Chương 1
" Bố có thuê cho con bác sĩ riêng đó ! Để có người giám sát con bố mới yên tâm "
" Con khỏe từ bao lâu rồi mà bố , bố không cần quan trọng điều đó đâu ? "
" Thế Anh à ! Bố chỉ có mình con thôi, con đừng cãi nữa có được không? "
Hai bố con đang nói chuyện dang dở thì tiếng chuông cửa vang lên. Người giúp việc vội chạy ra mở cửa. Một cậu thanh niên trẻ, nhìn dáng vẻ có lẽ mới ra trường bẽn lẽn bước vào.
" Xin chào ông Bùi ! Tôi đến nhận việc ạ "
Cậu cúi chào người đàn ông ngồi phía ghế sofa , còn Thế Anh thì đứng im lặng ở đấy , ánh mắt nhìn chầm chầm vào cậu.
" Cậu là Thanh Bảo đúng không? Tôi vừa nhận hồ sơ của cậu hôm qua "
" Dạ đúng rồi ạ ! "
" Cậu vừa tốt nghiệp bác sĩ ở Mỹ à ? Tuổi trẻ tài cao đấy ! "
" Ông quá khen rồi ạ "
Cậu gãi đầu vẻ ngượng ngùng.
" Thế Anh, từ nay cậu Thanh Bảo sẽ giám sát con đấy nhé , bố cũng an tâm rồi, hai đứa cũng chạc tuổi chắc sẽ dễ nói chuyện làm thân nhỉ "
" Thân thì con không biết ! Con cảm ơn bố "
__________________
" Tôi đến công ty đây , cậu ở nhà đi "
" Ơ... Nhưng mà tôi... "
" Muốn đi theo à ? "
" Bố anh dặn tôi phải giám sát anh mà , sao anh bỏ tôi ở nhà được? "
" Tự nhiên đi làm đem theo bác sĩ rieng làm gì ? "
" Nhưng..mà ... Tôi ...."
" Được rồi! Đi thôi trễ mất "
____________________
" Chào tổng giám đốc "
Nhân viên gặp anh đều cúi chào.
Anh gật đầu lại và đi thẳng lên phòng.
" Anh làm việc ở đây à ? "
" Ừ đúng rồi ! Cậu theo tôi chắc nhàn lắm , sẽ rảnh rỗi nhiều đấy , sức khỏe tôi đang tốt chả có gì phải bận tâm "
" Nè anh không được coi thường đâu đấy "
" Tôi không coi thường , tôi chỉ nói sự thật. Cậu ngồi đây đi . Tôi đi họp "
" Vậy cũng được. "
____________________
Anh họp gần 3 tiếng mới xong, bước ra khỏi phòng thì nghiêng đầu qua trái , nghiêng một lúc qua phải, thay đổi tư thế vì có vẻ hơi mệt. Hôm nay nhiều việc xử lí. Anh trở lại phòng thì thấy cậu đang ngồi nghịch điện thoại cùng cafe trên bàn cũng đã cạn.
" Chán không? Về nhà đi "
" Sao lại chán ? "
" Hỏi vậy thôi , ngồi đấy thêm chóc nữa tôi xử lý xong đống hồ sơ này thì được về "
Nhìn sấp hồ sơ chất cao anh khẽ lắc đầu. Vì việc hàng ngày nên anh cũng không thể than thở vì trách nhiệm đang rất cao. Ngước lên nhìn đồng hồ đã hơn 6h tối . Quay sang Thanh Bảo thì thấy cậu ngủ gật , điện thoại trên tay sắp rớt xuống. Anh bước lại lấu điện thoại để yên vị trên bàn , tiện tay quơ qua ghế lấy chiếc áo vest của anh khoác lên vai cậu vì sợ lạnh. .
Cảm nhận được có người chạm vào mình, cậu khẽ cử động, đưa tay lên dụi mắt như một con mèo vừa tỉnh giấc .
" Ưmm.... "
" Dậy rồi à ? Về thôi "
" Mấy giờ rồi nhỉ ? "
" Chỉ mới hơn 6:00 pm "
" Anh không nãy giờ không sao chứ ? "
Anh nhìn cậu vẻ mặt đầy nghi ngoặc...
" Sao đâu nhờ ? Tôi vẫn ở trước mặt cậu đây này "
" À , ừ cũng đúng , về thôi "
______________________
" Con chào bố / chào ông Bùi "
" Không cần khách sáo , Thanh Bảo cứ gọi là bác cũng được nhé , đây là ở nhà mà "
" Dạ , cũng được ạ "
" Hôm nay hai đứa thế nào? "
" Mọi việc vẫn tốt bố không cần lo nhiều đâu ạ "
" Được, tụi con lên phòng nghĩ đi "
" Ủa cậu ta không về à ? "
" Bố thấy Thanh Bảo vừa về nước chỉ ở một mình nên bố thuê luôn ban đêm đấy "
" Ban đêm á ? "
Thế Anh trừng mắt nhìn bố rồi cũng nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên.
Bố cậu cười hiền gật đầu, tay nâng cốc trà nóng nghi ngút khói.
Anh và cậu cũng lên phòng.
" Cậu muốn ngủ ở đây luôn à ? "
" Không phải đâu , tôi được sắp phòng riêng bên cạnh phòng anh nè , cô giúp việc vừa đưa tôi đến để đồ "
" Vậy cậu ở đây làm gì ? "
Anh nhíu mài nhìn cậu đang cầm một vài thứ gì đó.
" Tôi là bác sĩ riêng của anh mà , tất nhiên mỗi ngày công việc của tôi là chăm sóc sức khỏe của anh rồi, anh nằm xuống đi tôi kiểm tra cho anh "
" Khoan đã ! Tôi muốn tắm trước, tôi hơi khó chịu "
" Tôi ngồi đây đợi anh "
______________________
20 phút sau , anh bước ra với chiếc quần đùi tối màu và phía trên thì hoàn toàn cởi trần , tóc vẫn còn vương những giọt nước, vài giọt đã rơi chạm xuống gương mặt anh. Anh dùng khăn khô lau nước nhanh trên tóc.
Thân thể anh trắng nõn , lúc này cậu mới để ý hình xăm trên tay và ngực anh vì hôm nay anh mặt áo tay dài nên không thấy.
Mùi hương anh lúc này cậu cảm giác như tràn ngập cả phòng. Một mùi hương nhẹ nhàng nhưng nam tính, thật cuốn hút .
Thanh Bảo chớp mắt một cái .
" Cậu ngại sao ? Nam với nam thôi mà ? "
" À không ! Anh nằm xuống đi để tôi làm việc. "
Cậu lấy dụng cụ đo huyết áp cho anh, ống nghe lạnh buốt chạm vào ngực anh , cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh chỉ nghe tiếng nhịp tim thình thịch... Thật ra lúc này nhịp tim của cậu còn đập mạnh hơn cả anh. Cậu xong việc cất đồ ngước lên thì thấy anh đã nhắm mắt , có lẽ mệt quá nên ngủ rồi.
Chưa kịp nói câu gì cả.
Cậu cố gắng đứng dậy và cất đồ một cách nhẹ nhàng nhất để không đán thức anh. Quơ tay lấy remote máy lạnh điều chỉnh lại nhiệt độ và kéo chăn lên cao để anh không bị lạnh.
Rồi nhẹ nhàng đóng cửa về phòng mình .
Căn phòng của cậu chắc cũng to gần bằng phòng anh , được bày trí tone màu đơn giản, có giường, chăn niệm đầy đủ sạch sẽ, ngăn nắp, cạnh bên còn có một tủ quần áo to, cậu nhanh chóng xếp đồ vào tủ rồi đi tắm . Lúc này khá khuya nên cậu cũng tắm nhanh rồi ra sấy tóc.
Có lẽ vì lúc này thay đổi múi giờ và lạ chỗ nên cậu nằm cựa quậy qua lại mãi đến gần 2h sáng mới yên giấc.
_______________________
Cậu xoay người, khẽ vén chăn sang một bên, ánh nắng lúc này đã chiếu thằng vào phòng cậu qua cửa sổ.
" Chết rồi... "
Cậu bật dậy chạy vào vệ sinh cá nhân, bước nhanh xuống hỏi cô giúp việc thì cô bảo Thế Anh đã đi làm từ sớm , lúc cậu ngủ anh có lên phòng thấy cậu chưa dậy nên không gọi . Thanh Bảo nghe vậy thì ái nái vô cùng .
Đành bắt xe chạy đến công ty.
_____________________
" Tôi xin lỗi vì đã ngủ quên "
" Không sao ? Không ở nhà đi đến đây làm gì ? "
" Tôi được thuê làm sao ở nhà được. "
" Vậy thì cậu ngồi đó ! Tôi đi ra ngoài một chút "
" Tôi đi có được không ? "
" Không ! Ở lại đó "
Anh lấy vội áo khoác rồi lấy chùm chìa khóa trên bàn thản nhiên mà bước đi .
Anh đến một nhà hàng sang trọng.
" Em ở đây "
" Em có vẻ đến sớm quá nhỉ "
" Em tiện đường nên sang đây luôn, em cũng gọi sẵn món anh thích rồi đó "
Cô gái này là Thiên Mỹ - gia cảnh khá giả, bạn gái của Thế Anh, vậy là anh không cho cậu đi theo vì lúc này là đang đi hẹn hò với cô.
_____#########________
Anh và cô hẹn hò đã được hơn hai năm , nhưng cả hai vẫn thích chìm đắm trong những khoảnh khắc ngọt ngào ấy . Chưa có ý định lập gia đình.
______########__________
Thanh Bảo đợi Thế Anh đến gần tối vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nên đành tự bắt xe đi về nhà.
" Thế Anh về chưa cô ? "
" Dạ cậu chủ chưa về , cậu không gặp cậu ấy sao ? "
" Anh ấy bảo ra ngoài có hẹn nhưng con đợi mãi ở công ty vẫn không về "
" Cậu gọi điện thoại thử xem "
........................
Cả buổi đêm cậu gọi cho anh nhưng mãi không được.... Đến gần 11:00 pm mới thấy anh lảo đảo bước về phòng.
Cậu không nói không rằng để anh vào trong rồi chốc lát sau mới tiếng vào.
Vừa mở cửa vào thì không thấy anh ở đâu cả... Chỉ ngửi được một chút mùi rượu phả ra quanh phòng.
Tiếng nước trong phòng tắm được xả ào ào trong đêm.
Cái tên này bị điên hay gì uống rượu còn tắm đêm. Cậu đứng ngoài cửa đi qua đi lại , tay chụp vào thanh nắm cửa định đẩy vào thì cánh cửa đột ngột mở ra. Cậu mất đà ngã thẳng vào người anh, anh cũng hoảng hốt chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra nên mất đà cũng ngã ngay xuống sàn, tay thì đập vào cạnh bồn tắm bên cạnh.
Mắt chạm mắt , lúc này anh đang cởi trần nên cậu cảm nhận rõ da thịt của anh từng chút một, mềm mại, ấm áp....
" Ây ....da... " - anh khẽ kêu lên
" Tôi xin lỗi , anh có sao không? "
" Không....có....ý.... định đứng lên à ? "
Như nhận ra điều gì đó , cậu chống tay phía dưới sàn cố gắng đẩy người mình lên. Còn anh thì cũng nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại tư thế. Cậu tiện tay lấy một chiếc khăn khô cạnh đó để lên tay cho anh .
" Tay anh bị sao này "
Cậu thấy trên tay anh hằng một vết đỏ .
" Khi nãy đập vào cạnh bồn tắm, không sao "
" Tôi có thuốc thoa hiệu quả lắm, anh đợi tí tôi qua phòng lấy cho "
............
" Để thuốc khô hẳn đi ngủ nha, mà tay anh đau rồi, tóc còn chưa khô , để tôi lau cho "
Anh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn hành động của cậu . Đúng là khi nãy có một chút rượu nhưng bây giờ thì tỉnh hẳn rồi .
....
" Xin lỗi anh vì khi nãy làm tay anh ... "
" Không cần ái nái , chuyện nhỏ thôi , cậu về phòng đi mai đến công ty với tôi ".
_______________________
" Chào buổi sáng thưa bố "
" Chào bác buổi sáng tốt lành ạ "
" Hai đứa ngồi ăn sáng rồi hẳn đi làm "
..........
" Tay Thế Anh sao vậy, bị thương à ? "
" Con không cẩn thận nên bị va vào tường thôi "
Tự nhiên cậu chột dạ mà ho một tiếng. Thế Anh và bố nhìn cậu có vẻ lo lắng.
" Con sao đấy ? Thức ăn không hợp khẩu vị à ? "
" Dạ không, con ăn nhanh quá nên sặc thôi "
" Từ từ nào, còn thời gian nhiều nên hai đứa ăn đi, bố vào công ty trước "
______########_______
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top