Nguyên tắc 5: Operate under Pressure (Part 1)
Thứ bảy
10:20 sáng
Sakura bước vào phòng họp UC, tay cầm tập hồ sơ xin việc. Cô ấy nhìn lại những người nộp đơn ngồi trước mặt mình một lần, xác nhận khuôn mặt của họ với hình ảnh trong hồ sơ. Sáng nay cô không ở trong trạng thái tốt nhất sau bữa tiệc sôi nổi đêm hôm trước, nhưng điều này không quan trọng. Thành thật mà nói, sau khi khóc một chút và nhận được sự khích lệ, cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với tuần trước.
Những ứng viên trước mặt cô đã được tuyển chọn, và thật lòng thì Sakura dự định tuyển dụng tất cả họ.
Họ đứng và cúi chào khi cô đến gần. Sakura nhìn họ bằng đôi mắt xanh sắc bén.
Người đầu tiên là một cô gái tóc vàng có thân hình nhỏ nhắn với đôi mắt màu xám như đá và có đai đen Karate. Theo những gì Sakura đã thấy vào sáng sớm hôm đó, Matsuri Rin là một tay súng xuất sắc, giống những ứng viên khác. Cô ấy trầm lặng và êm dịu, nhưng đôi mắt cô ấy sẽ trở nên sắc bén như thép mỗi khi bị thách thức. Sakura thích điều đó ở cô ấy.
Người thứ hai là người mà Sakura đã từng gặp trước đây. Chính người phụ nữ cô đã gặp ở Nami no Kuni vào cuối tuần trước, Hinamori Keiko. Cô gái tóc nâu có đôi mắt sáng có trình độ đáng kinh ngạc, và Sakura biết cô ấy có thể sẽ được bổ nhiệm làm trưởng nhóm, không phải vì họ quen nhau mà vì khả năng của cô ấy.. Mặc dù có tính cách vui vẻ nhưng Keiko có khả năng chịu áp lực và có tố chất lãnh đạo tốt.
Người thứ ba trong số năm người là Takamura Ken. Vẻ ngoài điển trai của anh ta có lẽ đã mang đến khá nhiều cơ hội... và chắc nó cũng đã đem đến cho anh ta kha khá rắc rối. Sakura cho rằng Keiko có thể kiểm soát được anh ta, bất chấp họ cách nhau chín tuổi. Ken, mặc dù có kỹ năng ấn tượng, nhưng dường như không phải là kiểu người muốn dẫn đầu, và Sakura khá vui vẻ khi để anh ta được dẫn dắt bởi một người có khả năng kiểm soát tốt hơn.
Người thứ tư là một bất ngờ. Cho dù Sakura có cố gắng rèn luyện khả năng nhìn người của mình đến mức nào đi nữa thì Saito Daichi vẫn là một điều bí ẩn. Người đàn ông to lớn, với mái tóc ba phân đỏ sẫm, trông... à... giống như một tấm khiên thịt. Toàn cơ bắp, không có não. Nhưng Daichi thông minh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Khi anh ta nói, giọng điệu của anh ta đi thẳng vào trọng tâm và rất dứt khoát. Buồn cười thay, Sakura càng thích anh ta hơn khi cô nhận ra mình đã đánh giá thấp anh.
Ngạc nhiên hơn... mặc dù Daichi... to lớn... nhưng anh ta rất nhanh.
Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là Matsumoto Gin. Mái tóc của anh ta màu vàng trắng và dài đến vai. Môi anh ta ngậm một chiếc tăm* khiến cô nhớ đến Genma và chiếc tăm quỷ quái của anh ta. Tuy nhiên, Sakura không thể tước một cơ hội công bằng của một người chỉ vì tăm của anh ta làm cô khó chịu, phải không? Xem xét thực tế nó thì rất có thể là một vũ khí đáng gờm. Gin dùng súng rất giỏi, nhưng sử dụng chiếc tăm kia còn giỏi hơn, thứ mà anh ta sử dụng khi tham gia cận chiến. Đôi mắt sắc bén của anh ta có màu xanh đậm và khả năng nhắm trúng mục tiêu của anh ta đáng kinh ngạc. Anh ta là một người đàn ông nguy hiểm, Gin, và Sakura phần một phần nào đó thấy mừng rằng anh ta sẽ được cô thuê chứ không phải ai khác... bởi vì cô không muốn bất kỳ ai khác trong đội phải chạm trán với anh ta trong một cuộc chiến. Gin cũng rất giỏi suy nghĩ và không hề nao núng bởi bất kỳ thứ gì, điều mà Sakura coi là đặc điểm xuất sắc.
* senbon ~ một loại vũ khí hình dạng giống tăm nên mình sử dụng từ "tăm" để mọi người dễ hình dung
"Chào mừng đến với Tập đoàn Uchiha. Các bạn có nhiệm vụ bảo vệ Tổng giám đốc và người thừa kế tập đoàn, Uchiha Itachi," Sakura bắt đầu hướng dẫn cho họ về cách ứng xử, chức năng công việc và hệ thống phân cấp trong nhóm của họ.
Vừa lúc cô hoàn thành công việc thì điện thoại di động của cô reo lên.
11:23 trưa
"Sakura," Kisame nói khi cô bắt máy. Anh mỉm cười khi nhớ lại chuyện tối qua.
"Chào," cô nói, và Kisame có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của cô. "Đợi một chút," cô nói, sau đó anh có thể nghe thấy cô đang nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia, giọng cô bị bóp nghẹt như thể cô đã che micro điện thoại di động. "Vâng, xin lỗi anh," cô nói khi quay lại. "Em vừa xong việc."
"Phải. Tôi biết bây giờ có hơi trễ, nhưng em có thể đi cùng tôi đến sự kiện tối nay được không?" anh hỏi, cố gắng đè nén cảm giác bồn chồn lo lắng trong lòng. Thậm chí cơn bồn chồn còn tệ hơn khi cô im lặng một lúc trước khi trả lời anh.
"Ừm... em nghĩ là không thể..." cô ấy nói với chút do dự. Tệ thật. Có phải anh ấy tưởng tượng rằng đêm qua cô thích anh ấy không?
"Tôi có thể hỏi tại sao không?" anh muốn cho bản thân mình một cú đấm khi hỏi câu đó.
"Anh thấy đấy, em-"
"-em đi cùng một người khác," anh kết thúc câu nói của cô, không biết nên vui vì cô chưa nói câu đáng sợ 'Em không có hứng', hay thất vọng vì bị từ chối. Anh suýt nữa hỏi cô đi cùng ai trước khi não anh kịp nhận ra.
"Xin lỗi anh," cô nói, nghe có vẻ thực sự xin lỗi.
"Agh, tôi có thể làm gì đây? Nếu hồi đầu tuần tôi nói với em rằng tôi đến chỉ để gặp em thì có lẽ em sẽ nhận lời mời của tôi." anh càu nhàu. Sakura cười lớn.
"Chà, đây kết quả anh nhận được khi nói dối," cô đáp trả.
"Mmm, vậy hẹn gặp lại tối nay nhé Mèo Con," Kisame nói, kết thúc cuộc trò chuyện. Sau khi cúp máy, Kisame ngồi lại trên ghế sofa của khách sạn, nhìn lên trần nhà và rên rỉ.
Sakura.
Anh tự hỏi liệu anh có thể thu hút sự chú ý của cô ở buổi lễ hay không.
"Trước đây mình đã làm được, mình có thể làm lại lần nữa thôi," anh tự nhủ trong lòng trước khi đứng dậy khỏi ghế sofa. Anh sẽ ra ngoài và tỉnh táo để khiến Sakura dễ dàng chú ý đến anh tối nay.
11:31 trưa
Chỉ một lúc sau khi cô gác máy với Kisame, điện thoại của cô lại reo lên. Khi cô nhìn xuống điện thoại của mình, tên người gọi là 'Uchiha-sama'. Cô vẫn chưa thay đổi tên dù cô đã gọi anh ấy là Itachi-san, Sakura thực sự rất miễn cưỡng khi đổi tên gọi của anh ấy từ Uchiha-sama... nhưng cô cũng không biết tại sao.
Cô thực sự nên đổi nó thành Uchiha Itachi.
Nhận ra điện thoại vẫn đổ chuông, Sakura trả lời.
"Vâng, Itachi-san."
"Mấy giờ tôi có thể đón cô?" anh hỏi mà không có mở đầu, nghe có vẻ do dự hơn bình thường một chút.
"Chà, buổi lễ bắt đầu lúc năm giờ nên anh có thể đến lúc bốn giờ ba mươi," Sakura trả lời, cố gắng không cười vì cô biết anh sẽ nghe thấy. Giọng anh có vẻ hơi lo lắng. Và Sakura hiểu lí do cho điều đó bắt nguồn từ việc anh đã mời cô đi cùng vào tối hôm trước.
-------------------------------------------
Tối Thứ Sáu, 3:17 chiều
Sakura mở cửa văn phòng Itachi-san sau tiếng gõ cửa như thường lệ. Anh ngước mắt lên khỏi bản báo cáo trên bàn và quan sát cô đến gần. Cô dừng lại trước bàn làm việc của anh, nhưng anh không nói gì mà quay lại tập trung vào các báo cáo trên bàn.
Tự hỏi tại sao anh lại gọi cho cô nếu anh không định nói gì, Sakura chờ đợi. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng điều hòa và tiếng giấy xào xạc vang lên trong phòng. Itachi-san đã quên mất cô ấy ở đây sao?
"Ahem..." Sakura hắng giọng.
"Buổi lễ tối mai..." anh nói ngay, trước khi cô kịp mở miệng. Sakura nhếch mép cười. "Cô đã có ai đi cùng chưa?" Anh hỏi mà không nhìn về phía cô.
"Vẫn chưa, Itachi-san," cô trả lời.
"Hn. Tốt, vậy cô có thể đi với tôi," anh nói, câu nói nghe giống một câu hỏi một cách kỳ lạ. Sakura gật đầu với anh, rồi quay người rời khỏi văn phòng trước khi tiếng cười khúc khích của cô kịp thoát ra.
Nghiêm túc mà nói, đôi khi sếp của cô rất dễ thương.
-------------------------------------------
"Được," anh nói, kéo sự tập trung của cô trở lại hiện tại. "Tôi sẽ có mặt ở đó vào lúc bốn giờ rưỡi," anh nói cộc lốc, cúp máy trước khi Sakura có cơ hội thực sự trả lời. Sakura mỉm cười trước khi quay người và đi ra khỏi phòng họp. Cô đã không nói chuyện với Keiko ngoài cuộc phỏng vấn hay cuộc họp của họ vừa rồi, mặc dù cô biết rằng cô gái tóc nâu muốn nói chuyện với cô.
Sakura đi đến bãi đậu xe, nở một nụ cười trên môi khi nghĩ ngợi. Khi cô cách xe vài mét thì nhận thấy Keiko đang dựa vào nắp ca-pô. Cô gái tóc nâu cười toe toét khi cô đến gần.
"Thật buồn cười khi thấy cô ở đây," Keiko nói đùa. "Tôi biết chúng ta sẽ gặp lại nhau." Sakura cười lại với cô và mở khóa xe.
"Tôi hơi ngạc nhiên khi gặp cô. Tôi đã nghĩ đến cô khi nhìn thấy tên trong lý lịch nhưng tôi không biết rằng đó là cô cho đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh trên hồ sơ."
"Nói cho tôi biết điều gì đó đi, Sakura-chan, người đàn ông mà tôi phải bảo vệ tôi không thể... phải không?" Keiko hỏi, má cô ửng hồng.
"Gần giống vậy. Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo cô," Sakura trả lời, dừng lại khi cúi xuống để tập tài liệu và máy tính bảng của mình vào trong xe. "Anh ấy không giống người mà cô đã gặp đêm đó ở Nami. Ở UC này, họ rất coi trọng tính chuyên nghiệp. Đừng tỏ ra cô biết anh ấy là ai. Nếu cô cố gắng làm quen, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ đâu. Ngoài ra, , trong giờ làm việc, tôi là Haruno-san hoặc Sakura-san." Sakura mong Keiko sẽ gật đầu hoặc đồng ý nhưng lại nhận được sự im lặng. Cô quay lại nhìn cô gái tóc nâu, người đang nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
"Cô đang đưa ra yêu sách với tôi à, Sakura?" Keiko hỏi, giọng có chút thách thức. Sakura mỉm cười mặc dù trong lòng cô nhướn mày.
"Tôi chỉ cố gắng giúp đỡ thôi. Anh ấy đưa ra đánh giá rất nhanh... và tôi không thể làm gì được cho cô nếu anh ấy đã quyết định không thích... cách tiếp cận của cô." Sakura mỉm cười với Keiko lần nữa. "Hẹn gặp lại sau. Tôi phải đi ngay bây giờ," cô nói và bước vào xe. Cô gật đầu với Keiko trước khi nổ máy và lùi xe. Sakura có cảm giác sâu sắc rằng Keiko sẽ không để tâm đến lời nói của cô nhưng cô hy vọng người phụ nữ đó sẽ không thử làm gì cả. Đây là vị trí đầu tiên của cô ấy và trình độ của cô rất cao. Sakura rất ghét việc mất đi tài sản quý giá như vậy của công ty chỉ vì hành vi thiếu chuyên nghiệp.
3:29 chiều
Không mất nhiều thời gian để đến nhà Sakura, nhưng Itachi đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu bây giờ anh đến thì sẽ sẽ thật xấu hổ khi có mặt sớm hơn nhiều so với thời gian đã thỏa thuận. Itachi kiểm tra đồng hồ lần nữa để chắc chắn.
Bây giờ mới là 3:29 chiều.
Anh đã ăn, tắm, cạo râu, chải tóc, mặc quần áo và đảm bảo xe có đủ xăng. Người tài xế có vẻ hơi choáng váng khi anh hỏi, Itachi hoàn toàn hiểu được vì bản thân anh cũng bị choáng váng.
Vì thế bây giờ anh buộc phải chờ đợi.
Hơn nửa giờ nữa.
Anh cho rằng mình nên dành thời gian để nghỉ ngơi, vì thực sự chẳng còn gì nhiều để làm và anh có thể sẽ chết nếu chỉ ngồi đó chờ đợi.
4:48 chiều
Sakura kiểm tra đồng hồ lần nữa, tự hỏi liệu có điều gì không ổn xảy ra với trí nhớ của cô hay sếp của cô không. Cô thề rằng anh nói anh sẽ đến lúc 4 giờ 30, nhưng giờ đã quá gần hai mươi phút rồi.
Cô đã sẵn sàng từ lâu.
Sakura với tay lấy điện thoại nhưng lại đặt nó xuống. Liệu cô ấy có tỏ ra thiếu kiên nhẫn nếu gọi điện không? Đã quá 20 phút so với giờ anh ấy phải đến rồi phải không? Ngoài ra, nếu giờ anh ấy không đến, họ có thể sẽ đến sự kiện muộn. Sakura nghịch nghịch lọn tóc xoăn nhỏ ở thái dương trước khi với lấy chiếc điện thoại, cắn môi dưới bóng loáng.
Khi điện thoại reo, cô chạm vào đường viền cổ của chiếc váy đen quây. Sau khoảng ba hồi chuông, điện thoại đã được nhấc máy.
"Xin chào," giọng nói quen thuộc của sếp cô vang lên.
"Itachi-sama," Sakura nói, có chút lo lắng trong giọng nói. "Anh ổn chứ? Giờ là năm giờ kém mười phút rồi..." Đầu dây bên kia ngừng lại.
"Tôi đang trên đường tới đây," một lúc sau anh nói.
"Ồ," Sakura thở dài, nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn. "Vậy gặp lại anh sau vài phút nữa nhé." Cô ấy nhăn mặt khi nói những lời đó. Ôi Kami thân yêu, nhưng điều này thật khó xử.
"...Được," câu trả lời vang lên và Sakura có thể thấy đôi mắt đen của Itachi-san đang nhìn cô đầy mong đợi. Cô phát ra một tiếng rên rỉ thầm lặng.
4:50 chiều
Itachi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay như thể nó đã mọc ra một cái đầu và đang nhìn chằm chằm vào anh.
Làm sao?
Làm sao anh có thể ngủ quên và để Sakura đợi anh?
Làm sao?
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cảm giác xấu hổ như thiêu đốt anh. Anh đứng dậy nhanh chóng và vội vàng rửa mặt để trông không giống như vừa ngủ dậy khi đến nhà cô.
Ít nhất cô ấy sẽ không khó chịu.
Đó sẽ là điều tồi tệ nhất.
Sau khi tắm rửa và cẩn thận không để quần áo bị ướt, vì điều đó sẽ chỉ khiến anh bị muộn hơn, Itachi gọi tài xế và đi ra xe.
"Nhanh lên," Itachi nói đơn giản với tài xế, hy vọng sự xấu hổ của anh không lộ rõ trên mặt. Người tài xế len lỏi qua dòng xe cộ buổi tối và họ đã đến nhà Sakura chỉ trong vài phút. Itachi rút điện thoại từ trong túi ra và gọi cho Sakura.
"Tôi đang ở bên ngoài nhà cô," anh nói, cúp máy sau khi cô nói cô sẽ ra ngay. Một lúc sau, cửa trước mở ra và Sakura bước ra trong chiếc váy quây đen, ôm sát cơ thể, chạm sàn ngay cả khi cô đã đi giày cao gót. Itachi nuốt khan, cảm ơn Chúa vì tài xế đã không lái xe vào nhà cô, cho phép anh có thời gian để trấn tĩnh lại khi Sakura bước vào xe.
Sakura trượt vào trong và nở một nụ cười dịu dàng với anh trong khi chỉnh váy quanh chân mình. Sau đó Itachi nhìn thấy vết xẻ tà ở bên hông chiếc váy đối diện với anh, phía trên đầu gối cô vài inch, cho phép anh nhìn thấy đôi chân tuyệt đẹp của cô.
Trong suốt chuyến đi.
Áo sơ mi và cà vạt có cảm giác như chúng đang bóp nghẹt anh, nhưng Itachi thật sự sẽ chết nếu anh nới lỏng chúng.
5:11 chiều
Kisame xoay ly rượu, liếc nhìn xung quanh những người đang ngồi trong phòng.
Thông thường, anh ấy sẽ bắt chuyện với một vài nhân vật quan trọng và cố gắng trò chuyện lịch sự, nhưng mỗi khi ý tưởng đó xuất hiện trong đầu, anh lại hình dung ra cảnh mình bị đóng đinh vào quan tài buồn chán. Anh đã có thể nhìn thấy bài điếu văn:
Hoshigaki Kisame - Thủy thủ chán chết
Anh cười khúc khích với ý nghĩ đó, Kisame nhấp một ngụm rượu trong khi mắt anh tiếp tục quét trên đầu để tìm mái tóc hồng quen thuộc đó.
Sakura đến chưa nhỉ?
"Hoshigaki-san," một giọng nói vang lên bên trái anh. Kisame quay lại, ly rượu vẫn còn trên môi và nhìn xuống người đàn ông thấp hơn nhiều đang thu hút sự chú ý của anh. Anh cố gắng nở nụ cười lịch sự.
"À, Hachi-san, thật vui được gặp chú ở đây," Kisame bắt đầu. "Vợ chú thế nào rồi ạ?" Khi lời nói vừa thốt ra khỏi môi và Hachi ưỡn ngực chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện dài dòng, Kisame nhìn thấy mái tóc hồng.
Cô ấy đến rồi.
Tóc của cô đã được búi cao lên một cách mềm mại với những lọn tóc xoăn ở phía sau và những lọn tóc xoăn nhỏ ở thái dương; kiểu tóc làm nổi bật chiếc cổ tuyệt đẹp của cô. Lớp trang điểm đậm viền quanh mắt cô, khiến chúng trông to và sống động hơn, đôi môi hồng bóng của cô nhếch lên thành một nụ cười khi người đầu tiên ở gần cô quay lại nói chuyện với cô. Chắc hẳn họ đã dành cho cô một lời khen ngợi, vì cô cúi đầu xuống một cách nghiêm túc và anh nhìn thấy đôi môi cô mấp máy câu 'Cảm ơn'.
Kisame liếc nhìn người đàn ông trước mặt, người đang bắt đầu nói về những loại hoa hồng mà vợ ông đã trồng.
Thật hấp dẫn.
Kisame buộc mình phải gật đầu, ngay cả khi ánh mắt anh hướng về phía Sakura vẫn đang nói chuyện với người đã ngăn cô lại. Nụ cười của cô ấy đanh lại một chút khi người đó nói tiếp, và Kisame cảm thấy thôi thúc muốn chạy tới cứu cô ấy.
Anh sẽ làm vậy nếu không có một bàn tay đặt trên bờ vai trần của cô. Không ai khác chính là người bạn cũ Itachi.
Kisame thấy thật mỉa mai khi Itachi lại tự mình thực hiện nhiều công việc như vậy trong khi có rất nhiều trợ lý và phụ nữ sẵn sàng đi cùng anh ta. Tuy nhiên, kể từ khi Sakura xuất hiện, chàng trai tộc Uchiha tay trong tay với cô nàng tóc hồng tham dự mọi sự kiện. Hay đúng hơn là cánh tay của anh ta đặt vai cô ấy, như cách Kisame nhìn thấy.
"...Hoshigaki-san, cậu có đang nghe không?" Hachi-san hỏi có chút do dự.
"Ồ vâng, cháu vừa định đến thăm nhà kính của vợ chú và ngắm vài bông hồng quý giá mà bà ấy đang trồng. Chú có nghĩ bà ấy sẽ sẵn sàng bán một ít cho cháu...để tặng cho một người phụ nữ rất đặc biệt không...?" Kisame hỏi, lần đầu tiên thấy hứng thú với cuộc trò chuyện. Mắt Hachi-san sáng lên.
"Ồ được, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui nếu cậu là người muốn mua, Hoshigaki-san," người đàn ông thấp bé vừa nói vừa cười rạng rỡ với Kisame. "Đặc biệt nếu đó là vì tình yêu!"
"Vậy sao," Kisame nói. "Vợ của chú có ở đây không? Cháu sẽ giới thiệu bà ấy với người phụ nữ mà cháu quan tâm, bà ấy sẽ là người đầu tiên được cháu giới thiệu," Kisame nói. Hachi-san gật đầu kịch liệt trước khi nhìn quanh căn phòng.
"Ồ vâng! Tôi sẽ đi tìm bà ấy! Cậu cứ đứng đây, Hoshigaki-san, nhưng thật ra..." người đàn ông dừng lại. "Cậu cao đến mức chúng tôi có thể tìm thấy cậu ở bất cứ đâu trong căn phòng này." Người đàn ông rời đi trước khi Kisame kịp cảm ơn vì lời khen.
Tiếp tục lắc rượu trong ly, Kisame nhìn Sakura và Itachi. Cặp đôi đang đi dạo quanh phòng, chào hỏi và trò chuyện với tất cả những người đến gần họ.
Ừm... Sakura thì có. Itachi gần như chỉ lượn lờ phía sau cô trong khi nụ cười xinh đẹp và tính cách ấm áp của cô thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô ấy rất biết cách thu hút đám đông.
Kisame nhấp thêm một ngụm rượu, tự hỏi liệu Itachi có biết mình đang có thứ gì trong tay không. Anh đánh giá qua biểu hiện của một số người đàn ông khác trong phòng, Kisame không phải là người duy nhất có suy nghĩ đó. Anh nhìn Itachi rời mắt khỏi cuộc trò chuyện trong chốc lát, đôi mắt đen của anh nhìn quanh căn phòng. Kisame nhìn theo hướng ánh mắt của anh khi nó dừng lại khi nhìn thấy mục tiêu, bác của Itachi, Uchiha Madara, đang nhìn Itachi đầy ẩn ý và hất đầu.
Họ đang lên kế hoạch gì sao?
Kisame ghét ở trong một căn phòng đầy rẫy tộc nhân Uchiha, bởi họ luôn có những cuộc trò chuyện im lặng mà người ngoài dường như không thể hiểu được.
Tuy nhiên, Kisame nhìn Itachi cúi xuống thì thầm vào tai Sakura... và vì Kisame cũng là đàn ông nên anh biết Itachi không cần phải dựa sát vào tai Sakura khi làm vậy. Sakura gật đầu với bất cứ điều gì anh ta nói với cô và nở một nụ cười trước khi quay lại cuộc trò chuyện. Itachi rời đi ngay khi Hachi đưa vợ đến.
"Kisame-kun," bà ấy thủ thỉ. Kisame không biết tại sao vợ chồng Hachi lại yêu quý anh đến vậy, nhưng lúc này, anh không có ý định phàn nàn. Từ góc độ kinh doanh, Sakura không cần phải làm trợ lý để hỗ trợ anh ta.
"Hachi-san," Kisame bắt đầu nhưng bị cắt ngang bằng một cái vẫy tay.
"Kisame-kun, cứ gọi ta là Nana-san. Chúng ta là những người thân thiết nên đừng gọi ta bằng cái tên 'Hachi-san' vô nghĩa đó," bà nói với một nụ cười chân thành. Kisame cười khúc khích và ra hiệu cho bà lại gần.
"Vậy, Nana-san, cháu đã nghe chồng cô nói về hoa hồng của cô... và cháu đang tự hỏi liệu cháu có thể mua một ít từ cô tặng cho một người phụ nữ rất đặc biệt không," anh nói ẩn ý. Nana hào hứng gật đầu. "Tuy nhiên, cháu không biết gì về phụ nữ hay hoa nên cháu nghĩ nếu cháu giới thiệu cô với cô ấy, thì cô có thể biết rõ hơn về loài hoa nào sẽ phù hợp với cô ấy. Hachi-san đã nói gì đó về nghiên cứu của cô. Loài hoa nào phù hợp với tính cách nào... Cháu sợ bộ não của mình không có khả năng phân tích tất cả những điều phức tạp của điều đó..." Kisame nói, biết rằng Nana đã rất hạnh phúc kể từ khi anh đề cập đến phần giới thiệu... và đó sẽ là mở đầu.
"Ồ, ồ vâng," người phụ nữ nhỏ bé nói, gần như lắp bắp vì hạnh phúc. Kisame nhịn cười. Bà ấy gần như là mẹ của anh...
"Được rồi, theo cháu..." Kisame nói. "Bây giờ, hãy cẩn thận đừng để cô ấy biết là cháu quan tâm đến cô ấy. Cháu... thành thật mà nói, cháu không muốn xấu hổ nếu cô ấy không có ý đáp lại tình cảm của cháu." Nana-san thở hổn hển.
"Cậu vẫn chưa nói với cô ấy à?" cô ré lên, tay cô run rẩy. "Thật vinh hạnh đối với tôi!" cô nói, chia sẻ ánh mắt phấn khích với chồng mình. Kisame cười toe toét, tận hưởng khoảnh khắc này vì cha anh sẽ có biểu hiện rất khác đối với việc anh có người yêu. Kisame cũng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, và dẫn cặp đôi Hachi về phía Sakura.
5:38 chiều
Sakura ngước lên khi một cơ thể to lớn quen thuộc làm cô phân tâm khỏi cuộc trò chuyện. Nụ cười của cô ấy ngay lập tức.
"Tôi xin lỗi, Anata-san, có người mà tôi phải nói chuyện cùng," cô nói, nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể với người mà cô đang nói chuyện cùng. Sakura mơ hồ nghe thấy tiếng lắp bắp thất vọng của Arata-san khi cô quay sang nói chuyện Kisame.
"Chào buổi tối, Mèo Con," Kisame nói, giọng gầm gừ nhỏ. Sakura ghét phải thừa nhận rằng cô rùng mình vì âm thanh đó.
"Chào buổi tối, Kisame-san. Anh khỏe không?" cô trả lời với một nụ cười toe toét.
"Thật tốt khi được gặp em," anh nói, mắt lấp lánh. Anh bước sang một bên, nhường chỗ cho hai người thấp hơn nhiều bước tới. "Tôi chỉ giới thiệu vài câu thôi," anh nói. Sakura mỉm cười chờ đợi lời giới thiệu, ngay lập tức thích người phụ nữ có khuôn mặt cởi mở và người đàn ông vui vẻ bên cạnh bà ấy.
"Hachi-san, Nana-san, đây là Haruno Sakura, tôi hay gọi cô ấy là Mèo con," anh nói, nhăn mặt khi Sakura vỗ vào mặt anh vì lời giới thiệu có phần quá thân mật của mình. Nana-san cười rạng rỡ khi được giới thiệu. "Sakura, đây là Hachi-san và vợ anh ấy Nana, những người bạn rất thân của tôi," Kisame tiếp tục. Cách anh nhướng mày trước những người đi cùng khiến Sakura có ấn tượng rằng cặp đôi này thích Kisame hơn anh thích họ. Tuy nhiên, cô nghĩ thật ngọt ngào khi những lời nói của anh rõ ràng đã làm hài lòng cặp vợ chồng lớn tuổi.
"Rất vui được gặp cô," Sakura thành thật nói. "Bất kỳ người bạn nào của Kisame đều là bạn của cháu." Trong suốt cuộc trò chuyện sau đó, Sakura đã dành ánh mắt thích thú cho Kisame. Tuy nhiên, sau vài phút, Itachi-san quay lại , trên tay cầm đồ uống cho cô ấy. Cô đã thấy anh bị nhiều người chặn lại khi anh đi đến chỗ cô từ quán bar mở.
Sau khi chào hỏi cặp đôi có vẻ không thích anh ấy như thích Kisame, Itachi quay sang Sakura.
"Có một người mà em nên gặp," anh ấy nhẹ nhàng nói, trước khi quay lại xin lỗi cặp đôi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện. "Kisame," là tất cả những gì anh ấy nói với bạn mình, gật đầu với anh khi dẫn Sakura đi.
"Thật là một cặp đôi ngọt ngào," Sakura lẩm bẩm với chính mình khi chuẩn bị cho cuộc trò chuyện công việc nhiều hơn. Cô quay lại khi họ bước đi và mỉm cười biết ơn với Kisame. Anh nháy mắt với cô trước khi quay sang nói chuyện với cặp đôi Hachi.
7:12 tối
"Itachi-san, anh chỉ cần biết rằng chúng tôi hoàn toàn ủng hộ Tập đoàn Uchiha," Mitarashi-san nói, hất mái tóc đỏ sẫm qua vai. Cô ta vòng tay qua cánh tay chồng. "Tôi không nghĩ những kẻ chiếm đất đó có chỗ đứng trên đất của anh, vì vậy ngay cả khi cậu ra lệnh dọn sạch bọn chúng, tôi vẫn sẽ đứng về phía anh," cô ta nói một cách thô lỗ, giọng khàn khàn vì thuốc lá. Cô ta chỉnh lại chiếc váy của mình lần thứ năm trong cuộc trò chuyện kéo dài năm phút của họ trong một mưu đồ khiến Itachi chú ý đến bộ ngực ấn tượng của cô ta. Anh ấy không làm vậy, nhưng anh ấy nhận thấy rằng chồng cô ta rất chú ý.
Tốt cho cô ấy.
Tuy nhiên, anh vẫn nở một nụ cười nhẹ và cảm ơn sự quan tâm của cô ta.
"Tôi rất coi trọng mạng sống con người nên không thể làm điều đó nhưng tôi rất biết ơn sự hỗ trợ của mọi người", anh nói. Cô mỉm cười thật tươi với anh, và Itachi có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô nên anh quyết định chấm dứt nỗi đau khổ của cô. "Nếu tôi chưa nói với cô trước đó thì trang phục tối nay của cô thật tuyệt vời, Mitarashi-san," anh ấy nói, hạ ánh mắt xuống trong một phần giây. Ánh mắt sắc bén của người chồng ghen tuông của cô ta sẽ nói với anh rằng Itachi đã nhìn vào bên dưới khe ngực của cô vài inch, nhưng đôi mắt hy vọng mù quáng của cô sẽ khiến cô nghĩ rằng anh đã nhìn thấy. Người đàn ông gật đầu và Itachi chọn thời điểm đó để rời đi.
Đáng ngạc nhiên là Mitarashi-san không phải là người duy nhất đứng về phía Itachi. Trên thực tế, hầu hết các cổ đông của họ đều hoàn toàn ủng hộ tộc Uchiha, và một số người khác thậm chí không có cổ phần trong Tập đoàn Uchiha đã bày tỏ niềm tin vào anh ấy.
"Itachi," một giọng nói vang lên từ phía sau anh. Itachi quay lại nhìn Kisame và gật đầu xác nhận, đợi bạn mình tiếp tục. "Tôi có thể nói chuyện với cậu... ở bên ngoài không?" anh hỏi, vẻ mặt không hề thể hiện sự tinh nghịch vui tươi mà Itachi biết về anh.
Thế có gì đó nghiêm trọng rồi.
"Hn," Itachi trả lời, và Kisame gật đầu, quay người dẫn đường ra ngoài.
Không khí ban đêm tương đối mát mẻ vào thời điểm này trong năm nhưng vẫn khá gió khiến Itachi nghiêm túc cân nhắc việc nên quay lại bên trong. Kisame dừng lại trước mặt anh khi họ còn cách lối vào tòa nhà vài mét. Anh ta không quay lại, nhưng Itachi nghe thấy một tiếng thở dài phát ra.
"Đó là về Sakura," Kisame nói trước khi quay mặt về phía Itachi. Chưa bao giờ trong suốt những năm quen biết Hoshigaki mà Itachi nhìn thấy biểu cảm này của anh ta.
"Cô ấy thì sao?" anh hỏi, cảm thấy xương sống mình thẳng lên. Anh biết, nhưng anh không muốn nói thẳng... và anh cũng cần thêm vài giây để suy nghĩ.
" Cậu hỏi cô ấy sao,..." Kisame thì thầm, đưa tay lên xoa đầu. Một tiếng cười khúc khích khô khốc bật ra từ môi anh ta, và ngay lúc đó, những lời của Madara vang vọng trong đầu Itachi.
"Nếu quá chậm, một trong số chúng sẽ tóm lấy con bé..."
"Cậu có thực sự quan tâm đến cô ấy một cách nghiêm túc không, Itachi?" Kisame hỏi thẳng, vươn đôi vai rộng của mình ra. Itachi choáng váng. Anh phải trả lời thế nào đây. Dựa trên quan điểm của anh, câu hỏi này không dễ trả lời. Đúng là anh ấy thực sự quan tâm đến chuyện tình cảm...
Nhưng.
Nhưng nếu anh thừa nhận điều đó, vị trí của Sakura trong Tập đoàn Uchiha sẽ bị đe dọa. Cha anh rất chú ý đến chuyện tình cảm nơi công sở, và nếu có điều gì sai trái dù chỉ một chút trong tương lai, Sakura sẽ phải nhận hậu quả từ cha anh. Madara... anh không biết Madara đang đứng ở đâu, nhưng bác của anh có thể sẽ nhận ra sự mất tập trung của anh nếu ông ấy thấy anh quan tâm Sakura dù chỉ một phần nhỏ.
"Cậu im lặng," Kisame nói. "Cậu có thể nói 'không' nếu không thích, Itachi, không khó lắm đâu," Hoshigaki tiếp tục, trên môi nở một nụ cười nhưng đôi mắt sắc bén của anh ta cho thấy anh ta biết Itachi có quan tâm đến Sakura nhưng sẽ không thừa nhận điều đó. "Cậu thấy đấy, ngay cả khi cậu nói 'có' , tôi cũng không có ý định lùi bước. Tôi chỉ muốn thông báo cho cậu biết rằng tôi đang tiến hết tốc lực về phía trước." Kisame tiến tới và vỗ mạnh vào vai Itachi.
"Bây giờ đừng lo lắng. Lý do tôi nói với cậu điều này là vì tôi coi trọng tình bạn của chúng ta. Nó rất cởi mở, ôi," Kisame nói với nụ cười toe toét, ánh mắt có phần thách thức. Kisame đi ngang qua anh, quay trở lại tòa nhà, và Itachi cảm thấy sự quyết tâm dâng trào trong lòng anh.
Anh quay lại, dự định nói với Kisame một cách dứt khoát rằng không đời nào anh sẽ không dể dàng bỏ lỡ cô ấy, đúng vậy, anh quan tâm đến Sakura... thì thấy cô ấy chỉ đứng cách anh vài mét và Kisame ở ngay phía trước của cô ấy.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng khi Kisame cúi xuống và ôm lấy gáy Sakura.
Sau đó Hoshigaki cúi xuống hôn cô trợ lý tóc hồng của anh.
Toàn bộ môi.
Thậm chí còn có kiểu Pháp.
Và Itachi cảm thấy bụng mình như muốn rớt xuống đầu gối.
Phải, anh đã từng hôn Sakura... vài lần... nhưng không phải như thế. Và mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn khi Kisame lên tiếng.
"Haruno Sakura... không, Mèo Con. Anh nghĩ anh thực sự yêu em mất rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top