Nguyên tắc 4: Go the extra miles (interim 2)
Thứ bảy
8:12 sáng
Sakura có thể thừa nhận rằng sau nụ hôn tạm biệt đêm hôm trước, cô không biết Itachi-san sẽ hành động như thế nào vào sáng nay. Tuy nhiên, khi gặp anh ở sảnh khách sạn, rõ ràng là những giả thuyết điên rồ nhất của cô không đủ điên rồ.
Anh không thấy xấu hổ, cũng không có cảm giác ràng buộc. Anh không dịu dàng nhìn cô và tỏ ra như thể đêm trước không có chuyện gì xảy ra. Mắt anh không có viền đỏ, không có vẻ như bị mất ngủ, không khác so với bình thường.
Anh trông giống hệt như lần đầu tiên cô gặp anh.
Lạnh lẽo.
"Sakura-san," anh nói khi nhận thấy cô đến. "Đi thôi." Rõ ràng. Rành mạch. Sakura chớp mắt, hơi ngớ ngẩn, nhưng anh đã bỏ đi ngay. Mãi cho đến khi cô bắt đầu vội vã đuổi theo anh, cô mới nhận ra anh đã gọi cô là 'Sakura-san'. Cô đã quen với việc anh gọi cô là 'Sakura' và hầu như không nhận ra.
Khi Sakura đến chiếc xe đang đợi, Itachi-san đã ngồi sẵn bên trong. Anh trông nghiêm nghị và bảnh bao trong chiếc áo sơ mi trắng trơn, quần jean xám đậm và kính râm. Anh buộc lại mái tóc dài của mình và kiên định nhìn về phía trước.
Nghiêm túc.
Anh thậm chí còn không liếc nhìn về phía cô khi Sakura ngồi xuống ghế phụ. Anh đánh xe rời khỏi khách sạn. Toàn bộ chuyến đi im lặng đến khó chịu, Sakura nghĩ cô nên nghe theo gợi ý của anh và hành động chuyên nghiệp như trước đây, nhưng bằng cách nào đó, việc thay đổi không dễ dàng như cô tưởng. Cô đã đánh mất sự chuyên nghiệp của mình khi nào?
Và tại sao cô lại thấy đau?
'Chúng ta tiếp tục làm điều này. Bằng cách nào đó chúng ta cứ tiếp tục làm việc này," Nội tâm của cô lên tiếng, nghe có vẻ chán nản như Sakura thực sự cảm thấy. 'Tại sao anh ấy không thể tiến lại gần hơn thay vì đẩy chúng ta ra xa?
Sakura không có câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng đồng thời, cô cảm thấy tốt nhất là nên cho anh không gian riêng. Rốt cuộc, cô chỉ là trợ lý của anh. Vì vậy, cô quay đầu về phía cửa sổ nhìn phong cảnh Nami xinh đẹp... nhưng cô hầu như không thể thưởng thức nó.
Khi họ đến địa điểm thứ hai trong số các địa điểm được đề xuất, Itachi-san cho xe dừng lại bên đường và tắt động cơ.
"Chúng ta đến rồi," anh nói đơn giản, trước khi mở cửa và bước ra khỏi xe.
-----------------------------------
9:22 sáng
Itachi đã cố hết sức để không chú ý đến Sakura, nhưng anh đã thất bại. Không nhìn cô không giúp anh tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Nó chỉ khiến anh nghĩ về những kỉ niệm về cô. Nó khiến anh chú ý đến mùi của cô. Nó đã khiến anh nghe thấy tiếng thở và những tiếng thở dài nho nhỏ của cô.
Cô không bị ảnh hưởng bởi đêm qua. Anh có thể nói rằng anh đã làm cô sốc, nhưng điều đó là cần thiết để chuyện này có hiệu quả. Anh không có thời gian cho sự lãng mạn. Anh không có thời gian cho những cuộc tán tỉnh. Anh sẽ đảm đương nhiều việc hơn khi cha anh ngã bệnh, và những việc như để ý đến Sakura sẽ chẳng giúp được gì.
Bây giờ là lúc dành cho sự tập trung và cống hiến.
Nếu tình huống khác đi, nếu Sakura không phải là trợ lý của anh, mà là người yêu của anh... thì mọi chuyện vẫn có thể đi theo con đường mà nó đã và đang diễn ra. Nhưng đây không phải là lúc để anh ích kỷ. Bây giờ anh sẽ bị giám sát chặt chẽ, và mối quan hệ tình cảm với trợ lý của anh sẽ chỉ tạo ra một vụ bê bối không đáng có. Không có gì cha anh ghét hơn tai tiếng. Đây sẽ là thời điểm tồi tệ nhất cho một điều như vậy xảy ra. Trong những tình huống thế này, Itachi ghen tị với em trai mình, vì Sasuke chắc chắn có thể thoát tội nếu anh thử cùng một pha nguy hiểm.
"Itachi-san," Sakura nói, kéo Itachi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nghiêng đầu về phía cô. "Chúng ta nên thay quần áo ở đây hay trên bãi biển? Vì nó là bãi biển mở, rất có thể sẽ không có chỗ nào để thay."
"Hn," Itachi chỉ gật đầu nhẹ. Ánh mặt trời buổi sáng ấm áp tắm cho cả hai người họ trong ánh sáng dịu nhẹ. Khi nghe thấy tiếng xáo trộn phát ra từ phía sau, Itachi thấy mình quay lại.
Và những gì anh nhìn thấy đã khiến anh nghẹt thở.
Sakura đang cởi áo ngoài, để lộ làn da hoàn hảo, rám nắng nhẹ sau lần cô ở bãi biển ngày hôm trước. Đôi mắt Itachi dõi theo đường cong mềm mại trên tấm lưng của cô, dừng lại ở sợi dây màu đen buộc áo bikini của cô. Cô hất mái tóc hồng của mình ra khi khoác áo choàng và gấp quần áo lại. Tiếp theo, cô cúi xuống và cởi váy, để lại phần bikini khá khiêm tốn nhưng không thể phủ nhận là rất gợi cảm.
Itachi quay lại và nén một tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Không thể nào anh không để ý đến Sakura được. Anh phải thực hiện kế hoạch B. Anh không thể để cô phát hiện ra rằng anh vẫn còn để ý đến cô.
Itachi nghiến răng và cởi áo sơ mi qua đầu, nhăn mặt nhìn làn da nhợt nhạt của mình. Anh vẫn có đường nét cơ bắp, nhưng rõ ràng là anh cần dành nhiều thời gian hơn dưới ánh nắng mặt trời.
Itachi và Sakura đi bộ xuống dốc từ con đường, đến bãi biển trong im lặng. Sakura nhìn quanh khi cô ấy bước đi, và thở dài... mặc dù Itachi thực sự không thể biết đó là tiếng thở dài hạnh phúc, buồn bã hay thất vọng. Anh buộc mình không được nghĩ về điều đó.
Điều cuối cùng anh cảm thấy bây giờ là cảm giác tội lỗi.
Nhưng anh thực sự không bao giờ nên bắt đầu một cái gì đó với Sakura. Họ chưa đi được xa nhưng ký ức về khoảnh khắc họ trao nhau nụ hôn đầu tiên trong xe của anh như một tấn gạch đá giáng xuống anh, Itachi cảm thấy ngực mình thắt lại vì thất vọng. Không phải ở chính mình. Không phải ở cô ấy. Không, anh thất vọng vì tình huống bị Kami bỏ rơi này.
Và anh vẫn chưa sẵn sàng sa thải cô chỉ để có được cô.
Điều đó sẽ quá ích kỷ.
-----------------------------------
9:58 sáng
Phải đi bộ khá xa từ con đường đến bãi biển, thật tốt, vì điều đó có nghĩa là có nhiều không gian để xây dựng khu nghỉ dưỡng mà không làm tổn hại quá nhiều đến tài nguyên thiên nhiên. Cuối cùng họ cũng đến được bãi biển, nơi cát trắng trải dài hàng dặm. Có một vài người trên bãi biển, nhưng đáng chú ý là rất ít trong số họ là khách du lịch. Sakura cho rằng đó có thể là do địa điểm thực sự vắng vẻ.
"Đây là báo cáo chúng ta nhận được từ những người thăm dò đã đến vào tuần trước," Sakura nói, thò tay vào trong chiếc ba lô của mình và rút ra một tập tài liệu rồi đưa cho Itachi-san. Mặc dù cô đang cố gắng trở lại với dáng chuyên nghiệp của mình, nhưng những thứ như vô tình chạm vào cánh tay anh khi đi bộ, hoặc ngửi thấy mùi hương của anh khi anh đi trước vài bước, hoặc khi nhìn vào lưng anh khi họ đi bộ, khiến cô thất bại, một chút. Bất chấp việc Nội tâm của cô bắt đầu không thích cách mọi chuyện diễn ra.
Itachi-san lấy hồ sơ xem qua.
"Chúng ta nên kiểm tra tất cả những điểm này trước năm giờ tối để có thể về khách sạn kịp ăn tối trước chuyến bay tối nay," Itachi-san nói. Đôi mắt của Sakura mở to. Anh đã thay đổi chuyến bay?
"Mấy giờ chúng ta phải trả phòng?" Sakura hỏi.
"Chuyến bay khởi hành lúc 10:15 tối, vì vậy chúng ta phải làm thủ tục muộn nhất là 8:15 tối," Itachi-san nói. Sakura chớp mắt một chút để tiêu hóa thông tin mới. Cô ngay lập tức cho rằng hôm nay sẽ không vui như cô mong đợi.
"Vâng," cô trả lời, hơi trống rỗng. "À, địa điểm quan tâm đầu tiên là bãi biển nơi ta đang đứng," Sakura nói, "Tiếp theo sẽ là địa điểm lặn biển gần rạn san hô." Itachi-san gật đầu đáp lại.
"Theo những người do thám, một số người ở đây là thợ lặn san hô, và có thể hoạt động như những hướng dẫn viên. Vì vậy, chỉ cần chọn một người là được..." Sakura thì thầm, nhìn xung quanh. Một trong những người đàn ông đang làm nhiều việc khác nhau trên bãi biển nhìn lên khi họ đi ngang qua, và cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng. Cậuta đứng dậy và tiến lại gần họ.
"Chào buổi sáng," cậu trai nói rồi công khai tiến đến chỗ Sakura. "Anh chị cần giúp gì sao? Thật là một cặp đôi đáng yêu," Cậu ta vui vẻ nói.
"Chúng tôi không phải một cặp," Itachi-san nói ngay. "Anh có thể chỉ cho chúng tôi một hướng dẫn viên đến các rạn san hô không?" Cậu ta hơi sốc nhưng nhanh chóng bình phục.
"Anh chị may mắn đấy! Tôi định chèo thuyền ra đó và lặn tìm ngọc trai. Với một khoản phí nhỏ, tôi có thể đưa chị đi cùng," cậu ta nói, hất mái tóc đen bù xù của mình ra khỏi mặt. Sakura vừa định thò tay vào ba lô để lấy ví thì một tiếng hét lớn thu hút sự chú ý của họ. Cậu trai tái mặt và lùi lại hai bước, ánh mắt dán chặt vào ai đó phía sau họ.
Sakura và Itachi quay lại thì không ai khác ngoài Hoshigaki Kisame đang lao về phía họ.
"Baku, đồ ăn cắp vặt! Lần trước tao thả mày đi, lần này thì đừng hòng" Kisame gầm lên khi đến gần. Người thợ lặn ngọc trai lùi lại, giơ tay lên.
"Xin hãy để tha cho tôi, tôi chỉ đang kiếm sống thôi," cậu ta than vãn. Kisame dừng lại giữa Sakura và chàng trai trẻ, bảo vệ một cách trắng trợn.
"Biến đi," người đàn ông to lớn tuyên bố, thọc mạnh một ngón tay vào ngực người kia. "Ngay."
-----------------------------------
10:08 sáng
Kisame quay sang Sakura vẫn còn đang sửng sốt và cau có.
"Thằng quỷ nhỏ đó thường xuyên lui tới bãi biển này và lừa đảo những du khách nhẹ dạ. Nó bắt họ trả tiền để đưa họ ra bãi đá ngầm, sau đó nó đe dọa sẽ không đưa họ trở lại bờ nếu họ không đưa thêm tiền cho nó ," Kisame nhổ nước bọt, sự chán ghét của anh ta đối với những mánh khóe quanh co của người đàn ông hiện rõ trong giọng nói.
"Cảm ơn vì đã giúp chúng tôi." Sakura nói. Kisame quay sang Itachi và chớp mắt. Sẽ là nói dối nếu nói rằng anh ta không nhận thấy Itachi ở đó...
"A, không có chi." Có một lúc im lặng trước khi Itachi lên tiếng.
"Cậu làm gì ở đây?" chàng trai Uchiha hỏi, giọng điệu có phần nổi giận. Nếu không biết rõ có lẽ sẽ không nhận ra thái độ của anh, nhưng Kisame đã có một tình bạn lâu dài và sâu sắc với Uchiha, vì vậy anh ta đã nhận ra ngay lập tức. Anh có cảm giác thái độ của Itachi có liên quan đến Sakura, nhưng anh ta không có ý định lật tẩy bạn mình trước mặt cô trợ lý xinh đẹp nên giả vờ như không để ý.
Thay vào đó, anh trả lời: "À, tôi ra ngoài để quay một bộ phim tài liệu. Tôi đã chuẩn bị đồ nghề trong xe tải của mình, vì vậy tôi có thể đưa hai người đi lặn nếu thích." ánh mắt dán chặt vào Sakura khi nói, mặc dù lời nói hướng vào Itachi.
Kể từ khi họ gặp lại nhau khi cùng cha đến thăm tòa nhà Tập đoàn Uchiha, sự quan tâm của Kisame dành cho Sakura ngày càng tăng lên mỗi khi tiếp xúc với cô. Và lí do anh có mặt ở đây, anh muốn biết liệu cô ấy có sẵn sàng cho một... chuyến đi vui vẻ với anh không nhưng chắc hẳn cô sẽ vui.
Rõ ràng cô ấy bị mắc kẹt trong văn phòng ngày này qua ngày khác với một đám Uchiha ngột ngạt.
Cô tò mò hỏi, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
"Chúng tôi chắc sẽ không phải trả một khoản phí dịch vụ cắt cổ cho anh, phải không?" cô hỏi, đôi môi nhếch lên. Kisame cười khúc khích.
"Mèo con của tôi, công ty của em đã giúp tôi rất nhiều. Tôi e rằng điều đó là vô giá, vì vậy tất cả những gì tôi có thể làm là đáp lại bằng một chuyến đi," anh ta nói, nháy mắt với cô. Cô cười toe toét. Kisame cảm thấy Itachi đang lia ánh nhìn chết chóc về phía mình, nhưng lại không thật sự làm gì. Đối với Kisame, Itachi có thể đang ghen tị. Nếu tên Uchiha kia không có động thái gì với Sakura, thì cô gái nhỏ màu hồng đáng yêu vẫn là một cuộc cạnh tranh công bằng.
"Chúng ta phải nhanh lên. Còn nhiều thứ phải xem xét lắm," Itachi lạnh lùng nói. Kisame liếc anh một cái.
"Ôi trời, tôi đoán hai người sẽ còn gặp tôi nhiều, vì tôi nắm rõ khu vực này như lòng bàn tay. Tôi sẽ đi lấy thiết bị của mình," Kisame đáp. Nháy mắt với Sakura, Kisame lon ton quay trở lại nơi anh đã đỗ chiếc xe tải của mình trên dốc. Với chiếc khay đang mở, anh vác đống dụng cụ lên đôi vai rộng của mình rồi chạy đến chỗ hai người họ đang đứng.
Kisame không phải là một tên biến thái, anh chỉ là một người đàn ông và có mắt nhìn. Anh đi chậm lại khi đi gần đến Itachi và Sakura.
Sakura.
Cô không phải là người phụ nữ nóng bỏng nhất mà anh từng thấy. Hoặc đẹp nhất. Cô không có thân hình chuẩn. Nhưng có điều gì đó ở cô thu hút anh, điều đó nói lên rất nhiều điều, bởi vì anh rất thích ngực... và đó là thứ mà Sakura không có. Điều gì đó ở cô mà Kisame dường như không thể hiểu, và ngày hôm qua là bằng chứng cho điều đó. Ở đâu đó, có điều gì đó đã thay đổi từ sự đánh giá cao vô hại sang mong muốn bên cạnh cô ấy.
Kisame nhẹ nhàng đặt đồ nghề của mình xuống cát và ra hiệu cho Sakura lại gần, anh cười toe toét với cô khi cô đến gần.
"Để tôi chuẩn bị cho em. Em biết bơi, phải không?" anh ta hỏi. Cô gật đầu tự tin.
"Vâng, em là một nhân viên cứu hộ có trình độ. Đó là một phần trong quá trình đào tạo," cô nói thêm. Kisame đã đánh giá cao cô ấy một lần nữa.
"Đó là cô gái của tôi! Tuyệt đẹp và hữu dụng," anh ta cười khúc khích, suýt chút ăn trọn cái tát đáp trả của cô. "Được rồi, thời điểm này nước ấm khá ấm, vì vậy chúng ta có thể bỏ qua bộ đồ lặn. Nhưng vì lý do an toàn, tôi sẽ sử dụng hầu hết những thứ khác," Kisame nói. Nhẹ nhàng, và rất chậm rãi, giúp Sakura mặc đồ, tối đa số lần có thể chạm vào cô một cách chính đáng.
Có rất nhiều điều Kisame sẽ làm, cố tập trung sự chú ý của mình vào ai đó là điều anh ta sẽ không bao giờ làm. Nhìn thấy những thứ trong suốt quá trình lớn lên khiến anh không còn thích điều đó nữa. Sau khi đảm bảo rằng Sakura đã mặc xong trang phục, Kisame bắt đầu mặc trang phục cho mình. Anh nhìn Itachi và hất cằm, Itachi biết phải làm gì. Xét cho cùng, họ đã đi lặn biển nhiều lần cùng nhau.
"Đi thôi," Kisame nói, lội xuống nước. "Tôi thường bơi ra ngoài, nhưng bây giờ hãy đi bằng thuyền," anh nói, chỉ vào chiếc du thuyền của mình đang neo ở vùng nước sâu hơn. Chiếc thuyền lớn màu trắng có hình một con cá mập trắng đang nhô lên với hàm mở rộng và dòng chữ Samehada cứng rắn. Đó là niềm tự hào và niềm vui của Kisame, nó được đặt tên theo con cá mập cưng mà anh ta đã đem đến Cuộc hội ngộ Akatsuki.
-----------------------------------
10:37 sáng
Itachi rất khó chịu. Kisame liên tục thu hút sự chú ý của Sakura, và kể cả khi cô không thực sự đắm chìm trong đó, cô cũng không bảo anh ta dừng lại. Nếu đây là cách cô trừng phạt anh vì hành động của anh sáng nay, thì cô là một phụ nữ thông minh.
Itachi liếc sang phía nơi Sakura đang đứng, gió thổi mái tóc hồng của cô tung bay. Đôi mắt cô mở to, nhìn ra biển, nở nụ cười yên bình nở trên khuôn mặt. Itachi cảm thấy ngực mình bị bóp chặt.
Anh nhìn đi chỗ khác.
Tất nhiên, Itachi không thực sự nghĩ rằng cô đang trừng phạt anh. Anh nghi ngờ cô biết anh thích cô đến nhường nào. Cô không nghĩ rằng điều này làm phiền anh. Cô không nghĩ cô có ý gì, và việc cho phép người bạn thời thơ ấu của anh tán tỉnh cô một cách trơ trẽn sẽ không làm anh khó chịu.
Itachi nghiến răng ngay cả khi con thuyền dừng lại, mặc dù nước sâu nhưng rất trong. Anh có thể nhìn thấy đáy biển và nước phải sâu ít nhất từ bốn mươi lăm đến năm mươi feet.
Kisame lao ra khỏi buồng lái, cười toe toét, ánh nắng lấp lánh trên làn da rám nắng của anh. Itachi nhìn lướt qua Sakura, người đang ngước nhìn Kisame với một nụ cười toe toét. Anh siết chặt hai tay bên hông, như thể những lời anh nói với Sakura đêm hôm trước đã chế nhạo anh.
"Trưởng thành là khi một người vượt qua giới hạn của mình. Nhận ra điều đó cũng là một phần của quá trình rèn luyện,"
Anh vẫn chưa vượt quá giới hạn của mình khi nói đến Sakura, nhưng Itachi không mong đợi điều đó.
"Ikuzo,!" Kisame huýt sáo, leo lên mép thuyền. Với một tiếng hét, anh ta đang lộn nhào qua mạn thuyền và hạ cánh xuống nước với lượng nước tung lên nhỏ hơn đáng kể so với kích thước to lớn của anh. Itachi không thôi đảo mắt.
Bây giờ Kisame chỉ thể hiện.
"Thật là phô trương!" Sakura nói khi Kisame xuất hiện trở lại, tiếng cười của cô át đi sự cay độc trong lời nhận xét. Kisame cười và vẫy họ xuống. Itachi và Sakura nhảy theo anh ta.
Khung cảnh tuyệt vời dưới nước thu hút Itachi và đưa anh thoát khỏi những lo lắng hiện tại. Từng đàn cá bơi qua, có màu sắc rực rỡ và di chuyển đồng bộ một cách hoàn hảo. Hệ thực vật dưới nước di chuyển theo lực đẩy của các dòng nước. Mọi thứ đang diễn ra hoàn hảo, sự yên bình dưới nước, khung cảnh tuyệt đẹp do thiên nhiên tạo ra, cho đến khi Itachi nhận thấy Kisame đã lấy máy ảnh GoPro của anh ta ra... và anh ta không quay phim tài liệu về phong cảnh dưới nước... mà là về Sakura.
Itachi bơi đến chỗ Sakura, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô sang một bên cho cô xem một số san hô. Bất cứ điều gì để tránh phải nhìn thấy Kisame... Itachi không nói, nhưng sự thất vọng cứ lởn vởn trong lòng anh.
Lẽ ra anh không bao giờ nên đưa ra một quyết định ngu ngốc như vậy. Nhưng nếu phải đưa ra lựa chọn giữa anh và Kisame, cô chắc chắn sẽ hôn anh trước.
-----------------------------------
12:48 chiều
Sakura thở dài và tựa lưng vào tảng đá nhẵn nhụi. Nó nóng hổi sau lưng cô, cũng như dòng nước ấm chảy qua những cái lỗ trên đó.
"Nơi này đúng là thiên đường," cô rên rỉ. Sau hơn một giờ lặn biển, họ quay trở lại, uống nước trên thuyền của Kisame. Sau những gì đã xảy ra đêm hôm trước, chú ý đến Kisame là một sự phân tâm đáng hoan nghênh.
"Hai người chưa từng đến đảo Kaizoku phải không? Bây giờ ở đó mới là thiên đường," Kisame nói." có một con thác ở trung tâm hòn đảo... Chúng ta chỉ mất nửa giờ để đi đến đó nếu hai người phải quay lại sớm. Chúng ta có thể ăn ở Samehada, rồi đi ra đó."
"Nghe hay đấy," Sakura đáp, cảm thấy biết ơn gấp đôi vì sự có mặt của Kisame. Tâm trạng Itachi khá kỳ lạ, im lặng, nghiền ngẫm cả ngày, có thể do căn bệnh của cha anh, nhưng điều đó vẫn khiến Sakura khó chịu.
Đến lúc phải đứng dậy, Sakura miễn cưỡng rên rỉ.
"Chúng ta thực sự phải đi sao?" cô rên rỉ. Kisame có vẻ như sẽ cho phép cô ở lại lâu hơn, nhưng Itachi cắt ngang.
"Sakura-san," là tất cả những gì anh nói, nhưng giọng điệu vẫn đủ để khiển trách Sakura nhớ rằng họ thực sự ở đây vì công việc chứ không phải nghỉ dưỡng. Cô đứng dậy, hơi bĩu môi khi anh quay mặt đi. Kisame bắt gặp cái nhìn của cô và nhăn mặt đáp lại... khiến cô cười toe toét.
Sakura nghe Kisame nói về Đảo Kaizoku. Nó khá lớn, nhiều rừng rậm, trải dài ra bãi biển cát trắng tuyệt đẹp ở bờ biển. Không có vách đá trên bờ biển, nhưng một dòng sông chảy từ một con suối trên núi ở trung tâm hòn đảo chảy ra biển.
Họ bơi ra đảo. Khi lên bờ, Kisame cúi xuống vẫy Sakura lại.
"Ở đây còn khá hoang dã, và tôi không muốn em bị trầy xước," anh ta cười nói và đưa lưng về phía Sakura leo lên. Sakura đảo mắt, nhưng vẫn nghe theo. Vòng eo của Kisame thon gọn, nhưng lưng và vai lại vạm vỡ và rất rộng, tạo thành một hình chữ V khá rõ ràng.
"Itachi-sama rất đẹp trai, nhưng cơ thể này cũng quá tuyệt," Nội tâm của Sakura nói một cách dâm đãng. Nhưng cô không thể không đồng ý. Cô không thể phủ nhận rằng cô thích Itachi-san nhiều hơn những gì cô tưởng, nhưng nếu Kisame ở đây để đánh lạc hướng cô khỏi Itachi-san, thì anh ta đang làm rất tốt.
Kisame vẫn đứng vững dưới sức nặng của cô một cách dễ dàng và bắt đầu đi về phía thác nước. Sakura có thể cảm nhận được sự không hài lòng của Itachi-san, nhưng thật lòng mà nói, giờ không phải trong giờ làm việc, và Kisame là bạn của cô.
'Anh ta chỉ sếp của chúng ta từ thứ Hai đến thứ Sáu, đem những lo lắng về anh ta xuống địa ngục đi, giờ đừng quan tâm đến anh ta nữa," Nội tâm cô tuyên bố. Kisame và Sakura trò chuyện vui vẻ trong suốt chuyến đi. Sự tán tỉnh của anh ta đã giúp một ngày của cô tốt hơn rất nhiều .
Họ bắt đầu đi bộ dọc bờ sông, Sakura kinh ngạc trước độ trong của nước, Kisame đồng ý, và Itachi-san tiếp tục trong im lặng. Itachi-san không phải là người nói nhiều, nhưng Sakura biết có điều gì đó không ổn.
Sau khoảng mười lăm phút đi bộ, Sakura há hốc mồm kinh ngạc. Thác nước tuyệt đẹp với dòng nước chuyển dần từ xanh nhạt sang xanh đậm do phản chiếu của cây cối xung quanh khi dòng nước đổ xuống một vực sâu, điểm xuyến là những bọt nước trắng tung lên trên không trung. Kisame lội xuống nước với Sakura vẫn còn trên lưng, cho đến khi làn nước trong vắt, lành lạnh phủ lên chân cô. Sakura mới tuột khỏi lưng anh ta và bơi xuống nước.
"A a, nơi này thật hoàn hảo!" Sakura ré lên, cười và hất nước về phía Kisame.
"Địa điểm này rất phù hợp," Itachi-san nói, đánh giá cao phong cảnh.
"Đúng vậy! Diện tích bề mặt khá rộng, địa điểm này có nhiều khả năng sinh lời hơn so với địa điểm tôi đến ngày hôm qua," Sakura đồng ý, lắp bắp khi Kisame hất nước về phía cô. Cô cười, nhìn Kisame một cách ranh mãnh, sau đó lại tung một làn sóng nước về phía Itachi-san. Đôi mắt anh mở to kinh ngạc, rồi nheo lại.
"Cô có chắc là đã sẵn sàng cho việc này chưa, Sakura-san?" Itachi hỏi, tiến lại gần Kisame. "Cô chống lại với cả hai người bọn tôi đấy."
"À..." Sakura lùi lại, giơ hai tay lên trời. "...Đó thực sự không phải là ý định của tôi, anh thấy đấy..."
"Hành động đáng yêu đó không có tác dụng với tôi đâu, Sakura," Kisame cười khúc khích, khum bàn tay ngay dưới mặt nước. Không một lời cảnh báo trước, một làn sóng nước hướng đến cô, đập thẳng vào mặt cô ấy.
"Ôi Kami, hai người thực sự sẽ hợp sức chống lại một cô gái à?" cô hỏi, chớp chớp hàng mi, lau sạch phần nước trên mặt.
Cả hai người đàn ông đều không trả lời, bởi vì dường như cả hai đều không biết phải làm gì.
-----------------------------------
6:43 chiều
Itachi kéo khóa vali, sau đó hất tóc ra sau, buộc lại bằng một chiếc cà vạt. Bằng cách nào đó anh đã vượt qua được ngày hôm nay mà không làm gì khiến bản thân xấu hổ. Anh đã phải chứng kiến Kisame dùng tay rải cát lên khắp chân, lưng, bụng và vai của Sakura rồi xoa đều.
Điều đó quá khó khăn đối với anh, anh nhắm mắt lại, ngả lưng và hành động như thể anh đang thư giãn... trong khi căng thẳng hơn bao giờ hết. Anh biết dì Katsumi sẽ không hài lòng với anh, đó chính là lý do tại sao anh sẽ không nói gì với bà ấy.
Anh sẽ sống sót qua chuyện này, bằng cách nào đó.
Nhấc vali lên, Itachi kéo ra cửa và gọi điện cho Sakura. Cô nhấc máy ở hồi chuông thứ ba.
"Cô xong chưa?" anh ấy hỏi.
"Vâng, Itachi-san," cô trả lời. "Tôi đang đợi anh ở đại sảnh."
Mười lăm phút sau, họ lái xe đến sân bay để làm thủ tục.
Họ làm thủ tục cùng nhau, Sakura nhớ ra cô để chất lỏng nào trong hành lý xách tay của mình, cô đập tay lên trán và cười ngượng ngùng với người phụ nữ . Itachi đợi Sakura cúi xuống chuyển chai kem dưỡng da từ hành lý xách tay sang hành lý ký gửi.
Cô nở một nụ cười với anh, và đầu hàng trước mong muốn đột ngột để mọi người nghĩ rằng họ là một cặp, Itachi vòng qua Sakura khi cô đứng dậy và lấy vé cho cô. Lẽ ra anh có thể với lấy nó theo cách khác, nhưng việc đó sẽ đẩy Sakura sát vào ngực anh hơn.
"Cô đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi cô, và Sakura, hoàn toàn không biết gì, ngước nhìn anh và cười toe toét.
"Vâng," cô đáp.
"Tốt. Tìm gì đó ăn thôi," Itachi trả lời cô, gật đầu với nhân viên tiếp tân đã dẫn đường đến khu vực kiểm tra an ninh để họ có thể lên lầu và kiếm gì đó để ăn.
-----------------------------------
10:34 tối
Itachi nhận thấy Sakura đang mất tập trung và có vẻ như trợ lý của anh đã kiệt sức. Mí mắt cô rũ xuống, rõ ràng là cô muốn ngủ. Anh biết rằng nếu cô ngồi cạnh cửa sổ thì cô đã ngủ rồi, nhưng lần này anh đã ngồi ở đó.
Dù đã cố gắng nhưng Itachi không thể tránh khỏi việc anh ngồi cạnh Sakura. Sau khi mọi chuyện đã diễn ra ở Nami, anh không thể để cảm xúc điều khiển bản thân nữa. Mỗi khi nhắm mắt, anh đều mong muốn có thể nhìn thấy hình ảnh cha anh không bị bệnh. Anh phải hành động như một người thừa kế và đặt cảm xúc cá nhân của mình sang một bên.
Đúng như dự đoán của anh, Sakura ngủ thiếp đi khoảng năm phút sau đó, đầu cô gục xuống vai anh. Cô hướng đầu về phía trước, Itachi nhanh chóng đưa một tay lên để giữ đầu cô cố định. Anh lấy một trong những chiếc chăn bông được cung cấp ở khoang hạng nhất và đắp nó lên người cô khi nhận thấy cô rùng mình vì lạnh. Anh hơi rướn người về phía trước, lướt ngón tay cái lên môi dưới của cô và nhớ lại cảm giác chúng áp vào môi anh.
Thở dài một tiếng, Itachi ngả người ra sau, nhắm mắt lại và ước rằng mình có thể ngủ được.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Konoha theo lịch trình, lúc 2:34 sáng Chủ Nhật. Anh đẩy đầu Sakura khỏi vai mình. Không phải anh không muốn cô biết cô lại ngủ trên vai anh. Anh chỉ không muốn cô phải xấu hổ.
Đúng vậy?
Thở dài một lần nữa trong im lặng, Itachi huých Sakura tỉnh dậy trong khi đợi máng trượt được gắn vào máy bay. Anh đứng dậy và lấy hành lý xách tay đã xếp gọn của họ và đợi Sakura đứng dậy trước khi đưa túi cho cô. Cô trông buồn ngủ và đáng yêu, nhưng Itachi không thể kéo cô vào ngực anh, nói với cô rẳng hãy quyên chuyện ngày đó và bắt đầu lại mọi thứ.
Thay vào đó, anh chỉ nắm chặt tay, để cô đi trước anh khi họ xuống máy bay.
Sau khi đi qua hải quan, Itachi và Sakura nói lời chúc ngủ ngon và tạm biệt nhau, mỗi người lấy xe của mình từ bãi đậu xe của sân bay. Itachi nhìn Sakura lái xe đi, anh thấy rõ một điều.
Anh không mong đến thứ Hai.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top