(rhycap) Tình Yêu của đôi ta
Quang Anh và Đức Duy đã yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên, khi cả hai còn ngập tràn trong những ước mơ và hoài bão. Họ gặp nhau trong một lớp học chung, một buổi sáng mùa thu, ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, và Quang Anh đã thấy ánh mắt của Đức Duy lóe lên sự tò mò lạ lùng. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người như vậy — tinh tế và đầy ấm áp, như thể trái tim của Duy đã dành cho anh từ bao giờ.
Đức Duy cũng không thể ngừng nghĩ về Quang Anh, chàng trai với nụ cười luôn tỏa sáng như mặt trời, đầy nhiệt huyết và đam mê. Họ dần dần trở nên thân thiết, chia sẻ những buổi chiều dài bên nhau trong thư viện, những chuyến đi chơi cuối tuần, và những buổi tối thức muộn ôn bài cùng nhau. Tình yêu nảy nở nhẹ nhàng như cơn gió xuân, không ồn ào, không vội vã, nhưng sâu sắc và chân thành.
Ngày Quang Anh cầu hôn Đức Duy, anh đã chuẩn bị một buổi tối thật đặc biệt. Dưới bầu trời đêm đầy sao, Quang Anh dẫn Duy đến một ngôi nhà nhỏ mà anh đã chuẩn bị từ lâu. Không gian tràn ngập ánh nến, và một bức thư tình được Quang Anh viết bằng tất cả trái tim mình, gửi đến Duy. Trong ánh sáng lung linh ấy, Quang Anh quỳ xuống, nắm lấy tay Duy và nói: “Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ muốn được đi cùng em, cho dù thế nào đi nữa. Em đồng ý làm vợ anh nhé?”
Đức Duy không thể kiềm chế nổi cảm xúc, nước mắt rưng rưng, nhưng nụ cười trên môi em thì thật rạng rỡ. "Anh đồng ý làm chồng em được không?" Duy khẽ hỏi lại, như một câu trả lời ngọt ngào đầy yêu thương. Và trong khoảnh khắc đó, cả hai đã hiểu rằng họ sẽ là của nhau mãi mãi.
Đến người cưới họ mặc trên mình bộ lễ phục, cùng nhau đọc lên lời tuyên thệ, khi ấy họ có thể nhìn thấy được trong mắt của đối phương có mình. Và rồi trong lời chúc phúc của vị cha sứ, sự vui mừng cả mọi người họ trao cho nhau một nụ hôn chan chứa tình yêu. Đánh dấu cho việc từ nay họ chính thức trở thành vợ chồng.
Sau ngày cưới, cuộc sống của họ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Quang Anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho Duy, là người bạn đời luôn sẵn sàng chia sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống. Duy, với sự dịu dàng và ân cần, luôn làm cho Quang Anh cảm thấy yêu thương và ấm áp mỗi khi nhìn vào ánh mắt của em.
Có những buổi sáng thức dậy, Quang Anh thường thấy Duy đang nấu bữa sáng, một món ăn giản dị nhưng luôn đầy ắp tình yêu. Duy sẽ nhắc anh uống thuốc, ăn sáng đầy đủ, rồi cùng nhau bàn về những dự định trong tương lai, những ước mơ nhỏ bé nhưng quan trọng với cả hai. Họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm, nơi có tiếng cười, những buổi tối đầm ấm, và những phút giây bình yên bên nhau.
Dù cuộc sống có đôi lúc thử thách, nhưng Quang Anh và Đức Duy luôn biết cách nắm tay nhau, vượt qua mọi khó khăn. Bởi vì, tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà là sự kiên trì, sự thấu hiểu và yêu thương bền bỉ theo thời gian.
Và họ luôn nhớ rằng, mỗi ngày là một ngày mới để yêu nhau thêm nhiều hơn nữa. Quang Anh và Đức Duy đã yêu nhau từ những ngày còn là sinh viên, khi cả hai còn ngập tràn trong những ước mơ và hoài bão. Họ gặp nhau trong một lớp học chung, một buổi sáng mùa thu, ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, và Quang Anh đã thấy ánh mắt của Đức Duy lóe lên sự tò mò lạ lùng. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người như vậy — tinh tế và đầy ấm áp, như thể trái tim của Duy đã dành cho anh từ bao giờ.
Đức Duy cũng không thể ngừng nghĩ về Quang Anh, chàng trai với nụ cười luôn tỏa sáng như mặt trời, đầy nhiệt huyết và đam mê. Họ dần dần trở nên thân thiết, chia sẻ những buổi chiều dài bên nhau trong thư viện, những chuyến đi chơi cuối tuần, và những buổi tối thức muộn ôn bài cùng nhau. Tình yêu nảy nở nhẹ nhàng như cơn gió xuân, không ồn ào, không vội vã, nhưng sâu sắc và chân thành.
Ngày Quang Anh cầu hôn Đức Duy, anh đã chuẩn bị một buổi tối thật đặc biệt. Dưới bầu trời đêm đầy sao, Quang Anh dẫn Duy đến một ngôi nhà nhỏ mà anh đã chuẩn bị từ lâu. Không gian tràn ngập ánh nến, và một bức thư tình được Quang Anh viết bằng tất cả trái tim mình, gửi đến Duy. Trong ánh sáng lung linh ấy, Quang Anh quỳ xuống, nắm lấy tay Duy và nói: “Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ muốn được đi cùng em, cho dù thế nào đi nữa. Em đồng ý làm vợ anh nhé?”
Đức Duy không thể kiềm chế nổi cảm xúc, nước mắt rưng rưng, nhưng nụ cười trên môi em thì thật rạng rỡ. "Anh đồng ý chồng em được không?" Duy khẽ hỏi lại, như một câu trả lời ngọt ngào đầy yêu thương. Và trong khoảnh khắc đó, cả hai đã hiểu rằng họ sẽ là của nhau mãi mãi.
Đến người cưới họ mặc trên mình bộ lễ phục, cùng nhau đọc lên lời tuyên thệ, khi ấy họ có thể nhìn thấy được trong mắt của đối phương có mình. Và rồi trong lời chúc phúc của vị cha sứ, sự vui mừng cả mọi người họ trao cho nhau một nụ hôn chan chứa tình yêu. Đánh dấu cho việc từ nay họ chính thức trở thành vợ chồng.
Sau ngày cưới, cuộc sống của họ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Quang Anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho Duy, là người bạn đời luôn sẵn sàng chia sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống. Duy, với sự dịu dàng và ân cần, luôn làm cho Quang Anh cảm thấy yêu thương và ấm áp mỗi khi nhìn vào ánh mắt của em.
Có những buổi sáng thức dậy, Quang Anh thường thấy Duy đang nấu bữa sáng, một món ăn giản dị nhưng luôn đầy ắp tình yêu. Duy sẽ nhắc anh uống thuốc, ăn sáng đầy đủ, rồi cùng nhau bàn về những dự định trong tương lai, những ước mơ nhỏ bé nhưng quan trọng với cả hai. Họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm, nơi có tiếng cười, những buổi tối đầm ấm, và những phút giây bình yên bên nhau.
Dù cuộc sống có đôi lúc thử thách, nhưng Quang Anh và Đức Duy luôn biết cách nắm tay nhau, vượt qua mọi khó khăn. Bởi vì, tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà là sự kiên trì, sự thấu hiểu và yêu thương bền bỉ theo thời gian.
Và họ luôn nhớ rằng, mỗi ngày là một ngày mới để yêu nhau thêm nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top