Chương 3: Quán bar "Hoa Bác"

Sáng hôm sau, hầu như Việt Bân lúc nào cũng dậy sớm. Đó cũng là vì công việc. Khuôn mặt ngái ngủ mở toang cửa phòng, con ngươi lười biếng từ từ mở mắt.

"A!"
Đập vào mắt Việt Bân là một thân hình cao lớn, khuôn mặt được điêu khắc vô cùng hoàn mỹ. Hắn khẽ nhếch môi, lạnh lùng nhìn chăm chú cô.

"Anh muốn gì?"
Theo phản ứng, Việt Bân bước lùi ra đằng sau vài bước, mắt không khỏi đề phòng hắn.

"Muốn gì?"

Hắn từ từ tiến lại gần cô, tay đưa lên nắm chặt lấy chiếc cằm nhọn nhỏ nhắn.
"Tôi..muốn ăn"
"Ăn?"

Việt Bân không khỏi sợ hãi, cô liền ngồi thụp xuống, nhanh chân mà thoát khỏi hắn. Cô chạy đến ngay cánh cửa phòng, quay mặt ra mà mắng hắn.
"Ăn thì tự mà làm, nói tôi làm gì?"
"Tôi muốn chính cô làm, cô phản đối?"

Đúng là ức hiếp người quá đáng, cô thật muốn đạp hắn mấy phát. Ỷ mình là người bị thương thì muốn gì là có à? CÒN LÂU....

Bụp, tiếng va chạm của chiếc dĩa vào bàn. Món trứng ốp la nóng hổi được đặt ngay trước mắt. Haizzz, ai kêu nhà cô đang nằm trong tay hắn chứ? Dù có lớn mật cỡ nào cũng không nên đắt tội.

"Ăn đi, tay nghề tôi hơi bị đỉnh đấy"

Hắn đưa muỗng vớt lấy miếng ốp la đã được cắt sẵn, sau đó thì đưa vào miệng. Đôi mày hắn khẽ nhíu lại, mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Cũng tầm thường"
"Tầm thường? Cmn chứ anh ăn trực mà còn đòi hỏi à?"
"Ăn trực? Tôi đang nghĩ cô ăn trực thì đúng hơn?"
"Anh! Đúng là không thể cãi lý với anh được"

Việt Bân đứng dậy, cô đi vào phòng lấy chiếc giỏ, trước khi đi cô liếc mắt nhìn hắn.
"Tôi đi làm"
"Tôi tên Âu Dương Hàn"
"..."

Nói với cô làm gì? Tốt nhất cô không liên quan gì tới hắn bây giờ kể cả là sau này.
Nói xong, sầm một tiếng, căn nhà giờ chỉ còn mỗi mình hắn.

Âu Dương Hàn đứng dậy, hắn đi vào phòng cô. Ánh mắt dò xét một lượt, cuối cùng cũng dừng lại ở chiếc ảnh đang đặt trên kệ bàn. Hắn hơi khom người cầm tấm ảnh lên, đó là khuôn mặt nhỏ nhắn của Việt Bân năm mười bảy tuổi, cùng với khuôn mặt của mẹ cô. Ánh mắt hắn liền lộ ra tia nguy hiểm đến chết người. Môi hắn khẽ nhếch lên, dường như mọi vật bây giờ đều có thể đóng băng bất cứ lúc nào.

—————
Ở tiệm hoa, thân hình nhỏ nhắn lấp ló giữa muôn vàn sắc màu. Cô nở một nụ cười vô cùng tươi.

Tiếng chuông gió trên đầu cửa reng lên, Việt Bân liền quay người cười tươi đón chào.

"Chào quý khách!"
"Chào cô!"
"A, anh là người hôm trước?"

Người thanh niên này trông vẫn còn rất trẻ, hắn có không mặt vô cùng điển trai, đường nét khuôn mặt vô cùng hài hoà. Hắn cũng chính là người có tình yêu bi thương hôm trước, hoa Lưu Ly....

Hắn nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, con ngươi màu trà chăm chú nhìn Việt Bân, liền gật đầu "Tôi muốn mua hoa Lưu Ly..."

"À anh đợi tôi một chút nhé!"

Khoảng mười phút sau, bó hoa Lưu Ly tím rực cực kỳ xinh đẹp được Việt Bân đem đến, cô gói lại vô cùng tinh xảo, đem lại cho người ta cảm giác yên bình đến lạ thường.

"Của anh đây"
"Tôi cảm ơn!"

Người đàn ông đưa tay nhận lấy, nụ cười trên môi càng trở nên dịu đang hơn, hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng trìu mến. Một lúc sau hắn mới nói "Tôi tên là An Thành, cô có thể cho tôi biết tên được không?"

Việt Bân chớp mắt đứng thẫn thờ, ngay lập tức cô liền mỉm cười vô cùng xinh đẹp chào đón hắn "À, tôi trên là Việt Bân!"
"Việt Bân?"

Việt Bân gật đầu, đôi mắt An Thành trìu mến càng tăng thêm, nụ cười của hắn mềm mại như bông gòn, đem đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
"Tên cô đẹp lắm..!"
"A cảm ơn anh!"

Việt Bân đang nghĩ, An Thành anh ta là một người con trai rất hoàn mỹ, mọi yếu tố tốt đẹp đều hiện rõ trên người anh ta. Cũng thật tội cho cô gái đã đánh mất anh ấy.

Sau cuộc chào hỏi, An Thành có việc phải đi trước. Việt Bân cũng trở lại công việc của chính mình.

Đến chiều, Việt Bân cũng gần phải tan làm, cô thu dọn mọi thứ. Tiếng chuông gió reng lên một tiếng, một cô gái với thân hình nhỏ nhắn ôm chằm phía sau lưng của Việt Bân, giọng nói dễ thương cất lên rất thanh vang "Việt Bân!"

Việt Bân nghe thấy liền mỉm cười rất tươi, cô xoay người lại đối diện với Yết Bào, đôi môi đỏ hồng hé mở "Yết Bào, sự xuất hiện của cậu luôn làm cho người khác mất hồn"

Yết Bào bất mãn chu môi "Cậu nói vậy tớ buồn à nha"

Việt Bân cảm thấy cô vô cùng dễ thương , tay đưa lên nhéo mặt Yết Bào.

"À Việt Bân, cậu sắp về chưa?"
"Tớ chuẩn bị đây"

Yết Bào mừng rỡ nắm lấy tay Việt Bân, cô làm ra vẻ mặt vô cũng háo hức nhìn Việt Bân "Tớ dẫn cậu đến chỗ này chơi, đi nhé?"

Việt Bân chần chừ rất lâu, hầu như nơi Yết Bào đến toàn là những nơi ăn chơi. Chả có nơi nào là an toàn cả.

Nhưng Việt Bân lại nghĩ, cô có nên đi hay không? Thì trong đầu lại nghĩ đến cái tên cầm thú Âu Dương Hàn đó. Đầu cô tự nhiên muốn nổ tung, cmn chứ mỗi lần nghĩ tới cái tên biến thái đó là cô lại tức giận không thôi.

"Tớ đi!"
Cô thà đi theo Yết Bào, còn hơn là về nhà mà gặp cái tên cầm thú biến thái đó. Có khi gặp hắn thật thì cô thật muốn đạp hắn cho chết đi cho rồi.

—————
Thành phố A về đêm vô cùng rộn nhịp. Những con người chen chúc nhau đi chơi, ánh đèn tôn lên vẻ đẹp của thành phố này.

Ở nơi này, đều có những yếu tố tụ tập, cũng là nơi ăn chơi về đêm của những xa hoa trụy lạc.

Nơi Yết Bào dẫn cô đến là một quán bar tên Hoa Bác. Tuy là nhìn nó rất bình thường, nhưng Việt Bân vô cùng hiểu rõ đây chính là nơi mà những tay ăn chơi luôn đến, nhiều nhất vẫn là người giàu có, sang trọng bước vào.

"Yết Bào, tớ có thể về được không?"
"Đến rồi là không được đổi ý"

Yết Bào nháy mắt với cô, liền kéo tay cô đi vào trong. Hai người khoác cho mình bộ váy vô cùng sexy, Yết Bào mặc một chiếc váy hồng bó ngực, khuôn ngực hiển hiện rất rõ ràng. Còn Việt Bân diện cho mình một chiếc váy màu đen được đính những hạt kim cương vô cùng bắt mắt, chỉ hở sau lưng một chút mảng da thịt trắng nõn.

Bên trong trang trí rất sang trọng, những chiếc đèn được gắn trên đỉnh đầu tỏa ra vầng sáng như thạch ngọc. Đây đúng là nơi dành cho những người giàu có.

Trên sân khấu có DJ đánh nhạc, cũng có vài cô gái để lộ mảng lớn da thịt mua vui cho bọn người giàu có. Những tiếng hú chói tai làm Việt Bân thêm nhức đầu. Cô nhìn toàn bộ xung quanh,miệng liền thở dài. Nhưng đâm lao rồi thì phải theo lao thôi...

Yết Bào dẫn cô đến ngồi vào ghế sopha, đưa tay vẫy tên phục vụ gần đó. Một lúc sau hắn đem menu đưa đến trước mặt hai người. Yết Bào liền kêu hai ly rượu vang rất thuận miệng, nhìn cô có vẻ như rất quen thuộc với chỗ này.

Phục vụ vừa đi, Việt Bân lo lắng nắm lấy cánh tay phải Yết Bào, cô hạ thấp giọng nói to vào tai Yết Bào, vì ở đây tiếng nhạc rất ồn.
"Yết Bào, tớ không thể uống rượu, mai còn phải làm việ...."

Chưa nói hết câu, Yết Bào đưa ngón trỏ tay trái lên che miệng Việt Bân, cô cười rất tươi, nháy mắt với Việt Bân "Ngoan, đừng quên là cậu cũng từng như tớ đấy nhé? Chính cậu là người đã dậy tớ thế này mà?"

Việt Bân ngơ ngác, nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, môi bất giác nhếch lên vô cùng quyến rũ "Tớ đang muốn thay đổi đấy thôi...Nhưng nếu cậu đã nói thế..."

Hai ly rượu vang đang được đưa tới, Việt Bân liền nhanh tay cầm lấy một ly, cô nhấp môi uống một ngụm. Khuôn mặt liền trở nên quyến rũ, thu hút mọi ánh mắt của nhiều tên đàn ông thèm thuồng. Lúc này trông Việt Bân vô cùng xinh đẹp, tựa như đóa hoa hồng xinh rực rỡ nhưng mà lại có gai, rất độc....

Thật ra, năm mười bảy tuổi, Việt Bân cũng là một tiểu yêu tinh đấy... nhưng rồi cái tuổi mười tám khốn nạn đã cướp mẹ cô đi. Việt Bân lúc đó rất hối hận, cô chưa kịp báo hiếu cho mẹ, nhưng rồi cũng không còn cơ hội nữa.

Cũng từ lúc đó, Việt Bân muốn thay đổi lại cuộc sống, cũng chính là muốn thay đổi bản thân mình. Giờ cô cũng có sự nghiệp trong tay rồi, thôi thì.... theo ý của Yết Bào vậy....

"Cạn Ly!"

Hai cô gái nhỏ nhắn quậy phá, lo mãi mê nhảy nhót, thì đằng sau lại vang lên cái giọng đàn ông thanh vang. Việt Bân nghe thấy thân mình liền run rẩy, mắt mở to ra đỏ hoe, dường như khoé mắt liền đọng lại giọt nước ấm có thể rơi bất cứ lúc nào. Tâm trạng Việt Bân lúc này rất hỗn loạn.

Chết tiệt, gặp ai không gặp lại gặp tên đàn ông bỉ ổi này?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #banbanchann