Chương 9
Buổi tối hôm ấy, sao khi xác nhận quan hệ, Thế Anh liền không để ý gì, một mực yêu cầu Thanh Bảo dọn sang phòng mình. Nói là làm, chẳng thèm chờ cậu trả lời, đã ngay lập tức hành động.
"Em ngủ ở phòng em là được rồi, sao cứ phải qua phòng anh chứ?"
Thanh Bảo cau mày. Dù sao cũng mới tỏ tình, kia cậu vẫn còn chưa li khai khỏi lúc người kia đồng ý mà. Dọn sang ở chung, cả ngày đều gặp mặt như vậy, làm sao sống nổi.
"Không muốn" Thế Anh quả quyết.
"Hay để ngày mai hẳn dọn nha, trễ rồi, anh không mệt sao?"
Thanh Bảo tìm cớ.
"Ngày mai dọn?"
Thế Anh lập lại hỏi.
"Ừm...Ừm... Ngày mai em dọn".
Thanh Bảo vui vẻ đáp, này là đã đồng ý rồi đúng không?
"Đựợc" Thế Anh gật đầu chấp thuận.
Thanh Bảo đang mỉm cười nhìn anh, trong lòng lại thở pháo nhẹ nhỏm, đang định quay về phòng mình. Thanh Bảo lại thấy một trận trời đất đảo lộn, Thế Anh chẳng nói chẳng rằng đã ôm người bế lên. Sự việc xảy ra bất ngờ, làm Thanh Bảo hoảng hốt la lớn
"A...Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống... Thế Anh...Thả em xuống đi..."
"Đồ đạc của em ngày mai có thể dọn, em tối nay ngủ với anh là được"
Thế Anh cười nham hiểm.
"Thế Anh, Thanh Bảo về rồi à?"
Nghe động tĩnh bên ngoài phòng khách, vú Năm đi ra nhìn xem như nào. Liền nhìn thấy một màn này, Thanh Bảo là được Thế Anh ôm kiểu công chúa, kia hai tay còn ôm chặt cổ Thế Anh.
"Già này không làm phiền hai người, già này về phòng đây, cứ tiếp tục, tiếp tục".
Vú Năm cười tủm tỉm quay về phòng.
Thanh Bảo lúc này thật muốn tìm cái hố nào đó tự tử cho rồi, cả vú Năm cũng thấy rồi, cậu sau này sống sao nổi a. Thanh Bảo khóc không ra nước mắt, trừng to mắt nhìn tên đầu sỏ kia.
"Đi, anh mang em đi tắm"
Thế Anh cười càng tươi, ôm Thanh Bảo tiến thẳng về phòng mình.
"Em...em... Em tự tắm, anh thả em xuống...".
Này không phải là muốn cùng tắm luôn đó chứ?
Thế Anh không hỏi cũng nhìn rõ cái ý nghĩ của cậu, càng thâm thúy hơn mà bảo
"Tắm chung tiết kiệm nước".
Kết quả sau 2giờ giằng co, Thanh Bảo bỏ cuộc, cậu tự hỏi Thế Anh là tên háo sắc như vậy từ khi nào? Sao trước kia cậu chưa từng thấy chứ, thật đáng ghét.
Thế Anh tâm trạng càng khác hơn hẳn, lại vô cùng hưng phấn. Bao nhiêu ngày rồi chỉ được nhìn, không được ăn. Cả chạm một chút cũng không dám, Thế Anh trước giờ chưa bao giờ có cảm giác bồn chồn đến như vậy. Mặc dù cái hôm nghe cậu say mà nói yêu anh, Thế Anh đã muốn đè người này ra ăn sạch. Nhưng bản thân anh lại không nỡ, lỡ đâu khi Thanh Bảo tỉnh lại sẽ ghét anh hay không muốn gặp anh nữa thì phải làm sao bây giờ. Nghĩ như vậy, Thế Anh lòng tự dưng thắt chặt, nhói nhói thật khó chịu.
Thanh Bảo được thả xuống phòng tắm lớn trong phòng Thế Anh, chưa kịp đào tẩu đã ngay lập tức bị chèn ép. Cậu bị khóa chặt giữa hai tay Thế Anh cùng bức tường lạnh lẽo của phòng tắm. Không biết có phải hơi nước trong phòng dày đặc quá hay sao, Thanh Bảo cảm thấy đôi mắt Thế Anh tối hơn hẳn, còn ẩn ẩn tơ máu.
"Kia... Hay anh tắm trước đi, em tự dưng nhớ ra em còn việc cần làm a..."
Thanh Bảo nói xong liền nghĩ muốn chuồn ngay đi.
Thế Anh nào để người dễ dàng thoát li, tay nhanh chóng kéo người lại về chỗ cũ.
"Tắm rồi làm cũng không muộn"
Thế Anh tay liền ngay cúc áo sơ mi Thanh Bảo gỡ ra, từng cái từng cái. Từ cổ dài xuống bụng dưới, kia vừa muốn lột phăng chiếc áo đi, Thanh Bảo đã nhanh chóng túm chặt áo.
"Không được... Rất quan..ưm... trọng... ưm"
Thanh Bảo vừa định thoái thác lần nữa, nhưng ngay tức thì miệng liền bị khóa chặt.
Thế Anh vừa hôn làm cậu bị phân tán, lưỡi kia liền không bị rào cản gì mà tiến công vào miệng Thanh Bảo, càn quét khoang miệng nóng ẩm. Tay Thế Anh cũng không rãnh rỗi, nhân lúc Thanh Bảo còn suy khí, ngay lập tức đã giải khai quần áo của Thanh Bảo.
Khi Thanh Bảo sắp đứt hơi vì cái hôn kia, Thế Anh mới chịu buông, còn luyến tiếc mà liếm nhẹ đôi môi bị sưng đỏ kia. Vừa bình ổn lại hơi thở, Thanh Bảo lúc này mới giật mình, kia quần áo, đã bị lột hết từ bao giờ. Bây giờ, Thanh Bảo là đang trong trạng thái người trần như nhộng mà đối mặt với anh.
Đối diện là ánh mắt nóng rực, soi mói kia, Thanh Bảo thoáng cái rùng mình mà đỏ mặt, tay Thế Anh đang chạm vào người cậu. Nói đúng hơn, là đang chạm lên những vết thương năm xưa của cậu.
"Đừng nhìn... Chúng rất xấu... Anh sẽ không thích chúng đâu".
Thanh Bảo nắm chặt bàn tay anh, lắc đầu nghiêm túc bảo.
Thế Anh lại chẳng nghe lọt cậu nói gì, sớm đã điều tra qua Thanh Bảo. Biết được thân phận con nuôi của cậu, lại bị người ba kia đánh đập, còn phải gánh việc nuôi con gái của bọn họ vì chữ hiếu. Lúc này đây khi nhìn thấy những vết thương qua những vết sẹo đậm nhạt khác nhau, lại còn chằng chịt. Sự phẫn nộ trong lòng Thế Anh càng dâng cao, không để ý Thanh Bảo chống cự, Thế Anh yêu thương hôn nhẹ lên những vết thương kia. Như là an ủi, như là hôn như vậy rồi sẽ không đau nữa, thật nhẹ nhàng mà hôn.
Thanh Bảo bị một màn này bức cho nước mắt ấm ức những năm tháng đau buồn không có anh tràn ra. Khóc một cách không kiêng dè, càng khóc càng lớn, còn ôm lấy Thế Anh trách móc. Vì sao anh không đến gặp cậu sớm hơn.
Thế Anh thật rất bất ngờ khi thấy Thanh Bảo khóc, phía dưới khi nãy có phản ứng cũng ngay tức khắc không để ý nổi nữa, vì nhìn bảo bối khóc đau thương như vậy, lòng anh lại thấy đau. Khó khăn lắm mới dỗ được người nín khóc, ngoan ngoãn tắm rửa, Thế Anh hì hục cả buổi mới ôm người về giường.
Thanh Bảo được thả xuống giường chưa đầy 10phút, điện thoại tự dưng lại reo. Nhìn nhìn màn hình điện thoại, Thanh Bảo lại chẳng muốn nghe. Do dự một lát, vẫn là bắt máy
" Hy Diệp làm sao vậy?".
"Anh Bảo, mau giúp em, em hình như bệnh rồi..."
Hy Diệp giọng yếu ớt, từ đầu dây bên kia truyền đến.
Bệnh sao? Không phải lúc chiều còn đứng cười vui vẻ mà soi mói người của cậu sao? Giờ lại muốn như nào đây?
"Em đã ăn gì với uống thuốc chưa?".
"Em đã ăn cháo với uống thuốc rồi, cái kia, em muốn gặp anh..."
Hy Diệp bảo.
Nhìn nhìn người ngồi kế bên, Thanh Bảo nghĩ lại nghĩ
"Bây giờ anh bận rồi, ngày mai sẽ về, em mau ngủ sớm đi, mai anh về thăm em".
Thanh Bảo nói xong liền cúp máy, quăng điện thoại lên đầu giường liền ôm chặt người kia, còn cố ý cọ cọ một hồi.
"Làm sao vậy?".
Nhìn người trong lòng cứ cọ cọ như con mèo nhỏ, Thế Anh thấy buồn cười mà bảo.
"Ngày mai, em về nhà cũ một chuyến, Hy Diệp hình như bệnh rồi".
Thanh Bảo giọng nói còn chưa bình phục, khàn khàn vì khóc mà nói.
"Cần anh đi với em không?"
Vuốt ve mái tóc Thanh Bảo, Thế Anh bảo.
"Không cần đâu".
Thanh Bảo từ chối, nghĩ nghĩ một lúc lại nhỏ tiếng
"Kia cái kia, hay để em giúp anh".
Lúc nãy, khi ôm anh khóc, Thanh Bảo thật đã cảm thấy thứ kia có phản ứng mà đâm vài đùi cậu rồi.
Nghe nói nếu như không bắn như vậy sẽ rất khó chịu, Thanh Bảo bình thường cũng vậy. Hỏi thì hỏi, tay đã tiến tới đúng quần Thế Anh nhưng lại bị anh giữ lại.
"Không cần, anh tắm nước lạnh sẽ không sao",
Thế Anh yêu thương bảo.
Thanh Bảo ngồi thắng dậy, ngồi quỳ gối xuống hai bên chân Thế Anh tay nhanh chóng giải khai quần anh. Thứ dị vật kia cũng như vậy mà lộ diện ngay trước mặt, Thanh Bảo nuốt nước miếng. Đây còn to và dài hơn cậu, thật vô lí mà...
————————————
"Ưm...a... Anh nhẹ chút... A... Chậm chút, em không theo kịp...ưmmm..." Tiếng thở dốc lan khắp phòng...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top