Nguyên tắc 4: Go the extra miles (p2)
Ngay cả một trợ lý chuyên nghiệp cũng sẽ mắc sai lầm, nhưng họ phải nỗ lực hoàn thành công việc bất chấp những vấn đề cá nhân để đảm bảo hiệu suất làm việc không bị ảnh hưởng vì điều đó.
------------------------------------
Ngày 26 (Thứ hai)
4: 28 sáng
Đôi mắt Itachi bật mở.
Lại một giấc mơ khác về Sakura.
Giấc mơ này không giống những cái trước, chắc chắn là do nụ hôn hoàn hảo, say xỉn, tuyệt vời và không phù hợp đó. Không khó để kết luận điều đó, vì toàn bộ giấc mơ diễn ra trong chiếc xe hơi tối om của anh.
Itachi ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức một cách mệt mỏi.
Anh thấy mệt. Rất mệt. Những cơn đau lưng khiến mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng nếu đi ngủ lại đồng nghĩa với việc tiếp tục những giấc mơ về Sakura, Itachi không chắc liệu những giấc mơ đó có tốt cho anh không. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị đi làm và cố gắng bình tĩnh trước mặt Sakura.
Itachi đứng dậy khỏi giường, đi chân trần vào phòng tắm. Anh ném chiếc quần lót vào giỏ, bật vòi hoa sen lên với suy nghĩ về cô trợ lý xinh đẹp của anh.
Anh lơ đãng gội đầu và tắm rửa, mãi đến khi tắt nước và bước ra khỏi phòng tắm, anh mới nhận ra mình không có ý định làm ướt tóc.
Anh thở dài.
Việc này phải dừng lại trước khi có cái gì đó nghiêm trọng xảy ra.
4:56 sáng
" Chết tiệt" Sakura lẩm bẩm, tựa đầu vào từng phòng tắm.
Cô gây họa lớn rồi.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Mình đã làm gì thế này" Cô rên rỉ, một tay ôm lấy trán.
Cô không chỉ say xỉn mà còn say tới mức gây chuyện.
Cô vẫn nhớ được những chuyện mình làm khi say. Cô nhớ những hành dộng đáng xấu hổ của mình trong khi đầu thì đau như búa bổ. Một buổi sáng thứ Hai tồi tệ.
Cô đã quấy rối sếp của mình. Thật khủng khiếp.
Kami, nếu cô không chết, cô vẫn sẽ giết chết nội tâm của mình.
'Đừng có đổ lỗi cho tôi. Tôi chỉ là con người thật của cô' Nội tâm của cô tự man nói. 'Bên cạnh đó thì cô không thấy mông của anh ấy rất tuyệtttttt sao'
'IM ĐI' Sakura tự nhủ trong đầu, mặt đỏ bừng. Cô làm sao có thể đối mặt với Itachi-san đây? Anh ấy hẳn rất khó chịu-
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Sakura một cách tế nhị. Đúng hơn là một hồi tưởng hơn là một suy nghĩ.
Một ký ức về chiếc xe hơi tối om. Cảnh anh cúi xuống thắt dây an toàn cho cô. Mặt anh gần mặt cô.
Đôi môi hé mở của họ áp vào nhau. Một nụ hôn chậm rãi.
" Ôi Kami" Sakura rên rỉ, lấy tay ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của mình." Oii Kami, ôi Kami, ôi Kami... Mình phải làm sao đây!?"
Anh đã hôn cô. Nụ hôn không quá lâu nhưng nó nhẹ nhàng, chậm rãi và sâu sắc.
Không được.
Không thể để quá khứ lặp lại.
Cô dường như không thể tự giúp mình. Cô biết những chuyện xảy ra với Neji trở nên tồi tệ như thế nào, vì vậy cô không dám hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra với cô và Itachi-san thì mọi chuyện sẽ khác.
Sakura hít một hơi thật sâu. Cô không muốn người khác biết. Càng nhiều người biết, mọi thứ sẽ chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Vào lúc Sakura lái xe vào bãi đậu xe của tòa nhà UC, cô đã quyết định mình phải làm như thế nào.
Chiếc váy công sở màu đen vừa vặn, tất ny- lông sáng bóng cùng đôi giày 5 inch màu đen chắc chắn không nhằm mục đích gây ấn tượng với sếp của cô.
Gần như vậy.
Nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là cô sẽ giải vờ như thể mọi thứ chưa từng xảy ra. Người say lúc nào cũng sẽ quên tất cả mọi thứ.
Đúng không?
6:32 sáng
Itachi sải bước qua hành lang im lặng, bắt lấy cửa thang máy khi nó đang đóng lại. Cửa thang máy mở ra lần nữa khi tay anh chạm vào, và anh bước vào trong, hi vọng anh có thể lên lầu và lấy cà phê trước khi Sakura đến.
Nhưng khi anh bước vào thang máy, người bên trong không ai khác chính là cô trợ lý xinh đẹp của anh. Nhưng từ đâu đó sâu bên trong anh, anh đã biết đó là cô.
Và cô trông thật đáng yêu hôm nay.
Đường kẻ mắt làm cho đôi mắt xanh lục của cô trông sống động hơn, mái tóc hồng được búi một cách lộn xộn, những lọn tóc rơi ra hai bên thái dương và sau gáy. Kiểu tóc búi cao làm nổi bật cần cổ trắng ngần của cô và Itachi muốn h-
Anh không nên có những suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, đôi mắt của anh hướng xuống dưới, cách những đường cong mềm mại của ngực cô từ chiếc cổ áo chữ V đến mép váy... Chiếc váy ôm sát mọi đường cong theo cách Itachi muốn-
Anh không nên. Những suy nghĩ này thật... không đúng mực.
Nhưng anh không thể rời mắt khỏi đôi chân cân đối được tôn lên bằng đôi giày cao gót và đôi tất sáng bóng.
Cô hắng giọng.
"Chào buổi sáng, Uchiha-san", cô nhẹ nhàng nói. Anh tự hỏi liệu cô có nhớ không. Cô đã khá say.
Lần nữa, cô dường như gặp khó khăn khi nhìn vào mắt anh. Anh không chắc chắn. Anh định mở miệng đáp lại, nhưng âm thanh có vẻ như không chịu thoát ra khỏi cổ họng, nên anh chỉ càu nhàu như thường lệ.
"Hn"
Trước cái nhìn sắc bén của cô, Itachi cảm thấy mình cần phải tỏ ra bình thường hơn nữa.
"Chào buổi sáng", anh nói trước khi bước đến đứng cạnh cô... và khi thang máy bắt đầu đi lên, anh thấy mình ngày càng cư xử kì quặc. Anh muốn hôn cô lần nữa, lâu hơn một chút, nhưng thật tệ khi anh biết sẽ rất khó để bên cô cả ngày mà không-
Anh nghiến chặt hàm để chống lại những suy nghĩ đó. Suốt quãng đường lên tầng cao nhất, cả Itachi và Sakura đều im lặng, đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.
12:15 trưa
Anh đã ở quá gần. Rất gần.
Cô có thể cảm thấy cánh tay anh sượt qua lưng khi anh vòng qua người cô để lấy khăn ăn trên giá đỡ. Dù chỉ trong giây lát nhưng Sakura vẫn khó để suy nghĩ thấu đáo. Hôm nay cô đã làm rất tốt. Cả buổi sáng, cô cố giữ khoảng cách, giữ một đầu óc tỉnh táo và giả vờ hoàn toàn không biết gì về nụ hôn đêm hôn trước.
"Sakura-san?" anh nói, giọng trầm ấm. Ô đúng rồi..
Họ đang nói chuyện về một sự kiện gây quỹ sẽ được tổ chức vào tối mai.
"... UH, Vâng. Chà, tôi sẽ không hôn đâu! Không, tôi chắc chắn sẽ tham dự," cô nó, cố gắng tỏ ra bình thường như thường lệ, điều này khó hơn cô nghĩ.
"Gì cơ?" Itachi-san nói, một bên lông mày nhướng lên... khiến Sakura phải suy nghĩ về những gì cô vừa nói.. và bắt đầu đỏ mặt vì xấu hổ. Ôi Kami..
"Tôi nhớ rồi. T-tôi sẽ không bỏ lỡ ..." cô buột miệng, nhìn thẳng vào mặt anh để xem biểu hiện của anh. Anh im lặng một lúc trước khi lấy bữa trưa tay cô và đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh cô. Miệng cô mím lại, nhưng trước khi cô có thể nói gì đó, Itachi đã nắm lấy cánh tay cô và dẫn cô về phía thang máy.
"I-Itachi-san, Cái-"Sakura định hỏi nhưng nhanh chóng im lặng khi thấy vẻ mặt tức giận của anh.
Ôi trời.
Cô để anh kéo cô đến văn phòng của anh. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Anh đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô sẵn sàng rồi.
Chuyện này cuối cùng cũng xảy ra.
Cô sẽ bị đuổi việc.
"Em nhớ sao?" anh nói, môi nhếch lên thích thú. Sakura nuốt nước bọt.
Chờ đã. Gì cơ?
"Tôi...nhớ cái gì?" cô nỗ lực giả vờ lần nữa mặc dù cô biết điều đó là vô ích. Không thể trách một cô gái khi cô ấy đã cố gắng, đúng chứ? Mắt anh nheo lại. Rõ ràng là anh ấy đã biết. Chết tiệt.
"Em đã hôn tôi", anh nói một cách thẳng thừng.
"... Và đã hôn đáp lại... và dù nó rất tuyệt, hoàn hảo nhưng -"
Cô thậm chí không thể nói hết câu Tôi-xin-lỗi-làm-ơn-đừng-sa-thải-tôi
Vì anh đã hôn cô.
Cô đã tan chảy trước khi kịp nhận ra anh đang làm gì. Và cô biết mình nên đẩy anh ra... nhưng cô thực sự không muốn!
Nhất là khi tay anh đang luồng vào tóc cô, anh dần tách môi anh khỏi môi cô. Anh thật sự là một người hôn rất giỏi.
Anh ấy khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
Đặc biệt là khi đầu ngón tay anh lướt qua tai cô. Anh nghiêng đầu hôn lên má. Mỗi nụ hôn của anh rơi xuống mặt cô như thể cô là món vật mà anh vô cùng trân quý.
Đôi môi mịn màng và ẩm ướt của anh áp vào môi cô lần nữa. Chết tiệt. Nụ hôn này có nhịp độ nhanh hơn nụ hơn trong xe hơi. Lâu hơn và không kém phần sâu sắc.
Nếu cô không làm công việc này..
Đó là khi cô nhận ra tay cô đang đặt lên vai anh và cô đã bước một bước lại gần anh hơn, Sakura cũng nhận ra có vẻ điều này đã đi quá xa. Anh là ông chủ của cô.
Mặt khác, cô chỉ là một nhân viên.
"Chúng ta.. chúng ta phải dừng lại", cô thì thầm. Những ngón tay nắm lại đặt lên vai anh.
Một cách miễn cưỡng.
"Tôi biết", anh nói nhưng vẫn không rời khỏi môi cô, ánh mắt trở nên tối sầm nhìn xuống môi cô. Những ngón tay của anh trượt xuống mặt cô, vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn của cô. Ánh mắt của Sakura cũng hướng đến môi anh, trước khi chuyển đến mắt anh rồi lại nhìn xuống.
"Sao.. Sao anh không dừng lại?" cô thì thầm.
"Hn". Đó không phải tiếng càu nhàu mà giống như một âm thanh thích thú. Và nó cũng khiến cô mỉm cười.
"Chúng ta không thể làm điều này" cô nói, biết rằng rơi vào tình huống này thực sự là một quyết định sai lầm. Cô trượt tay khỏi vai anh và lùi lại một bước.
Anh không trả lời.
"Không phải tôi không thấy nói... tuyệt" Sakura lí nhí nói, má ửng hồng "Nhưng nó.. à.... thiếu chuyên nghiệp kinh khủng". Nghe lời cô nói, anh lùi lại một bước.
Nhưng trước khi anh trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên.
3:14 chiều
Cô ấy nghĩ rằng nó không chuyên nghiệp.
Đúng là vậy.
Nhưng tại sao, anh lại không thể ... thoát ra?
Có lẽ bởi vì nụ hôn thứ hai tuyệt vời hơn nụ hôn đầu tiên, và anh muốn nhiều hơn nữa. Có lẽ là do cô ấy quá... quá quyến rũ. Từng có lúc anh nghĩ mái tóc hồng của cô trông thật lố bịch. Nhưng bây giờ anh lại yêu màu tóc hồng ấy của cô.
Anh phải kiên nhẫn. Anh phải cho cô thời gian.
Anh biết cô bị anh thu hút. Từ cách cô hôn anh. Từ việc cô miễn cưỡng dừng lại. Từ cách cô liếc nhìn anh khi cô nghĩ anh không biết.
Ngay cả khi anh bắt gặp cô đang phân tâm.
Anh sẽ kiên nhẫn. Bằng cách nào đó.
"...cảm ơn, Koto-san", Sakura vừa nói vừa nhận một chiéc hộp màu trắng với một dải ruy bằng hồng nhạt buộc quanh. Itachi có thể nhìn thấy sự tò mò lấp lánh trong đôi mắt cô khi cô kiểm tra tấm thiệp.
"Không có gì, Sakura-san", Koto trả lời. Nụ cười rạng rỡ mà Sakura dành cho chàng trai kia khiến Itachi khó chịu vô cùng.
Anh thấy hơi thở mình nghẹn lại trước nụ cười dịu dàng trên môi cô. Điều gì kiến cô cười như vậy? Anh đã thấy cô cười, nhưng chưa từng như thế trước đây.
Điều đó làm anh bối rối, bởi vì anh muốn trở thành người khiến cô biểu hiện như vậy.
Anh không thể kiên nhẫn được nữa. Cô muốn anh dừng lại và cư xử như một quý ông, anh sẽ tuân theo ý muốn của cô. Tuy nhiên, cô không nói gì về việc anh sẽ làm thay đổi suy nghĩ của cô.
Itachi sẽ khiến cô muốn anh bên cạnh cô. Thứ công việc đáng nguyền rủa.
------------------------------------
Ngày 27 (Thứ ba)
5:10 chiều
"Không đời nào tớ lại mặc cái này", Sakura tuyên bố, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào bộ trang phục mèo (của Ino) được đặt ngay ngắn trên giường. Nó được làm bằng nhung mềm mại, nhưng khi nhìn vào bộ catsuit, Sakura vẫn phải suy nghĩ lại. Cô bạn tóc vàng trợn tròn mắt.
"Sakura, mặc cái thứ chết tiệt đó vào đi. Chỉ là một bữa tiệc thôi mà"
"Nhưng mà đó là một buổi gây quỹ, Ino, sếp của tớ cũng sẽ ở đó. Cuối tuần trước tớ đã quấy rối anh ấy và... nói chung là tớ không mặc đâu" Sakura nói, dừng lại trước khi tiết lộ quá nhiều, nhưng đôi mắt xanh của Ino lóe lên một cách nguy hiểm.
"Cậu giấu tớ sao, đồ trán dồ? Sếp nào?" Cô bạn đi vòng quanh giường và tiến tới Sakura. "Nói đi hoặc tớ sẽ gửi cho sếp cậu ảnh chúng ta đến buổi hòa nhạc rock đó và-"
"Okay, anh ấy hôn tớ" Sakura buột miệng, mỗi khi Ino đe dọa cô đều dễ dàng đầu hàng. Người bạn thân nhất của cô thật tàn nhẫn. Ino cười toe toét.
"Chi tiết như thế nào" Ino ré lên "Anh ấy như thế nào? Anh ấy làm điều đó như thế nào? KỂ ĐI"
"Uh... rất tuyệt... nhưng anh ấy là cấp trên của tớ, Ino. Tớ không thẻ lặp lại chuyện xảy ra với Neji... Chỉ là tớ không thể" Sakura nói. Ino biết rõ Sakura đang nhắc đến gì, cô hơi xìu xuống.
"Nhưng... anh ấy khác, đúng không? Không phải người đàn ông nào cũng giống Neji.."
"Tớ không biết" Sakura cười nói "Và đó là lý do tại sao tớ nói với anh ấy là chúng tớ phải dừng lại. Tớ thực sự không biết và tớ chưa muốn vứt bỏ công việc này, Ino..." Những ngón tay cô lơ đang lướt trên bộ trang phục.
Ino thở dài, ánh mắt xa xăm, rồi cô đứng thẳng dậy.
"Được thôi, nhưng tớ không cho phép cậu ngồi đó và bỏ lỡ một người đàn ông tốt chỉ vì người cũ đã đối xử tệ với cậu. Cậu vẫn sẽ cho anh ấy cơ hội, chỉ là không phải bây giờ, hiểu chứ?" Ino nói, đến bên cạnh Sakura, nắm lấy gấu áo cô và kéo nó qua đầu cô.
"Đừng có để cho một tên Hyuuga kém cỏi làm cậu buồn.. hoặc khiến cậu sợ hại... hoặc khiến cậu phải trốn tránh" cô gái tóc vàng lùi lại và chống tay lên hông. "Bây giờ mặc đồ vào. Cậu bảo sếp cậu dừng lại. Để xem anh ấy có phải kiểu đàng ông sẽ cho cậu không gian riêng không?"
Sakura cắn môi dưới.
"Nhưng Ino... Tớ sẽ trông như một con điếm vậy.." cô khoanh tay trước ngực "Tớ không thoải mái v-"
"Im đi, cậu chỉ cảm thấy vậy vì cậu biết sếp của cậu sẽ để ý đến cậu sau khi cậu nói anh ấy dừng lại thôi. Với lại, đây là hoạt động từ thiện. Cứ nghĩ đến những chứ cún và mèo con mà cậu có thể cứu được!"
6:35 chiều
Itachi lấy một chiếc ly từ cô bồi bàn đi ngang qua, bước sang một bên để lông vũ gắn trên vai áo anh không làm ảnh hưởng đến cô ta. Anh nâng chiếc mặt nạ hình quạ của mình lên để nhấp một ngụm rượu, Itachi nhìn lối vào phòng khiêu vũ.
Sakura đâu rồi?
Cô nhắn cho anh rằng cô đang trên đường đi cách đây 15 phút, nhưng giờ anh vẫn chưa thấy vô. Một tia màu hồng lướt qua tầm nhìn của anh, nhưng biến mất ngay lập tức sau vai của một người đàn ông cao lớn mang mặt nạ hổ.
Người đàn ông bước ra khỏi lối đi, quay sang nói chuyện sôi nổi với ai đó ở quầy bar.
Miệng Itachi khô khốc.
Sakura
Thân hình mảnh khảnh, cân đối của cô ấy được bao phủ từ cổ đến mắt cá chân trong bộ đồ bó sát màu đen có cổ chữ V khoét sâu. Phần da lộ ra đã được bao phủ bởi một tấm lưới mịn màu đen, kích thích Itachi nhiều hơn anh tưởng. Đầu cô cài một đôi tai đen vểnh cao trên đỉnh đầu một cách kiêu hãnh. Mắt anh lướt xuống cặp đùi bọc nhung đen của cô rồi dừng lại ở đôi ủng cao đến giữa bắp chân.
Cô đi về phía anh, đôi mắt màu xanh lục nhìn khắp mọi nơi trừ mắt anh.
Cô có quyền cảm thấy tội lỗi. Mới một ngày sau khi cô nói rằng anh ta chạm vào cô ấy là không chuyên nghiệp, cô đã xuất hiện trong việc này?
"Hn," anh càu nhàu, âm thanh mang nhiều ý nghĩa hơn bình thường. Mặt cô đỏ bừng.
"Người bạn thân ép buộc tôi mặc cái này," cô rít lên, đôi môi mím lại để bày tỏ sự tức giận của mình. "Đồ tóc vàng đáng ghét và cậu sẽ bị Kami ruồng bỏ," cô lẩm bẩm.
Itachi mỉm cười. Trước khi anh đáp lại, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau họ.
"Xấu quá, không nghĩ em mặc bộ đồ này đấy," Sai nói, nhấp một ngụm rượu trước khi nở nụ cười giả tạo nhất mà Itachi từng thấy. Đó là một sự giả tạo trắng trợn đến mức khiến Uchiha Itachi phải khựng lại.
"Xin chào, Sai," Sakura đáp lại với một nụ cười toe toét. "Cảm ơn anh rất nhiều vì bộ trang phục tuyệt vời, tuyệt vời này," lời nói tràn ngập sự mỉa mai.
"Không có gì. Tôi nghĩ nó đang che giấu vòng một của em. Màu đen khiến mọi thứ tông nhỏ hơn mà," Sai nói thẳng thừng. Itachi bắt đầu cảm thấy như thể anh đang xem một nghi thức chào hỏi kỳ lạ nào đó, tất nhiên là anh thấy khó chịu.
"Anh bảo tôi béo?" Sakura đứng dậy, nụ cười hầu như không còn nguyên vẹn. Đôi mắt cô ấy nheo lại, lông mày nhíu lại và đôi mắt xanh lá cây ánh lên ý định ác độc. Itachi rất ngạc nhiên nhưng cũng không ít sự tức giận. Sao tên đần này dám gọi Sakura của hắn là béo chứ?
Cô không hề.
Cô ấy có vóc dáng hoàn hảo.
"Em có muốn tôi nói dối em?" Sai hỏi, uống thêm một ngụm nữa. "Tôi không quan tâm đến việc em béo; Nó làm cho mông của em có một đường cong đáng yêu, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng em nên lo lắng về điều đó," anh ta nói với nụ cười đáng sợ hiện trên khuôn mặt.
"Tôi nghĩ tôi cần một ly nước," Sakura ngắt lời, quay đi.
"Tôi không phiền khi cô ấy rời đi," Sai tiếp tục. Ý nghĩa của câu nói rất rõ ràng, và trong khi Itachi đánh giá khá cao tài năng của anh ta nhưng thật khó chịu khi nghe những lời anh ta nói.
"Cậu sẽ phải đối xử với cô ấy tôn trọng hơn trong tương lai, Sai," Itachi nhẹ nhàng nói. Người đàn ông kia không đáp lại bằng bất cứ điều gì ngoài nụ cười toe toét giả tạo đầy bực bội và khó chịu.
7:02 tối
Đồ nghệ sĩ chết tiệt. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta chỉ tổ tốn thời gian của cô!
'Tôi không quan tâm anh ta dễ thương thế nào nhưng anh ta không có quyền nói chuyện với chúng ta kiểu đó' nội tâm Sakura gầm gừ.
'Với lại chúng ta đâu có béo, đáng lẽ chúng ta nên đập chết anh ta ngay tại đó luôn'
"Mmm, Mèo con. Trông em thật hấp dẫn" Một giọng nói quen thuộc kéo Sakura khỏi cơn giận dữ. Cô nở nụ cười tươi khi cô nhìn lên.
"Kisame-san"
Khuôn mặt anh ta được dơn màu xanh lam giống như cá mập, anh ta còn đeo những chiếc răng giả lởm chởm để tạo hiệu ứng cá mập.
"Thật tuyệt khi được gặp em," anh nói, đưa cho cô một ly nước. "Phải thừa nhận là em rất biết cách khuấy động trong một bộ catsuit." Sakura đảo mắt.
"Đừng nói thế, anh đúng là... đàn ông. Nếu không phải để cứu những chú cún nhỏ dễ thương, em thề..." Sakura càu nhàu sau khi nhấp một ngụm đồ uống. Kisame nhẹ nhàng đặt một tay lên lưng cô và hướng cô rời khỏi đám đông.
"Một người đàn ông huh? Tôi thực sự không muốn trở thành bất cứ thứ gì khác," anh ta nói, giọng vui tươi có phần tán tỉnh.
"Dừng lại đi," Khóe môi Sakura nở một nụ cười thích thú.
"Thật lòng thì tôi vẫn phải nói rằng, cái đuôi đẹp đấy," Kisame tiếp tục. Sakura rướn cổ ra sau để nhìn cái đuôi lủng lẳng phía sau bộ đồ.
"Ồ, thứ này sao?" cô hỏi, kéo đầu đuôi nhung lên để nhìn.
"...Nếu em muốn nghĩ vậy," Kisame mơ hồ nói, nhếch mép cười. Sakura cau có.
"Ý anh là sao?" cô hỏi, một bên mày hồng nhướng lên.
"Em nghĩ thế nào cũng được, mèo con ạ, Kitten. Bất cứ thứ gì..." Kisame cười khúc khích, hướng dẫn cô đến cánh cửa lớn dẫn ra ban công. "Thật là một đêm đẹp trời phải không?" người đàn ông to lớn nói, nháy mắt với Sakura. Cô cười lớn và đảo mắt. Cô thích Kisame. Anh ta cho cô cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh. Sakura biết anh ta đang tán tỉnh mình nhưng rõ ràng cô không ghét điều đó.
"Sakura...". Giọng nói của Itachi-san. Sakura quay lại, nhưng không đáp lại. Itachi-san đứng ở lối vào ban công, mái tóc dài ngang vai và chiếc mặt nạ hình quạ trên tay.
7:23 tối
Itachi không thích nhìn thấy Sakura với Kisame. Nếu cô ấy không đấm vào mặt bạn trai cũ, thì cô ấy đang nói chuyện điện thoại một cách lặng lẽ với một tên hạ đẳng nào đó, hoặc trên xe moto với anh họ của anh, hoặc hôn anh.
Và bây giờ gần gũi và thoải mái với người bạn cũ của anh.
"À, Itachi-san," cô nói với một nụ cười khi quay lại. "Anh thích bữa tiệc chứ?"
"Hn," Itachi đáp. Cô cười.
"Vậy thì tôi đoán câu trả lời là 'không'," cô nói. Itachi định nói điều gì đó, anh không chắc, thì bất thình lình một cô bồi bàn trong bộ trang phục khá... khiêu gợi tiến đến gần anh từ bên phải.
"Này," cô khàn giọng nói, ánh mắt tỏ vẻ yêu thích một cách không che đậy. "Tôi có thể lấy cho anh một thức uống hoặc ... bất cứ điều gì?" cô ấy hỏi, rõ ràng ám chỉ thứ gì đó không hoàn toàn ăn được. Itachi không chắc liệu anh có nên đuổi cô ta đi... hay nên đuổi đi sau đó báo cáo với cấp trên của cô ta.
Sakura đột nhiên cười phá lên, khiến cô bồi bàn giật mình đến mức nhảy dựng lên, làm đổ khay đồ uống của mình lên bộ vest của Itachi, làm ướt đẫm đôi vai lông vũ.
Kisame phá lên cười theo Sakura. Cả hai thở hổn hển, nhìn nhau, rồi lại phá lên cười.
Itachi chỉ cảm thấy hơi cồn lạnh thấm qua quần áo và da thịt, anh vẫn chưa nhìn ra trò đùa.
"Ôi... Ôi trời... Itachi-san..." Sakura thốt lên. "Tốt hơn là tôi nên giúp anh làm sạch nó," cô lắp bắp, nắm lấy cánh tay anh và kéo anh đi qua cô gái, người đang nhìn anh chằm chằm, đôi môi đỏ tươi há hốc thành một chữ 'O' tròn trĩnh. Itachi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta khi anh đi ngang qua, thậm chí không tiếc cho cô một tiếng 'Hn'.
Itachi lặng lẽ đi theo Sakura, nhận thấy ánh mắt của anh liên tục nhìn vào cô... ahem... chiếc đuôi vung vẩy phía sau cô khi cô bước đi. Anh nghiến răng chống lại những suy nghĩ đen tối xuất hiện khi chú ý vào những nơi đáng chú ý, anh buộc mình phải nhìn chằm chằm vào phía sau đầu cô.
Mãi cho đến khi anh nhận ra hai điều; thứ nhất, quyết tâm của anh không mạnh mẽ như anh nghĩ, và thứ hai, Sakura đã nói chuyện với anh ấy, và anh không thể nghe thấy một từ nào.
Họ đi trên một hành lang, và Itachi chỉ có thể phỏng đoán rằng Sakura biết cô ấy sẽ đi đâu.
Cô ấy đã dẫn anh đến nhà vệ sinh nữ và đẩy anh vào trong. Trước khi anh có thể phản đối, cô đã quét qua các ngăn phòng để có ai bên trong hay không, và quay lại bên anh để khóa cửa.
"Cùng làm sạch lông vũ của anh nào, Itachi-san," cô lẩm bẩm, với lấy một ít khăn giấy. Cô đẩy anh đến gần bồn rửa và bắt đầu lau nhẹ những chiếc lông vũ trên trang phục của anh. Anh quan sát đỉnh đầu và trán cô khi cô làm việc, không để tâm đến khoảng cách gần của họ.
"Anh có thấy vẻ mặt cô ấy khi cô ấy hỏi liệu cô ấy có thể đem cho anh thứ gì đó không?" Sakura cười khúc khích khi cố gắng làm khô những chiếc lông vũ. Itachi không trả lời mà chỉ tận dụng cơ hội để nhìn cô. Lông mi của cô có màu hồng đậm, rất dài... và rất thật.
" Itachi-san?" Sakura hỏi lại, vẫn cười khúc khích. "Itachi - san?" Cô tạm dừng, nhìn lên để xem tại sao anh không trả lời cô.
Họ giao tiếp bằng mắt.
Itachi chậm rãi chớp mắt. Quy tắc của cô thật đáng bị nguyền rủa. Anh muốn hôn cô.
Anh nhìn mắt cô tối sầm lại, và ánh mắt cô trượt xuống miệng anh rồi lại ngước lên.
Tốt.
"Sakura," anh nhẹ nhàng nói.
Cô ngắt lời anh, giọng thì thào."Không." Cô nuốt nước bọt, chớp mắt dữ dội. Anh nghiêng người lại gần cô hơn, kiểm tra quyết tâm của cô. "Không, chúng ta thực sự... chúng ta thực sự không thể," cô thì thầm, nhưng những ngón tay của cô đang cuộn tròn đặt trên bộ trang phục lông vũ của anh.
"Hn." Âm thanh nhẹ nhàng như một tiếng thở ra. Itachi muốn nói gì đó khác, nhưng ngoài mặt, anh ấy chỉ nghiêng người lại gần hơn một chút. Anh quan sát sự do dự trong mắt cô, sau đó ánh mắt anh trượt xuống đôi môi bóng bẩy, mềm mại của cô.
Chúng thật sự rất rất hấp dẫn...
Anh ra hiệu cho cô lại gần, và trong một khoảnh khắc, anh nghĩ mình đã thuyết phục được cô.
Một cơn đau nhói đột ngột khiến Itachi hoảng hốt.
Cô ấy... đã tát anh?
Itachi không chắc tại sao, nhưng câu trả lời của cô rất thú vị. Trước khi anh kịp nhận ra, anh đã cười khúc khích. Anh nhìn mắt cô ánh lên những tia giận dữ.
"Đồ tồi," cô rít lên. "Anh cười sao?" Và rồi cô biến mất với mái tóc hồng bồng bềnh và cái đuôi ngoe nguẩy theo từng bước đi. Itachi theo sau cô, những bước chân dài của anh dễ dàng theo kịp những bước chân vội vã của cô.
"Sakura," anh khẽ gọi, với lấy cánh tay cô. Cô xoay người đối mặt với anh, và anh hôn cô.
Đơn giản là môi anh áp vào môi cô.
Rất nhanh, chỉ kéo dài một giây.
Nó không đủ.Nhưng anh vẫn để cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top