Chương 3

                                   
                                   

Ngước mắt nhìn tòa nhà cao cao trước mắt, thu hồi nụ cười vừa rồi, Thanh Bảo nhanh chóng tiến bước về nhà. Đời trước, là do thói quen ăn uống, nghỉ ngơi không tốt, mà cậu lại mất đi do bệnh tật, đời này tất nhiên không thể để nó tái tiếp diễn nữa. Ngày qua ngày, tìm tòi kinh doanh chứng khoán, Thanh Bảo cũng mau chóng thu hồi lại vốn hơn nữa cũng lời được một khoản tiền lớn. Cậu nhanh chóng trả lại số tiền đã mượn của Gia Khánh cũng mua được một số cổ phần của Bùi thị, tâm tình liền vô cùng hảo.
                     

Thời gian cứ vậy trôi đi, Thanh Bảo đã không còn là một tên nghèo túng như đời trước. Mặc dù trước mắt người ngòai thì vẫn là cái xác rỗng nghèo khó, nhưng chỉ có Gia Khánh là biết, cái người ngốc nghếch trước kia đã không còn như lúc mới gặp cậu nữa. Thanh Bảo vô cùng có thiên phú về kinh doanh, lúc hỏi mượn tiền Gia Khánh cũng có chút nghĩ hoặc, Thanh Bảo là ham vui hứng thú mà làm. Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu, Thanh Bảo bây giờ có thể nói là một người vô cùng giàu có ở độ tuổi còn rất trẻ này, đôi lúc Gia Khánh cũng có phần nể phục cậu. Cứ vậy liền thân như anh em mà giúp đỡ nhau.
                     

Quả thật, Thanh Bảo cũng không ngờ mình có thể làm được như vậy, đời trước may là cậu gặp anh. Bùi Thế Anh là người đứng đầu Bùi thị, kinh doanh từ nhỏ đã là điều phải học, mà trong những năm tháng cùng cận kề kia, anh đã dốc hết lòng dạy cậu kinh doanh. Nói trắng ra, tiền cậu có đa phần vẫn là nhờ anh mà làm ra. Nghĩ đến anh, cậu lại cảm thấy trong lòng đầy chua xót. Thanh Bảo hằng ngày vẫn luôn muốn gặp được anh, càng mong thật nhanh được đứng kề anh, được anh nuông chiều. Nhưng lại có thêm một phần áy náy, gặp anh rồi cậu biết phải nói gì? phải làm gì đây?
                     

Đang còn trong dòng suy nghĩ cùng quẫn kia, bàn tay chạm vào người cậu liền mau chóng kéo Thanh Bảo trở về thực tại.
                 

"Còn thất thần nữa cẩn thận bị phạt nhé!".

Còn ai ngòai cái tên tính tình phúc hắc Gia Khánh kia chứ. Hôm nay còn cố ý không mang kính, cả khuôn mặt phơi bày ra ngòai. Ngồi cạnh cậu ta, một tiết học có gần hết đồng học cùng lớp dùng mọi ánh mắt đủ loại tư vị mà nhìn vào. Làm Thanh Bảo ngồi bên cạnh vẫn nổi lên từng trận một mồ hôi lạnh.

                     
"Tôi nói này, cậu có thể hay không tránh xa tôi một chút, ngày nào cũng có người chặn đường nhờ tôi đem thư tình cho cậu, cậu không thấy phiền nhưng tôi cũng rất phiền mà?".

Thanh Bảo ai oán nhìn tên đáng chết an an ổn ổn ngồi đọc sách bên cạnh.
                     

"Cậu có thể quăng đi mà, còn thành thành thật thật mang đến cho tôi. Ai bảo cậu rãnh rỗi quá làm gì chứ".

Gia Khánh mắt không rời sách, thản nhiên nói.
                     

"Làm ơn tha cho cẩu FA này đi, ngày nào cũng vậy. Không đưa chắc có ngày tôi chết không thấy xác nha".

Thanh Bảo đập bàn bảo.
                     

"Ai dám làm vậy chứ, này cậu đi đâu?"

Gia Khánh nhìn Thanh Bảo dọn đồ vào ba lô , liền buông sách hỏi.
                     

"Chuồn đi, nghe nói hôm nay có bạn học mới nha. Đủ làm cho cậu đầy bất ngờ, coi như anh em tốt này thay cậu mở đường".

Nói xong liền đứng dậy, li khai khỏi phòng học.
                     

Dựa vào kí ức đời trước, Thanh Bảo biết vào hôm nay Thế Hùng sẽ được chuyển vào lớp cậu, mà Thế Anh cũng sẽ đến. Cậu làm sao có thể ngồi trong lớp được, người kia ở gần như vậy, cậu đương nhiên muốn đi gặp. Nghĩ vậy, Thanh Bảo ba bước liền biến thành hai bước mà chạy như bay thật nhanh ra ngòai.
                   

Còn Gia Khánh nhìn một màn vừa rồi, thật có chút dở khóc dở cười, thay tôi mở đường là ý gì chứ? Thở dài một phát lại đem trọng tâm quay lại quyển sách của mình, thư thả đọc.
                     

Phía trên bục giảng, nhanh chóng lại xôn xao, cô Trang vào. Khí thế ngao ngán lần tràn lớp học, cô Trang là giáo viên dạy môn Toán của lớp cực nghiêm khắc đã vậy còn thích lảm nhảm la rầy, nhưng hôm nay theo sau cô còn có một người khác, tiến đến bàn giáo viên để sách lên bàn, cô Trang liền cười bảo.

                   

"Hôm nay, lớp chúng ta có sinh viên mới, vừa từ Mỹ chuyển về đây. Các em phải vui vẻ chiếu cố em ấy".

Cô Trang quy củ giới thiệu, liền quay sang sinh viên mới gật đầu.
                     

Thấy vậy cậu liền bước lên, ngẩng mặt lên nhìn sang quanh một vòng lên tiếng "Thế Hùng".
                     

Âm điệu vừa dứt, một tràn ồn ào bàn tán ngay lập tức xuất hiện. Bên Gia Khánh cũng bộp một cái, quyển sách trên tay đột ngột rớt xuống, liền mạnh mẽ ngước lên nhìn chăm chú lên bục giảng. Ánh mắt cứ thế vô tình chạm nhau, Thế Anh bất ngờ bật cười với Gia Khánh.
                     

Qua loa vài câu, Thế Hùng cứ vậy được cô Trang thả xuống lớp, đeo ba lô lười biếng đến bên người Gia Khánh ngồi xuống.
                     

"Xin chào, tôi là Thế Hùng rất vui được gặp cậu".

Thế Hùng hảo ý đưa tay, ý tứ chào hỏi.
                     

"Chào, tôi là Gia Khánh".

Gia Khánh ánh mắt mang ý vị đầy sâu xa nhìn thanh niên trước mắt mỉm cười.
                     

Trong lớp đã có một đại nam thần, nay lại thêm một cái đại nam thần. Đã vậy còn mỉm cười với nhau, hiệu quả là một tràn tiếng hét ngưỡng mộ cùng ganh tỵ của đám fanboy fangirl trong lớp ùn ùn kéo đến.
                     

Làm cho cô Trang không cách nào làm cho lớp im lặng. Lực bất tòng tâm mà xem một màn này, chỉ biết lắc đầu, học sinh của mình sao lại có thể manh động như thế.
                     

Mà hai tên đầu sỏ lúc này lại, một tên nằm gục trên bàn quy quy củ củ mà ngủ. Kế bên, một tên mặt đầy hoa mà lãnh đạm đọc sách. Không khí lại yên lặng trông thập phần quỷ dị khó mà hình dung.
                     

Trái lại không khí ấy, bên ngòai khuôn viên trường, Thanh Bảo một dạng đầy phấn khởi vui vẻ chạy đi. Được một lúc, bất ngờ đừng lại. Nguyên lại là có một cô bé sơ ý trượt chân ngã bên sân thể dục của trường. Mặc dù không muốn để ý nhưng Thanh Bảo cũng không thể quay lưng, liền cứ vậy tiến đến đỡ người.
                     

"Em gái này, không sao chứ?".

Thanh Bảo mỉm cười ôn nhu hỏi.
                     

"Ưm... Em không...không sao".

Cô bé lắc đầu, tỏ ý mình thật không sao.
                     

"Hay là anh mang em đến phòng y tế, dù sao là con gái chân lại bị thương sau này để lại sẹo thì không đẹp đâu...".

Thanh Bảo nửa đùa nửa thật bảo.
                     

"Tiểu Kiều, làm sao vậy?".

Sau lưng đột ngột vang lên âm sắc của đàn ông trung niên, đây không phải là giọng của anh sao. Thanh Bảo, một trận run nhẹ, cố đè nén hơi thở nặng nề của mình mà nghe anh hỏi.
                     

"Thúc thúc, con lỡ chân té, có bị thương một chút nhưng không sao".

Cô bé mỉm cười bảo.

"Anh trai này, vừa lúc đỡ còn dậy" nói rồi chỉ chỉ Thanh Bảo.
                     

"Vậy sao?"

Người đàn ông bước lại gần, nhìn Thanh Bảo quy củ, hai tay nắm lại đặt trước người, mặt thì cúi xuống im lặng nhìn mặt đất. Trên môi cũng vô thứ mà kéo lên vòng cung nhẹ.

"Cậu là sinh viên ở trường này sao?" người đàn ông lên tiếng hỏi.
                     

"Đúng... Đúng vậy"

Thanh Bảo lo lắng xoay xoay mũi chân không dám ngẩn đầu nhìn.
                  

"Cậu có muốn đến Bùi thị thực tập không? Cậu chắc cũng chưa ra ngòai tìm nơi thực tập đi?"

Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.
                     

"Sao cơ?".

Thanh Bảo kinh ngạc ngẩn mạnh đầu, không thể tưởng là nhanh như thế đã được chính thức kề cận anh. Sự việc này, ngoài ý muốn còn sớm hơn cả dự kiến đời trước của cậu. Làm Thanh Bảo trong phút chốc ngây người...






                                 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top