắc đã muốn "Phát huy" giá trị cuối cùng của cậu, yêu cầu cậu tiến vào đội tiên phong, đó chính là cửu tử nhất sinh thật sự.

Vừa kết thúc cuộc gọi Lạc Khinh Vân cười nhẹ lên, như là bất đắc dĩ lại như là tự giễu.

Ngón tay anh bắt chéo, đặt lên cằm, vài giây sau anh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi văn phòng đi vào thang máy dẫn thẳng lên tầng cao nhất của Hôi Tháp thành phố Ngân Loan.

Thư ký ngồi ở cửa đang định chào Lạc Khinh Vân, lại phát hiện anh đang đi thẳng về phía cửa văn phòng, lập tức đứng dậy ngăn cản: "Đội trưởng Lạc...... Đội trưởng Lạc ngài chờ một chút, Cảnh tiên sinh có người! Còn có người......"

"Rầm" một tiếng, cánh cửa điện tử rõ ràng yêu cầu xác minh danh tính bị Lạc Khinh Vân tự tay mở ra.

Trong văn phòng tổng cộng có ba người, bao gồm người phụ trách Lương Thuận cùng với Hoàng Lệ Lệ cục quân nhu, bọn họ đều xoay người lại mở to hai mắt nhìn Lạc Khinh Vân.

Ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên, đầu tóc tỉ mỉ, dáng vẻ lịch sự, ngăn nắp, gõ gõ ngón tay lên bàn: "Hoàng Lệ Lệ, vừa rồi em nói cái gì?"

Anh là người phụ trách ở Hôi tháp thành phố Ngân Loan Cảnh Kính Nhu.

"Cái kia...... có người đề nghị chúng ta nên thêm một chút dầu xả khi giặt đồng phục chiến đấu ."

"Bởi vì dầu xả có mùi hương?" Cảnh Kính Nhu cười hỏi.

"Bởi vì đồ tác chiến sau khi giặt hơi cứng, chèn tới...... chỗ không thể miêu tả." Hoàng Lệ Lệ ưu nhã cười nhẹ,

"Đó là ý kiến của cựu đội phó đội hai Đàm Mặc."

"Ồ, vậy thì có thể xem nhẹ. Dù sao chắc sau này cậu ấy cũng không cần đồ tác chiến." Cảnh Kính Nhu trả lời.

Lạc Khinh Vân vẫn luôn đứng ở cửa rốt cuộc mở miệng, thanh âm thực ôn hòa thực lễ phép, nhưng lại mang một cảm giác không cho phép từ chối: "Hai người có thể rời đi trước không? Tôi có chuyện muốn nói với Cảnh tiên sinh."

Hoàng Lệ Lệ không nói hai lời lập tức đứng dậy, Lương Thuận cũng cúi đầu dịch ghế đi.

Cảnh Kính Nhu gõ gõ mặt bàn: "Hai người sao lại thế này? Tôi mới là người phụ trách nơi này."

Hoàng Lệ Lệ nói: "Cảnh tiên sinh, nhìn rõ hiện thực đi!"

"Hiện thực gì?" Cảnh Kính Nhu hỏi.

Lương Thuận ngại Hoàng Lệ Lệ đi quá chậm, đẩy cô lao khỏi cửa, "Anh không thể lấy mạng chúng tôi, nhưng Đội trưởng Lạc có thể!"

Dù sao cũng là người tay không mở cửa mật mã đó!

Yết hầu Cảnh Kính Nhu giật giật, vẫn bày ra phong độ đưa tay "Mời ngồi".

Lạc Khinh Vân rất nể tình kéo cái cửa rách nát kia lại, sau đó ngồi xuống đối diện Cảnh Kính Nhu.

Trên mặt anh không còn chút ý cười, ám trầm đến mức khiến lưng Cảnh Kính Nhu nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

"Tại sao Đàm Mặc giải nghệ? Cậu ấy mới 25 tuổi." Lạc Khinh Vân mở miệng nói.

Mỗi một chữ đều rất rõ ràng, thậm chí rất ôn hòa, nhưng Cảnh Kính Nhu lại cảm thấy lạnh băng.

"Cậu ấy là thương binh cấp 1, phục dịch mãn 5 năm, có quyền nghỉ hưu sớm." Cảnh Kính Nhu trả lời.

Lạc Khinh Vân nheo mắt, đặt cánh tay trái lên bàn, nghiêng người về phía trước nhìn vào mắt đối phương, "Chấn thương cấp 1?"

Cảnh Kính Nhu nói một hồi, "Đội trưởng Lạc, anh không nhớ rõ sao? 5 năm trước ở thành phố Bắc Thần ...... cậu ấy là đội viên thực tập. Anh tự tay loại bỏ cậu ấy."

"Cái gì?" Lạc Khinh Vân dừng lại.

Đàm Mặc đã từng đi theo anh làm nhiệm vụ, còn bị anh tự tay loại bỏ?

"Ừm, là anh không cần cậu ấy."

Nói xong câu đó, Cảnh Kính Nhu cảm thấy siêu sướng, như thể bản thân đã rửa hận cho cánh cửa văn phòng.

Hồi tưởng kí ức, Lạc Khinh Vân rốt cuộc nhớ ra bản thân đã gặp Đàm Mặc ở đâu.

【 5 năm trước thành phố Bắc Thần】

Quận Vân Hà ​​thuộc quyền quản lý của thành phố Bắc Thần bị sinh vật Kepler xâm chiếm, Hôi Tháp cử ba đội, trong đó có hai đội hộ tống người dân sơ tán để duy trì trật tự kiểm tra sinh học và đảm bảo rằng những người sơ tán đều là "sạch sẽ".

Nhiệm vụ của đội Lạc Khinh Vân là đi đến nơi sinh vật bắt đầu ăn mòn và thực hiện nhiệm vụ hủy diệt.

Cấu trúc của các sinh vật trên Kepler khác với cấu trúc của các sinh vật trên Trái đất.

Mọi sinh vật sống trên trái đất, cho dù đó là con người, mèo con, chó con hay thậm chí là vi khuẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy, đều là một cá thể độc lập cho dù nó nhỏ bé và mỏng manh đến đâu.

Nhưng sinh vật Keplerian là một dạng sống hoàn toàn khác.

Chúng tồn tại trong toàn bộ sinh quyển, có nhận thức chung và thậm chí chia sẻ các chất dinh dưỡng và năng lượng mà chúng hấp thụ. Mỗi sinh quyển đều có một hạt giống, mà các chuyên gia gọi là "nguồn gốc của dị hóa." Hạt giống này là bộ não thực sự của toàn bộ sinh quyển.

Phạm vi của hạt giống là lãnh thổ của nó, và suy nghĩ của nó là suy nghĩ của mọi sinh vật trong toàn bộ sinh quyển.

Trong lãnh thổ của mình, nó có thể điều khiển tất cả các sinh vật sống, bao gồm tứ chi, mắt, tai, miệng và mũi cũng như phần mở rộng sức mạnh của nó.

Lúc ấy cách ngăn chặn sự lây lan của sinh vật Kepler lúc bấy giờ là giải phóng khí chứa lượng lớn chất anti-kepler, khí này sẽ kết hợp với oxy và đông đặc lại, bao bọc các sinh vật tương ứng bên trong.

Theo phân tích của Hôi Tháp, hạt giống của sinh vật Kepler ở quận Vân Hà nằm trong cơ thể của một nữ sinh.

Nhiệm vụ của Lạc Khinh Vân là dẫn nữ sinh đến nơi thích hợp nhất để giải phóng chất đông đặc, Hôi Tháp cử bốn Inspector bắn đạn có chất ngưng tụ không khí từ bốn hướng. Đàm Mặc là một trong số đó, nằm phục kích ở phía nam vị trí mục tiêu.

Nhưng sau khi Lạc Khinh Vân dẫn đầu đội bắt được nữ sinh kia rồi, họ phát hiện ra rằng cô chỉ là một nhân loại bị dị hóa, hạt giống thực sự nằm trong cơ thể em gái cô. Em gái cô đã được những người hàng xóm tốt bụng sơ tán.

Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng khóa được vị trí cô bé, nhưng vị trí thả thuốc ngưng tụ không khí đã thay đổi, tất cả các Inspector phải nhanh chóng đến địa điểm mới trong vòng ba phút.

Lạc Khinh Vân mơ hồ nhớ rằng một Inspector đã nói với anh rằng không thể đến được vị trí của anh trong vòng ba phút, nhưng Lạc Khinh Vân đã ra tử lệnh cho cậu vì ba phút không đủ để Hôi Tháp cử một thanh tra khác. Nếu cậu không thể đến đó, chất ngưng tụ không khí từ ba hướng còn lại có thể không đủ để tạo thành một không gian khép kín.

Một khi cô bé trốn thoát và lẫn vào những người dân sơ tán sẽ gây ra hậu quả khôn lường.

"Không quan trọng cậu có đến được vị trí hiện tại hay không, điều quan trọng là viên đạn của cậu phải đến được đó."

Bình thường Lạc Khinh Vân sẽ mỉm cười với bất cứ ai anh gặp, nhưng một khi anh bước vào nhiệm vụ, những lời chỉ dẫn của anh không hề có chút độ ấm.

Sau đó, chất ngưng tụ không khí được phóng ra ba phương hướng, phạm vi và nồng độ quả thực không đủ, cô bé gần như đã thoát khỏi khu chất ngưng tụ không khí vây lại, khi mọi người đều cúi đầu dừng chân thì phát súng thứ tư bất ngờ bay đến.

Sau khi làm nhiệm vụ, Lạc Khinh Vân gặp bốn Inspector, trong đó có ba người là cựu chiến binh, người bắn gần như muộn là Inspector thực tập sắp được điều động đến đội của họ.

Inspector kia lúc nhìn thấy anh, thẳng lưng, gương mặt trẻ con lại rất quật cường, khuôn mặt cũng được sơn ngụy trang phát ra màu xanh lục do đổ mồ hôi.

Lạc Khinh Vân nhìn lại bản đồ, nếu Inspector thực tập chạy hết tốc lực thì có thể đạt đến vị trí tốt nhất cách mục tiêu khoảng 1.500 mét trong vòng ba phút, đây là thể lực và tốc độ mà cậu ta nên có.

Nhưng Inspector thực tập đã bắn ở khoảng cách hơn 2.000 mét, mặc dù xa hơn khoảng cách dự đoán và phát đạn có vẻ đáng kinh ngạc, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tốc độ chạy trong vòng ba phút của cậu ta không nhanh bằng những Inspector khác.

Hơn nữa việc nổ súng vào phút chót là hoàn toàn không phù hợp với quy tắc "thời gian không chờ đợi ai" của Inspector.

Không phải nhiệm vụ nào cũng có khoảnh khắc "cuối cùng".

Lạc Khinh Vân không thể giao một vị trí quan trọng như vậy trong đội cho chàng trai trẻ đó nên đã cho cậu ta điểm B+ trong cuộc đánh giá. Inspector không được điểm A sẽ bị đưa về Hôi Tháp để tái thiết, cậu ta là một cây giống tốt, cần tôi luyện nhiều hơn.

Trong đời Lạc Khinh Vân đã gặp quá nhiều người tài năng nên anh nhanh chóng quên mất chàng trai trẻ đó.

"Lý do anh cho cậu ấy điểm B+ rất công bằng." Cảnh Kính Nhu nói.

"Nếu thật sự công bằng, Đàm Mặc sẽ không bắn nổ đầu Lân Điểu tưới cho tôi một thân máu chim." Lạc Khinh Vân thu lại hết ý cười, sâu trong nội tâm anh có dự cảm, ngày đó Đàm Mặc nhất định đã xảy ra chuyện khác.

"Hoa Adela, Đội trưởng Lạc có cảm thấy chúng nó xinh đẹp không?" Cảnh Kính Nhu đứng dậy, lấy một ly sứ rót cho Lạc Khinh Vân cốc cà phê mới pha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top