Nguyên tắc 4: Go the extra miles (p3)

Ngày 34 (Thứ năm)

12.17 trưa

"Zura có vẻ rất tự tin. Anh có nghĩ rằng ông ta đang nhận được hỗ trợ từ ai đó không?" Sakura hỏi, đôi lông mày nhíu lại. Ý nghĩ đó cũng xuất hiện trong đầu Itachi nên anh gật đầu đáp lại.

"Toàn bộ tình huống chưa thể giải thích một cách thích đáng được. Nếu mảnh đất đó là nơi sinh sống của bọn họ, tại sao không có ai thông báo điều đó cho tôi. Lẽ ra phải có báo cáo chi tiết về sự tồn tại của họ trong quá trình làm thủ tục." Itachi nói, cầm tập tài liệu liên quan đến mảnh đất và mở nó ra. Đôi mắt sắc bén của anh quét qua tài liệu và chắc chắn rằng không hề có ghi chép nào về việc mảnh đất đang bị chiếm dụng bất hợp pháp. 

Khi xem qua những bức ảnh kèm theo, anh nhận ra chúng được chụp một cách khéo léo để chỉ nhìn thấy những ngọn cây nhiều hơn thay vì những thứ bên dưới.

Điều này giống như được tính toán trước.

Trước khi Sakura nói gì đó, tiếng gõ cửa văn phòng Itachi đã vang lên và Shisui xông vào mà không chờ Itachi lên tiếng.

"Shisui," Itachi cau mày trước sự bất lịch sự của anh họ mình. Nhưng hành động của Shisui khiến Itachi nhanh chóng chú ý. Shisui lo lắng cầm điều khiển TV bật TV lên, anh ấy bấm chuyển đến kênh tin tức.

"-phàn nàn rằng ngôi làng của họ đã bị san bằng vào sáng nay bởi Tập đoàn Uchiha. Hơn 30 ngôi nhà của họ bị phá sập, một số trẻ em và người già bị thương trong cuộc đàn áp."

Những người sinh sống tại đây đã cố gắng phản đối động thô bạo trên để tránh làm hại bạn bè và gia đình của họ," cô phát thanh viên xinh đẹp nói.

"Thông tin chi tiết, xin mời anh Inari-san."

Màn hình chuyển sang phóng viên hiện trường đang đứng trước một đám đông la hét và phẫn nộ.

"Cảm ơn, Rina-san," Inari nói. "Tôi đang ở nơi được cho là địa điểm dự kiến cho xây dựng trung tâm mua sắm mới của Tập đoàn Uchiha. Theo lời kể của những người đang sinh sống ở đây, các thành viên của gia tộc Uchiha được cho là đã đến thăm cư dân trên mảnh đất này vào tối qua và có thương lượng với họ. Chúng ta hãy nghe chia sẻ của một vài người trong số đó," Inari nói với vẻ mặt lo lắng. Anh chuyển micro sang một người phụ nữ đang khóc.

"Tội nghiệp con tôi!" cô ta khóc, "Chúng tôi chưa hề làm gì họ cả. Họ đến đây hôm qua và xua đuổi chúng tôi rời khỏi đất của họ. Mảnh đất này là tất cả những gì chúng tôi có! Họ đâu cần phải san bằng chỗ này bằng những cỗ máy lớn. Đứa con tội nghiệp cua tôi bị đánh bởi những kẻ tàn bạo đó, chúng thậm chí không trả tiền viện phí!"

Itachi lấy tay che mặt.

"Họ không có quyền! Chúng tôi cũng là con người!" một người khác hét cào micro. "Chỉ có loại cầm thú mới tấn công những người không có khả năng tự vệ, không một cảnh báo nào được đưa ra, bọn chúng chỉ đến đây và bắt đầu san bằng khu đất của chúng tôi!"

Sakura cầm lấy điều khiển để tắt tin tức, nhưng Itachi giơ tay ngăn cô lại. Anh vẫn chưa nhận được bản báo cáo nào về việc này. Sau khi những lời phàn nàn của vài người cũng như những cảnh quay về thiệt hại và thương tích, Zura xuất hiện trên màn hình.

"Những tên khốn đó đã đến gặp chúng tôi hôm qua. Chúng cố gắng thuyết phục chúng tôi nhưng chúng tôi không đồng ý, vùng đất này được truyền lại cho chúng tôi từ đới này sang đời khác," ông ta nói, đôi mắt đen ánh lên sự khắc nghiệt. "Khi chúng tôi từ chối sự hối lộ từ họ, một người tóc hồng đã tấn công tôi." Những người xung quanh gật đầu đồng tình phía sau, giúp ông ta mở áo để lộ vết bầm tím trên lưng.

"Chúng tôi không có đủ tiền để đi bệnh viện, họ biết điều đó! Có phải họ đang cố giết chúng tôi! Những kẻ ngoại xâm! Những kẻ hèn nhát! Chúng tôi muốn công lý! Tôi chỉ đang cố gắng bảo vệ gia đình của mình!" người đàn ông rên rỉ, khóc lóc trước ống kính. Người dân xung quanh đến xung quanh an ủi ổng ta. "Nếu chuyển đi, chúng tôi không biết phải đi đâu," Zura tiếp tục nói. "Chúng tôi chỉ có nhau- cả đời chúng tôi đã ở đây", người đàn ông nói tiếp. 

"Những cư dân ở đây đang yêu cầu một bản kiến nghị tẩy chay Tập đoàn Uchiha và các công ty con," Inari tiếp tục. "Tiếp tục bản tin với Rina."

"Thật kinh khủng," Rina nói với gương mặt lo lắng. "Liệu những người tội nghiệp này có nhận được sự quan tâm nào hay không? Có vẻ như giá cổ phiếu của Tập đoàn Uchiha đã giảm sau sự cố này. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin về những diễn biến tiếp theo của vấn đề này. Tiếp theo là những tin tức về thể thao." 

Sakura tắt TV.

Itachi vô cùng tức giận. Anh chưa hề đưa ra quyết định đối với mảnh đất đó, đặc biệt là khi nó bị chiếm đóng bởi những người không có khả năng tự vệ. Việc làm bị thương những người vô tội là không cần thiết.

"Itachi, chuyện này thật tệ. Báo chí đang chú ý đến nó, thậm chí còn tồi tệ hơn vì chúng ta không hề dính phải bê bối nào suốt nhiều năm qua. Một số người ngoài kia rất muốn bội nhọ tên tuổi của chúng ta," Shisui nói, lông mày đen chau lại. "Tệ hơn là Fugaku-san vẫn còn trong bệnh viện, các phóng viên đang tập trung bên ngoài bệnh viện-"

Itachi không muốn nghe nữa.

"Sakura, đi lấy xe," anh ra lệnh. Cô gật đầu thật nhanh và nhanh chóng liên lạc với tài xế. Itachi cũng đứng dậy với lấy áo choàng của mình.

12.56 trưa

Xe dừng lại bên ngoài bệnh viện. Họ phải lách qua đám phóng viên đang tập trung ở cổng trụ sở chính Uchiha, Sakura biết đám phóng viên và những tay săn ảnh sẽ bám theo họ đến tận bệnh viện.

Người tài xế đỗ xe và mở cửa xe. Ngay lập tức, các phóng viên tập trung về phía chiếc xe, đèn camera nhấp nháy, mọi người hét lên những câu hỏi và chĩa micro vào mặt Itachi và Sakura. 

Itachi đứng dậy, để Sakura đi phía trước mình, bảo vệ cô đi vào trong.

"Uchiha-san! Anh có ra lệnh san bằng chỗ ở của những người đó không?" Sakura đã chuẩn bị đẩy các phòng viên ra nhưng Itachi đã giữ cô lại. Gió nổi lên khi anh đưa tay che mắt đi qua biển phóng viên, dập tắt sự náo động của tiếng bấm máy.

"Tôi không ra lệnh san bằng khu đất đó. Tôi chỉ vừa nhận được thông báo về việc đó trên các bản tin. Xin hãy yên tâm rằng tôi sẽ đích thân đến bệnh biên chăm sóc những người bị thương và thanh toán viện phí cho họ. Bất kể ai đã ra lệnh, tôi đảm bảo những người vô tội bị thương sẽ được chăm sóc chu đáo." Itachi nói một cách trôi chảy.

"Có đúng là người của anh đã tấn công người đứng đầu ngôi làng đó không?" một phóng viên hét lên, bắt đầu lại sự ồn ào.

"Cô ấy hành động để tự vệ," Itachi nói "Chúng tôi không có gây sự với trưởng làng. Tuy nhiên, sự thật không thể phủ nhận là họ đang định cư bất hợp pháp trên đất của chúng chúng tôi. Họ không có hồ sợ hợp pháp về quyền sở hữu, và Tập đoàn Uchiha đã mua địa điểm đó từ chính quyền Konoha. Theo luật, những người lấn chiếm phải rời khỏi khu đất. Chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo để giải quyết tình hình đồng thời trả lời các câu hỏi của quý vị với điều kiện mọi người phải rời khỏi khuôn viên bệnh bệnh viện và không được làm phiền đến cha tôi," Itachi nói, cúi đầu kính cẩn trước những phóng viên.

Nhận ra Itachi đã nói xong, Sakura lách qua đám phòng viên và dẫn Itachi tiến vào bên trong bệnh viện. Khi họ bước vào sảnh bệnh viện, những ánh nhìn chăm chăm từ các nhân viên bệnh viện và bệnh nhân đã xem tin tức hướng vào họ. Sakura cố gắng dập tắt sự căm ghét đối với Zura và bất kì ai đứng về phía ông ta.

Itachi, mặt khác, không biểu lộ cảm xúc nào khi anh đi về phía thang máy. Ngay khi cửa đóng lại, anh thở dài lặng lẽ và Sakura có thể nhìn thấy vẻ bối rối trong mát anh.

"Chúng ta có thể làm được, Itachi-san," cô nhẹ nhàng nói, đứng đủ gần để có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Anh không trả lời, nhưng đứng thẳng hơn một chút.

1.12 chiều

Itachi buộc mình không được do dự khi tiến đến gần cửa phòng bệnh của cha. Rất có thể cha anh đã biết tình hình, Itachi rất lo lắng rằng tiến độ dự án mà Sakura đã báo cáo sẽ bị ảnh hưởng do áp lực của dư luận. 

Anh khẽ gõ cửa và mở cửa bước vào, bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của mẹ anh. Bà ấy đẩy anh ra khỏi phòng, đi theo anh ra hành lang và đóng cửa lại sau lưng.

"Làm thế nào con có thể để việc này xảy ra?" bà ấy rít lên. "Ông ấy thậm chí không muốn nhìn mặt con," cô tiếp tục nói. Itachi tự nói với bản thân rằng mj chỉ nói vậy vì lo lắng cho anh, nhưng lời nói của bà vẫn khiến anh tổn thương.

"Hãy để con nói chuyện với ông ấy," Itachi nghiêm túc nói. Mikoto lắc đầu kịch liệt.

"Con không muốn nghe ông ấy gọi con như thế nào đâu, Itachi," cô nói. "Ông ấy rất khó chịu vì cách xử lý tình huống không tốt của con. Ông ấy... ông ấy đã gọi con là 'thằng ranh'..." Mikoto nói.

"Ông ấy nghĩ con là người đã làm chuyện này sao?" Itachi hỏi, chỉ để xác nhận.

"Không quan trọng con có làm hay không," mẹ anh trả lời một cách lảng tránh. "Vấn đề làcon đã để nó xảy ra. Ông ấy sẽ không nói chuyện với con cho đến khi con giải quyết nó, và nếu con tiếp tục cứng đầu, ông ấy sẽ không ngần ngại triệu tập một cuộc họp cổ đông ngay lập tức. Con thậm chí không biết ông ấy đã làm việc chăm chỉ như thế nào để giữ cho vụ bê bối tên Uchiha lắng xuống lâu như vậy đâu," Mikoto nói, giọng nói của bà ấy có chút thất vọng. Itachi nghiến răng.

Có vẻ như ngay cả điều này cũng không cho phép anh gặp cha mình. Và thật kỳ lạ, ngoài cảm giác đau đớn khi bị cha bỏ rơi, Itachi còn vô cùng xấu hổ khi Sakura chứng kiến cuộc trao đổi này với mẹ anh. Trước sự tín nhiệm của cô, cô gái tóc hồng vẫn im lặng.

Itachi không muốn cô thương hại.

Mọi thứ không tốt lắm.

4:16 chiều

Quyết định tạm gác lại mọi thứ, Sakura mời Itachi ăn trưa ở ngoài thay vì quay lại văn phòng. Anh đã phản đối, nhưng Sakura vẫn kiên trì cho đến khi anh nhượng bộ. Trong thời gian đó, Itachi đã sắp xếp việc nhập viện cho những người bị thương từ khu định cư trái phép. Tuy nhiên sau đó họ vẫn phải quay lại tòa nhà UC .

Khi quay về, họ nhìn thấy một đám đông người biểu tình tức giận đã tập trung tại phía dưới tòa nhà, ném đá và rác vào chiếc xe khi nó tiến vào. Khuôn mặt của Itachi không thay đổi, nhưng Sakura biết rằng cuộc tấn công của những người biểu tình đang khiến anh cảm thấy căng thẳng.

Tuy nhiên cô không lên tiếng, họ chỉ im lặng bước vào tòa nhà, hướng thẳng đến văn phòng và thu dọn đồ đạc. Trong khi Itachi sắp xếp tài liệu trong văn phòng của anh và trả lời một số email, Sakura trở lại văn phòng của mình, thu dọn bàn làm việc, sau đó gọi bảo vệ.

"Dẹp đám phóng viên và người biểu tình xuống tầng dưới đi và lấy cho tôi lý lịch của một số nhân viên an ninh cho Itachi-san," cô ra lệnh. Cô không cho phép cuộc tấn công vào cấp trên của cô tiếp tục.

Một lúc sau, cô quay lại văn phòng của Itachi-san để kiểm tra. Anh đang đăng xuất khỏi máy tính thì cô bước vào văn phòng.

"Tôi sẽ đưa cô về nhà. Tôi không chắc liệu những người biểu tình có phát hiện ra nơi cô sống hay không," Itachi nói, giọng có vẻ mệt mỏi. Tim Sakura thắt lại. Cô gật đầu, cảm ơn vì sự chu đáo của anh.

Trưởng bộ phận an ninh đưa cho cô một tập tài liệu khi họ xuống tầng trệt, Sakura gật đầu cảm ơn. Họ lên chiếc ô tô đang đợi sẵn, lái xe qua nhóm người biểu tình và phóng viên vẫn đang tập trung bên ngoài.

Chuyến đi đến nhà Sakura hoàn toàn im lặng, nhưng Sakura có thể cảm thấy rằng năng lượng của Itachi rất thấp. Anh có vẻ vẫn ổn cho đến khi đến bệnh viện, rõ ràng quan điểm của cha anh ấy về anh là điều rất quan trọng đối với người thừa kế Uchiha. Do đó Sakura đã ra một quyết định khi nhìn vào hồ sơ của anh trong chuyến đi.

Trong tình trạng hiện tại, Sakura nghĩ thật bất công khi anh phải qua đêm một mình trong ngôi nhà rộng lớn của mình.

Khi họ dừng lại ở cổng nhà cô ấy, cô bảo tài xế đợi mình một lát. Chạy vào bên trong, Sakura vội vàng ném quần áo và đồ vệ sinh cá nhân vào một chiếc túi ngủ rồi chạy ra ngoài. Cô đáp lại đôi mắt đầy thắc mắc của Itachi bằng đôi mắt xanh lục lấp lánh và mỉm cười dịu dàng với anh.

"Sao? Anh nghĩ tôi sẽ để anh một mình trằn trọc sao? Tôi sẽ qua đêm ở chỗ anh," cô nói, ném chiếc túi của mình lên ghế và trượt vào trong xe. Cô biết đó là quyết định đúng đắn khi anh không phản đối dù chỉ một lần.

--------------------------------------------

Ngày 35 (thứ sáu)

2:11 sáng

Itachi không ngủ được.

Anh đã cố nhưng không thể.

Tuy nhiên, vẫn tốt hơn là anh bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà với những giọng nói trong đầu. Sakura là một sự giúp đỡ đáng kinh ngạc. Tâm trí anh trôi dạt về đêm hôm trước. Sakura đã đặt pizza, thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên Itachi ăn nó. Mặc dù khác với phong cách thường ngày của anh nhưng anh phải thừa nhận rằng anh thích nó.

Sakura thấy thật buồn cười khi anh không thích lớp vỏ ở rìa, và anh thấy...cô thật đáng yêu khi cô sẵn sàng ăn hết chúng cho anh... mà không hề thực sự nhận ra. Cô cười lơ đãng với lấy phần rìa bánh anh để lại, miệng vẫn không ngừng nói về đủ thứ trên đời.

Cô đã làm anh phân tâm khỏi những suy nghĩ của mình.

Nhưng vấn đề trở lại ngay với anh ngay khi cô chìm vào giấc ngủ. Anh đã đi vào phòng tắm và khi anh ấy trở lại, Sakura đã cuộn tròn trên chiếc ghế dài, ôm một chiếc gối lớn và mái tóc hồng phủ quanh mặt. Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách không e dè, thấy cô rùng mình nên anh đã tìm một chiếc chăn để đắp cho cô, môi anh nhếch lên khi thấy cô mỉm cười trong giấc ngủ.

Anh dường như không thể tận hưởng giấc ngủ.

Anh trằn trọc cả đêm vì tâm trí anh cứ cố gắng tách rời mọi thứ ra cùng một lúc. Anh phải thừa nhận bên trọng anh là một mớ hỗn độn. Sakura. Những người định cư trái phép. Cha của anh. Mẹ của anh. Công ty. Những suy nghĩ không chịu rời bỏ anh, tuy nhắm mắt để nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn không thể thư giãn. Dù đã kiệt sức nhưng anh vẫn không tài nào chợp mắt được.

Itachi đứng dậy khỏi giường, đi xuống cầu thang, anh cần một thứ gì đó mạnh nhưng vẫn quyết định uống nước. Anh đi ngang qua Sakura đang ngủ trên ghế và cố gắng tránh ánh mắt khỏi nơi bờ vai trần của cô lấp ló dưới tấm chăn. Rõ ràng chuyển động của anh trong bếp không yên tĩnh như anh mong muốn, vì anh nghe tiếng sột soạt phát ra và thấy Sakura đứng sau lưng mình khi anh quay lại.

Cô quấn mình trong chăn, mái tóc hồng bù xù còn đôi mắt thì lờ đờ. Cô mỉm cười ngái ngủ với anh, Itachi cố gắng nén cười thành tiếng.

"Anh dậy rồi sao?" cô thì thầm, dụi mắt. "Ừm, mấy giờ rồi?" Itachi gật đầu chỉ về thời gian hiển thị trên tủ lạnh.

"Gần hai giờ mười lăm..." anh trả lời. Mắt cô ấy mở to, tay cô vẫn đặt ở một bên mặt. Cô chết lặng.

"Anh vẫn chưa ngủ chút nào phải không?" cô hỏi. Itachi hơi quay đầu đi trước giọng điệu của cô và ho một cách tội lỗi. Anh quay lại tủ lạnh giả vờ tìm thứ gì đó để mời cô, nhưng anh đứng sững lại khi cảm thấy vòng tay cô ôm lấy anh từ phía sau.

Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

'Đừng nghĩ như vậy, Itachi,' anh thầm mắng mình vì phản ứng của mình. 'Mày không thể có cô ấy.'

Anh đẩy những ngón tay của cô, nhưng cô chống cự, khăng khăng ôm lấy anh.

"Anh phải cho phép mình được ôm khi gặp khó khăn, Itachi," cô nhẹ nhàng nói. Itachi không chắc liệu đó là vì ước muốn của anh hay vì cô nói quá nhẹ, anh không nghe thấy kính ngữ ttrong lời nói của cô.

Trái tim anh siết lại.

"Tôi không cần-" anh bắt đầu nói, nhưng bị cắt ngang khi cô thả anh ra và xoay người anh lại.

"Đừng nói dối tôi," cô rít lên, dùng ngón tay chọc vào ngực anh. "Bây giờ đi với tôi. Anh sẽ ngủ được thôi." Cô nắm lấy cổ tay anh và kéo anh về phía cầu thang.

Itachi ước rằng anh đã không đưa cô đi tham quan nhà anh vào đêm hôm trước, giờ cô biết hết đường đến phòng anh. Cô rõ ràng không quan tâm đến việc xâm phạm quyền riêng tư của anh, hay việc này có thể trông như thế nào, cô đã đẩy anh ấy vào giường và cũng leo lên giường.

Itachi cảm thấy một cảm giác hoàn toàn không mong muốn đang dâng lên trong bụng anh và hy vọng cô sẽ chỉ tập trung vào nhiệm vụ mà không nhận ra sự ảnh hưởng của cô đối với anh.

Thành thật mà nói trong khoảnh khắc đó đã có những suy nghĩ không đứng đắn đối với hành động của Sakura.

"Đầu tiên, anh phải thư giãn," Sakura kiên quyết nói, đẩy anh nằm sấp và ngồi lên lưng anh. Itachi nuốt nước bọt, cố gắng không tập trung vào hơi ấm từ đùi trong của cô. May mắn thay, những ngón tay điêu luyện của cô xoa bóp các cơ bắp ở lưng và cổ đủ khiến anh mất tập trung để anh có thể kiểm soát được cơ thể mình.

Cùng với nhịp thở nhẹ và sự ấm áp của phòng ngủ, những ngón tay của cô như có phép thuật trên cổ anh, Itachi cuối cùng cũng cảm thấy nhận thức nhạy bén của mình về môi trường xung quanh mờ dần, nhường chỗ cho bóng tối dễ chịu. Anh hầu như không nhận ra từ khi nào Sakura đã rời khỏi lưng anh mà thay vào đó là tấm chăn mềm mại.

2:48 sáng

Sakura đã thực sự có ý định quay trở lại tầng dưới. Thực sự. Cô thậm chí còn không bị cám dỗ bởi sự ấm áp trong phòng của Itachi. Hay tối hơn nhiều so với phòng khách tràn ngập ánh trăng, và dễ ngủ hơn nhiều. Ngay cả sự êm ái tuyệt đối của chiếc giường cỡ lớn thoải mái của Itachi cũng không thực sự thuyết phục cô ở lại.

Tuy nhiên, sau khi cô kéo chăn đắp cho ông chủ đang ngủ của mình, anh đã luồn một bàn tay ra khỏi chăn và nắm lấy cổ tay cô.

Cuối cùng cô đã có thể gỡ tay anh ra ... nếu anh không kéo cô lại gần anh hơn. Và cô đã đầu hàng trong khoảnh khắc các giác quan của cô không còn hoạt động và lòng trắc ẩn dành cho anh che mờ khả năng của cô, cô nhận ra... sếp của cô là một người thích âu yếm.

Trái ngược sự cố chấp lạnh lùng của anh, tài năng của anh, sự chuyên nghiệp của anh, Uchiha Itachi lại là một người thích âu yếm.

Anh kéo cô lại gần và giữ cô lại bằng một tay quàng qua eo cô.

Và có lẽ Sakura đã quá mệt mỏi và quá thoải mái để có thể rời đi. Nó không giống như anh đang quấy rối cô, phải không?

9:56 sáng

Itachi thức dậy với hơi ấm dễ chịu khiến anh tiến lại gần hơn. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra 'hơi ấm' đó chuyển động, anh mở một mắt ra và trước mắt anh là một mái tóc hồng.

Ngay sau khi thức dậy, Itachi không thể kiểm soát chặt chẽ tinh thần của mình như khi anh hoàn toàn tỉnh táo. Đầu óc anh trống rỗng, do đó để tránh bối rối khi cô thức dậy và nhận ra tình trạng hiện tại của anh, Itachi nhanh chóng rời khỏi cô và cố gắng kiểm soát cơ thể của mình.

Tuy nhiên, đôi mắt đã phản bội anh mà nhìn trộm cô trợ lý đang ngủ một cách thoải mái trên giường của anh. Còn tâm trí phản bội anh bằng cách liên tục gợi ra những viễn cảnh... Itachi nghiến chặt quai hàm. Cô ấy thực sự trông giống như cô ấy thuộc về nơi này. Tại sao cô ở lại? Chuyện gì đã xảy ra?

Itachi biết họ đã không... làm bất cứ điều gì... nhưng...

Anh xuống giường và với lấy điện thoại, mắt mở to khi nhìn thấy thời gian... cùng số cuộc gọi nhỡ và email gửi đến. Tuy nhiên, hiện tại anh không thể suy nghĩ một cách rõ ràng như anh mong muốn, anh cần đi tắm, Itachi quyết định tạm gác lại công việc cho đến khi anh giải quyết xong chuyện với Sakura.

Anh chọn tắm nước lạnh với hy vọng có thể kiểm soát được cơ thể của mình... điều gì đó khó khăn hơn bình thường một chút vào sáng nay, vì nguồn thu hút của anh vẫn ở trên giường. Bất kể anh có làm gì, anh vẫn không thể kiểm soát những suy nghĩ của mình.

Người sống khép kín như anh, chính là kiểu đàn ông thích nhìn thấy phụ nữ sử dụng đồ đạc của mình. Ngày mà Sakura mặc một trong những chiếc áo sơ mi của anh sẽ là... anh thậm chí không nên nghĩ đến điều đó, nhưng anh đã nghĩ đến rồi.

Itachi đấm vào tường phòng tắm và tăng áp lực nước, tia nước lạnh bắn vào đầu và lưng anh. Sau đó, anh bắt đầu đọc tên các chòm sao theo thứ tự bảng chữ cái đảo ngược.

11:12 trưa

"Cô định giải thích vì sao mà sáng nay cả cô và anh trai tôi đều không liên lạc được, và giờ lại xuất hiện cùng nhau?" Sasuke rít lên, đôi mắt đen buộc tội. Thông thường, Sakura sẽ khéo léo lờ anh ta đi. Luôn luôn như vậy.

Tuy nhiên, tình hình hôm nay khác xa so với bình thường. Cô thức dậy trên giường của Itachi (Nội tâm cô  đã rên rỉ vì nó không ở trong vòng tay anh), cô biết mình đã ôm lấy anh vì cô có mùi giống anh trước khi tắm.

Ngoài ra, việc sử dụng sữa tắm của anh cũng không giúp ích gì cho tình hình. Và Sasuke dường như đã nhận ra điều này, vì anh ta đã nhấc tay cô lên và ngửi cánh tay cô.

"Kami, cô thậm chí còn có mùi giống anh ấy," anh chế nhạo. "Cô đã ở chỗ của anh ấy à?"

"Không... liên quan gì đến anh?" Thay vào đó, Sakura đáp lại một cách khập khiễng, tóc gáy của cô nổi lên vì xấu hổ và vì bị đặt vào thế không phòng bị.

"Đồ chó đẻ," Sasuke quát, siết chặt cánh tay cô. Sakura cố gỡ nó ra, nhưng tay anh ta cứng như thép. "Cô đã âm mưu để leo lên giường anh ấy từ trước, phải không? Sao? Cô dùng bộ ngực phẳng lì và cặp mông béo của mình với hy vọng-"

"Sasuke." Câu chuyện của Sasuke bị cắt ngang bởi giọng điệu rất phản đối của anh trai. Anh ta quay lại, đôi mắt hơi mở to.

"Aniki..." anh ta lẩm bẩm một cách yếu ớt. "Em chỉ là..."

"Thả cô ấy ra," Itachi yêu cầu. Sasuke miễn cưỡng thả Sakura ra.

'CHÀ! Shannaro, đồ khốn kiếp!' Nội tâm của Sakura chế nhạo Sasuke. 'Anh trai nóng bỏng của anh đang bảo vệ chúng tôi!'

"Nhưng Aniki, cô ta chỉ đang cố leo lên giường với anh và-"

"Và cô ấy đã ở đó rồi," Itachi lại ngắt lời anh ta. Cả Sakura và Sasuke đều mở to mắt. Sasuke quay sang Sakura, mắt rực lửa.

"Đồ phù thủy-"

"Sasuke," Itachi nói, ngắt lời em trai mình. "Cô ấy chỉ giúp anh vượt qua một... thời điểm khó khăn. Không cần phải... căng thẳng như vậy," anh tiếp tục nói. Sakura ném cho Sasuke một cái nhìn tự mãn. Anh ta lườm cô, và ngay lập tức, Sakura tưởng tượng ra đôi tai mèo nhỏ trên đầu anh. Cô giơ tay che miệng cười. Itachi quay sang cô.

"Hoãn sự kiện được tổ chức vào tối nay sang ngày mai, Sakura," anh nói. "Sau đó, sắp xếp giúp tôi một cuộc họp báo vào thứ Hai. Chúng ta cần sắp xếp một số chi tiết trước khi gặp họ."

Khi họ đi qua Sasuke đang lắp bắp, Sakura quay lại và lè lưỡi với anh ta. Sasuke trừng mắt, chỉ vào mắt mình, rồi quay tay chọc những ngón tay về phía cô.

"Tôi đã để mắt đến cô," anh ta nói.

Lần đầu tiên trong đời, Sasuke ở trong tình thế thực sự kỳ lạ khi ghen tị với anh trai mình và cả người dường như đã thu hút được sự quan tâm của anh ấy. Thông thường, anh chỉ tò mò về những gì Itachi nhìn thấy ở một người mà anh ấy cho phép họ hít thở cùng một bầu không khí, nhưng lần này anh thấy sợ hơn là tò mò.

Cô đã ở trên giường của anh trai anh.

Rõ ràng là Itachi có cảm tình với cô gái tóc hồng, vì anh ấy đã hạ thấp cảnh giác với cô để cô giúp anh vượt qua 'thời điểm khó khăn' thì chắc chắn Sakura phải là một người đặc biệt.

Và điều đó có hại cho Sasuke theo cả hai cách.

Bởi vì anh trai của anh rất có thể sẽ giữ cô ấy bên cạnh. Bởi vì nếu anh muốn có cơ hội nào đó với cô, anh sẽ phải cạnh tranh với anh trai mình.

Chắc chắn anh sẽ thua.

Sasuke nắm chặt tay.

Đôi khi, anh thề rằng mình ghét Haruno Sakura. Những lần khác... à, những lần khác anh không chắc lắm.

3:14 chiều

Kisame cúp điện thoại và cho phép mình hờn dỗi một chút. Sự kiện bùng nổ đó đã bị hoãn lại cho đến ngày hôm sau, anh có lẽ sẽ phải đợi đến lúc đó để thấy Sakura mặc quần áo chỉnh tề.

Vì anh đã ở Konoha.

Anh đã ghi nhớ trong đầu để tìm ra nơi mà cô gái tóc hồng xinh đẹp sống. Lúc này, anh cho rằng mình nên đến một bãi biển của Konoha và thư giãn... có lẽ anh sẽ nghĩ về tất cả những điều anh có thể nói với cô khi nhìn thấy cô.

Sakura đóng hồ sơ lại sau khi đã xem qua tất cả hồ sơ xin việc của các vệ sĩ đã ứng tuyển vào một vị trí. Cô đã loại bỏ và đặt sang một bên những hồ sơ mà cô không muốn phỏng vấn. Đứng dậy, cô gọi cho Iruga qua hệ thống liên lạc nội bộ.

"Iruga-san," cô nói. "Tôi có một danh sách vệ sĩ phù hợp. Xin vui lòng cho họ biết rằng tôi muốn phỏng vấn họ vào sáng mai."

"Được," Iruga trả lời. "Tôi sẽ kêu trợ lý thông báo cho họ." Sakura kết thúc cuộc trò chuyện sau và ngả người ra sau ghế.

Thật là một tuần mệt mỏi.

Và vấn đề Zura này còn lâu mới được giải quyết.

Sakura tự hỏi liệu cô có thực sự hiểu ý của Katsumi khi bà đề nghị cô ở lại bên Itachi hay không. Dù sao thì hiện tại cô cũng không thể tránh được điều đó, với khoảng cách tình cảm của bố mẹ anh vào lúc này, anh cần sự hỗ trợ của cô nhiều hơn những gì anh nói.

Đêm qua là minh chứng cho điều đó.

Cô đã quyết định. Cô sẽ ở đó thêm một thời gian. 

Điện thoại trên bàn cô rung lên. Cô bắt máy.

"Sakura, đến văn phòng của tôi," Itachi nói. Cô hít một hơi trước khi trả lời, lời nói của cô có nhiều ý nghĩa hơn những gì anh có thể hiểu.

"Hai, Itachi-san. Tôi sẽ đến."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top