Nguyên tắc 4: Go the extra miles (interim 2)

"Sẽ luôn có một khía cạnh nào đó ở cấp trên của bạn mà bạn không bao giờ tưởng tượng được..."

- Uzumaki Naruto -

-----------------------------------

Thứ sáu

7:17 tối

"Phải, tôi nghĩ chỗ bãi biển này sẽ rất lý tưởng để mở nhà hàng, nó nằm trên đường bãi biển dài nhất," Sakura vừa nói vừa vén một lọn tóc hồng ra sau tai khi cô đưa chiếc máy tính bảng của cô lại gần Itachi.

"Đồng ý. Nơi này có vẻ cách xa mặt nước nhất, rất tốt đối với một kế hoạch xây dựng" anh đồng tình.

"Đây là bức ảnh cuối cùng" Sakura nói, ngay khi Itachi lướt ngón tay trên màn hình cảm ứng để chuyển sang bức ảnh tiếp theo.

Đó không phải là bức ảnh cuối cùng.

Mắt Itachi mở to khi thấy khuôn mặt Sakura và Kisame áp sát nhau khi họ nằm trên cát. Cô nhìn vào ống kính cười toe toét, còn ánh mắt Kisame hướng về phía cô.

Cả hai im lặng, Sakura kéo chiếc máy tính bảng và hắng giọng.

"Được rồi," cô lắp bắp nói. "Tôi phải đi đây. Chúc anh ngủ ngon, Itachi-san," cô nói, tắt máy tính bảng, nhét nó vào túi xách rồi đứng dậy. Itachi lặng lẽ quan sát cô, anh muốn dùng bữa với cô nhưng không chắc phản ứng cô sẽ như thế nào... liệu điều đó có... phù hợp không. Bên cạnh đó, Sakura có vẻ thực sự thân thiết với Kisame.

Điều đó làm anh bận tâm.

Là sếp của cô, anh thực sự không nên yêu cô, nhưng anh đã làm vậy. Điều đó không phải là không thể nhưng vì một lý do quá lớn đó là mối quan hệ yêu đương công sở có thể phát sinh rất nhiều điểm phiền toái...

Nhưng anh không thể kiểm soát được tình cảm ngày một lớn dành cho Sakura.

"Konbanwa" cô nhẹ nhàng nói. Itachi thậm chí không nhận ra cô đã đến trước của. Cô lẻn ra ngoài và đóng cửa trước khi anh kịp nhận ra. 

-----------------------------------

8:12 tối

Sakura tản bộ bên cạnh bể bơi với một chiếc khăn lớn choàng trên vai. Cô búi tóc thấp và không trang điểm.

"Đẹp thật", cô thì thầm, ngắm nhìn hồ bơi, nơi những ngọn đèn chạy dọc sàn chiếu ánh sáng lên mặt nước. Nó rất đẹp. Cô đặt túi xách của mình vào tủ đựng đồ của khách sạn và xuống nước, bơi đến quầy bar bên hồ.

"Cho tôi một Daiquiri dâu tây, Cảm ơn" cô nói với người phục vụ.

"Konoha sao?" cô gái bên cạnh kêu lên. Sakura quay sang đối mặt với người vừa lên tiếng – một cô gái tóc nâu có đôi mắt sáng và nụ cười tươi.

"Ở đây không đông lắm nhỉ?" cô đáp, gật đầu với người phục vụ khi anh ta đưa đồ uống được trang trí đẹp mắt cho cô.

"Không hẳn", cô ấy rên rỉ sau đó đưa tay ra. "Nhân tiện, tôi là Keiko. Tôi đến đây để tham gia khóa huấn luyện nhân viên cứu hộ. Đó là một phần trong khóa học vệ sĩ của tôi". Khi này Sakura mới chú ý đến cơ bắp nổi rõ trên cánh tay cô ấy.

"À, haha, tôi là Sakura", cô thích cô gái này ... hay đúng hơn.. một phụ nữ. Cô bắt tay cô ấy. "Chúng ta cùng lĩnh vực. Tôi là trợ lý cá nhân-"

"Yosh! Vậy chúng ta đều là những người bảo vệ, phải không?" Keiko trầm ngâm, mím môi, nhìn một điểm ngẫu nhiên trên bầu trời.

"Aa," Sakura đồng ý, nhìn về cùng một hướng. Hai người phụ nữ cười khúc khích và nhâm nhi đồ uống của họ.

"Tôi sẽ trở lại Konoha vào Chủ nhật, cảm tạ Kami. Cuối cùng tôi cũng được phỏng vấn. Tôi muốn cho cô biết địa điểm, nhưng như thế không còn bí mật nữa, đúng không?" Keiko cười nói.

"Chú ý trai đẹp. Tôi nhắc lại, có trai đẹp kìa," cô ấy bí mật thì thầm. Sakura cố nén một tiếng cười khúc khích và nhìn về phía Keiko đang chỉ.

Đúng là trai đẹp.

Rất quen thuộc.

Itachi-san.

Anh ấy buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc một chiếc áo phông cổ chữ V đơn giản cùng chiếc quần vải rộng thùng thình. Một tay thọc vào túi quần một cách thản nhiên, bình thản bước tới quầy bar đối diện với chiếu nghỉ bằng gỗ. Giọng anh khẽ thì thầm khi gọi đồ uống, nhưng giọng Konoha rất rõ ràng.

"Một chàng trai Konoha," Keiko ngất ngây. "Có lẽ tôi sẽ gặp anh ấy nhiều hơn khi trở về..." cô ấy tiếp tục, giọng tràn đầy hy vọng. "Chúng ta có nên nói chuyện với anh ấy không? Anh ấy trông có vẻ... lạnh lùng... nhưng điều đó thật hấp dẫn," cô thì thầm.

Sakura không nói nên lời.

"A...Ano...T-tôi không chắc-"

"Ôi Kami, anh ấy đang nhìn về phía này," Keiko khẩn thiết thì thầm. Ánh mắt của Sakura ngước lên bắt gặp khóe miệng Itachi-san nhếch lên cười. Anh khẽ nâng cốc như một lời chào và Sakura nở một nụ cười do dự đáp lại.

Keiko, mặt khác, vẫy tay với anh một cách trắng trợn.

Anh không trực tiếp trả lời cô ta, mà đưa ly của mình cho người phục vụ rượu và nhẹ nhàng nói điều gì đó với anh ta.

Sau đó, anh cởi áo sơ mi của mình.

Chậm rãi.

"Ồ. Kami," Keiko thở ra, công khai liếc mắt đưa tình. Sakura, mặt khác, cố gắng tập trung vào đồ uống của mình. Nhưng cô đã thất bại, vì cô cứ lén nhìn anh ấy. Itachi-san cũng cởi quần, để lộ chiếc quần đùi bơi bên dưới. Sau khi gấp quần áo và đặt chúng lên bàn, anh trượt xuống nước và lội tới chỗ họ.

Nhận ra ý định của anh – một cách muộn màng - Sakura lắc đầu kịch liệt sau lưng Keiko, hy vọng Itachi-san sẽ nhìn thấy và thay đổi hướng đi của mình.

Nhưng không có may mắn như vậy.

Anh chỉ mỉm cười và tiếp tục đi tới.

"Xin chào," Keiko nói ngay lập tức khi anh đến gần họ. Anh lịch sự gật đầu đáp lại trước khi ngồi xuống phía bên kia của Keiko.

-----------------------------------

8:23 tối

Bây giờ anh đã ở rất gần họ, Itachi không hoàn toàn chắc chắn những gì anh nên làm. Anh hầu như không có thời gian cho những chuyện phù phiếm như vậy, nhưng anh đã nhìn thấy Sakura và...

"Vậy, anh là người Konoha phải không?" cô gái ngồi bên cạnh Sakura hỏi, cười toe toét với anh. Anh không chắc làm thế nào để hiểu được sự vui vẻ trắng trợn của cô ta... hay sự cảm kích rõ ràng dành cho anh, nên anh chỉ gật đầu.

Đáng ngạc nhiên là cuộc trò chuyện bắt đầu từ đó, nhưng Itachi nhanh chóng nhận ra rằng Sakura đang nói rất ít so với bình thường. Cô đang hành động như thể cô không quen biết anh, điều đó hơi khó hiểu. Nhưng, cô cần thêm thời gian. Nếu cô muốn giả vờ như thể họ không quen biết nhau, anh sẽ tôn trọng điều đó. Điều đáng lo ngại là thái độ thờ ơ của cô, như thể cô không muốn nói chuyện với anh chút nào.

Vì vậy, anh buộc phải chú ý đến Keiko.

"Ngày mai tôi còn rất nhiều công việc," Sakura nói, trượt khỏi ghế và trở lại làn nước. "Chúc một buổi tối vui vẻ," cô tiếp tục nói với một nụ cười trên môi, cúi đầu thật thấp.

"Ngủ ngon, Sakura. Này, chúng ta nên trao đổi số điện thoại," Keiko ríu rít.

"Ano... điện thoại của tôi ở gần tủ đựng đồ," Sakura nói, liếc nhìn về phía tủ đựng đồ của khách sạn.

"À, tôi sẽ theo cô qua đó," Keiko nói. Cô ta quay sang đối mặt với Itachi và cười toe toét. "Đừng đi đâu cả, anh đẹp trai," sau đó cô ta trượt xuống nước và đi theo Sakura. Họ cách anh vài bước chân thì Itachi nhận ra rằng anh cũng không có số điện thoại di động cá nhân của Sakura.

Anh mỉm cười và tuột khỏi ghế đẩu. Anh để họ ra khỏi bể bơi trước, sau đó đi theo họ.

"Ồ, Itachi-san, anh cũng đến sao?" Keiko cười toe toét hỏi, ngước nhìn anh. Itachi gật đầu về phía Sakura.

"Tôi cũng nên trao đổi số điện thoại với cô ấy," anh nói. Anh nhìn đôi mắt xanh mở to của Sakura. Anh nhướng một bên mày, cô quay mặt đi và bắt đầu lục lọi trong túi xách của mình.

"Anh nói đúng," Keiko hơi khựng lại một chút, nụ cười có phần ngượng ngạo. "Chúng ta đều đến từ Konoha, có lẽ chúng ta có thể gặp nhau sau." nụ cười của cô ta nhanh chóng rạng rỡ trở lại. "Ồ! Anh cũng nên lấy số của tôi!"

Itachi chết lặng.

Itachi hơi khó chịu. Không đời nào anh muốn cô có số điện thoại di động của mình.

Sakura quay lại ngay sau đó, cầm điện thoại trong tay. Cô liếc nhìn Itachi, sang Keiko, rồi lại quay lại. Không khí không có cơ hội trở nên ngượng ngùng, thì vừa lúc đó, điện thoại của cô vang lên.

"Xin chào," cô nói, giơ ngón trỏ lên và quay lưng lại về phía họ. Itachi quan sát khi lưng cô trở nên đơ cứng và toàn bộ tư thế của cô bắt đầu thay đổi. "Vâng... vâng..." cô ấy nói. Một bên lông mày của Itachi nhướn lên trước giọng điệu nghiêm trọng của cô. Sau đó, cô đang quay lại, và đôi mắt màu lục sẫm nhìn vào đôi mắt đen dò xét.

"Vâng, anh ấy đang đứng bên cạnh tôi. Ngài có muốn nói chuyện với anh ấy không?" Sakura hỏi người ở đầu dây bên kia. "Được. Vâng, thưa ngài," cô nói và bỏ điện thoại ra khỏi tai. Không khí trở nên tĩnh lặng và nặng trĩu chờ đợi khi Sakura gác máy.

"Gì vậy Sakura?" Itachi hỏi, ngừng giả vờ.

"Cha của anh," Sakura nói, giọng nặng trĩu. "Hôm nay ông ấy bị ngất ở nhà. Do trụy tim, các bác sĩ không chắc ông ấy có thể sống được bao lâu nữa."

-----------------------------------

9:36 tối

Mặc dù những lời đó đang rời khỏi môi cô nhưng Sakura khó có thể nhận ra chúng. Cô không biết phải nói gì hay làm thế nào, dù cô đã được đào tạo sơ bộ về điều này, nhưng cô chưa bao giờ phải an ủi cấp trên của mình về bệnh tật của một thành viên thân thiết trong gia đình.

"Anh cần tôi chạy xe tới không?" cô hỏi. "Tôi sẽ đặt chuyến bay sớm nhất trở lại Konoha," cô nói, ngay lập tức trở lại với phong cách làm việc chuyên nghiệp của mình. Itachi-san không trả lời trong một lúc, Sakura thấy anh lùi lại một bước.

"Không cần thiết. Chúng ta có việc phải hoàn thành ở đây, ở Nami."

"N-nhưng, Itachi-san," Sakura bắt đầu. Cô không thể nói gì khi thấy cái nhìn băng giá từ cấp trên của mình.

"Nếu cha tôi cần sự hiện diện của tôi, ông ấy sẽ yêu cầu," Itachi-san nói. "Thứ lỗi cho tôi," anh nói, hơi cúi đầu trước khi quay gót, lội ngược qua bể bơi và nhặt đồ của mình. Sakura tròn xoe mắt, choáng váng nhìn anh lững thững đi về phía thang máy của khách sạn.

"Chuyện này là sao?" Keiko hỏi khi Itachi đã khuất bóng. Sakura từ từ quay sang người phụ nữ kia.

"Anh ấy là cấp trên của tôi," cô nói ngắn gọn trước khi chộp lấy chiếc túi của mình và chạy về phía Itachi-san, để lại Keiko đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc còn miệng thì há hốc.

Khi cô chạy về phía thang máy, tâm trí Sakura quay cuồng khi cô cố gắng nghĩ ra một số cách để đối phó với cuộc khủng hoảng hiện tại. Tuy nhiên, thay vì câu trả lời, tất cả những gì xuất hiện trong tâm trí là những ký ức, những dấu hiệu cảnh báo mà Sakura chắc chắn rằng cô ấy đáng lẽ phải phát hiện ra nếu cô tinh ý hơn.

-----------------------------------

Khi Sakura vòng qua một góc trong hành lang của tòa nhà UC, đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Cô không chắc mình nên diễn đạt như thế nào trong bài thuyết trình, điều đó khiến cô ấy bực bội. Một tiếng càu nhàu bị bóp nghẹt thu hút sự chú ý của cô, cô nhìn lên và thấy Fugaku-san đang dựa vào tường.

"À, thưa ngài," Sakura nói, mỉm cười cúi đầu kính cẩn. Ông ấy trao cho cô một nụ cười gượng gạo đáp lại.

"Sakura-san," Ông không đáp lại khi cô cúi đầu, ông hiếm khi làm như vậy, nên Sakura không đắn đo suy nghĩ về điều đó. Ông rời khỏi bức tường và đứng thẳng. Sakura đang định nói gì đó thì điện thoại của cô rung lên khi có tin nhắn đến.

Đó là từ Itachi-san.

- Cô đến chưa? -

Sakura nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.

- Tôi gần đến tồi. Tôi sẽ nhanh chóng. -

Cô trao cho Fugaku-san một nụ cười và cúi chào lần nữa. Cô nghĩ rằng cô nghe thấy tiếng ông ấy thở dài khi cô đi ngang qua, cô có nhìn lại, và nghĩ thật kỳ lạ khi ông ấy nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Lắc đầu khi vội vã đi xuống hành lang, Sakura tự hỏi tên ngốc nào đã chọc giận ông ấy đến mức đó.

-----------------------------------

9:42 tối

Nghĩ lại về vụ việc, Sakura tin chắc rằng cha của Itachi-san đã phải đau đớn tột cùng. Cô thậm chí còn chưa hỏi ông ấy thế nào. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng khi cô nhấn nút và đợi cửa thang máy mở ra.

Sakura không thể nhìn hay nghe thấy những người đi qua phía sau cô, và không thể cảm nhận được sự mát mẻ dễ chịu của không khí ban đêm. Trên thực tế, cơ thể cô gần như đông cứng lại vì sốc. Tay cô run lên mà cô không hề hay biết, và những ký ức về cảm giác của cô khi cha mẹ cô qua đời tràn ngập trong cô. Cái chết của họ quá đột ngột, vì vậy Sakura không thể khẳng định mình hiểu được nỗi sợ hãi mà Itachi-san phải chịu đựng. Tuy vậy, cô đã từng trải qua mất mát, Sakura chắc chắn có thể hiểu được nỗi đau.

Một kỷ niệm khác chợt đến trong tâm trí mà không được sự cho phép của cô ấy.

-----------------------------------

Họ đang cãi vã. Sakura có thể nhìn thấy những bàn tay đang vung lên xuống, những khuôn mặt đỏ bừng và những đường gân nổi trên cổ. Cô có thể nhìn thấy từ đôi mắt đỏ hoe của mẹ và vẻ mặt thất vọng của cha khi họ tiến vào sân trường.

Lại là lỗi của Otou-san.

Sakura thở dài, tự hỏi lần này là gì. Cô ngờ vực nhìn khuôn mặt gầm gừ của cha mình rằng có lẽ lần này ông thực sự sẽ rời đi. Ông ấy vung tay vào không trung, nước bọt bay ra từ môi khi ông ấy hét lên. Sakura cảnh giác nhìn quanh, mí mắt rũ xuống hy vọng không có bạn bè nào ở đó để chứng kiến cảnh cha mẹ cô cãi nhau. Cô đã đủ xấu hổ trước sự bất mãn rõ ràng của họ mà họ thậm chí không hề che giấu trước mặt người khác. Sakura có thể nhớ rằng họ đã từng có những cuộc tranh cãi nhỏ, nhưng sau đó, họ bắt đầu trở nên gay gắt hơn.

Cô có thể đọc khẩu hình của cha cô từ nơi trốn yêu thích ở dưới gốc cây trên sân trường.

'Được rồi, Mebuki. Cứ cho là cô đúng đi. Cô quên là Sakura đang đợi chúng ta sao. Cô chỉ quay lại vì cái ví chết tiệt đó. Thẻ tín dụng còn quan trọng hơn con gái của cô nữa.'

Sau đó, ông ấy lùi ra khỏi cổng trường, đôi mắt giận dữ dán chặt vào mặt vợ.

'Kizashi, đừng mà-'

Nhưng mẹ cô không bao giờ có cơ hội để nói hết, bởi vì chiếc ô tô đang chạy tới đã lao thẳng vào chiếc sedan màu xanh.

-----------------------------------

Sakura rũ bỏ ký ức đó, áp hai tay lên mặt để cố gắng xua tan cảnh tượng ám ảnh cô cho đến tận bây giờ. Cửa thang máy mở ra. Sakura bước vào trong, cuộn các ngón tay lại thành nắm đấm sau khi bấm số tầng.

Cô thẫn thờ nhìn cánh cửa thang máy sáng bóng khi máy đi lên, thẫn thờ bước ra sảnh ngay khi cửa mở ra. Cô lơ đãng bước đến cửa phòng Itachi-san và nhìn chằm chằm vào nó trong mười giây trước khi giơ tay lên gõ cửa. Bàn tay cô mềm nhũn rơi xuống bên cạnh trước khi nó có cơ hội chạm vào cánh cửa.

Cô định nói gì đây?

Có lẽ cô có thể là nguồn an ủi khi ở đó, Sakura lại giơ tay lên và gõ mạnh vào cánh cửa. Không có câu trả lời.

"Itachi - san?" cô gọi, gõ cửa lần nữa. Không có phản hồi. Không bỏ cuộc, Sakura đi vòng về phòng và mở cánh cửa dẫn thẳng ra bãi biển. Lấy chiếc chìa khóa mà cô đã dùng để vào phòng Itachi-san sáng sớm hôm đó, Sakura mở cửa phòng anh và bước vào trong. Căn phòng tối om. Có phải anh không ở đây không?

Ý nghĩ đó khiến Sakura quay lại và nhìn lại con đường mà cô đã đến.

Ánh trăng phản chiếu trên bãi biển và những con sóng, ánh sáng xanh nhạt của nó trải dài như một tấm chăn dịu dàng trên khung cảnh... và trên bóng người đang ngồi trên cát nhìn ra biển.

Sakura nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô đơn một lúc, cô biết đó là ai. Itachi-san. Gió biển trêu chọc mái tóc anh, làm những sợi những sợi tóc đen như mực chảy sang bên phải. Thở dài thườn thượt, Sakura bước ra khỏi lối đi lót ván và xuống bãi biển, hầu như không thể cảm thấy cát dưới chân. Cô dừng lại khi cô ở ngay bên cạnh anh, mặc dù anh không để tâm sự hiện diện của cô, nhưng cô biết anh biết cô ở đó.

Không ai trong số họ lên tiếng. Sakura gần như không thở nổi.

Cả hai nhìn những con sóng cuộn lên, vỡ ra, xô vào bờ, rồi rút lui.

Đầu gối của Sakura run rẩy khi cô nhìn chằm chằm vào sự hùng vĩ của đại dương, và thế là cô ngồi xuống, cánh tay của cô đủ gần để cảm nhận được hơi ấm của Itachi-san nhưng đủ xa để họ không chạm vào nhau. Nếu cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, thì có lẽ anh cũng có thể cảm nhận được hơi ấm của cô, và có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô vì không có lời nào để nói.

Daijoubu desu* không thích hợp, bởi vì chắc chắn là không ổn rồi, Sakura không biết liệu nó có ổn không...Và cô không hứa những điều mà cô không chắc chắn. Tuy cô cảm thấy không ổn, không cảm thấy hài lòng khi chỉ ngồi đó bất lực và im lặng, vì vậy cô quay sang anh và mở miệng, ngay cả khi không có gì để nói. Bất cứ lời nào sắp xuất hiện đều bị giết chết ngay lập tức, bởi vì Itachi-san đã không nhìn chằm chằm vào biển cả.

Không giống như cô.

Anh đã nhìn cô.

"Cái gì?" cô hỏi, giọng khàn hơn dự định. Anh không trả lời, nhưng chớp mắt nhìn cô một lúc lâu trước khi quay đầu và nhìn chằm chằm ra biển. Sakura nhìn anh, cắn môi. Cô theo đúng nghĩa đen nhìn sự tập trung biến mất khỏi mắt anh, cho đến khi rõ ràng là anh không hề nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình. Đôi lông mày nhíu lại vì lo lắng, Sakura cố gắng làm chậm nhịp tim đang đập nhanh đột ngột của mình bằng một hơi thở chậm rãi.

Cô nghiêng người vừa đủ để cánh tay họ chạm vào nhau.

"Anh ổn chứ?"

Một lần nữa, không có phản hồi. Tuy nhiên, anh quay lại đối mặt với cô, và ánh mắt họ gặp nhau.

"Trưởng thành là khi một người vượt qua giới hạn của mình. Nhận ra điều đó cũng là một phần của quá trình rèn luyện," anh nói sau một lúc. Âm thanh của biển là tất cả những gì ở giữa họ.

"Tôi không cho rằng anh đã từng thực sự thất bại trong bất cứ điều gì," Sakura nói với một nụ cười ma quái. "Có lẽ anh sẽ luôn như vậy... và trở nên xuất sắc hơn."

"Hn," anh càu nhàu đáp lại. Anh lại nhìn cô, khiến cô mất phương hướng.

"Huh?" Sakura hỏi.

"Đôi khi thành công không phải là tất cả..." anh nói, đôi mắt đen đục ngầu.

"Ý anh là gì?" Sakura hỏi.

"Trở thành 'ai đó' có nghĩa là không có bất kỳ kỳ vọng nào. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều đó, nhưng tôi đã thấy nó." Có một dấu vết khao khát mờ nhạt trong giọng điệu của anh, và Sakura vừa định hỏi làm thế nào nó liên quan đến tình hình hiện tại thì câu trả lời đến với cô ấy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vì sự xuất sắc của mình, nhiệm vụ của cha sẽ đặt lên đôi vai vốn đã nặng nề của anh.

"Nhưng kỳ vọng tạo nên con người anh bây giờ. Tôi nhận ra nếu không có kỳ vọng, anh sẽ nhận được những anh có thể, và nhận nhiều hơn những gì anh cần," Sakura trả lời. "Tôi giúp anh hoàn thành những kỳ vọng đó. Đó là lý do tôi ở đây, phải không?"

Anh nhìn cô một lúc lâu trước khi cười. Thực sự chẳng có ý đùa giỡn gì, nhưng trước khi Sakura có thời gian để thử tìm hiểu, anh đã nắm lấy cằm cô.

Rồi anh hôn cô.

Ban đầu, môi anh chỉ áp vào môi cô. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Cô đã làm việc cho anh để hỗ trợ. Nhưng kiểu hỗ trợ mà anh nghi ngờ cô đang cung cấp không nằm trong bản mô tả công việc của cô.

Anh đã quyết định rồi. Anh không có thời gian cho các mối quan hệ - cho sự lãng mạn. Nếu cha anh qua đời, anh sẽ thừa kế toàn bộ Tập đoàn Uchiha. Anh đã chuẩn bị cho công việc, không có nghĩa là anh đã sẵn sàng cho nó.

Đây sẽ là lần cuối cùng... bất kể nó là gì... với Sakura. Sau này, sẽ không còn nữa. Không hôn. Không đụng chạm. Không những cái nhìn trộm, bởi vì thời gian dành cho việc đó đã trôi qua và anh đã lãng phí nó. Nhưng anh không thể kết thúc tất cả nếu không có chuyện này.

Thế là anh hôn cô.

Sự ẩm ướt trong miệng cô là tất cả những gì anh muốn. Nhiệt độ cơ thể của cô áp vào anh là tất cả những gì anh mong muốn trong thời điểm này. Còn nhiều... nhiều hơn nữa mà anh thậm chí không dám nghĩ đến... nhưng ít nhất anh cũng xứng đáng với điều này.

Anh đầu hàng ý muốn vòng tay ôm lấy cô. Anh không ngăn cô luồn những ngón tay vào tóc anh, và trong khi hôn cô, anh hy vọng cô hiểu điều đó có nghĩa là gì. Anh luồn những ngón tay của mình vào lưng cô bởi vì mặc dù anh có quyết định gì, anh thực sự không muốn để cô đi.

Khi họ tách ra, Itachi biết nụ hôn của anh cũng hùng hồn như lời nói của anh, bởi vì Sakura cúi đầu xuống để che giấu những giọt nước mắt của mình. Sakura ngốc nghếch.

Anh đã nếm thử chúng.

.

.

.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top