Nguyên tắc 4: Go the extra miles (p1) (1)

Một trợ lý giỏi đều có thể làm tốt công việc được yêu cầu, nhưng một trợ lý không thể thiếu sẽ làm những việc mà thậm chí không được yêu cầu phải làm. Một trợ lý không thể thiếu là người tận tâm đến mức họ sẵn sàng làm nhiều hơn cả sự trông đợi để sếp hài lòng.

----------------------------------------------

Ngày 21 (Thứ Hai)

9:12 sáng

Cô đang bị nhìn chằm chằm.

Sakura hơi khó chịu cựa mình khi đợi cà phê. Tuy nhiên, cảm giác những ánh mắt theo dõi lên xuống đối với cô không hề giảm bớt, nhưng... cô vẫn bình tĩnh không để lộ ra sự khó chịu.

"Ôi Kami, ANH TA BỊ CÁI GÌ VẬY?" Nội tâm của cô gầm lên. Lần đầu tiên, Sakura cùng ý kiến với Nội tâm của cô. Một cách nghiêm túc. Kể từ khi cô đi ngang qua thang máy, Sasuke đã chăm chú nhìn cô. Anh ta chuẩn bị bước vào thang máy thì nhìn thấy Sakura, sau đó anh đã dừng lại, quay lưng tựa vào tường và bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Thật là khó chịu.

Sakura hít một hơi thật sâu, cố gắng đánh lừa bản thân để cảm thấy dễ chịu hơn, bắt đầu thêm những thứ Itachi-san thích vào tách cà phê đang bốc khói nghi ngút. Cô cố phớt lờ Sasuke, nhưng anh ta bắt đầu tiến tới chỗ cô.

"Tôi không biết cô đang làm gì, nhưng nó sẽ không hiệu quả đâu", anh ta nói sau một lúc. Sakura tròn mắt nhìn.

"Mmmm, Có thể nói cụ thể hơn không, Uchiha-san?," cô quay người lại, không rời mắt khỏi tách cà phê.

"Cô mặc váy ngắn, pha cà phê cho anh tôi và nghĩ rằng có quyền gọi anh ấy bằng tên. Ồ"

"Uchiha-san, cảm ơn vì sự quan tâm của anh. Nhưng sự quan tâm của anh có vẻ hơi thừa thải. Váy của tôi có chiều dài trung bình đối với trang phục công sở, tôi lấy cà phê cho anh trai anh vì đây là thứ anh ấy muốn, và anh có vấn đề gì khi tôi gọi anh ấy bằng tên. Anh ấy đặc biệt yêu cầu tôi gọi anh ấy là 'Itachi-san' và sẽ khá khó chịu nếu tôi không làm vậy ... Anh ngăn được điều đó sao ? Cảm ơn vì đã nhắc nhưng tôi chỉ coi anh ấy là cấp trên của mình và tôi chỉ đang làm đúng nghĩa vụ của mình, "Sakura nói, nhìn lên khỏi ly cà phê, đưa mắt nhìn thẳng vào Sasuke.

Anh ta đáp lại đôi mắt xanh lục của cô bằng một cái nhìn khó hiểu.

"Hn," anh ta càu nhàu. "Nhưng chắc chắn cô có tình cảm với anh ấy. Tôi thấy cô đang cuống quýt làm hài lòng và chạy theo mọi mệnh lệnh của anh ấy," anh ta nói.

"Chà, cô phải thừa nhận rằng anh ta nói khá có lý đấy chứ, "Nội tâm của Sakura kêu lên.

"Anh trai của anh có ngoại hình đẹp, Uchiha-san, điều đó không thể chối cãi. Tuy nhiên, tôi làm những việc này vì đó là công việc của tôi, chứ không phải vì cái gọi là sức hút của anh trai anh," cô nói , nở một nụ cười méo mó với Sasuke, "xin thứ lỗi, tôi phải mang cà phê này cho anh ấy trước khi nó nguội."

Sau đó, cô đi vòng quanh Sasuke, người đang đứng đó nhìn chằm chằm vào lưng cô cho đến khi cô đi vào thang máy. Cô gái tóc hồng hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Kami, người đàn ông đó thật ghê gớm.

'Cô đang trốn tránh sự nóng bỏng của sếp mình à? Tốt quá. Tôi không muốn lặp lại chuyện lần trước đâu ... 'Nội tâm của cô thúc giục.

'Đúng vậy, tôi đang trốn tránh sự nóng bỏng của Itachi-san. Nhìn chằm chằm vào anh ấy và cư xử như một loại fan-girl hư hỏng? Không, Tôi muốn công việc này. Tôi thích công việc này, và tôi không định phá bỏ tất cả chỉ vì khuôn mặt đẹp trai va- "

"... Và thân hình nóng bỏng," Nội tâm của cô cắt ngang.

"- và thân hình nóng bỏng," Sakura đồng ý, sau đó gật đầu với Iruga-san khi anh bước vào thang máy.

"Xin chào, Sakura-san," Iruga-san nói một cách vui vẻ. Sakura gật đầu và cười đáp lại anh.

"Xin chào, Iruga-san! Mọi chuyện với cô gái anh thích thế nào rồi?" Cô hỏi, đôi mắt xanh lục lấp lánh đầy trêu chọc. Đôi mắt xám như đá của Iruga-san đổ dồn vào cô trong một giây dài, sau đó anh quay đi và thở dài.

"... Tôi chưa nói gì với cô ấy..." anh rên rỉ. "Cô ấy quá lộng lẫy, và vượt xa so với tôi, đến nỗi mỗi khi tôi cố gắng nói điều gì đó với cô ấy ... tôi không thể."

"Tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ thích lại anh, Iruga-san. Anh có muốn tôi nói giúp không?" Sakura nhướng một bên lông mày hồng hỏi. Khuôn mặt của Iruga-san nhìn chằm chằm vào cô, sau đó mặt anh đỏ như cà chua.

"Uh ... K-không ... điều đó thật tuyệt nhưng tôi không thể nói cho ai biết tên của cô ấy. Ồ, tôi sẽ cảm thấy mình giống như một thằng ngốc! Dù vậy, cảm ơn vì đã đề nghị ..." Iruga-san nói. Sakura giấu một nụ cười khúc khích thích thú.

"Ồ, Iruga-san, nhìn thấy anh như thế này thật là đáng yêu. Chúc anh may mắn," Sakura nói, mỉm cười ngọt ngào với anh trước khi đi ra. Iruga-san vẫy tay chào cô, rồi dựa vào bức tường sau của thang máy.

-------------------------------------------------

Itachi nhìn lên từ đống giấy tờ trải trên bề mặt bàn hội nghị khi cánh cửa phòng họp mở ra. Sakura đã trở lại. Anh đã gặp một chút khó khăn khi ngăn ánh nhìn của mình trượt về phía cô mỗi khi có cơ hội. Anh không thể nhớ mình từng bận tâm đến một phụ nữ nhiều như thế này.

Chưa từng.

Cô nở một nụ cười trên môi, như thể cô vừa nhận được một tin vui, và Itachi thấy mình không thể tập trung vào những hợp đồng pháp lý trước mặt. Sakura đặt tách cà phê đang bốc khói lên bàn và ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh anh. Anh nhìn cô thật lâu, như đang cố giao tiếp bằng mắt với cô, nhưng cô chỉ cười thật tươi nhìn anh.

Cô nhặt một tờ giấy và chú ý vào nó. Itachi vội vàng chuyển sự chú ý của mình sang điều khoản mà anh đang đọc trước khi cô nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ngay cả khi cố nhìn chằm chằm vào các điều khoản, Itachi vẫn ý thức được rằng anh không thể tập trung được. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Sakura, và anh nôn nóng cơ hội được nhìn thấy cô xõa tóc lần nữa.

Itachi buộc mình phải nghĩ về các hợp đồng. Anh là Giám đốc điều hành... anh không có thời gian để suy nghĩ về trợ lý của mình. Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, không có lý do gì để anh thiếu kiểm soát tinh thần hết.

Itachi vừa mới hiểu được điều khoản hợp đồng thì cánh cửa phòng họp bật mở, Sasuke và Shisui lẻn vào.

"Itachi ... chúng ta cần có một cuộc họp," Shisui nghịch ngơm nói, mắt anh dán vào Sakura.

"Cuộc họp về vấn đề gì, nó sẽ được tổ chức ở đâu và khi nào tổ chức?" Sakura hỏi. Shisui đứng giữa Sakura và Itachi. Anh dựa hông vào bàn, đối mặt với Sakura.

"Chúng ta cần ... thảo luận về ngân sách sắp tới... tại Nhà hàng Koi-Koi... vào thứ Tư," Shisui nói một cách trôi chảy, nghiêng người lại gần Sakura xem cô đang nhập thông tin gì vào máy tính bảng. Nhưng Itachi đã biết Shisui đang làm gì.

"Hn. Sao cậu không rủ cô ấy đi, Shisui. Cậu biết tôi không có ý định quay lại nơi đó," Itachi nói nhẹ nhàng, đổi tờ giấy khác. Sasuke, lảng vảng trước mặt ba người, lên tiếng ngay lập tức.

"Tôi đã nói với anh là nó sẽ không hiệu quả mà, Shisui," anh lầm bầm, lao ra khỏi phòng.

Một lúc lâu sau,  Sakura, Shisui và Itachi đều nhìn chằm chằm về hướng Sasuke đi vào."Ừm... Được rồi," Sakura thở hắt ra. Cô quay sang Shisui và nói, "Tôi xin lỗi, Shisui-san, đành phải từ chối lời đề nghị của anh. Có lẽ khi khác."

"Được thôi" Shisui nói trước khi bước ra khỏi phòng. Anh dừng lại ở cửa. "Sakura-chan, Bông hoa tuyệt đẹp của tôi ... Tôi sẽ chờ em đồng ý." Trước khi Sakura hoặc Itachi kịp phản ứng, Shisui đã khuất dạng.

Và điều khiến Itachi khó chịu là nụ cười trên khuôn mặt Sakura.

-------------------------------------------------

2:18 chiều

Cơn đau lưng của Itachi sắp tới mức để có thể gọi là 'gây chết người'. Anh nghiến răng, hy vọng cơn đau buốt sẽ dịu đi nhưng vô ích. Cơn đau của anh bắt đầu từ tuần trước, và kéo dài đến nay. Anh không ngủ được do cơn đau và những suy nghĩ lặp đi lặp lại về Sakura. Và điều đó dường như khiến anh kiệt sức dù trước giờ anh đã quen làm việc trong tình trạng không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Itachi là một người thích đọc, rất thích, anh thích những tác phẩm về khoa học, lịch sử ... và đôi khi là tiểu thuyết kinh dị, hành động hoặc lãng mạn. Những thứ thực sự thú vị. Chứ không phải là dành cả ngày đọc điều khoản hợp đồng chán ngắt.

Tệ hơn là, kể từ khi Shisui và Sasuke đến, họ liên tục quay lại sau mỗi mười lăm đến hai mươi phút, Shisui đến với mục đích chính là làm cho Sakura cười. Bây giờ, mỗi khi Sakura rời khỏi phòng, Itachi lại nghĩ về cô nhiều hơn. Cứ như thể cô xâm chiếm hết tâm trí của anh.

Anh thích mọi thứ ở cô.

Ngay cả cái trán dồ của cô.

Ngoại trừ việc cô thích Shisui.

Itachi nhìn lên cửa phòng họp lần thứ năm mươi. Và lần thứ năm mươi, nó không mở ra. Itachi nghiến răng một lần nữa để chống lại cơn đau ở lưng, và cũng để chống lại sự bồn chồn trong lòng anh.

Anh xem đồng hồ của mình. Đã ba mươi ba phút kể từ khi Sakura rời đi.

Cô ấy đã nói rằng cô ấy lấy thêm cà phê, nhưng anh không chắc lắm. Itachi không cần thêm cà phê nữa. Anh đặt tờ giấy có trong tay lên bàn và ấn ngón tay cái lên sống mũi cố gắng dập tắt cảm giác lo lắng không cần thiết ập đến với ý nghĩ tìm kiếm Sakura. Ngay khi anh vừa đứng dậy thì những giọng nói huyên náo vang lên ở phía bên kia cánh cửa, Sakura mở cửa bước vào, theo sau là một trong những chàng nổi tiếng nhất ở Konoha, và một chàng trai tóc đỏ với đôi mắt màu hổ phách.

"À, Itachi-san," Sakura vừa nói vừa cười. "Đây là bạn thân nhất của tôi, Uzumaki Naruto, và huấn luyện viên của cậu ấy, Kurama," cô ấy tiếp tục. Tất nhiên, đúng như khi cô ấy nói, Itachi để ý đến các thiết bị trên tay họ.

"Yo!" chàng trai tóc vàng nói, nở một nụ cười toe toét. "Tôi đã nghe nhiều về anh, Itachi-san," anh cười khúc khích, huých vai Sakura. Anh đặt chiếc hộp trên tay lên bàn, sau đó đưa tay ra bắt tay. "Hân hạnh được gặp anh." Itachi đáp lại lời chào, hơi choáng ngợp trước năng lượng của Naruto, và sau đó chào Kurama. Kurama rời khỏi phòng ngay sau đó.

Sakura cũng cười, cho phép Naruto choàng cánh tay lực lưỡng qua bờ vai thon của cô. "Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang làm gián đoạn công việc của anh, Xin thứ lỗi cho tôi nếu anh cảm thấy khó chịu, Itachi-san. Họ đến để mượn máy pha cà phê và máy làm nóng đồ ăn của tôi, "cô cười khúc khích.

"Ừ, Kurama thích mê món bánh nướng xốp và cà phê mà Sakura làm ," Naruto nói.

"Đúng vậy, nhưng cậu lại bị phân tâm bởi món mì ramen bán trong siêu thị," Sakura trêu chọc, chọc vào bụng Naruto.

Itachi ghét điều đó.

"Được rồi, tớ nghĩ đến lúc tớ phải đi rồi, Sakura-chan. Tớ có một buổi chụp ảnh trong ..." Giọng Naruto ngân dài khi cậu kiểm tra điện thoại của mình. Anh tái mặt. "... nửa tiếng trước? Tớ có tới 53 cuộc gọi nhỡ... Em yêu, anh phải đi đây," anh nói, giọng khàn khàn có vẻ khá hoảng loạn. "Baa-chan sắp giết tớ mất..." anh rên rỉ. Sakura cười và đánh vào đầu anh.

"Thôi đi, đồ ngốc! Không được phép gọi tớ là Em yêu!"

Itachi cảm thấy khóe môi mình giật giật, hài lòng nhìn Naruto lao ra khỏi cửa một cách đau khổ.

-------------------------------------------------

Ngày 22 (Thứ Ba)

1:12 chiều

"Tôi trở lại văn phòng rồi, anh có thể gửi tệp ở định dạng PDF cho tôi, tôi sẽ đánh máy lại nó," Itachi nói khi anh bước xuống xe hơi. Anh vừa trở về sau cuộc họp với Hoshigaki, họ đã thảo luận và đồng ý sửa đổi phần đầu tiên của hợp đồng. Mặt trời đầu chiều ở Konoha từ trên cao chiếu xuống, Itachi liếc nhìn bầu trời đầy khó chịu. Anh thích trời lạnh hơn .

"Được, Uchiha-san," người ở đầu dây bên kia nói. "Vui lòng cho tôi địa chỉ email của anh để tôi có thể gửi trực tiếp cho anh." Itachi tự mình đóng cửa xe lại, với lấy điện thoại và đi về phía sảnh UC.

"Gửi nó cho trợ lý của tôi. Tôi vừa gửi địa chỉ email của cô ấy cho anh," Itachi nói.

"Được rồi, cảm ơn vì điều đó, Uchiha-san," người đó nói, mặc dù giọng điệu có chút ái ngại khi nhận được địa chỉ của trợ lý thay vì của Itachi. Tập tin mà anh ta gửi không quá coi là quan trọng, và anh hiểu Sakura, cô có thể dễ dàng xử lý nó thôi.

"Chúc anh một ngày làm việc hiệu quả," người đàn ông nói trước khi cúp máy.

Itachi khẽ gật đầu về phía những người anh đi qua đường tới thang máy. Anh buộc lại tóc khi đợi thang máy. Ngay khi anh ta thả tóc ra sau lưng, thang máy cũng vừa đến, và cánh cửa bật mở.

Sakura đã đợi anh bên trong. Đôi mắt xanh lục của cô sáng lên.

"À, Itachi-san, anh đã về rồi," cô nói với một nụ cười tươi trên môi, bước sang một bên để nhường chỗ cho anh. Itachi bước vào bên trong thang máy, và ngay lập tức nhận ra mùi hương tuyệt vời nhất mà anh biết. Đó là một mùi hương nhẹ nhàng, nhưng rất cuốn hút, và nó khiến anh nhớ đến cà phê... hoặc sô cô la... hoặc caramen... và có thể là vani... nó thật sự thần kỳ.

"Có bánh ngọt ở đây à?" anh nhẹ nhàng hỏi khi cánh cửa đóng lại. Sakura cười khúc khích.

"Anh biết đấy, anh có lẽ là người thứ hai mươi hỏi tôi điều đó ngày hôm nay," . "Tôi vừa đổi loại dầu gội đầu, và nó tên là Kiri Coffee, mùi hương của nó rất đặc biệt", cô nói. "Đó là một món quà từ một người bạn, và tôi thật sự thích mùi hương của nó?'", Cô tiếp tục.

"Nó có mùi... có thể chấp nhận được," Itachi nói, thay đổi tính từ thành một tính từ thích hợp hơn nhiều vào phút cuối. Sakura bật cười.

"Chà, văn phòng của bạn sẽ có một mùi hương dễ 'chấp nhận được' hơn nhiều," cô cười nói. "Tôi có một số vị cà phê mới muốn anh nếm thử. Ồ, và tôi cũng đã thử một mẻ bánh nướng xốp mới mà tôi nghĩ anh sẽ rất thích." Cô ngước nhìn anh với vẻ mặt phấn khích, và phần nào đó trong Itachi phải đấu tranh với nhau để không nhìn cô vào cô.

Anh cố chuyển sự quan tâm của mình về lời hứa về những chiếc bánh nướng xốp ngon lành.

"Tôi sẽ không nói tôi đã cho gì vào cho đến khi anh nếm thử chúng," Sakura cười nói, đôi mắt màu xanh lá cây của cô ấy tràn đầy sức sống. Itachi mỉm cười, nhận thấy năng lượng tích cực của cô cực kỳ dễ lây lan, và anh ý thức được rằng không có ai khác xung quanh anh giống như cô. Theo một nghĩa nào đó, cảm giác ấy thật phấn khích, và anh thấy mình đang ở trong một tình huống kỳ lạ hơn bao giờ hết. Anh không làm gì, và không thể làm gì ngoài việc thích Sakura, ngày càng nhiều. 

Liệu anh có thể chung sống một cách vui vẻ với cô khi mỗi khi nhìn thấy cô, nội tâm anh cứ như đang nổ ra một cuộc chiến. 

Sau đó cô đã làm một "điều"; trả lời những câu hỏi mà anh đang nghĩ.

"Tôi hy vọng anh sẽ thích những gì tôi mang đến...," cô nói, hơi ngập ngừng, nhưng sự phấn khích vẫn hiện rõ trong mắt cô. "Được rồi, tôi biết tôi đã không hỏi, Itachi-san, nhưng căn phòng quá rộng, và ... và tôi biết bạn không thích khi tôi pha cà phê quá lâu ... "Cô nói, ấp úng khi thang máy phát ra tiếng rít gần như im lặng khi nó dừng lại ở tầng trên cùng.

Itachi nhìn Sakura vừa lùi ra khỏi thang máy với vẻ thích thú, vẫn nhìn anh với sự pha trộn kỳ lạ giữa sự phấn khích và ngập ngừng, rồi dẫn anh đến văn phòng của mình. Khi cánh cửa lớn mở ra, môi Itachi thực sự hé mở vì ngạc nhiên.

Cô đã sắp xếp lại văn phòng của anh ta.

Và thậm chí không cần nhìn kỹ, Itachi biết anh thích nó.

Cô ấy đã đúng; văn phòng của anh rất lớn. Tuy nhiên bây giờ, kích thước đã phát huy tác dụng. Cô đã đẩy bàn của anh lại gần một trong những cửa sổ kính suốt, và kê một chiếc bàn kính cỡ lớn ở góc bên kia của căn phòng. Bàn được trang bị một chiếc ấm nhỏ và một máy pha cà phê. Và cô ấy đã đúng. Văn phòng có mùi... ngoài mức chấp nhận được.

Itachi nhận ra nguồn gốc của mùi hương gần như ngay lập tức. Trên bàn có khoảng sáu chiếc cốc sứ trắng cỡ thủy tinh, mỗi chiếc chứa đầy chất lỏng màu nâu có nhiều màu sắc khác nhau. Đằng sau hàng cốc là một loạt các bánh nướng xốp mini cũng không kém phần hấp dẫn. Itachi di chuyển đến chỗ đó ngay lập tức, nhưng phải đến khi tiến lại gần hết chiếc bàn, anh mới nhận ra rằng phía trước mỗi chiếc cốc và bánh muffin đều có những tấm thẻ nhỏ. Anh cúi xuống đọc những dòng chữ in trên những tấm thiệp.

Những người khác nhau đến từ khắp nơi trên thế giới, và mùi nằm cạnh thiên đường khứu giác.

"Tất cả đều dành cho anh, Itachi-san," Sakura cười khúc khích từ phía sau anh. "Nếm thử đi"

Itachi không chần chừ thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top