2. Chưa hiểu

Sau khi nhớ ra sự hỗn láo của nó với anh Huân, Hoàng bảo Huệ vào phòng làm việc của anh mà quỳ. Còn riêng anh có lẽ ra ngoài bếp, tìm lấy vài giọt rượu cho đêm tối không còn vui vẻ này. Sự hối thúc từ nhà trường không khiến anh phát triển hay tiến xa hơn, nó chỉ khiến anh càng thêm chán ghét công việc này.

Màu đỏ rượu vang sóng sánh trong cốc dưới ánh đèn vàng, bất chợt bóng hình đứa bé hiện ra. Huệ là đứa em duy nhất của anh, nó cách anh nhiều tuổi nên non nớt quá. Nhưng không phải như thế mà anh ghét nó. Anh bỏ mặc nó là vì cái lố lăng từ nó.

Lố bịch từ hành động đến lời nói. Vẫn đau đầu nhất là sự bật khóc một cách dễ dàng. Có phải liễu đâu mà yếu ớt đến thế.

Nhưng cũng vì chính sự bỏ mặc ấy khiến đứa nhỏ dần lệch lạc khỏi khuôn khổ ban đầu. Nghĩ đến đây, rượu trong tay cũng cạn. Hoàng đứng lên đi về hướng phòng làm việc của mình.

Khi tiếng chìa khoá tra vào nhau, cái còng có nhiều  cắp ngay thắt lưng của anh hai ấy, vang một lúc một lớn thì em mới vội quỳ cao hơn. Cửa vừa mở là khi em vừa kịp giơ tay cao qua đầu mình. Tuy nhiên anh của em không phải đồ ngốc, anh thấy hết cả.

Ý định đánh mắng em cũng như tắt ngúm. Anh không vạch mặt em nữa, anh lười biếng khi nhiều lời với Huệ. Nó mà khóc thì anh chỉ có đứng nhìn mà thôi.

- Đứng lên đi.

Anh bắt đầu mở máy tính lên, y như rằng, tin nhắn lũ lượt kéo đến. Hoàng sợ messenger, zalo, sợ nhất vẫn là tin nhắn từ nhóm chủ nhiệm hay của trường réo cả tên anh mà anh vẫn chưa seen. Sau khi kiểm tra hết cả thì mới thấy có một em nhỏ đứng lù lù ngay cạnh mình.

- Ra ngoài.

- Anh hai phạt Bún đi.

Ba mươi phút đủ để suy nghĩ rất kĩ rồi, Huệ lên tiếng. Đã bao lâu rồi em không đứng gần anh nên hơi thở bị dồn nén, đôi mắt tròn xoe lo lắng mà nhắm bặt. Nhưng không như em đã nghĩ, anh chỉ hờ hững đáp lại:

- Đã phạt rồi.

Huệ đáng thương ngước mặt lên. Nhất thời không biết nên nói gì, đầu óc trống rỗng, đó không phải câu trả lời em muốn. Tiếng lạch cạch từ bàn phím vang lên, Hoàng xoay ghế quay lưng về phía Huệ. Ý rằng mời em cút đi cho.

- Anh hai - Bàn chân nhỏ khẽ tiến tới.

- Đừng để anh phải quát em.

Lời cảnh cáo dành cho Bún, Bún không dám tiến gần hơn nữa. Hai tay nhỏ định chạm vào cánh tay anh cũng không dám bữa.

- Nhưng Bún... Bún chưa...

Bỗng em không nói nữa, em không nghĩ mình thèm đòn như thế, cũng không ngờ nghệch đến mức như vậy.

- Chưa chuyện gì?

- Dạ chưa hiểu ạ, em chưa...

Em định nói mình vẫn chưa hiểu vì gì lại bị phạt, nhưng điều đó không ổn một tí nào. Nên thôi em dừng lại, không nói thêm gì khác rồi lẳng lặng mở cửa đi ra ngoài. Sau tiếng đóng cửa, một suy nghĩ khờ khạo nảy nở trong đầu em.

Ép quả thì nước chảy ra. Em loại bỏ những tội lỗi có thể chọc điên anh ngay lập tức, mà chọn những cái nhỏ nhặt, lặt vặt thôi. Ví như nhẹ nhàng đổ hết màu nước lên cái áo của anh, rồi lủi thủi đem đi giặt. Hoặc mấy trò khinh bỉ bạn bè giờ áp dụng vào anh hai. Em cảm tưởng chưa thấy ai trên đời khôn khéo như mình.

Tan trường, như thường lệ Hoàng sẽ lấy xe chạy ra ngoài trước, sau đó Huệ mới ra rồi anh đưa em về. Nhưng hôm nay em cứ lì lợm ngồi trong lớp nghịch với các bạn, bắt anh hai ở ngoài trời nắng gắt đợi mình nửa tiếng đồng hồ. Ấy rồi trở ra cũng không thèm thưa lấy lời nào mà chộp mũ bảo hiểm leo lên xe.

- Đi đâu mà giờ này mới ra?

- Em quên.

Câu trả lời như khuấy động sự bình tĩnh của anh. Đi đến ngã tư rẽ vào nhà, khoảng mười mét nữa là gặp cổng nhà, anh dừng xe.

- Xuống.

Một từ, một thái độ bực mình. Huệ biết anh hai ghét đến nỗi không muốn chở mình nữa, em lắc đầu nhất quyết không xuống. Khi này anh chống chổi, bước xuống lôi nó ra khỏi xe. Thằng bé loạn choạng, khi định thần rồi thì anh đã lên xe chạy đi mất. Huệ hoảng lắm, em ngơ ngác sau đó rơm rớm nước mắt nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt.

Anh hai bỏ Bún, để Bún tự về. Đó không phải kết cục mà em muốn. Càng lúc em càng thấy mình hư, càng khiến anh thêm hận thù mình. Đi ngoài trời gió rét nhưng mũi cứ cay cay.

Đến cổng nhà, nhìn thấy anh, em cũng định chào hỏi. Nhưng hai mắt nhìn anh chằm chằm mà anh không cử động, không mở cổng luôn. Huệ thấy vậy đành ấm ức:

- Anh hai mở cửa cho Bún.

- Đi học về đã thưa chưa?

Em ngoảnh mặt đi, nghiến răng.

- Thưa anh em mới đi học về.

Như vậy anh mới đồng ý mở cổng ra, Huệ vùng vằng đi vào trong thì bị một lực tay mạnh mẽ kéo lại. Đối diện ánh mắt hung dữ của Hoàng, em cúi đầu. Sau cái cảnh cáo đó bạn nhỏ đến tiếng chân giẫm phải cỏ cũng không dám lớn tiếng. Ngoan ngoãn như một em cún, mở cửa vào trong nhà.

Từ lúc ấy đến giờ ăn tối, anh cũng không nói gì. Huệ cứ thấy lạ nên bèn dùng luôn cái trò màu nước. Hoàng nhận ra mưu đồ của nó, anh đã đi trước một bước rồi.

Những gì đắt tiền nhất đã cất kĩ, cố tình bỏ một cái áo thun trắng trên giường. Đứa em của anh nó khờ, nó thấy của hời là lấy luôn. Lại còn lén lút đi lấy màu đổ vào, màu nó đổ cũng là anh chuẩn bị sẵn. Nếu Huệ nhúng cả tay vào sẽ không bị kích ứng, lại còn rất dễ giặt sạch.

Đúng lúc cơm chín, Hoàng dọn bát đũa và đồ ăn đâu vào đó. Sau thì đi tìm đứa em trai đang vào độ tuổi nổi loạn của mình.

- Có ra ăn cơm hay không?

Bắt gặp nó đang đi ra từ phòng giặt là, Hoàng lên tiếng mắng. Em sợ bị anh phát hiện đang gượng cười chạy sau đuôi anh đi xuống bếp. Hôm nay là một ngày thất thường, vì anh hai nấu cơm lại còn ăn rất sớm. Huệ vui vẻ cầm bát lên thì chợt nhớ ra kế hoạch.

Bất chợt vùng vằng không chịu ăn nữa, điều đó khiến Hoàng ngồi đối diện không vui.

- Hôm nay là hơi hư rồi đấy nhé.

- Ghét, không ăn đâu - Em nhăn mặt.

Tiếng bỏ đũa lạch cạch, anh chưa muốn dằn mâm với em. Bàn tay trái nắm chặt thành đấm, bao nhiêu năm trong nghề gõ đầu trẻ, nào đâu dễ dàng bị kích động bởi một cái nhăn nhó như vậy được.

- Không thích ăn cái gì?

Huệ thấy anh sắp nổi đoá đến nơi rồi, không thể nói là chẳng cái gì muốn ăn cả. Em thận trọng lũ lượt nhìn những món ăn có trên bàn.

- Không, không thích ăn cá - Em ấp úng nói thêm - Xương nhiều...

Cá là món em thích ăn chỉ xếp sau trứng cuộn, nên nếu nói đột nhiên ghét cá thì vô lí quá. Nghe Huệ phàn nàn xong, anh quay đi lấy một cái dĩa nhỏ, ngồi xuống nhặt xương cá ra. Hành động đó khiến cảm xúc em bùng nổ. Huệ cảm thấy mình chẳng ngoan tí nào, mình không xứng để anh ăn giở bữa cơm mà nhặt xương cho mình.

Bây giờ em thấy có lỗi thì muộn rồi. Vì anh hai rất nhanh lóc sạch xương, bỏ lát cá ấy vào bát em.

- Ăn xong vào phòng anh - Hoàng gắp thêm một lát cá khác tiếp tục bóc xương - Anh phải dạy lại Bún rồi.

Cảm thấy nếu mình tiếp tục làm ngơ thì nó sẽ làm loạn một cách mất kiểm soát, anh nên giải quyết ngay khi mầm móng tội lỗi này vừa nảy nở. Từng miếng cá ngon lành được lóc xương sạch sẽ, Huệ ăn rất ngon, vô thức lắc lư người như nhảy múa. Nhưng nghĩ đến lát nữa chuyện gì sẽ xảy ra, đột nhiên em không ăn nổi nữa.

Em ỉu xìu rời khỏi ghế.

- Bún ăn xong rồi ạ... Bún xin lỗi anh hai.

Em muốn xin lỗi để nhận được khoan hồng. Trước còn lên kế sách chọc cho anh nóng máu, bây giờ được thứ mình muốn rồi thì em thấy hơi sợ sợ. Anh xua tay đuổi em đi, Huệ mang theo nỗi lo lắng đi lên cầu thang, rẽ qua phòng của anh.

Biết sắp bị đòn nên ngoan hơn hẳn, Huệ trèo lên giường rồi nằm úp ở đó chờ. Nhà có người nuôi em là giáo viên, người ta ghét thái độ khiêu khích lắm. Nếu được tính kĩ thì em sẽ tính làm sao cho anh hai để tâm tới mình, nhưng không giận dữ đánh mình đâu.

Sau khi rửa bát, anh lên phòng. Mở cửa đã nhìn thấy cái mông bạn nào đó ngọ nguậy không chịu nằm yên. Nghe tiếng anh bước vào thì mới giật nảy mình mà chỉnh sửa ngay ngắn.

- Lúc ăn đòn còn được mặc quần cơ à?

Bạn Bún nghe anh hỏi thì vội vàng chống tay ngồi dậy, trước khi kéo quần xuống còn nhìn anh một cái. Thấy sự nan nỉ của mình là vô ích, em đành vâng lời cởi quần ra đặt gọn dưới góc giường. Mỗi lần kết thúc việc gì đều theo quán tính mà nhìn anh. Hoàng cũng nhận ra điều đó, thực sự chẳng thể ưa nổi cái ánh mặt rẻ rúng, túng bẩn ấy.

Đợi em nằm xuống, anh mới mở ngăn bàn lấy thước gỗ ra. Đã lâu không cầm thước đánh em nhỏ, cầm thước cũng vài phần lạ đi. Nhưng nhịp thước lên mông nó thì anh thành thục lắm. Mặt thước ớn lạnh quá, em vùi đầu nhỏ vào hai tay trốn ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top