fifty
Thanh Bảo ngẩn ngơ nhìn bó linh lan được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn ăn được làm bằng đá cẩm thạch.
Những bông hoa nhỏ xinh tỏa ra một mùi hương cực kì xoa dịu lòng người, nó vấn vương quanh đầu mũi của cậu.
Laci đã nói với cậu rồi linh lan tượng trưng cho một lời xin lỗi chân thành, chẳng cần động não cậu cũng biết là ai gửi đến. Cậu biết nó xinh đẹp nó tinh tế, nó đắt tiền nhưng nó thật đáng ghét.
Tất cả những thứ thuộc về gã cậu đều ghét. Trong thoáng chốc tức giận bó hoa đang nằm yên trên bàn bị cậu hất mạnh xuống sàn nhà, những bông hoa yếu đuối vì thế mà cũng rơi hết cả ra.
Trán cậu lấm tấm vài giọt mồ hôi, mùi hương hoa nhè nhẹ lúc nãy giờ chẳng còn thấy đâu cậu chỉ thấy nó vô cùng nhức đầu chỉ muốn hủy hoại chỉ muốn vùi dập nó.
Đôi bàn tay gầy gầy run run nhặt nhạnh cẩn thận bó hoa rồi vứt vào sọt rác, những thứ này vốn dĩ không nên xuất hiện trong nhà cậu.
Ngồi trên sofa mà thở dốc, mái tóc rối bời của cậu còn chưa kịp chải gọn gàng. Đồng tử cậu giãn to ra mà nhìn vào vô định. Tinh thần của cậu cũng chẳng hề ổn một chút nào. Đêm qua gần như là một đêm thức trắng, dẫu cho nhắm mắt thì cũng chẳng tài nào ngủ nổi.
Thế mà cậu thực sự trở thành loại người mà cậu ghét nhất.
Thật buồn cười kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác.
Nội tâm cậu giờ hệt như một đại dương đen sâu thẳm với những suy nghĩ rối ren và chồng chất cứ thế mà từ từ gặm nhấm và nhấn chìm cậu. Sự tội lỗi khiến cậu trở nên lo sợ và ám ảnh cậu từng phút giây.
Thiên thần sa ngã chẳng thể nào trở lại thiên đàng được chỉ có thể ở lại trần thế để bù đắp cho sự lầm đường lạc lối của chính bản thân. Thanh Bảo của ngày xưa có lẽ không thể trở lại nữa rồi, chỉ còn một bản thể đau khổ tồi tệ tiếp tục đeo mặt nạ mà mỉm cười với đời.
Còn điều gì tệ hơn một kẻ nói hai lời, những bài rap diss những người cũ từng đi ngang qua đời của cậu được người người ca tụng. Nó thỏa mãn được thằng Ray bên trong cậu để rồi một ngày Trần Thiện Thanh Bảo lại trở thành loại người mà cậu ghét nhất.
Khổng Tử nói là với trả thù luôn phải đào 2 mồ chôn. Có lẽ vì thế gần đây anh có cảm giác mình không chỗ trốn.
Cậu có lẽ cũng đã tự đào hố mà chôn chính bản thân mình mất rồi. Đúng là con người luôn làm ngược lại với những gì mà họ nghĩ. Nếu trả thù mà khiến cậu cảm thấy tội lỗi và khó chịu đến nhường này thì có lẽ cậu đã chẳng chọn nó. Đã chẳng chọn cách làm tổn thương cả hai người. Bùi Thế Anh là một thằng khốn nạn, có nhiều lúc cậu muốn gã phải đau khổ muốn gã phải chết đi. Muốn gã phải nếm trải cảm giác bị trêu đùa tình cảm bị cậu nắm trong tay mà điều khiển như một con rối.
Nhưng giờ thì sao? Gã đã thực sự đau khổ rồi đã như mong muốn của cậu rồi nhưng cậu lại chẳng vui vẻ như tưởng tượng. Sự tội lỗi và hối hận luôn luôn bủa vây thể xác với con tim lạnh lẽo của cậu.
Phải chi không nghe không nhìn và không thấy thì không thù không oán không biết cũng không hay.
Ước gì cậu ước gì cả hai chẳng gặp nhau chẳng thù chẳng oán thì có lẽ đã không phải đi đến bước đường này. Ánh mắt đau khổ thấu tâm can của gã vẫn luôn ám ảnh cậu từng giây từng phút. Ánh mắt ấy khiến cậu luôn tự dằng xé chính bản thân mình.
Tại sao tại sao cậu chỉ là trả thù người đã gây nên cho mình một vết thương lòng đi theo cả đời mà lại đau khổ đến nhường này? Tại sao tại sao rõ ràng cậu không hề làm gì sai, tại sao lại cảm thấy tội lỗi như thế?
Tại sao lúc nào cũng là cậu lúc nào cũng là cậu phải chịu đau khổ?
Cái ánh mắt đó, cái dáng vẻ đau khổ vì tình đó chẳng thể nào nói dối. Sự hụt hẫng và thất vọng khi ấy của gã như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cậu. Thế mà gã lại thực sự yêu cậu. Có nhiều lúc cậu ước rằng gã đừng vì chút tiếp xúc mà thực sự rung động. Bởi lẽ cậu biết cảm giác bị người khác trêu đùa tình cảm, nó đau lắm. Đau đến không thở nổi. Đau đến nỗi chỉ muốn con tim ngừng đập, chỉ muốn ngủ mãi mà chẳng thức dậy. Vì làm sao để có thể sống thiếu người mình yêu được cơ chứ? Dẫu là kẻ bị hại nhưng cậu vẫn luôn lo lắng cho đối phương, chẳng thể trách gã tàn nhẫn chỉ có thể trách cậu ngu ngốc đi lo lắng cho kẻ đã làm tổn thương mình mà thôi. Nhưng một kẻ trải đời như Bùi Thế Anh lại chẳng thể nhìn ra những hành động giả dối mùi mẫn ấy của Trần Thiện Thanh Bảo.
Những con tim mà tao đã phá vỡ tao xin lỗi vì sẽ không thể đền.
Liệu rằng do Bùi Thế Anh thực sự chẳng nhìn ra sự bất thường trong cuộc tình này hay do gã lờ đi gã cố tình để mình chìm đắm trong thứ tình yêu giả dối ấy? Câu hỏi ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời.
"Ray, sao lại không khóa cửa thế."
Laci nhẹ nhàng đặt chút đồ xuống sofa rồi cũng ngồi bệt xuống.
"Sao thế, mày cảm thấy tội lỗi đúng không?"
Cô cười khổ, có những kẻ dẫu bị tổn thương bao nhiêu lần vẫn ngu ngốc mà nghĩ cho người khác mặc cho bản thân đang chết dần chết mòn. Những vết thương mới chằng chịt đè lên những vết thương cũ. Tuổi thơ vốn đã chẳng dễ dàng tại sao ông Trời vẫn để nó khổ như thế này.
Phải lớn lên trong đau thương
Một ngôi nhà đầу bất thường
Và những mánh khóe, màу học khi bé
Để vượt qua nó
Ɓâу giờ đang tác dụng ngược
"Ray nhìn tao này, có những thứ đừng cứ giữ mãi trong lòng. Buông bỏ đi mày cũng phải tự tha thứ cho chính bản thân mày."
Giương đôi mắt đờ đẫn nhìn Laci, nếu nói dễ như làm thì có lẽ giờ đây cậu cũng chẳng phải khổ sở như thế.
"Tao phải quay trở lại Anh có việc gấp rồi, còn phải về lại Mỹ nữa."
"Tao tưởng mày về Việt Nam ở hẳn rồi mà."
"Còn chút việc bên đấy, sẽ mất khoảng một tháng rồi tao sẽ về hẳn."
Thanh Bảo gật đầu, cảm giác như bị mất một phần linh hồn. Cậu biết bản thân đang không ổn, không có Laci cũng chẳng có chị My cũng chẳng thể bộ dạng này mà về nhà được. Những ngày tháng sau này thực sự có mơ cậu cũng chẳng dám nghĩ tới.
"Nghe tao này, chị My sắp về rồi. Sau chung kết 2 tao sẽ bay. Đừng quá để tâm những chuyện khác, cuộc sống của mày đã đủ vất vả rồi đừng tự dày vò chính mình nữa. Tao có mua đồ ăn rồi đấy mày ăn đi."
Nói rồi Laci cũng rời đi, cô biết cậu đang nghĩ gì. Rõ ràng chuyện này chẳng hề đơn giản đến thế. Có những chuyện con người ta dính phải vào rồi thì mới vỡ lẽ ra nhiều thứ.
Tình yêu chính là một liều thuốc độc. Có thể nó sẽ không khiến con người ta phải chết đi nhưng những di chứng sẽ theo ta cả đời.
Bùi Thế Anh không phải là kẻ đau khổ duy nhất trong cuộc tình giả dối này. Người tưởng chừng nên vui vẻ cũng chẳng gượng cười nổi.
Trần Thiện Thanh Bảo thực sự không thể chấp nhận nổi kết cục tồi tệ này.
Học cách tổn thương nhau. Nhưng lại không được dạy cách chữa lành.
____________________________
Cảm ơn mọi người vì đã cùng sốp trải qua cả một hành trình dài. Cảm ơn tất cả mọi người vì đã ở lại, dẫu cho chương trình có kết thúc thì những ngày tháng đồng hành cùng nhau sẽ là thứ ở lại mãi mãi. Suốt chặng đường dài vui có buồn cũng có sau này nếu rảnh rỗi chắc chắn sốp vẫn sẽ viết fic cho otp. Một lần cuối sốp cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã để lại cho sốp một mùa hè 2023 thật đáng nhớ. Có tâm sự mỏng gì thì nhắn với sốp qua Wattpad họăc ig: mainotmaii nhé. Nếu có thể chúng ta hãy cùng đồng hành với nhau thật lâu nha. Yêu tất cả mọi người rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top