Nguyên tắc 3: Read your boss (3)

Ngày 18 (Thứ Tư)
6:12 sáng

Itachi chắc chắn rằng Sakura đang cố thu hút sự chú ý của anh.

Cô ở đó, bên ngoài cửa thang máy, một tay cầm tách cà phê thơm lừng bốc khói, tay kia là một chiếc bánh muffin cỡ lớn, và một tập hồ sơ dưới cánh tay, đang trò chuyện sôi nổi với Iruga và trợ lý của anh ta.

"... vậy nên anh chắc chắn phải làm điều đó đi, Iruga-san," cô nói.

"Tôi không chắc cô ấy có thích tôi không," Iruga trả lời. Itachi bước ra từ cửa thang máy, rất nhanh bước đến chỗ cô.

"Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ thích. Anh là một chàng trai ngọt ngào mà Iruga-san. Ồ, Itachi-san," cô nói, quay mặt về phía anh với nụ cười trên môi. "Buổi sáng tốt lành!" Cô đưa cà phê và bánh muffin cho anh, sau đó cúi chào Iruga.

"À, hẹn gặp lại, Sakura-san," Iruga nói, ánh mắt tối sầm khi nhìn về tách cà phê và muffin của anh trước khi rời đi. Itachi phải nén cười khi nhìn thấy cảnh đó.

"Hẹn gặp lại, Iruga-san," Sakura nói trước khi quay sang Itachi với một nụ cười trên môi. "Itachi-san, Sarutobi sẽ ký hợp đồng về Sarutobi Steel hôm nay! Như anh biết thì đội Pháp lý ước tính quy trình chuyển giao hợp pháp chỉ mất khoảng ba tuần, vì vậy kể từ tháng sau, Sarutobi Steel sẽ hoạt động dưới sự bảo trợ của tập đoàn Uchiha, "khi nói, khuôn mặt và đôi mắt cô chuyển động rất sống động.

"Hn ..." Itachi đáp lại, âm thanh dài hơn bình thường một chút. "Còn gì khác trong lịch trình hôm nay không?" anh hỏi, cắn một miếng bánh muffin. Anh rất thích hương vị của chiếc bánh, nó có nhân kem ngọt ngào ở giữa và chút vị quế.

"Chờ một chút, Itachi-san ... Tôi cần chắc chắn lại một điều. Anh có thích bánh muffin đó không?" cô hỏi, lông mày hồng nhíu lại.

"Rất thích," Itachi trả lời không do dự. Toàn bộ khuôn mặt của cô sáng lên trước câu trả lời của anh.

"Yosh! Chúng khá dễ làm, nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn trước khi tiếp tục làm một mẻ khác," cô nói và quay đầu bước đến văn phòng của anh ta. "Vâng, trong lịch trình, chúng ta có hai cuộc họp; một là với Sasuke-san, và cái còn lại là với Hoshigaki Kisame, người đã đến Hi no Kuni cùng với gia đình của anh ấy. Chúng ta phải  ... Itachi-san?"

Sakura dừng bước khi cô nhận ra rằng Itachi hề không di chuyển. Không, chính xác là anh vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt dán vào chiếc bánh muffin nóng hổi, ​​thơm ngon trên tay.

Cô đã làm cái này ư? Có điều gì cô không thể làm được không?

Itachi rất ngạc nhiên khi chiếc bánh muffin này là ... tự làm.

"Cô làm cái này?" anh hỏi trong khi anh đã biết câu trả lời, nhưng anh vẫn phải làm rõ sự thật.

"À ... vâng, Uchiha-san. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ chiếc bánh nướng xốp nào trong phòng nghỉ có kết cấu, độ ngọt, hay thành phần chính theo sở thích của anh nên tôi ..." giọng cô cất lên và Itachi nhìn cô trợ lý tóc hồng nhỏ bé của mình bắt đầu bối rối.

"Tại sao? Tại sao cô phải làm vậy?" anh hỏi. Phụ nữ thường làm những thứ này cho người đàn ông mà họ thích, phải không?

"... À chuyện này..., Itachi-san," cô nói. "Sao tôi có thể mang anh thứ tầm thường đó trong khi tôi có đủ thời gian và khả năng để đem đến thứ gì đó tốt hơn? Ngoài ra...," cô nói, ánh mắt tinh quái. "Chúng ta chỉ đơn giản là không thể để Iruga-san và trợ lý của anh ta giành chiến thắng, đúng không?"

Nụ cười xuất hiện trên môi Itachi, đủ để cô có thể nhìn thấy, và được xem như là sự đền đáp của anh cho những nỗ lực của cô.

"Nhưng 1 mẻ làm ra nhiều chiếc bánh này, đúng chứ?" Itachi hỏi, nâng chiếc bánh lên. Anh nhìn đôi lông mày hồng của Sakura hơi nhíu lại.

"Tôi rất tiếc là không, Itachi-san. Tôi thường chỉ làm một cái thôi. Nếu anh muốn, lát nữa tôi sẽ làm thêm và mang đến cho anh?" cô hỏi.

"Được," Itachi nói sau một lúc, đưa chiếc bánh muffin lên miệng. "Tiếp tục đi. Cô đang nói điều gì đó về Hoshigaki?

"... Ồ, vâng. Chúng ta hiện đang cố gắng để hợp tác với họ để họ cung cấp cho ta nguồn hải sản của họ - với mức giá thấp hơn - chuẩn bị cho việc khai trương Nhà hàng Sharingan. Hiện tại, nhà hàng chủ yếu phục vụ cho những vị khách sang trọng và những người sành ăn đặc biệt là hải sản, "Sakura nói, giọng rõ ràng và chính xác khi cô đưa cho anh dữ liệu mà cô đã tổng hợp.

"Rất tốt. Cuộc họp với Otouto khi nào bắt đầu?" Itachi hỏi trước khi đưa miếng bánh nướng xốp thơm ngon cuối cùng vào miệng.

"Cuộc họp sẽ bắt đầu lúc tám giờ, chúng ta sẽ thảo luận về những thay đổi trong Ngân sách sản xuất. Cuộc họp với Hoshigaki sẽ được tổ chức ngay sau bữa trưa," Sakura nói trong khi mở cửa văn phòng của Itachi và giữ cửa cho anh đi qua.

"Rất tốt," Itachi hài lòng nói.

-------------------------------------------------
12:19 trưa

'YOSHAAA! Cuối cùng chúng ta cũng được đền đáp, Shannaro! ' Nội tâm Sakura vui sướng kêu lên khi hình ảnh nụ cười của Itachi-san lặp lại trong đầu cô. Anh, một ông chủ cứng nhắc, không tình cảm, đã mỉm cười với cô ... vì cô nướng cho anh một cái bánh muffin. Ngay cả khi nướng bánh không phải là sở trường thì chiếc bánh nướng xốp đó chính là thành tựu làm bánh lớn nhất của cô. Kushina-san đã tự mình nướng Sakura một chiếc bánh muffin như vậy sau khi cô giúp Naruto vượt qua kỳ kiểm tra cuối năm của cậu ấy.

Chiếc bánh nướng xốp đó đã thay đổi ác cảm của Sakura với việc nướng bánh. Cô từng thất bại nặng nề nhưng cô đã không ngừng nghiên cứu và thực hành cho đến khi chiếc bánh muffin cô làm ra ngon hơn cả Kushina. Và bây giờ cô có thể nướng chúng cho ông chủ của mình, vì anh ấy thích chúng.

Sakura cảm thấy rất thành công.

Nụ cười của Itachi-san khiến cô cảm thấy tuyệt vời đến nỗi cô thấy Sasuke sáng nay trông giống như một chú mèo con dễ thương, và không một lời nào của anh ta khiến cô nao núng. Cô thậm chí còn không thèm trả lời hay thể hiện bất kỳ động thái nào rằng cô đang nghe anh ta nói.

Phải, Sakura cảm thấy khá hài lòng với chính mình. Tại sao? Không chỉ vì cô ấy đã làm cho Uchiha Itachi mỉm cười. Cô không phải là một fangirl.

Lý do khiến cô cảm thấy vô cùng tự mãn là một điều gì đó ... lớn lao hơn nhiều. Sakura thích cảm giác người khác không thể thiếu cô trong cuộc sống. Cô làm tốt công việc của mình tốt đến nỗi mọi người không thể để cô đi. Cô thích làm những việc mà không ai làm, để khi cô rời đi, họ sẽ biết họ đánh mất điều gì.

Không ai có thể làm bánh muffin mà cô đã làm cho Itachi-san. Dựa trên phản ứng của anh với chiếc bánh, anh ấy sẽ không hài lòng với bất cứ điều gì khác.

Sakura cười toe toét khi dẫn Hoshigaki đến phòng họp, nơi cuộc họp sẽ được tổ chức. Sasuke đã đúng, theo cách của riêng mình. Hoshigaki Kisame khiến Sakura liên tưởng đến một con cá mập, đôi mắt tròn và sáng, hàm răng sắc nhọn hơn bình thường. Mái tóc mohawk* màu xanh nước biển của anh ta giống một cách kỳ lạ với một chiếc vây lưng ...

* một kiểu tóc nam - Mohican

Sakura mở cửa phòng họp để Kisame-san và cha anh ta vào phòng họp, nơi đã được sắp xếp sẵn đồ uống giải khát và nhiều đồ dùng khác liên quan đến cuộc họp.

"Cảm ơn, Mèo con," Kisame-san nói bằng giọng gầm gừ trầm thấp khi đi ngang qua Sakura. Sakura cười nhẹ. Cô không thể không thích Kisame. Có điều gì đó về phong thái và cách nói chuyện của anh ta rất cuốn hút.

'... Hoặc có thể là bởi anh ta khá quái dị,' Sakura nội tâm trầm ngâm. Sakura nhướng mày trước ý kiến ​​đó, nhưng không phủ nhận.

"Không có gì đâu, Hoshigaki-san," cô trả lời. "Xin hãy kiên nhẫn một chút. Itachi-san hiện đang trên đường tới," Sakura tiếp tục nói, trước khi cúi chào hai người đàn ông trong phòng.

------------------------------------------------
Cuộc họp diễn ra được khoảng một giờ thì điện thoại của Kisame đổ chuông. Itachi ngừng nói và khẽ gật đầu, biểu thị rằng anh ta có thể nhận cuộc gọi và anh sẽ đợi.

Khi Kisame đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi và đi đến góc phòng, cửa phòng họp bất ngờ mở ra và cha Itachi bước vào. Itachi đưa đôi mắt đen láy về phía cha mình, chờ ông lên tiếng.

"Itachi, cuộc họp diễn ra như thế nào?" Fugaku hỏi, hạ thấp giọng chỉ Itachi nghe được.

"Có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, nhưng họ vẫn chưa quyết định. Lúc đầu họ chỉ quan tâm một cách mơ hồ, nhưng có vẻ như họ đang dần đứng về phía chúng ta," Itachi nhẹ nhàng nói. Kisame khá thông minh và nhạy bén trong kinh doanh, đúng như Itachi dự đoán, và chỉ điều đó thôi cũng khiến Itachi tự tin rằng thương vụ sẽ sớm được thực hiện.

Tại sao?

Bởi đây là một thỏa thuận rất có lợi cho cả hai bên.

"Cái gì? Không, tôi đã nói với cậu rằng cậu sẽ phải đợi đến khi buổi họp kết thúc", Kisame cao giọng bực bội. "Dei, tôi đã nói với cậu rằng cậu chỉ được đến khi tôi gọi, tôi không quan tâm đến việc cậu đã ở sảnh chưa ... Tôi đã nói KHÔNG, đồ ngu ... Tôi đã nói rằng cuộc họp vẫn chưa kết thúc nên cậu không thể- "

Tất cả mọi người, đang nhìn Kisame,  giật nảy mình khi cánh cửa phòng họp bật mở bởi một người đàn ông tóc vàng có phần hơi ẻo lả, một người đàn ông tóc đỏ có khuôn mặt hờ hững, và một người đàn ông có mái tóc màu bạc mặc bộ đồ bóng bảy.

Itachi cảm thấy cơn đau đầu ập đến ngay lập tức ... rất nhanh, Akatsuki đã ở đây.

"Itachi, đồ khốn nạn,!" Deidara hét lên. "Sao cậu dám lản tránh chúng tôi khi chúng tôi gọi chứ?" anh chàng tóc vàng trừng mắt nhìn Itachi.

"Chuyện gì đây?" Cha của Kisame hỏi, đứng dậy với vẻ mặt cau có. "Kisame ... con có liên quan đến chuyện này không? Làm gián đoạn một cuộc họp quan trọng là một việc làm thiếu tôn trọng và không thể chấp nhận được," người đàn ông gầm gừ.

"Itachi, những người này là ai?" Fugaku nghiêm khắc hỏi Itachi.

"Oi, Ossan*," anh chàng với mái tóc bạc, Hidan, nói một cách thô lỗ. "Đã bao giờ nghe nói về Akatsuki chưa?"

*ông chú (tiếng Nhật)

"Ngày mai ông phải để Itachi đến dự bữa tiệc đoàn tụ của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ không để cuộc họp của các người diễn ra tốt đẹp đâu," người tóc đỏ đe dọa trước khi Fugaku kịp đáp lại. Itachi thở dài.

Anh biết mọi chuyện sẽ thế mà.

Anh đã cố trốn tránh bọn họ. Một khi cha anh nhận ra con trai của người đàn ông thống trị đế chế đánh cá Nami no Kuni cũng sẽ tham dự thì sẽ không ngăn cản Itachi đến đó.

"Hn. Tôi sẽ đến," Itachi càu nhàu khó chịu. "Bây giờ, làm ơn, hãy rời khỏi phòng ..."

-------------------------------------------------
Vậy, đây là những người Itachi muốn né tránh. Sakura có thể hiểu tại sao.

Deidara,  chàng trai với tóc vàng hoe,là một chuyên gia về chất nổ, người coi tác phẩm của mình là 'nghệ thuật thổi bay mọi thứ'. Anh ta nói rằng nghệ thuật của anh ta là một sự bùng nổ, còn vẻ đẹp chỉ là phù du.

Sasori, anh chàng tóc đỏ, cũng là một nghệ sĩ. Anh ta tạo các tác phẩm điêu khắc chuyển động, mà Sakura gọi là 'con rối'. Anh ta nói về nghệ thuật và vẻ đẹp là vĩnh cửu, vì thế anh ta và anh chàng tóc vàng thường tranh cãi về điều đó.

Cuối cùng là Hidan. Người đàn ông có mái tóc màu bạc, đeo một chiếc vòng kim loại nào đó. Bất chấp bộ đồ mà anh ta đang mặc, rất nhanh anh ta đã bày tỏ tình yêu của mình với Sakura và không ngần ngại chia sẻ về sở thích bạo dâm của mình ... khiến Sakura muốn đá vào giữa hai chân anh ta.

"Sakura-san, tôi có thể nói chuyện với cô được không?" Itachi-san hỏi, giọng điệu của anh khiến nó giống một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi. Sakura vui mừng tránh khỏi Hidan, người ngồi quá gần cô, và theo anh đến văn phòng.

Ngay khi cô bước vào, Itachi quay sang nói.

"Tôi rất muốn tránh khỏi cuộc gặp mặt đó. Cô có đề xuất nào khả thi nào về việc này không?" Itachi-san hỏi cô, cả ánh mắt và khuôn mặt đều rất nghiêm túc. Và anh lại bĩu môi lần nữa.

"Ờ ..." Sakura suy nghĩ. Thật không may, mọi kế hoạch mà cô có thể nghĩ ra đều đi vào ngõ cụt. "Tôi phải suy nghĩ về việc này, Itachi-san," cô trả lời.

"Rất tốt, nhưng nhanh lên nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top