[6] Hai chậu cây

- Giỏi thì hỏi anh Huân đi! - Huỳnh quát lên.

Đứa trẻ ngạo mạn khi nãy đến cửa nhà cãi lộn với Huỳnh, vì nhà nó mất hai chậu hoa mà nhà Huỳnh lại có hai chậu mới nhìn y hệt. Lúc này đã hoá ngượng ngùng.

- Không, không phải thì thôi.

Nói rồi nó bỏ đi, Huỳnh đầy khó hiểu đưa mắt nhìn theo. Trông rõ ăn mặc bảnh bao mà nói chuyện nghe thấy ghét. Huỳnh lắc đầu chán nản đi vào nhà.

Thằng nhóc bướng bỉnh ấy là Huệ, em của anh Hoàng nhà hàng xóm. Anh Huân thường tặng hoa quả và ngược lại. Huỳnh biết mặt cả hai anh em nhà đó, nhưng cậu chưa nói chuyện bao giờ.

Trong khi Huỳnh nằm vắt vẻo trên sofa chờ Huân đi làm về, ở bệnh viện, trong phòng làm việc của anh. Hai đầu gối của Hiên đã chạm đất từ lúc nào.

- Hành Tím xin lỗi anh...

Giọng Hiên run lên, và khoé mi đẫm lệ. Sự chịu đựng về lâu dài khiến đứa trẻ không kìm được nữa. Nhưng anh Huân không hề chấp nhận lời xin lỗi của anh.

- Nếu làm sai chỉ cần xin lỗi thì cây bút nào trên đời cũng tẩy được rồi.

Huân xếp áo khoác ngay ngắn trên ghế, ngồi xuống và thản nhiên pha trà. Hiên quỳ ở gần bàn làm việc của anh mà ngơ ngác. Sau đó liền bò vội qua mà quỳ ngay trước mặt Huân.

Hít một hơi thật sâu, Hiên mếu máo:

- Anh đánh Hành Tím đi ạ.

- Không.

Anh không còn muốn dạy dỗ em nữa, chuyện đó còn nặng nề hơn bị anh mắng hay trách phạt nhiều. Hai bàn tay nhỏ đặt lên đùi anh như bàn tay con mèo nhỏ cố lấy lòng. Hiên lay quần anh bác sĩ.

- Em hối hận rồi, em sẽ không...

- Nếu không phải là khi quay lưng bỏ bệnh nhân, thì hối hận những lúc này lúc nào cũng muộn màng.

Em cố gắng quỳ cao hơn, đặt cái đầu nhỏ của mình vào hai đùi anh. Đôi mắt đỏ hoe, em đã nghiêm túc kiểm điểm mình. Khi nghe những lời con trẻ của bệnh nhi, anh phải nổi da gà, và lòng nhói đau tự mắng rủa chính mình. Thực sự Hiên đã hối hận rồi, thực sự khi này em đã hoàn toàn mù mịt tương lai sau này.

Vết dơ ấy sẽ biến thành bóng ma tâm lí khiến em không còn tự tin với thanh danh bác sĩ, y đức gì nữa. Ngay lúc này, thực sự thằng bé cần anh chỉ điểm.

- Đứng lên đi, chẳng ai ép em quỳ.

Huân vẫn một mực khước từ. Anh vẫn chưa hoàn hồn, về chuyện chính tai mình nghe tên bác sĩ điều trị lại là đứa nhóc theo chân mình từ thuở nó chập chững bước vào nghề.

- Em khiến tôi cũng phải hoài nghi chính mình.

Thành thật mà nói, anh chưa dạy Hiên về chuyên ngành một ngày nào. Điều anh dạy là đối nhân xử thế, là cách thằng bé sẽ là một người tử tế, là một bác sĩ toàn tâm toàn ý với bệnh nhân. Bởi vì lẽ đó, khi biết nó trở nên hời hợt với cái nghề này, trong đầu anh vô thức hiện lên:

- Hẳn người ta đã hỏi ai dạy em thành một bác sĩ như thế.

- Em sẽ không bao giờ coi thường dấu hiệu bất thường nào nữa.

Hiên hối hả xin lỗi anh, cậu đã nghĩ suy hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cậu cần anh răn dạy cho tương lai sau này.

- Hành Tím đã làm anh thất vọng, Hành Tím xin...

- Tôi ghét nhất là câu đó - Huân ngay lập tức cao giọng mắng - Nhất là phát ra từ miệng em.

Đột nhiên nhận ra mình đã nói phải những điều anh đã dặn, Hiên ứa nước mắt , nhỏ giọng nói xin lỗi rồi cúi đầu không nói nữa.

Có lẽ mình đã dày vò nó nhiều rồi. Tới mức một người ngoài xa lạ như Huỳnh phải hỏi, anh ghét anh Hành Tím lắm cơ à, anh mắng anh ấy nhiều thế kia mà. Mọi việc hôm nay như giọt nước tràn ly, khiến anh cũng nên rút kinh nghiệm cho chính mình.

- Hiên.

Cuối cùng anh cũng gọi tên em rồi, Hiên ngước lên thưa:

- Dạ Hành Tím nghe.

Huân cúi đầu, cho em nhìn vào đôi mắt mình. Chẳng ngạc nhiên gì khi thằng bé cụp mắt ngay lập tức.

- Nhìn tôi.

Anh bác sĩ đã yêu cầu thì em không làm trái, đôi mắt tròn xoe từ từ hiện rõ. Khoé mi vẫn còn đọng nước mắt.

- Đừng để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Khi đó người viết đơn yêu cầu em thôi việc chính là tôi.

- Dạ Hành Tím nhớ rồi - Hiên cúi đầu dụi vào đùi của anh - Em không bao giờ, không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa.

Anh đã yên tâm một cách nửa vời khi em nói điều đó. Đứng lên, trước đó đã đỡ đầu em xuống đệm, bước bình thản sang bàn làm việc.

- Giờ thì mang cái mông hư của bạn sang đây, bạn Hành Tím.

Từ bây giờ trở đi, Hành Tím mới chính thức bị doạ tím như củ hành. Em đã quỳ gối khá lâu nên không đứng ngay, mà bệnh nghề nghiệp cũng nói em không nên đứng liền như vậy. Từng bước nhỏ như đeo chì, di chuyển từ bàn nước trà sang bàn làm việc của anh.

Hiên không dám ngẩng cao đầu, ngoan ngoãn cúi nửa người lên bàn. Hai vành tai dần ửng hồng, sau đó đỏ ửng lên. Nghe tiếng ngăn bàn kéo, thước va vào những thứ khác kêu lạch cạch, cơ thể bạn Hành Tím bỗng ớn lạnh.

Bốp

Anh Huân trước giờ không thay đổi, kiệm lời còn không thèm báo trước bắt đầu đánh.

- Anh!

Bốp

Thêm một lằn thước mạnh mẽ rơi xuống, quần phẫu thuật hằn lên nếp gấp rõ ràng. Hành Tím gọi tiếng anh xong thì im lặng chịu đựng. Phải nói, em may mắn hơn người ta rất nhiều, khi em sai thì vẫn còn người đứng ra dạy dỗ, em nên biết trân trọng thì hơn.

Nếu là Hành Tím, anh Huân chưa từng muốn nương tay. Bởi vì nó hay quên cái đau đớn này mà tiếp tục không sợ, tiếp tục mắc sai lầm. Vậy nên những lỗi lầm lớn như hiện tại, Hiên đã chắc chắn trận đòn này không phải cắn răng chịu một lúc là xong.

Thước đánh được mười cái, Huân mới lên tiếng mắng nhóc Hành Tím này:

- Làm việc thì qua loa, học hành thì không đến nơi đến chốn.

Hành Tím vùi đầu vào hai cánh tay, anh lại sắp sửa mắng em chuyện tên thuốc đọc không trôi chảy rồi. Nhưng anh không làm điều đó, mà hung hăng đánh thêm năm thước như trời giáng. Hiên cắn chặt răng.

Chuyển thước sang tay không thuận, tay mặt vỗ mạnh lên mông nó.

- Ai cho cắn răng?

Bốp

Chân Hành Tím cong xuống rồi duỗi thẳng lại ngay. Lần này thằng bé đã ư a nhỏ tiếng, nhưng không cắn chặt miệng chịu đựng nữa. Thước vỗ lên đỉnh mông như lời nhắc nhở, bạn Hành Tím chật vật mãi mới nằm ngay ngắn lại.

- Tôi biết cái đầu em khi đó nghĩ chuyện gì.

Tiếng thước đập vào da thịt chưa bao giờ dễ chịu. Hành Tím hít thở khó khăn, từng hơi lạnh lẻo đi vào vòm họng. Mông đau như nướng trên bếp lửa, Hành Tím nghe anh nói, nhưng cũng mong anh đừng nói trúng.

Vừa giáng cho nó thêm ba thước khiến thằng bé gục ngã, vừa lạnh lùng cất giọng:

- Nếu muốn tôi để ý tới thì cứ trực tiếp nói, đừng làm những trò thiếu khôn ngoan như vậy.

Những thước cuối cùng đau kịch liệt, Hiên bấu chặt vào áo khoác anh đặt lên bàn từ trước. Huân thương thì mới đưa áo blouse cho em cào móng tay vào. Thế mà nó nghĩ mình đối xử thiếu công bằng. Lại còn làm trò không ai tin nổi.

Bốp!

- Đừng lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa.

Bốp!

- Đau!

- Hư thì cố mà chịu.

Huân la nó là thế, nhưng đã bỏ thước xuống rồi. Ngồi vào ghế, đỡ Hành Tím đang muốn chui vào trú trong lòng mình. Anh đánh cũng không đếm kĩ, nhưng chắc chắn không vượt quá năm mươi. Nếu muốn anh nhập vai ác thì nó muốn lành lặn trở ra ngoài cũng chẳng được.

- Anh tha, tha cho Hành Tím ạ? - Em rụt cổ vào vai anh, lúc này mới dám nấc lên vài tiếng.

- Không.

Ai đời sống cay nghiệt như anh Huân. Mông Hiên bây giờ cũng phải chỗ sưng, chỗ đỏ, lại còn đã quỳ, đã đứng đợi. Anh vẫn muốn phạt em thêm.

- Anh ghét em...

Huân nhìn vẻ mặt sắp khóc của bạn nhỏ, đành vỗ đầu nó mà dỗ dành.

- Tha rồi.

Cũng đã lâu anh không dỗ Hiên như thế, thằng bé được nước làm tới. Cứ day dưa như vậy, luẩn quẩn quanh chân anh chứ không thèm đi nơi khác. Anh đã lạnh nhạt và quên em khỏi tầm mắt, giờ đây phải bù đắp cho thằng nhỏ thôi.

Lúc này, tin nhắn từ anh Hoàng gửi tới. Huân vừa bẹo má Hành Tím, vừa trả lời.

"Xin lỗi vì em Huệ sang nhà lời qua tiếng lại với bạn Ngò, hôm sau Huệ sang xin lỗi Ngò anh nhé"

Có lẽ là Huệ nhắn, nhưng câu cú thế này thì giống bị ép nhắn chắc luôn.

Bạn Ngo Ngò ở nhà kiếm chuyện cho anh làm nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top