Chương 24 Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi

Chương 24 Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi

In me the tiger sniffs the rose. ​​​
* Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"(Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi). Tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.

Cậu phát hiện mình dựa vào vai Lạc Khinh Vân cũng không lộ ra biểu cảm phản cảm gì mà là xoa xoa mặt, vươn ngón tay cái nói câu: "Vai tốt."

"Cảm ơn." Lạc Khinh Vân trả lời.

Các hành khách lục tục xuống xe.

Những người như Lạc Khinh Vân thường đi xe ô tô, nhưng Đàm Mặc không cho anh cơ hội tiễn cậu đã lên xe máy phóng đi thăm Cao Chích.

Thị lực của Lạc Khinh Vân cực tốt, khi Đàm Mặc hạ eo mặc quần áo mô tô đi ngang qua cửa sổ của anh, Lạc Khinh Vân không thể giải thích được nhớ lại cảnh anh đàn áp Đàm Mặc trong lúc luyện tập.

Cặp mắt kia sáng ngời mà lạnh băng, hoàn toàn không có chấp nhất và nhiệt tình như thời điểm nhìn Cao Chích.

Bờ môi của cậu nhẹ nhàng mở ra, "boom" làm Lạc Khinh Vân trong ngắn ngủi một chớp mắt buồn cười cho rằng...... Cho rằng Đàm Mặc đang trêu chọc anh.

Cậu cười đến mức kiêu ngạo tùy ý, vết sẹo nhỏ màu đỏ ở khóe mắt dường như muốn nở rộ ra hoa lửa, leo lên tầm mắt Lạc Khinh Vân, nở rộ ra che khuất trời đất.

Lạc Khinh Vân nhéo khóe mắt, dẫm chân ga đột nhiên lao đi.

Đàm Mặc cảm giác phía sau hình như có cái gì đang ở tới gần, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu...... Là xe Lạc Khinh Vân.

Tên này muốn làm gì? Anh ta không giống người thích đua xe coi ai lái nhanh hơn người khác mà.

Đàm Mặc mặc kệ anh, nhưng xe Lạc Khinh Vân lại đi song song thậm chí càng ngày càng gần, sau một phút, hai chiếc xe đều di chuyển với tốc độ như nhau, song song tiến về phía trước.

Đàm Mặc nghĩ thầm, có bệnh à?

Đàm Mặc nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Khinh Vân, nhưng mắt đối phương nhìn phía trước, vẻ mặt bình thản, đôi tay cũng nắm tay lái, khoảng cách xe anh với đầu gối Đàm Mặc không đến một centimet, nhưng trước sau không có đụng tới cậu.

Đàm Mặc cảnh cáo đối phương liếc mắt một cái: Anh muốn làm cái quỷ gì?

Lạc Khinh Vân mắt nhìn phía trước, vẻ mặt có vài phần trầm lãnh, như thể quyết định được gì đó.

Lúc này tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên duỗi lại đây, chạm nhẹ vào sau cổ áo Đàm Mặc, sau đó lái xe về một hướng khác.

Làm cái gì vậy hả? Có tật xấu à?

Hai người đường ai nấy đi, một người đi bệnh viện, một người về chung cư.

Đàm Mặc đi đến căng tin bên ngoài bệnh viện, dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm ra, cậu chợt nhận ra hình như có thứ gì đó mắc kẹt trên cổ bộ đồ đi xe máy của mình.

Sờ xuống thì mới nhận ra đó là một loài hoa dại nhỏ, loại hoa có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên đường. Thường có thể nhìn thấy nó khi giao mùa xuân hạ nhau, nở hoa trên những luống hoa, mọc ở những kẽ nứt trên tường, nhẹ nhàng lay động khi gió thổi qua. Ánh mắt đầu tiên Đàm Mặc nghĩ rằng đóa hoa nhỏ nở rộ rất đáng yêu, nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra Lạc Khinh Vân là cố ý cài nó vào cổ áo mình.

Chết tiệt, đột nhiên có cảm giác như mình đang bị trêu chọc.

Muốn ném đi lại cảm thấy đáng tiếc, dù sao là một sinh mệnh nhỏ hướng về mặt trời cứ như vậy bị Lạc Khinh Vân bẻ gãy.

Cứ cầm thôi...... mà một tên đàn ông cầm hoa nhỏ làm gì chứ?

Con gái ông chủ trong căng tin đang nằm trên bàn làm bài tập, thấy Đàm Mặc do dự, liền hỏi: "Anh, anh không biết đeo bông hoa nhỏ này à?"

"Anh là nam, không cài hoa. Này, tặng cho em." Đàm Mặc cầm bông hoa dại nhỏ đưa cho cô gái.

"Mẹ em nói gửi hoa có nghĩa là toàn tâm toàn ý, hãy trân trọng sự chân thành đó. Để em cài giúp anh đi."

Cô bé nói xong thì nắm lấy tay Đàm Mặc, quấn cuống hoa mềm mại quanh ngón tay Đàm Mặc, chỉ trong vài vòng đã biến nó thành một chiếc nhẫn.

Vốn dĩ một người đàn ông cao lớn như Đàm Mặc đeo một bông hoa nhỏ trên ngón tay sẽ không thích hợp, nhưng vì ngón tay thon dài, nước da trắng nõn nên lại ngoài ý muốn mà đẹp rất nhu hòa, có một loại......

"Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi." Cô gái nhỏ cười hì hì nói.

Đàm Mặc ngây người giây lát dó, rốt cuộc ai lòng có mãnh hổ, ai lại là đóa tường vi kia?

Khi Lạc Khinh Vân cài bông hoa vào cổ áo cậu, là tùy ý làm, hay trên mặt anh ta có một chút thích ý ôn nhu?

"Anh chàng đẹp trai lại đến đây à? Hôm nay cậu muốn mua gì? Sôcôla nhập khẩu ở đây khá ngon. Tôi buộc chúng thành một bó hoa cho cậu và gắn vài con gấu nhỏ lên trên nhé?"

Đàm Mặc lập tức hồi thần lại.

Thật là trúng tà, đang êm đẹp lại nghĩ tới tên kia làm gì?

Đàm Mặc đưa ra quyết định giữa sô cô la và sữa ít lactose trong chưa đầy một giây và chọn một hộp sữa ít lactose.

Ai bảo lão Cao lớn tuổi chứ, nghe nói nói loại sữa này đặc biệt thích hợp với những người lớn tuổi không dung nạp lactose và dễ bị lượng đường trong máu cao như ông già kia.

Cao Chích trong phòng bệnh đang xem video bài tập do Giang Xuân Lôi gửi với vẻ mặt nghiêm túc, ánh sáng từ tất cả các màn hình chiếu vào mặt Cao Chích, khiến Đàm Mặc nhớ đến giáo viên dạy toán tiểu học của mình.

"Lão Cao, sắp phải về hưu rồi còn xem diễn tập làm gì? Hư mắt." Đàm Mặc đi đến bên cạnh tắt màn hình.

Cao Chích liếc mắt nhìn hộp sữa cậu mang tới, nói: "Cậu thế mà còn biết mang sữa tới sao?"

"Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ không đưa sữa. Nhưng anh là ai chứ! Tôi đương nhiên sẽ cho anh thực phẩm tốt cho sức khỏe, để anh có thể sống thêm mấy năm nữa!"

Đàm Mặc lại tùy tiện ngồi ở mép giường Cao Chích, hai cái đùi còn lắc qua lắc lại.

"Ồ, trong lòng cậu tôi là ai?" Cao Chích hỏi.

"Anh là bố tôi." Đàm Mặc một bộ ỷ lại dựa lên bả vai Cao Chích.

"Bố...... cái đầu cậu!" Mặt Cao Chích đen thui, một tay đẩy Đàm Mặc ra, "Nói đứng đắn."

"Vâng. Ba ba, ba nói con nghe." Đàm Mặc lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Cậu sẽ không cho rằng lần này cậu thắng là do cậu có thực lực đó chứ?" Cao Chích hỏi.

"Tôi lần này có thể thắng, là bởi vì vận may. Thứ nhất, nếu là thực chiến, như vậy Khu Sinh Thái cấp bậc thấp có lực công kích yếu, Lạc Khinh Vân có thể dễ như trở bàn tay sử dụng năng lực Kepler. Sau khi cả đội chúng ta tiến vào lĩnh vực Kepler cũng chỉ có Ngô Vũ Thanh là dung hợp giả, căn bản không trấn được Lạc Khinh Vân, sinh sát cướp bóc đều do anh ta quyết định. Lạc Khinh Vân gần như là vua."

Cao Chích gật đầu, ý bảo Đàm Mặc tiếp tục nói.

"Thứ hai, Lạc Khinh Vân thực chiến cũng không có khả năng tự mình tới bắt tôi. Lúc diễn tập phần nào là có ý định tự mình kiểm tra khả năng của tôi, nếu là thực chiến Lạc Khinh Vân sẽ không cho tôi cơ hội bắn phát thứ hai." Đàm Mặc rũ mắt, trên mặt không có nửa điểm tươi cười.

Cao Chích hừ nhẹ: "Cậu không tự cao là tốt."

"Loại người như chúng ta một giây sau khi tự cao chính là lạnh băng."

Cao Chích lại hỏi: "Còn gì nữa?"

"Thứ ba, Lạc Khinh Vân dẫn đến mấy người kia, cho dù là Sở Dư, Trang Kính hay là tên An Hiếu Hòa, lôi ra đều có thể một mình đảm đương một phía. Giang Xuân Lôi còn có tên thực tập kia đều vẫn là em bé."

Sau vài giây trầm mặc, Cao Chích nói: "Tuy rằng 5 năm trước thời gian cậu đi theo Lạc Khinh Vân rất ngắn, nhưng đối với cậu cũng không tính là không thu hoạch được gì, ít nhất rất có ý thức nguy cơ."

"Ài, lời này tôi không thích nghe. Nhiệm vụ thực tập mà' đi theo ' anh ta cái gì, đừng thiếp vàng lên mặt tôi."

Đàm Mặc nói xong liền nằm xuống cạnh Cao Chích, còn củng củng đối phương: "Lão Cao, giường anh lớn như thế mà còn không biết nhường chỗ tí sao."

"Tôi mới là bệnh nhân, cậu có thể có liêm sỉ một chút không?"

"Với anh mà còn liêm sỉ gì chứ? Lão Cao, chờ anh xuất viện chúng ta đi lữ hành đi. Thế giới lớn như vậy, nơi không bị sinh thái Kepler ăn mòn còn rất nhiều, cùng đi nhìn xem." Đàm Mặc nói.

Vẻ mặt Cao Chích hơi cứng lại: "Nghĩ kỹ chưa? Cậu còn trẻ."

Đàm Mặc gối lên cánh tay nói: "Chân tôi đau...... Thuốc giảm đau có tác dụng trong thời gian hạn định cũng như không lâu rồi. Nếu tôi vẫn muốn ở lại tiền tuyến thì tốt nhất nên từ bỏ cái chân đó vì lý do an toàn. Nếu tôi lắp một chân giả cơ học thì ít nhất phải mất một, hai năm huấn luyện, phục hồi để đạt tiêu chuẩn chiến đấu. Nhưng anh nghĩ rằng, tôi mất một, hai năm để phục hồi chỉ để tiếp tục vào sinh ra tử sao? Tôi lại không phải có bệnh."

Cao Chích thở dài: "Cậu không cần như vậy, một mình tôi cũng có thể thích ứng cuộc sống sau này."

Đàm Mặc nghiêng mặt qua, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ba ba, anh suy nghĩ cái gì đâu? Anh cho rằng tôi giải nghệ là vì anh sao? Người khác sẽ thật cho rằng đội phó đội trưởng đội hai tương ái tương sát đó! Quân bị chỗ Hoàng Lệ Lệ còn đang đợi tôi đây, anh đừng phá hỏng danh tiết của tôi!"

"Cậu thì có danh tiết gì." Cao Chích cười nhạt.

"Chờ lúc tôi vào phòng giải phẫu thì anh ở ngoài chờ tôi."

"Ừm."

"Khi tôi đeo chân giả tập đi, anh phải trông chừng tôi còn đừng để tôi ngã."

"...cậu có thể học cách đi mà không bị ngã không?"

"Tôi không đi được nữa, anh phải cõng tôi về." Giọng nói của Đàm Mặc rất đương nhiên.

"Cũng không phải vì tôi mà chân của cậu bị thương. Tại sao tôi lại cảm thấy cậu đang tống tiền tôi thế nhỉ?"

"Còn nữa, để tôi hồi phục sau phẫu thuật, anh phải làm cho tôi món sườn heo chua ngọt, cánh gà cola, thịt lợn chua ngọt..."

"Tốt nhất cậu nên ở lại tiền tuyến. Thành phố Ngân Loan cần cậu."

Cao Chích không lưu tình chút nào đạp Đàm Mặc xuống.

Đàm Mặc lại ba ba bò lại.

Hai người an tĩnh chắc được nửa phút, Đàm Mặc lại hỏi: "Lão Cao, anh nói nhiệm vụ lần đó Lạc Khinh Vân rốt cuộc đã trải qua cái gì, có thể khiến năng lượng của anh ta còn phải phái anh tới liều mình hộ tống?"

Cao Chích không lập tức trả lời cậu, cho đến khi mí mắt Đàm Mặc nặng nề thiếu chút nữa ngủ mất anh mới mở miệng nói: "Không có bất kỳ năng lượng nạp vào mà không phải trả giá, cũng không có năng lực vô hạn. Lạc Khinh Vân cũng thế."

Đàm Mặc cũng không biết nghe lọt được không, gật gật đầu thuận miệng nói: "Năng lượng nhất định phải bảo toàn... Thỉnh thoảng tôi nghĩ tới, nếu như anh ta có thể một tay giết chết cả một khu sinh thái, vậy năng lượng Kepler đến từ đâu?"

"Cậu muốn biết sao?" Cao Chích buồn cười hỏi lại.

"Tôi nếu là nói ' muốn ', anh lập tức sẽ nói ' tôi cũng không biết a '!" Đàm Mặc làm ra vẻ mặt "Tôi còn không hiểu anh sao".

"Ha hả, lăn xuống đi. Giường bệnh này là lĩnh vực Kepler của tôi." Cao Chích lại lần nữa xách Đàm Mặc xuống.

"Không! Tôi là con trai cả của bố Cao!"

"Cậu đã bị tôi loại trừ khỏi danh sách thừa kế."

"Tôi không tin!"

Tất cả người thăm bệnh phải rời bệnh viện trước 10 giờ tối.

Đàm Mặc lục soát phòng của Cao Chích, gói một túi lớn đựng bất kỳ loại trái cây và thực phẩm bổ sung nào người khác tặng khi họ đến thăm anh, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời đi.

Pass chương sau: câu tiếng anh của tiêu đề chương, không dấu không hoa không cách.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top