Nguyên tắc 4 : Go to extra miles (p1) (3)

Ngày 24 (thứ Năm)

6:05 sáng

Sakura đang trên đường đến văn phòng của Itachi-san. Xe của anh ở bên ngoài, và có lớp sương đọng trên xe cho thấy rằng nó đã qua đêm ở vị trí đó.

Điều đó có nghĩa là Itachi-san đã không về nhà đêm qua.

Điều đó có nghĩa là nếu những gì Shisui-san nói hôm trước là đúng, thì Itachi-san đã thiếu ngủ hai ngày. Và điều đó có nghĩa là anh ấy có thể còn lạ hơn cả hôm qua.

Sakura bặm môi dưới khi cô vội vã đi về phía văn phòng của anh. Cô phải làm mọi thứ để giữ cho anh có một tâm trạng thoải mái. Cô thực sự không muốn đặt công việc của mình vào tình thế nguy hiểm.

Khi cô vòng qua góc dẫn đến văn phòng của Itachi-san, Sakura lại đập mặt vào ngực sếp của mình. Tuy nhiên, lần này, cô ngay lập tức bị đẩy ra khỏi người anh, và khi cô lấy lại thăng bằng và nhìn lên, cô đã gặp phải ánh mắt khó chịu từ anh.

Điều đó khiến tâm trạng của cô càng xuống thấp.

Một lần nữa, Genma lại không xuất hiện, và Sakura không biết tại sao anh ta lại không xuất hiện, hay tại sao cô lại để tâm như vậy. Nhưng cô không thể để vấn đề cá cá nhân của mình ảnh hưởng.

"À, chào buổi sáng, Itachi-san," cô ấy nói với nụ cười rạng rỡ nhất có thể. Anh trông có vẻ hơi khó chịu. Tóc anh ấy hơi lộn xộn. Chiếc áo sơ mi của anh đã bị nhàu và râu thì mọc lún phún.

"Hn," anh càu nhàu, ánh mắt đen tối vẫn dán vào mặt cô. Một sự im lặng khó xử bao trùm lên Sakura.

"C-Tôi có thể lấy gì cho anh không? một ly cà phê?" cô đề nghị. Ánh mắt anh không chút dao động.

"Tôi đã có rồi," anh đáp lại một cách nhạt nhẽo. Sakura cắn môi dưới.

"Bánh nướng xốp thì sao?"

"Tôi cũng có rồi," anh đáp lại, vẫn trống rỗng như lần trước, như thể anh ta đang cố giết bất kỳ cơ hội trò chuyện nào.

"Itachi-san..." Sakura lại bắt đầu, nhìn chằm chằm vào anh. "Tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi một chút. Anh đã không ngủ suốt 2 đêm liên tiếp vì-"

"Đừng tự quyết định tôi nên làm gì và không nên làm gì," anh nói chắc nịch trước khi cô có thể nói hết. Sakura nuốt nước bọt một cách lo lắng.

'Anh ta bị cái cái quái gì vậy?' Sakura nội tâm hỏi một cách khó chịu. 'Chúng ta không làm gì sai, vì vậy tôi không hiểu tại sao anh ấy lại rất ... hách dịch như vậy', cô ta tiếp tục.

"Tôi xin lỗi, Itachi-san. Tôi chỉ nghĩ cho sức khỏe của anh-"

"Cô không cần phải làm vậy. Tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó, Haruno-san," anh nói một cách cứng rắn, trước khi đi đến thang máy. "Tôi chuẩn bị tắm rửa. Cứ làm công việc của cô như bình thường."

Haruno-san? Ồ, anh hẳn phải tức giận lắm.

Sakura nhìn anh đi đến thang máy, để ý đến vẻ mệt mỏi trên gương mặt và dáng điệu của anh. Cô phải làm điều gì đó, bất kể anh có muốn cô hay không.

3:12 chiều

Cô ấy thật đẹp. Làm thế nào cô có thể để phá hỏng tất cả những gì anh suy nghĩ cả đêm chỉ bằng cách xuất hiện trước anh? Anh đã rất chắc chắn, đêm qua, rằng anh sẽ có thể nhìn cô mà không có những cảm xúc xáo trộn nào. Đã lâu rồi Itachi mới cảm thấy khao khát được thừa nhận, mặc cho cái thứ cảm xúc trong lòng anh dành cho cô là không thích hợp, nhưng đâu đó anh vẫn hy vọng cô cũng có cảm giác với anh.

Nó có lẽ sẽ... an ủi phần nào.

Và hôm nay, cứ như thể cô đang làm mọi thứ có thể để khiến một ngày của anh trở nên tốt đẹp hơn... và nó đang thành công.

Itachi khẽ xoay vai, cố gắng giảm bớt cơn đau ở lưng.

Đầu tiên, cô đã làm bữa sáng cho anh. Bánh mì nướng kiểu Pháp phủ quế và đường với hương vị cà phê đặc trưng, ​​với trứng và thịt xông khói giòn. Đi cùng là nước cam. Đó chỉ là loại bữa sáng đơn giản mà anh thích, nhưng mọi thứ đều được thực hiện một cách cẩn thận và hương vị ngon đến mức phi thường. Sau khi ăn, anh đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Sau đó, cô đã liên hệ với người giúp việc ở nhà anh để gửi một bộ quần áo sạch sẽ, xà phòng và đồ vệ sinh cá nhân của anh ta để gửi đến tòa nhà UC. Anh tắm trong phòng tắm VIP, và cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn nhiều.

Vào thời điểm anh trở lại văn phòng của mình, tất cả các tập tài liệ anh đã đọc qua đều được sắp xếp theo mức độ quan trọng, và những tài liệu thực sự không cần thiết đã biến mất. Bàn làm việc của anh được sắp xếp một cách gọn gàng đủ để khiến anh thậm chí suy nghĩ một cách dễ dàng hơn.

Cô đã làm những việc không cần thiết, nhưng hoàn toàn có thể để làm cho một ngày của anh trở nên dễ chịu hơn.

Nó hiệu quả tới mức cô có thể bắt anh đi ngủ trong khi cô lo lắng mọi thứ khác. Itachi sau đó đã khăng khăng rằng cô cũng nên nghỉ sớm, và họ có thể tiếp tục phần còn lại của việc đọc hợp đồng vào ngày hôm sau.

Đó là cách Itachi thấy mình ra khỏi tòa nhà UC lúc 3:15 chiều. Tình cờ Sakura cũng đi ra từ tòa nhà UC.

Itachi nhìn Sakura băng qua bãi đậu xe thì một chiếc xe tải quen thuộc chạy vào bãi đậu xe. Itachi hơi cau mày nhìn chiếc xe tải dừng cạnh chỗ Sakura đang đứng, và một người đàn ông tóc nâu nhảy ra khỏi phía người lái với một bông hồng trên tay.

"Genma?" anh nghe thấy tiếng hét vui sướng của Sakura từ nơi anh đứng cách đó vài mét. Đây là Genma. Itachi vô thức nhìn người đàn ông trước khi nhận ra rằng anh đã vô tình so sánh bản thân mình.

Nếu đó là kiểu mà Sakura thích... thì anh không có cơ hội. Genma rõ ràng chỉ có điểm chung duy nhất là giới tính với anh.

Sau đó Itachi nhận ra tại sao tính cách Genma này lại rất quen thuộc. Anh ta cũng là một người đàn ông tóc nâu ở buổi hội ngộ. Cũng chính người đến đón Sakura. Cũng là người đã ở nhà cô ấy vào đêm hôm trước.

Anh ta thực sự không thích Genma, và anh thậm chí còn không biết anh ta. Itachi cảm thấy một tâm trạng tồi tệ bao trùm lên mình, và anh quay đi, không thể nhìn họ được nữa.

____________________________

Ngày 25 (thứ sáu)

11:13 sáng

Anh không thể có cô. Anh không thể có cô. Anh không thể có cô.

Dù anh có muốn cô thế nào đi chăng nữa. Anh có thể thuyết phục cô ấy tách mình khỏi Genma nếu... anh ấy không chấp nhận. Nó không phù hợp. Không được chấp thuận.

Anh không thể có cô.

Anh biết tất cả những điều này, nhưng mắt anh vẫn dõi theo cô, anh vẫn tức giận mỗi khi nghĩ đến Genma hay thậm chí là Shisui, và anh không thể làm gì được...

Đủ rồi. Đôi mắt của Itachi tập trung vào những bản hợp đồng trước mặt. Ngay cả khi anh cố đọc, chúng dường như không tạo thành câu mạch lạc.

Bởi vì mùi hương của Sakura rất... lôi cuốn. Và cô ấy đang ngồi rất gần. Và anh không thể để bị phân tâm! Những hợp đồng này rất quan trọng. Chúng cũng cần được đọc qua và ký tên và kiểm tra vào thứ Tư tuần sau. Itachi thích hoàn thành công việc sớm để có thể chuyển sang làm việc khác.

"Itachi-san, tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy một lỗ hổng tiềm ẩn," Sakura nói nhẹ nhàng, giọng thận trọng. Itachi liếc nhìn về phía cô, ánh mắt anh nhìn vào đôi môi đầy đặn, hồng hào hiện đang được tô bóng nhẹ và hé mở. Cũng chính đôi môi đã áp vào má anh vài ngày trước.

Anh vẫn có thể nhớ chúng mềm mại như thế nào.

"... Itachi-san ...?" anh lại nghe thấy tiếng cô gọi.

"Hn," anh lẩm bẩm đáp lại. Cô thở dài và cố gắng nhìn chằm chằm vào anh.

"Itachi-san ... hôm qua mấy giờ anh ngủ?" Cô hỏi, một bên lông mày hồng nhướng lên. Itachi từ chối trả lời, bởi vì anh sẽ phải nhớ mình đã giận dữ và dằn vặt bao lâu để nghĩ về cô và Genma - đến nỗi anh không thể ngủ đủ giấc.

"Tệ thật" cô nói. "Thảo nào anh thấy khó tập trung!"

Itachi để cô ấy nghĩ những gì cô ấy muốn. Nhưng anh không định nói với cô rằng cô là nguyên nhân khiến anh thiếu tập trung.

1:15 chiều

"A, cảm giác thật tuyệt khi thoát khỏi những hợp đồng đó! Chúng thật nhàm chán!" Sakura thốt lên khi bỏ bữa trưa ra khỏi lò vi sóng. Shisui đồng ý.

"Dù sao thì tôi cũng thích những con số hơn là chữ. Những con số rất đơn giản. Và tôi hầu như không nghĩ rằng tâm trạng của Itachi-chan dễ chịu trong những ngày này," Shisui lầm bầm, một đôi mày đen nhướng lên. Sakura từ chối trả lời, thay vào đó kiểm tra xem bữa trưa của cô đã đủ nóng chưa.

Sakura mở nắp hộp đựng đồ ăn trưa và nhìn vô cùng hài lòng khi hơi nước bốc lên từ món ăn. Bên trong, thịt gà áp chảo và một món xào đầy màu sắc lấp lánh, mùi hương tỏa ra khắp phòng.

"Chà. Em mua bữa trưa ở đâu vậy Sakura-chan?" Shisui hỏi, cúi người gần hơn để nhìn vào hộp đựng đồ ăn trưa của cô ấy. Ngay cả Sasuke cũng có vẻ thích thú với bữa trưa của cô.

"Tôi tự làm bữa trưa đó, Shisui-san," Sakura cười nói. Cô gắp một miếng rau xào. Cô nhìn lên, mong đợi thấy sự khinh bỉ trên khuôn mặt Sasuke, nhưng cậu bé Uchiha đang chăm chú vào món ăn.

Shisui dựa hông vào bàn và đối mặt với Sakura. Sự tinh quái lóe lên trong mắt anh.

"Có điều gì mà em không giỏi không?" anh hỏi, một đôi mày đen nhướng lên. Sakura chớp mắt với anh ta trong một giây trước khi cô cười một tiếng ngắn.

"Có chứ ," cô đáp, dùng đũa gắp một miếng cà rốt lên cho vào miệng. Liếc mắt sang bên cho thấy Sasuke vẫn đang chăm chú nhìn bữa trưa của cô.

Lạ lùng.

Một sự xáo trộn bên kia căn phòng nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô khỏi Sasuke và cái nhìn chằm chằm liên tục của anh ta, và Sakura sững sờ khi thấy Itachi-san đang băng qua phòng. Có một luồng khí băng giá rõ ràng bao quanh anh ta, và dường như tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được điều đó.

Một lần nữa, chỉ có Shisui là không bị ảnh hưởng bởi khuôn mặt như đá của em họ mình.

"Sakura-san," anh nói, khuôn mặt khắc khổ. Sakura chớp mắt nhìn anh.

"Vâng, Itachi-san?" cô hỏi. Ánh mắt đen tối của Itachi-san ghim vào mặt cô ấy một cách nghiêm nghị.

"Cô có thể ăn trưa tại văn phòng trong khi chúng ta hoàn thành nốt những hợp đồng cuối cùng. Tôi e là chúng ta không phải tiếp tục làm việc này vào tuần tới." Câu nói lơ lửng trong không khí trong giây lát. Phòng ăn trưa im ắng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng đũa rơi xuống bàn.

"Sakura-san... Ý tôi là ngay bây giờ," Itachi-san nói, giọng anh vừa trầm ấm vừa cứng rắn.

"Vâng, thưa Itachi-san," Sakura nói với một nụ cười chân thật nhất có thể. Cô đóng nắp hộp đựng đồ ăn trưa và đặt đũa lại hộp đựng. Sakura có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng khi cô dọn bữa trưa và đi theo ông chủ của mình, người đã bắt đầu quay trở lại thang máy.

1:24 chiều

"Có một vấn đề ở đây, Itachi-san. Điều khoản này sẽ ngăn cản chúng ta đạt được lợi nhuận mà chúng ta muốn, "Sakura nói, trượt móng tay qua điều khoản được đề cập. Itachi trong giây lát bị phân tâm bởi những ngón tay thon gọn của cô, cho đến khi mắt anh tình cờ bắt gặp điều khoản. "cùng với nhau, đặt tập đoàn Uchiha vào tình thế bất lợi nghiêm trọng."

"Điều khoản đó thật phi lý ... Không có khả năng tôi ký tên vào điều đó. Hãy ghi những ký hiệu cần thiết," Itachi nói, với lấy một tờ giấy khác từ đống điều khoản chưa đọc đang cạn dần.

Itachi liếc sang bên khi Sakura bỏ thêm một miếng nữa vào miệng. Anh không có thời gian để gọi bất kỳ món nào và đang rất đói , nhưng anh có thể ăn sau khi mọi thứ kết thúc. Anh nhìn Sakura đang nhai, đôi mắt xanh lục của cô tập trung vào trang giấy khi cô viết nguệch ngoạc những ký hiệu ở viền gần điều khoản có vấn đề.

Anh sẽ không thể đứng nhìn cô gần Shisui như vậy khi anh không thể có cô. Đối với anh điều đó thật trẻ con, nhưng nếu anh không thể có cô, anh cũng không muốn ai khác.

"Mm, cẩn thận đó," Sakura lầm bầm trước khi ăn một miếng nữa. Cô liếc nhìn về hướng anh. "Itachi-san, bây giờ anh không định ăn trưa sao?" Cô hỏi, một bên lông mày hồng nhướng lên. Itachi rời mắt khỏi cô và quay trở lại đống giấy tờ trước mặt anh.

"Tôi sẽ ăn sau. Tôi không có thời gian để gọi bữa trưa," anh nói, không muốn nhìn cô vì sợ cô nhận ra anh cảm thấy thế nào, nhưng cũng không thể tập trung vào đống giấy tờ trước mặt anh. Một bàn tay trắng trẻo kéo sự chú ý của anh ra khỏi đống giấy tờ.

"Itachi-san," cô nói. "Làm ơn ăn một ít của tôi đi." Cô ra hiệu với món gà và món xào mà cô đã mang đến trong khi ngước nhìn anh. Itachi có thể nhìn thấy sự quan tâm thực sự trong mắt cô, và điều đó làm anh sững sờ trong giây lát. Anh đã không lịch sự với cô trong vài ngày qua, vậy mà ở đây cô lại mời anh một ít bữa trưa của mình. Anh ấy không xứng đáng có được nó.

"Tôi nhấn mạnh. Làm ơn," cô tiếp tục, như thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh. Itachi nghiến răng trước khi từ chối.

"Chúng ta phải trở lại làm việc," anh nói, kết thúc cuộc trò chuyện với giọng điệu của mình. Anh lật lại các bản hợp đồng và bắt đầu đọc, cố gắng không bị phân tâm bởi sự thay đổi của Sakura ở bên cạnh anh. Thậm chí còn khó hơn để không bị phân tâm hoàn toàn khi cô đứng dậy và di chuyển đến chiếc bàn với chiếc máy pha cà phê.

Sau một lúc, Itachi không thể nhìn vào đâu khác ngoài trợ lý của mình, người đang bận rộn làm việc gì đó trên bàn.

"Dù nhân vật Genma đó là ai, anh ta cũng không xứng với cô ấy," Itachi nghĩ, lông mày cau lại. Anh nhìn một lọn tóc của Sakura rơi xuống mặt cô.

Thật xinh đẹp.

Tuy nhiên, cô quay lại và quay lại phía anh trong giây lát, và Itachi buộc mình phải nhìn đi chỗ khác. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng anh không quay lại.

"Itachi-san," cô ấy nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vang lơn. Anh nghiêng đầu, để ánh mắt lướt về hướng cô, và anh thấy mình quay hẳn về phía cô.

Bởi vì cô ấy đã chia bữa trưa của mình ra làm đôi và đang mời anh ta một ít.

"Làm ơn, ăn gì đi," cô nói, đôi mắt xanh sáng của cô tối sầm lại với vẻ lo lắng rõ ràng.

Không đời nào anh có thể từ chối cô, và tốt nhất anh nên giữ điểm yếu đặc biệt đó cho riêng mình. Khi anh ăn bữa trưa đầu tiên, Itachi đã thấy rõ điều gì khác.

Anh không thể ngừng yêu Sakura.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top