Chương 18


                                   
                                   

Trước khi rời khỏi Bình Thành, Thanh Bảo đi từ biệt bà nội Từ, Tiểu Phúc lôi kéo ống tay áo cậu nức nở khóc thút tha thút thít.

Bụng đã lộ rõ hơn trước, Thanh Bảo không tiện khom lưng, chỉ có thể xoa đầu Tiểu Phúc an ủi nhóc.

Thế Anh đứng một bên, không nói xem được câu gì, vắt hết óc cũng nghĩ ra được vài câu dỗ dành bạn nhỏ, còn chưa kịp nói ra đã bị Tiểu Phúc liếc mắt trừng hắn một cái. Hắn thật sự oan quá mà, không biết bạn nhỏ này lấy đâu ra địch ý mà đối với hắn như vậy, hắn cảm thấy tủi thân, lặng lẽ chọc lưng dưới của Thanh Bảo.

Thanh Bảo nào có tâm tư dỗ dành, chỉ lên tiếng đuổi hắn: "Anh ra ngoài chờ em trước, một lát em sẽ ra."

"Ừm." Thế Anh gật đầu, biểu hiện rất ngoan, xoay người đi ra ngoài.

"Anh Thanh Bảo." Tiểu Phúc nỗ lực kiềm chế nước mắt, không nhịn được lại hít hít cái mũi, "Anh sẽ về đây gặp em chứ?"

"Đương nhiên rồi. Anh sắp sinh tiểu bảo bảo, chờ bảo bảo lớn lên một chút, anh sẽ mang theo nó tới gặp em."

"Anh nói phải giữ lời nha." Tiểu Phúc vươn ngón út, "Ngoéo tay đi."

"Được." Thanh Bảo cũng vươn ngón tay ra ngoéo tay với nhóc.

Tiểu Phúc lúc này mới cười rộ lên.

"Anh phải đi rồi." Thanh Bảo vẫy vẫy tay, "Tạm biệt bà nội Từ, tạm biệt Tiểu Phúc."

"Anh ơi!" Tiểu Phúc nắm chặt tay cậu, "Nếu anh kia khi dễ anh, anh phải nói cho em biết, em thay anh đánh hắn."

Thời điểm đi ra ngoài, nhìn Thế Anh đứng ở cửa, một người đàn ông cao lớn ủy khuất cúi đầu, giống như bị ai khi dễ. Thanh Bảo cảm thấy buồn cười, đi qua giữ chặt tay hắn kéo về phía trước: "Đi thôi."

"Thanh Bảo." Đôi mắt Thế Anh sáng lên, nắm chặt tay cậu,  mười ngón tay đan vào nhau.

"Làm sao vậy?"

"Vừa rồi em và Tiểu Phúc nói gì vậy?"

Thanh Bảo cười liếc hắn một cái: "Nói nếu anh khi dễ em, nó liền giúp em đánh anh."

Bước chân đột nhiên dừng lại, bàn tay siết chặt các đốt ngón tay có chút cứng đờ, Thế Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Anh đúng là rất nên bị đánh."

"Nói linh tinh cái gì vậy." Thanh Bảo nghiêng người đối diện với tầm mắt hắn, xoa mặt hắn như một đứa trẻ, "Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"

"Không phải đột nhiên." Thế Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vòng lấy ôm eo Thanh Bảo, chôn mặt ở cổ, "Thực xin lỗi."

"...... Ừm." Thanh Bảo giơ tay vỗ vỗ lưng hắn, "Tha thứ cho anh đó."

"Thật không?"

"Thật mà." Thanh Bảo bất đắc dĩ, "Bằng không tại sao lại muốn trở về với anh."

"Vậy......" Thế Anh ngẩng đầu, có chút được nước lấn tới "Em có thể gả cho anh không?"

"Làm gì có màn cầu hôn nào qua loa như vậy chứ." Thanh Bảo đẩy đẩy người trong ngực, "Anh nói gì đó dễ nghe trước đi."

"Thanh Bảo......"

Thanh Bảo không dao động.

"Bảo bối......"

Vẫn không có đáp lại.

"Bảo bối......"

Tiếp tục trầm mặc.

"...... Bà xã."

"......" Thanh Bảo đỏ tai, "Ừm."

Có tin tức tố của Thế Anh an ủi, bảo bảo ở trong bụng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thậm chí cho đến tận lúc sinh ra đều vô cùng thuận lợi.

Chỉ là lúc mới sinh ra giống như một cục bột nhỏ, cả khuôn mặt đều nhăn nheo, không giống như trong tưởng tượng.

Thế Anh ngồi ở mép giường, chọc chọc gương mặt đầy thịt của bảo bảo: "Sao con lại xấu thế chứ."

"Giống anh đó." Thanh Bảo liếc mắt trừng hắn một cái, cúi người bế bảo bảo lên, không lưu tình chút nào mà cãi lại.

Thế Anh vội vàng sửa miệng: "Vừa rồi ai nói con trai anh xấu thế? Con trai anh sao có thể xấu, nó lớn lên khẳng định đẹp thứ hai trên đời."

"Vậy ai là người đẹp nhất?"

"Chính là Thanh Bảo nhà chúng ta."

Thanh Bảo cười khổ, đem bảo bảo đặt trong lòng ngực hắn: "Anh ôm con đi, em đi pha sữa."

Thế Anh vội vàng đón lấy, thật cẩn thận bảo vệ sinh mệnh mềm mại yếu ớt trong lồng ngực, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Thật tốt.

Đây là con của hắn và Thanh Bảo, nhất định sẽ lớn lên khoẻ mạnh, bình an.

Mà hắn và Thanh Bảo, cũng sẽ hạnh phúc, đầu bạc răng long.

Chờ khi bảo bảo được sáu tháng, Thanh Bảo và Thế Anh cử hành hôn lễ.

Địa điểm tổ chức bên bờ biển, tiếng sóng vỗ vào bờ cát, là một bản đệm nhạc của thiên nhiên.

Hội trường hôn lễ được trang trí rất tỉ mỉ, thoạt nhìn vô cùng long trọng nhưng khách mời lại không nhiều lắm. Chỉ có bạn bè thân thiết.

Lúc phát thiệp mời, Thế Anh chu đáo hỏi Thanh Bảo, có muốn mời Trần Lâm Sơn hay không.

Thanh Bảo cự tuyệt.

Từ khi trở về, cậu không liên hệ với ba mình, càng không về nhà, cậu nghĩ, không còn gì để nói, cả đời này cậu sẽ không về ngôi nhà đó nữa.

Cậu đã có nhà mới.

Cũng tốt, cậu yêu ngôi nhà hiện tại.

"Thanh Bảo!"

Tiếng gọi của Lê Tuấn Anh kéo suy nghĩ của cậu lại, cậu theo tiếng gọi nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy một người khác ở cạnh Lê Tuấn Anh.

"Thanh Bảo."

"Thịnh ca." Thanh Bảo đi qua, "Hai ngươi đây là...... Ở bên nhau?"

Thịnh Tông kéo tay Lê Tuấn Anh, cười gật gật đầu.

"Thật tốt quá." Thanh Bảo muốn nói thêm gì đó, bả vai bỗng nhiên bị ôm lấy, cậu nghiêng đầu thấy bộ dáng Thế Anh giống như đang đối mặt với kẻ thù. Đang muốn giới thiệu một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một đêm nào đó rất lâu về trước, không khỏi nổi lên ý xấu, cố ý không nói chuyện.

"Xin chào, tôi là Bùi Thế Anh" Thế Anh không ấu trĩ đến nỗi như vậy, chủ động duỗi tay chào hỏi.

Thịnh Tông nắm lấy hắn: "Thịnh Tông."

Thế Anh gật gật đầu, trên mặt không biểu tình gì, cánh tay ôm Thanh Bảo càng chặt: "Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi chuẩn bị thôi."

Nói xong liền xoay người ôm lấy Thanh Bảo. Thanh Bảo nghẹn cười, trộm phất tay về phía sau.

Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, hôn lễ bắt đầu đúng thời gian. Người chủ trì làm đúng theo quy trình.

Bọn họ nắm tay bước lên sân khấu.

Bọn họ thề hẹn.

Bọn họ trao nhẫn.

Bọn họ hôn môi.

Tiếng sóng biển xô bờ hết đợt này đến đợt khác, khách khứa ở dưới khán đài hoan hô vỗ tay, hai trái tim ở trên khán đài đập rộn ràng.

"Thanh Bảo." Thế Anh vuốt ve gương mặt Thanh Bảo, "Anh yêu em."

Thanh Bảo cười đáp lại: "Em cũng vậy."

Đối với những chuyện khác, vẫn nên giữ lại để buổi tối vừa làm vừa nói chuyện.

       —— HOÀN CHÍNH VĂN ——







                                 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top